Tiên Sinh, Cà Vạt Của Ngài Lỏng Rồi!

Chương 33: 33 Lục Tiên Sinh Lòng Dạ Khó Lường


Edit: Chinie
Beta: Crashpike
Lục Trạch Nhất chỉ mua một chiếc ô.

"Ô của em đâu?" Sở Dung hỏi.

Lục Trạch Nhất mở ô ra.

Người đàn ông này vậy mà lại muốn cùng cô chơi trò lãng mạn, Sở Dung lắc đầu cười nói: "Em sẽ không che chung một chiếc ô với anh đâu.

"
Hừ, như vậy thì quá tiện nghi cho anh rồi.

Sở Dung nhón chân, cách xa anh một chút.

Lục Trạch Nhất choàng tay qua vai cô, hỏi: "Em không thích hả?"
Thật là, sao người đàn ông này lại ngầu như vậy chứ.

Sở Dung gật đầu: "Em rất thích.

"
Mưa rơi lộp độp, những chiếc ô đủ màu sắc lướt qua trên đường phố.

Lục Trạch Nhất đưa Sở Dung về nhà, lúc vừa đi đến dưới lầu thì mưa cũng tạnh.

Lục Trạch Nhất thu ô lại, nói: "Để anh đưa em lên.

"
Sở Dung vốn định đồng ý nhưng khi cô nghĩ lại thì, không thể được!
Cô chặn cửa lại, nói: "Anh không cần lên cùng em đâu, em lên rồi sẽ xuống ngay.


"
Hiện giờ trong nhà cô đang chất đầy bản thảo thiết kế và mấy món đồ lót, Sở Dung bĩu môi, cô tuyệt đối sẽ không để cho anh nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi của mình được.

"Vậy là em muốn tự mình xách hành lý hả?" Lục Trạch Nhất hỏi.

Haiz, cơ hội tốt như vậy mà cô chỉ đành bỏ lỡ.

Sở Dung nghiến răng nghiến lợi nói: "Tuy hơi đáng thương nhưng mà em nghĩ cần phải tự lập.

"
Nói xong, cô dường như sợ Lục Trạch Nhất thay đổi ý nên liền xoay người chạy lên lầu.

Tất cả đều do cô thường ngày quá lười biếng và bận rộn nên không dọn dẹp nhà cửa.

Bằng không cô đã mời anh lên nhà.

Nếu giờ anh mà lên thì không biết còn phải đối mặt với những chuyện ngại ngùng gì nữa.

Nước mưa từ mái hiên nhỏ giọt xuống, Lục Trạch Nhất ngẩng đầu nhìn về phía nhà của Sở Dung, một lát sau, anh rút chiếc điện thoại từ trong túi áo gió ra.

Anh bấm một dãy số, chỉ hai giây sau thì cuộc gọi được kết nối.

"Alo?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng một người đàn ông nhận điện thoại, Lục Trạch Nhất dừng một chút, hỏi: "Thường Thanh Hàm có ở đó không?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng sột soạt, sau đó có một giọng nữ đã quen thuộc với anh vang lên: "Anh tìm em hả?"
"Bảo với người của em là không cần đến bảo vệ cô ấy nữa.

"
Thường Thanh Hàm có vẻ đã sớm nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, cô vừa cười vừa trêu chọc anh: "Anh không nhịn được nữa hả?"
Lục Trạch Nhất nói: "Từ giờ cô ấy sẽ sống chung với anh.

"
Thường Thanh Hàm vui sướng cười nói: "Đây mới đúng là Lục Trạch Nhất mà em quen biết.

"
Lục Trạch Nhất nói: "Vốn dĩ anh không nghĩ là sẽ nhanh như vậy.

"
Lúc đầu anh đã nghĩ rằng chờ khi mọi chuyện ổn thỏa hết thì mới đón cô về ở chung.

Nhưng cô quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức anh không thể nhịn được!.

Thường Thanh Hàm nói: "Luật sư Lục, chuyện tình cảm đều là thuận theo tự nhiên, anh không khống chế được đâu.

"
Anh thực sự không thể khống chế được.

Sự tự chủ của anh đã biến mất ngay từ lúc anh nhìn thấy cô ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.

"Hôm nay anh đã nhìn thấy Tần Diệp.

" Lục Trạch Nhất lại nói.

Đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên không có âm thanh nào.

"Chờ thời cơ tới thì anh sẽ cùng Sở Dung ngả bài.


"
"Chờ đến khi nào?"
"Chờ đến lúc cô ấy yêu anh đến mức không thể rời xa anh.

"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng "Chậc chậc": "Đồ đàn ông lòng dạ khó lường.

"
Lục Trạch Nhất lặng lẽ ở dưới lầu chờ Sở Dung thu dọn đồ đạc.

Anh mặc một chiếc áo gió màu đen, nghiêng người đối mặt với cô, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì.

Ngay cả khi người đàn ông này đang đợi ai đó thì anh cũng khác với những người còn lại, bảo đợi là đợi, cũng không lấy điện thoại ra chơi, anh lặng lẽ đứng đó như một pho tượng.

Trong lòng Sở Dung dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả, cô xách vali bước nhanh về phía anh.

Có tiếng bánh xe trượt trên mặt đất, Lục Trạch Nhất vừa nghe liền quay người lại.

Sở Dung dang cánh tay còn lại ôm lấy anh, ngẩng đầu cười nói: "Từ nay về sau chúng ta có thể ở bên nhau rồi.

"
Lục Trạch Nhất cầm vali của cô đi.

"Từ giờ trở đi, mỗi sáng thức dậy người đầu tiên em nhìn thấy sẽ là anh.

" Sở Dung nói tiếp.

Lục Trạch Nhất vỗ trán cô: "Em rụt rè chút đi.

"
"Em không muốn.

"
Đồ trong túi nóng như lửa đốt, Sở Dung dụi dụi đầu cô vào vai anh.

Cô đang rất chờ mong đó.

Cả hai lên xe rồi đi thẳng đến khu nhà của Lục Trạch Nhất.


Tầng 20.

Lục Trạch Nhất mang vali của cô vào, Sở Dung đi theo sau nhảy lên hỏi: "Buổi tối em ngủ ở đâu?"
Lục Trạch Nhất ấn đầu cô nói: "Em thành thật một chút.

"
Sở Dung lại nhảy lên.

Phòng của cô ở cạnh phòng của Lục Trạch Nhất, nhìn những đồ trang trí bên trong, Sở Dung không khỏi thắc mắc: "Trông nó không giống với phong cách của anh.

"
Trong phòng ngủ của Sở Dung treo một chiếc màn ren trắng, bên bệ cửa sổ đặt hai chậu măng tây.

Khi mặt trời chiếu sáng vào căn phòng thì sẽ mang đến cảm giác rất bình yên và ấm áp, hoàn toàn khác với phong cách trước đây của anh.

Có gì đó không đúng.

Sở Dung nói: "Đây là phòng được chuẩn bị cho em gái anh hả?"
Lục Trạch Nhất mỉm cười, anh không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Sở Dung ngồi ở trên giường, mềm mại như vậy, cô ngửi ngửi, có mùi như ánh nắng mặt trời.

Lục Trạch Nhất thu dọn đồ đạc xong liền xắn tay áo nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi nấu cơm.

"
Cơ hội tốt như vậy mà anh đi nấu cơm cái gì.

Sở Dung vỗ vào chỗ bên cạnh cô, nói: "Anh lại đây xem thử cái giường này có mềm không.

".