"Các vị, quân tử xem cờ không nói!" Diêm Xuyên cười nói.
"Ách?" Cả một đám cờ thủ trên mặt cứng đờ.
Người nào cũng biết xem cờ thì không được nói, tuy nhiên lúc này vô cùng chướng mắt với cách chơi của Diêm Xuyên, cho nên mới lắm mồm vài câu.
Nhưng bị câu nói của Diêm Xuyên ám chỉ bản thân không phải là quân tử mà là tiểu nhân, sắc mặt mọi người lập tức đỏ ửng, thậm chí, mang vẻ mặt tức giận nhìn sang Diêm Xuyên.
Mười tên gia đinh cũng không hề nghĩ tới Diêm Xuyên lại lạc tử nhanh như vậy. Sau khi hết sững sờ, lập tức đối chiếu sách dạy đánh cờ, bắt đầu lạc tử.
"Ba!" "Ba!" "Ba!"...
Mười quân trắng rơi xuống. Diêm Xuyên lại tiếp tục vơ lấy một nắm quân đen trong bát.
"Ba!" "Ba!" "Ba!"...
Diêm Xuyên lạc tử không chậm hơn đám gia đinh một chút xíu nào, giống như nước chảy (lưu loát), trong chớp mắt đã lạc tử đủ cả mười bàn.
"A?" Cả đám cờ thủ lộ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
"Người này thật sự đang đi bừa...!" Một tên cờ thủ tiếp tục khinh bỉ nói.
Tuy nhiên lời mới vừa nói ra được một nửa, đã phải nuốt ngược trở lại một cách miễn cưỡng, bởi vì xung quanh chỉ có một mình hắn mở miệng. Những người khác nhớ rõ câu nói 'Xem cờ không nói' của Diêm Xuyên, vì giữ hình tượng của bản thân, nên ai cũng không nói gì.
Tên cờ thủ bộ mặt cứng đờ, sau đó lại tiếp tục nhìn vào bàn cờ. Mặt vẫn tức giận, chờ đợi sau khi Diêm Xuyên đại bại, sẽ từ từ mà mắng.
"Ba ba ba!" "Ba ba ba!"...
Gia đinh vừa lạc tử, vừa há miệng ngạc nhiên, bởi vì Diêm Xuyên lạc tử, thậm chí so với bọn hắn còn nhanh hơn.
Chính mình còn phải đối chiếu qua sách dạy đánh cờ mới có thể lạc tử, thiếu niên này hoàn toàn theo sát như hình với bóng, chính mình vừa lạc tử xong, quân cờ của hắn đã hạ xuống, đùa cợt gì vậy?
"Ba!" "Ba!" "Ba!"...
Quân cờ liên tục rơi xuống, cả một đám Cờ vương trở nên ngưng trọng, càng ngày càng ngưng trọng.
"Sao có thể!"
"Đây không phải là nhắm mắt đi bừa?"
"Thật sự đang phá giải?"
...
...
...
Chúng cờ thủ không tin vào mắt mình theo dõi bàn cờ.
"Ba!"
Diêm Xuyên lại lạc tử.
"Bàn thứ nhất đã phá giải! Phá xong!" Một tên Cờ vương kinh ngạc mở miệng.
"Bàn thứ hai cũng phá giải xong!"
"Bàn thứ ba cũng vậy!"
...
...
...
Đúng vào lúc Diêm Xuyên đặt xuống quân cờ cuối cùng, một đám Cờ vương dĩ nhiên lặng ngắt như tờ, dõi mắt nhìn Diêm Xuyên.
"Tốt rồi, đã phá giải xong!" Diêm Xuyên vui vẻ thốt lên.
"Giỏi, Vương gia năng lực đánh cờ thật sự cao! Nếu trang chủ biết được lại có đối thủ xứng tầm, nhất định rất phấn khích!" Gã gia đinh dẫn đường cười nói.
"Thu cờ!" Gia đinh dẫn đường nói với những tên đang bày cờ tàn.
"Vâng!" Mọi người nhanh chóng thối lui.
Đám cờ thủ đến lúc này cũng đã hoàn hồn.
"Người kia là ai?" Mọi người nhao nhao hỏi dò.
Diêm Xuyên cũng không tán gẫu với mọi người, mà tìm đến bên một bàn cờ rồi ngồi xuống. Chờ ván thứ hai bắt đầu.
Những người khác sau khi bàn luận sôi nổi, cũng hoàn toàn biết rõ thân phận Diêm Xuyên.
"Nhất Tự Tịnh Kiên Vương? Vị này là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương?"
"Nhất Tự Tịnh Kiên Vương sao lại trẻ như vậy?"
"Nhất Tự Tịnh Kiên Vương thật cao cờ!"
...
...
...
Thực lực đã được công nhận, mọi người cũng không dám lớn lối trước mặt Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên ngồi vào một bàn cờ, ai cũng cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Đợi một lát sau.
"Được rồi, thời gian không sai biệt lắm, ván thứ hai bắt đầu. Quy củ cũ, Trang chủ nhường cho chư vị lạc tử trước!" Một tên gia đinh hô lớn.
"Lạc tử trước? A!" Diêm Xuyên mỉm cười.
Kẹp lấy một quân đen. Lấy tay đập quân cờ vào vị trí 'Thiên Nguyên*'. Trung tâm của bàn cờ! Lạc tử Thiên Nguyên, trên bàn cờ giống như có một cơn gió nhẹ từ chỗ quân cờ vừa đặt xuống thổi ra bốn phía, quét sạch bụi đất.
Đến lúc này, Diêm Xuyên đã trở thành tiêu điểm của mọi người. Ngoại trừ chín cờ thủ đang lạc tử, ánh mắt những người khác, gần như đều dán vào bàn cờ của Diêm Xuyên.
"Thiên Nguyên? Như thế nào lại là Thiên Nguyên?" Có người cả kinh kêu lên.
"Hắn có biết đánh cờ hay không, quân thứ nhất, Thiên Nguyên? Từ xưa tới nay chưa có ai dám đi như vậy a!"
"Lãng phí a, quân cờ này căn bản là vô dụng!"
...
...
...
Mọi người nhao nhao lắc đầu.
"Vương gia, ngài xác định chứ? Nước đi đầu tiên, ngài hãy nghĩ kỹ! Hay là ngài đi lại." Gia đinh lúc trước chân thành khuyên can.
Ai lạc tử trước, người đó chiếm được tiên cơ, cho nên nước đi đầu tiên không thể lãng phí như thế a.
"Không cần, ta đánh cờ, nước đầu tiên, xưa nay đều là Thiên Nguyên!" Diêm Xuyên lắc đầu nói.
"A?" Mọi người mờ mịt.
Xưa nay đều là Thiên Nguyên? Nói đùa gì vậy, làm gì có ai đánh cờ như vậy? Bạn đang xem tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
"Được rồi!" Tên gia đinh hảo tâm cười khổ một tiếng.
Phất tay, mười tên gia đinh mau chóng ghi lại vị trí quân cờ, rồi chạy về phía cốc trong cốc.
Trong cốc trong cốc.
Một thác nước rót xuống một cái hồ lớn ở bên dưới, gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi nước ẩm ướt gây cảm giác dễ chịu, khắp nơi mọc đầy hoa tươi, vô số cung điện san sát, chim hót vang hoa tỏa hương, giống như tiên cảnh giữa nhân gian.
Bên hồ lớn, một đám gia đinh đang đứng hầu.
Bên trong một cái đình vĩ đại, bày ra mười bàn cờ. Mười tên gia đinh đang bày quân.
Một bến sông nhỏ bên hồ.
Trên bến tàu, lúc này có một lão giả mặc áo trắng đang ngồi.
Lão giả tóc trắng, lông mi trắng, khuôn mặt già nua. Trong tay cầm một chiếc cần câu. Lặng lẽ ngồi ở chỗ đó, tĩnh lặng giống như cảnh vật ở trong một bức tranh thuỷ mặc.
Lão giả yên lặng thả câu, một người đàn ông trung niên đứng phía sau.
"Gia gia, vừa rồi kỳ nghệ (kỹ thuật đánh cờ) của mười vị Cờ vương như thế nào?" Trung niên nam tử cười hỏi.
Lão giả thần sắc bất động, thản nhiên nói: "Tương đối cao. Người thứ ba, người thứ sáu, kỳ nghệ đã được nâng cao ở mức nhất định!"
"Kỳ nghệ của Gia gia, đã đến mức đăng phong tạo cực (lên đến tột đỉnh, lên đến đỉnh điểm), toàn bộ thiên hạ, không ai có thể địch lại. Mười người này tự xưng Cờ vương, nhưng dù mười người đồng thời liên thủ, cũng không phải đối thủ của gia gia. Hơn nữa bọn họ còn không biết rằng, gia gia thật ra là đánh cờ tưởng. Căn bản không cần nhìn bàn cờ, vừa câu cá, vừa đánh cờ!" Trung niên nam tử cảm thán nói.
"Không ai có thể địch lại? Chưa hẳn, chỉ là chúng ta tầm mắt hạn hẹp mà thôi. Ai dám cam đoan, trong giới tu tiên, sẽ không có người cờ đạo cao minh? Bọn họ đã sống qua bao nhiêu năm tháng, cờ đạo so với ta chưa hẳn đã kém!" Lão giả trong mắt hiện lên một niềm khát vọng, một tiếng thở dài.
"Không, con vẫn tin tưởng, cho dù là người tu tiên, lực cờ cũng tuyệt đối không vượt quá gia gia!" Trung niên nam tử quật cường nói.
Lão giả mỉm cười, tiếp tục câu cá.
"Trang chủ, bàn đầu tiên, tứ nhập tứ**!" Một tên gia đinh thông báo.
"Thượng tứ tam!" Lão giả cũng không buồn quay đầu lại nói.
Tên gia đinh phụ trách bàn cờ ở sau lưng, nhanh nhẹn lạc tử theo lời nói của lão giả.
"Bàn thứ hai, bình tứ tứ!" Một tên gia đinh khác hô lên.
Mỗi lần lạc tử, lão giả đều không cần nhìn vào bàn cờ, lập tức nói ra vị trí quân trắng lạc tử.
"Bàn thứ mười, Thiên Nguyên!" Tên gia đinh cuối cùng thông báo.
"A?" Lão giả có chút sững sờ.
Một gia đinh đi cùng ở bên cạnh lập tức bẩm báo nói: "Trang chủ, người đang ngồi ở bàn thứ mười, thân phận cực kỳ đặc thù, vị đó là...!"
"Ta mặc xác hắn là ai, hắn có thể phá giải tàn cuộc sao?" Lão giả mặc áo trắng thản nhiên hỏi.
"Đã phá giải, hơn nữa phá giải mười ván cùng một lúc, ngắn ngủi trong thoáng chốc!" Gia đinh cung kính nói.
"Phá giải mười ván cùng một lúc? Ha ha ha ha, tốt, lão phu rốt cục đã đợi được tới lúc người như thế xuất hiện rồi!" Lão giả mặc áo trắng phấn khích nói.
"Vâng!"
"Bàn cờ thứ mười, ta lạc tử thượng tam ngũ!" Lão giả như trước không quay đầu lại, hít sâu vào một hơi nói.
"Vâng!"
Cốc trong cốc lạc tử, rất nhanh truyền ngược lại bên ngoài cốc.
Bên ngoài cốc. Thập đại cờ thủ, lập tức đắm chìm vào trong bàn cờ.
"Ba!" "Ba!"...
Quân cờ nhanh chóng được hạ xuống, đảo mắt đã đến giữa trưa.
Đến lúc này, những cờ thủ đứng xem, phần lớn vây quanh chỗ Diêm Xuyên.
Bàn cờ của người khác, có thể nhìn ra thế cờ chủ đạo, nhưng bàn cờ của Diêm Xuyên, lại khiến cho người khác mù tịt.
"Này, Dịch đại sư với thiếu niên này đang đánh cờ sao?"
"Này, quân cờ của hai người, mỗi bên đi mỗi hướng, đâu phải là đánh cờ!"
"Đúng vậy, lạc tử thế này cũng quá tản mát!"
"Không đúng, đây là bố cục, hai người bọn họ sắp đặt bố cục đấu nhau, bố cục quá lớn, tất cả chúng ta nhìn không hiểu được mà thôi!"
...
...
...
Mọi người lẳng lặng quan sát.
Phía đằng xa, cốc trong cốc một tốp gia đinh quay lại truyền tin.
Nhanh chóng lạc tử trên mười bàn cờ.
"A, ta lại thua rồi!"
"Ai, chủ quan mất rồi, ván cờ này lại nguy rồi!"
"Đáng tiếc a!"
...
...
...
Trên chín bàn cờ đầu tiên, chín vị Cờ vương mang vẻ mặt tiếc hận, ném quân cờ nhận thua.
"Ồ?" Mọi người nhìn sang phía bàn cờ của Diêm Xuyên.
Theo khuôn phép trước đây, thường là mười bàn đồng thời ném quân cờ nhận thua. Lúc này chín bàn đã thua, một bàn cuối cùng, vẫn còn đang tiếp tục.
Vẫn còn tiếp tục?
Đối với cảnh tượng kỳ quái này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Sau đó, tất thảy xúm lại.
Diêm Xuyên mỉm cười, lại tiếp tục lạc tử.
"Ba!"
Một quân hạ xuống. Gia đinh lập tức ghi lại rồi chạy về cốc trong cốc.
Trong cốc trong cốc. Phao cần câu của lão giả rung động, hiển nhiên có cá mắc câu, thế nhưng, lão giả lại không hề phát hiện ra.
"Trang chủ, chín bàn đầu tiên, toàn bộ đều ném quân nhận thua!" Gia đinh bẩm báo.
"Bàn thứ mười đâu, bàn thứ mười lạc tử ở vị trí nào?" Lão giả hỏi dồn dập.
"Thượng bát ngũ!" Gia đinh báo lại.
"Thượng bát ngũ? Lại là thượng bát ngũ?" Lão giả thoáng kinh ngạc thốt lên.
Gia đinh đứng chờ lão giả báo ra lạc tử, nhưng đợi một lúc lâu, lão giả vẫn chưa có mở miệng.
"Ách?" Chúng gia đinh không thể tưởng tượng nổi.
"Gia gia?" Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh hồ nghi gọi.
Phải biết rằng, gia gia đánh cờ, chưa bao giờ phải suy nghĩ lâu đến như vậy a.
Lão giả chìm vào suy tư, vẫn không nhúc nhích, thế cho nên cá trong hồ trộm được mồi câu, vui sướng bơi đi mất. (DG: lão tác giả này lan man, chả thấy ăn nhập gì cả)
"Thượng tứ tam!" Lão giả rốt cục quả quyết nói.
"Vâng!" Gia đinh gấp rút chạy ra ngoài.
Ngay lúc này, bên ngoài cốc.
Diêm Xuyên đứng dậy.
"Giữa trưa rồi, chúng ta cần phải trở về!" Diêm Xuyên thản nhiên nói.
"Vâng!" Lưu Cẩn, Hoắc Quang đồng thanh đáp.
"A? Vương gia, ngài vẫn chưa lạc tử xong mà!" Một gia đinh tròn mắt, lập tức kêu lên.
Cờ mới chơi được một nửa đã bỏ đi, chưa từng được thấy qua. Sao có thể bỏ đi? Còn chưa có kết thúc mà!
"Ta cùng Thái sư Dịch Phong, đã dàn binh bố trận xong rồi. Sau này, chính là hai phe chém giết, mỗi một nước đi, cũng không cần cứ phải ở đây lạc tử. Ta sẽ cắt cử thủ hạ của ta ở lại đây, có lạc tử mới, hoả tốc thông tri cho ta, ta sẽ lạc tử đối lại!" Diêm Xuyên thản nhiên nói.
"Cái gì? Làm sao có thể!"
"Khoác lác a, ngươi!"
"Dịch đại sư đánh cờ, còn phải cân nhắc!"
...
...
...
Một đám quân cờ Vương không thể tin nổi thốt lên.
Lúc này, một gia đinh gấp rút từ cốc trong cốc chạy tới.
"Thượng tứ tam, Trang chủ lạc tử, thượng tứ tam!" Gia đinh hấp tấp nói.
"A? Thượng tứ tam?" Diêm Xuyên nhìn về phía bàn cờ.
Thoáng suy tư một hồi. Diêm Xuyên lại tiếp tục hạ xuống một quân.
Lưu lại bốn tên Cẩm Y Quân, sau khi dặn dò kỹ lưỡng, Diêm Xuyên mang theo hai người Hoắc Quang, Lưu Cẩn rời khỏi sơn cốc.
"Đi!"
"Giá!"
Diêm Xuyên mang theo Cẩm Y Quân, cuốn bụi mà đi, lưu lại một đám Cờ vương đang đứng há hốc mồm.
"Tình huống gì thế này?" Chúng Cờ vương giống như hóa đá.
Mà ở trong cốc trong cốc, đang cầm cần câu trong tay, Thái sư Dịch Phong lúc này cũng nhíu mày.