Ánh mắt Tôn Lan Khê rơi vào người Trương Nghệ, cười mà không cười, ý lạnh tỏa ra liên tục: "Nếu muốn hỏi thì cứ hỏi người vợ tốt của ông ấy, bà ta từ đâu làm ra một người giống hệt mẹ tôi như vậy để giúp ông che dấu sự thực?"
Lúc này, Tôn Chí Lâm cùng Trương Nghệ coi như triệt để hiểu được, con quái vật đó đã lộ tẩy, chuyện bại lộ!
Tôn Lan Khê nhìn vẻ mặt ảm đạm của hai người, đột nhiên phì cười thành tiếng.
Tim Tôn Chí Lâm đập rộn lên, thấy Tôn Lan Khê bật cười thì vội vội vàng vàng chạy tới: "Lan Khê, Lan Khê, ba chỉ lỡ tay thôi, ba không cố ý, ba thật sự không cố ý."
Tôn Lan Khê gạt tay Tôn Chí Lâm lùi tới bên cạnh Dương Lâm Tây: "Có phải cố ý hay không, cứ để cảnh sát tới điều tra thì biết."
Trương Nghệ cũng thấp thỏm, chỉ là bà bình tĩnh hơn Tôn Chí Lâm, vốn chỉ cần sống chết không thừa nhận là được, dù sao người cũng không phải bà giết. Không ngờ Tôn Chí Lâm lại ngu xuẩn tới mức tự khai báo như vậy.
Liên tiếp hai ngày tâm linh bị oanh tác, phòng tuyến trong lòng Tôn Chí Lâm sớm đã cực kỳ yếu ớt, chờ Tôn Lan Khê vạch trần đầu đuôi ngọn ngành hết thảy những thứ này thì hắn đã không còn năng lực tranh cãi nữa rồi.
Dương Lâm Tây đưa ra lệnh bắt giữ cùng chứng cớ tìm được ở biệt thự, còng tay Tôn Chí Lâm cùng Trương Nghệ, muốn dẫn đi.
Trương Nghệ hét lên như một người phụ nữ đanh đá mà mình vẫn luôn chán ghét: "Người là Tôn Chí Lâm giết, dựa vào cái gì mà bắt tôi?"
Dương Lâm Tây mặt không biến sắc nói: "Chỉ bằng bà biết rõ Tôn Chí Lâm giết người nhưng không báo, ngược lại tìm một nữ nhân tương tự lừa gạt cảnh sát, như vậy đã đủ xử tội bà rồi."
"Nữ nhân gì? Nữ nhân cái gì mà nữ nhân? Đó căn bản không phải người!" Lúc này Trương Nghệ cũng không để ý con quái vật đó đáng sợ cỡ nào nữa, khóc lóc nói: "Nếu cậu đã biết sự thật thì hẳn cũng biết nữ nhân kia là quái vật a! Nếu tôi không đáp ứng thì nó sẽ giết tôi."
Dương Lâm Tây khẽ mỉm cười: "Sao có thể nói là quái vật chứ? Trên đời này người giống người vẫn có rất nhiều. Trương Nghệ, bà cũng thực lợi hại, trong khoảng thời gian ngắn như vậy cư nhiên có thể tìm được người tương tự."
Trương Nghệ hoảng sợ trợn to hai mắt, điên cuồng lắc đầu, không phải, không phải vậy! Nó rõ ràng là quái vật, rõ ràng là quái vật! Vì sao cảnh sát lại nói như vậy chứ? Vì cái gì?
Bọn họ biết Lý Duyệt Minh là giả thì hiển nhiên phải biết đó chính là quái vật. Bọn họ làm sao trốn ra khỏi tay quái vật chứ?
Trương Nghệ nghĩ không ra, làm thế nào cũng nghĩ không ra, thế nhưng từ khi cảnh sát kéo bà ra cửa, trong lúc giãy giụa vô tình nhìn thấy một thanh niên có diện mạo tinh xảo, Trương Nghệ lập tức bừng tỉnh.
Bà biết cậu thanh niên này, đã từng có duyên gặp một lần trong bữa tiệc của Tiêu gia, là đại sư được Tiêu gia mời tới!
Trương Nghệ vô thức nhớ lại trước đó con gái Tôn Dao Y từng nói Tôn Lan Khê không biết xấu hổ tới party của Nghiêm tam thiếu gia, muốn dụ dỗ Tống đại sư.
Bà cho là Tôn Lan Khê đã thất bại, không ngờ lại thành công!
Tôn Lan Khê, sao nó lại may mắn như vậy chứ?
Không quản Trương Nghệ căm hận thế nào, bà cũng Tôn Chí Lâm cuối cùng vẫn giống như chó nhà có tang bị bắt tới cục cảnh sát.
Tôn Chí Lâm giết người có bằng chứng rõ ràng, căn bản không thể nào thuê luật sư biện giải tìm kiếm đường sống. Còn Trương Nghệ mặc dù không phải giết người nhưng lại mắc vào tội đồng lõa, chỉ mỗi tội tìm người giả trang Lý Duyệt Minh lừa gạt cảnh sát đã đủ để bà ta chịu tội rồi.
Ngoài sáng là Trương Nghệ tìm người giả trang Lý Duyệt Minh. Trong tối là Dương Lâm Tây báo cáo chuyện về quỷ họa bì với cục trưởng, bởi vì dính líu tới quỷ quái nên sẽ do nhóm đại sư của huyền học xã phụ trách. Nhưng ngoài sáng vì không muốn dẫn tới khủng hoảng nên vẫn dựa theo lời Dương Lâm Tây, dùng lý do Trương Nghệ tìm người giả trang Lý Duyệt Minh để giải thích.
Vì thế, không quản người Trương gia cố gắng thế nào cũng không thể mò Trương Nghệ ra.
Chị em Tôn Dao Y biết được tin tức cha mình giết người, mẹ mình là đồng lõa thì ngây ngốc, sao? Sao có thể? Bọn họ căn bản không tin!
Hai chị em chạy tới cục cảnh sát, muốn gặp Trương Nghệ nhưng không được duyệt.
Hai người đều là tiểu thư thiếu gia được nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, cột trụ trong nhà vừa ngã liền mất hết hồn vía, cái gì cũng không làm. May mà Trương gia kịp thời xuất hiện giúp hai chị em ổn định công ty, không để những thành viên khác của Tôn gia gặm sạch sẽ không chừa lại chút gì cho bọn họ.
Sau khi chuyện kết thúc, tận mắt nhìn Tôn Chí Lâm cùng Trương Nghệ bị pháp luật trừng trị, Tôn Lan Khê hài lòng chảy nước mắt, ôm tro cốt của Lý Duyệt Minh lặng lẽ nói, mẹ, con đã báo thù cho mẹ rồi, mẹ ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất vui vẻ.
Trước đó Tống Triết có nói sau khi chuyện kết thúc sẽ thử xem có thể triệu hoán âm hồn Lý Duyệt Minh hay không. Thế nhưng phải xem xem âm hồn Lý Duyệt Minh có phải đã bị Hắc Bạch Vô Thường mang đi hay không.
Tống Triết nói tình huống này cho Tôn Lan Khê biết, Tôn Lan Khê biểu thị mình hiểu, cô biết người chết đi sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường mang tới địa ngục đầu thai, vì thế cũng không ôm kỳ vọng quá lớn.
Thế nhưng khi Tống Triết thật sự triệu hoán âm hồn Lý Duyệt Minh tới thì Tôn Lan Khê cảm thấy, thời khắc này cho dù phải chết cũng cam tâm tình nguyện.
Âm hồn Lý Duyệt Minh đã đánh mất trí nhớ lúc còn sống, vẫn luôn trôi giạt bên ngoài, thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tôn Lan Khê thì tình thương của mẹ đã làm bà nhớ lại hết thảy, hai người khóc tỉ tê không thôi.
Tống Triết tri kỷ rời đi để hai mẹ con có không gian riêng.
Lý Duyệt Minh nhìn đứa con gái đã lớn của mình, cười cứ như khóc: "Lan Khê, mẹ phải đi rồi, con phải tự chăm sóc tốt cho mình. Nhớ kĩ lời mẹ, sau này tìm nam nhân, đừng tìm người có nhiều tiền, phải tìm người thật lòng với con. Những tên nam nhân chỉ biết đầu môi chót lưỡi kia, ngàn vạn lần không được tin."
Tôn Lan Khê bật khóc gật đầu: "Mẹ, con biết, con sẽ nhớ kĩ lời mẹ."
"Đứa con ngoan!" Lý Duyệt Minh quyến luyến nhìn Tôn Lan Khê, đáng tiếc sau này không thể nhìn thấy con gái sinh con dưỡng cái, nếu bị ủy khuất bà cũng không có cách nào làm chỗ dựa.
"Mẹ thật sự hối hận, nếu ban đầu biết Tôn Chí Lâm đã có vợ con, cho dù liều cái mạng già này mẹ cũng phải dẫn con thoát khỏi chỗ này. Nếu không phải vì mẹ không cam lòng, nếu không phải vì mẹ oán hận Tôn Chí Lâm để mẹ làm tiểu tam thì mẹ đã không biến cuộc sống hai mẹ con thành như vậy, làm hại con trở thành con gái tiểu tam, còn đeo trên lưng cái danh có một người cha giết vợ. Là mẹ có lỗi có con!"
"Mẹ!" Tôn Lan Khê điên cuồng lắc đầu, nước mắt cũng không ngừng trào ra: "Mẹ, con không trách mẹ, không phải lỗi của mẹ! Mẹ cho con sinh mạng, con đã rất vui vẻ. Mẹ yên tâm, sau này con sẽ chiếu cố mình thật tốt."
Thời gian đã hết, lúc Tống Triết một lần nữa tiến vào phòng thì hai mẹ con vẫn còn đang khóc.
Thế nhưng âm hồn Lý Duyệt Minh đã yếu ớt tới trong suốt, nếu không mau chóng đưa đi đầu thai thì sẽ không còn kịp.
Sau khi biết chuyện, Tôn Lan Khê lặng lẽ gật đầu, ánh mắt đã khóc sưng tới chịu không nổi, chỉ cần chạm nhẹ đã đau nhói. Thế nhưng nhìn mẹ cứ vậy biến mất trước mặt mình, trước khi đi vẫn còn lộ ra nụ cười từ ái, nước mắt Tôn Lan Khê vẫn không ngừng được, cứ ào ào chảy như vòi nước, không có cách nào ngừng lại.
Bởi vì cô biết, từ nay về sau, trên thế giới này cô chỉ còn lại một mình mình mà thôi.
Chuyện nhà Tôn Chí Lâm có thể nói là đề tài bát quái sốt dẻo nhất giới thượng lưu đế đô. Đám nam nhân có tiền ở đế đô làm gì có người nào không bao dưỡng tình nhân ở bên ngoài, tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ đứng xếp thành hàng dài, thế nhưng không người nào thảm bằng Tôn Chí Lâm. Lỡ tay giết chết chết tình nhân cũng thôi đi, lại còn bị chính con gái riêng báo cảnh sát tới bắt, đúng là kịch hay, kịch hay a!
Nhóm nam nhân cười nhạo Tôn Chí Lâm là một kẻ rác rưởi, làm chủ một công ty lớn như vậy mà ngay cả một nữ nhân cũng không có cách giải quyết, chán ghét muốn vứt bỏ thì có thể giải quyết cô ta, thế nhưng cố tình lại động thủ.
Động thủ cũng được đi, lại còn lỡ tay giết người, xem xem, tên Tôn Chí Lâm này có phải bị ngu không?
Ngu cũng được đi, cô vợ Trương Nghệ của hắn cũng thực thâm tình trọng nghĩa, cư nhiên vì hắn mà tìm ra một nữ nhân có diện mạo giống hệt cô tình nhân để qua mặt cảnh sát, giờ thì tốt rồi, cả hai đều bị bắt, cổ phần công ty Tôn gia rớt xuống đáy, hai đứa nhỏ của Tôn gia thì cái gì cũng không hiểu, nếu không phải có nhà ngoại hỗ trợ thì sớm đã bị ăn sạch tới xương cũng không còn.
Nam nhân bát quái Tôn Chí Lâm quá ngu, nữ nhân thì thở dài con quạ quá đen, Tôn Chí Lâm là thế mà nam nhân nhà bọn họ cũng vậy. Chả ông nào kém ông nào, chỉ khác là ông nào có bản lĩnh cao hơn, không bị bọn họ bắt được.
"Nói ra thì trước kia mặc dù Trương Nghệ vẫn luôn làm ra tác phong đại tiểu thư danh môn khuê các, mỗi lần nhắc tới chồng là tỏ ra tự hào, thực không ngờ chồng bả cũng vậy, bao tiểu tam dưỡng tình nhân, lại còn im im lìm lìm mang về một đứa con gái riêng lớn như vậy, đổi thành tôi thì đã sớm hộc máu rồi. Giết người thì ai dám che chở chứ? Chỉ mong hắn sớm bị cảnh sát bắt đi!"
"Chậc, cái này bà không biết! Nữ nhân chúng ta trừ bỏ giỏ xách đồ trang sức thì chỉ có thể so đấu nam nhân. Tên Tôn Chí Lâm kia quả thực giấu quá sâu, trước kia có thể nói là một người nam nhân tốt giữ mình trong sạch, yêu thương vợ con, Trương Nghệ dĩ nhiên rất đắc ý. Thế nhưng không ngờ hết thảy tốt đẹp đột nhiên bị đánh vỡ, nghĩ cũng biết Trương Nghệ tan vỡ cỡ nào. Bà ý vốn tâm cao khí ngạo, biết rõ sẽ bị chúng ta cười nhạo nên không cam lòng. Bà không thấy đoạn thời gian đó bả vẫn ru rú trong nhà không chịu ra ngoài cùng chúng ta uống trà dạo phố à? Rõ ràng là sợ bị chúng ta cười nhạo."
"Nói cũng phải, đổi lại là tôi thì tôi cũng chịu không nổi."
"Cho nên Trương Nghệ giúp Tôn Chí Lâm che giấu hết thảy có thể không phải vì tình yêu đâu, là vì mặt mũi a! Bà ngẫm lại xem, nếu Trương Nghệ báo cảnh sát thì say này hai đứa con nhà bọn họ chính là con của tội phạm giết người, phải mang cái danh này, bà nghĩ bả chịu được sao?" Nhóm bọn họ là nhóm phu nhân chơi cùng Trương Nghệ lâu nhất, không thể nói là hiểu rõ, thế nhưng bảy phần mười thì vẫn được.
Người như Trương Nghệ, ỷ mình có thân phận cao quý, xuất thân thế gia mà kiêu ngạo, điểm nhơ duy nhất chính là gả cho một người nam nhân cả người bốc mùi tiền, may mắn người này chuyên tâm, bà liền miễn cưỡng tiếp nhận. Thật không ngờ hết thảy đều là giả, một đại tiểu thư tính tình cao ngạo như Trương Nghệ sao có thể tiếp nhận chứ? Dĩ nhiên không chịu được.
"Nói ra thì trừ bỏ nguyên nhân bà nói trước đó, còn một nguyên nhân khác nữa. Trương Nghệ nắm được thóp Tôn Chí Lâm giết người, sau này bả nói đi đông, Tôn Chí Lâm cũng không dám đi tây, có thể nắm giữ ông ta cả đời a!"
Người quý phu nhân kia phì cười: "Còn không phải sao? Với tính tình của Trương Nghệ thì nhất định sẽ làm vậy. Chỉ là bây giờ đáng thương nhất chính là hai đứa nhỏ của bả, chỉ có thể trở thành trò cười trong giới."
"Aiz, đúng vấy Rõ ràng chúng không làm sai gì cả nhưng sẽ vì Tôn Chí Lâm cùng Trương Nghệ mà bị chỉ chỉ trỏ trỏ. Nghe nói công ty của Tôn gia đã bị Trương gia thu mua rồi, hai đứa nhỏ của Trương Nghệ cũng được nhận về Trương gia."
"Vậy cũng tốt, dù sao cũng chưa trưởng thành, có bên ngoại che chở thì tốt. Ôi chao, còn đứa con gái riêng thì sao? Mẹ nó chết rồi, Tôn Chí Lâm thì vào tù, chẳng phải con bé không có chỗ nương tựa à?"
Quý phu nhân bĩu môi: "Bà quản đứa con gái của tiểu tam làm gì chứ? Dù sao cũng không chết được!"
"Thôi thôi, đừng nói mấy chuyện ấy, thực không có ý nghĩa. Đi, bọn mình đi dạo phố đi! Gần nhất tôi để ý một cái túi xách mới ra, bà tới xem xem thế nào đi?"