Tiên Nữ Vô Dụng Thích Ở Nhà

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Miên giật mình, ý thức được việc bạn cùng phòng đang hiểu lầm.

“Không phải, đây là một bạn nhỏ ở chỗ làm thêm của mình, rất đáng yêu.” Cô giải thích, không do dự chút nào.

【Kiều Kiều: được. Cuối tuần này chị còn phải đến báo danh làm thêm, Trì Trì có đến chơi không?】

【Lu: có! Em muốn cùng chị gắp thú bông! Chị thích kumamon không? Em bắt cho chị!】

Lục Lập Trì nhảy hai cái trên giường. Cậu bé chạy đến phòng ngủ của anh trai, là như vậy, những lúc có thể nhảy nhót ở trên giường Lục Lập Xuyên.

Lục Lập Trì rất quý trọng cơ hội này, ở trên giường lăn qua lăn lại vài vòng, làm cho khăn trải giường xuất hiện nhiều nếp nhăn.

“Anh, phải cần em ra tay mới được à.” Lục Lập Trì chống nạnh, lên mặt đắc ý.

Cậu bé vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, “Chị Kiều Miên chính là thích người như em đây. Anh cứ làm nũng thử xem, hiểu chưa?”

Nam nhân trẻ tuổi liếc cậu bé một cái, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Lục Lập Trì thấy anh trai như vậy, khuôn mặt đang dương dương tự đắc dần dần ỉu xìu xuống.

Cậu bé lùi lại, đưa hai bàn tay mũm mĩm ra sau lưng, quy củ ngồi trên giường. “Anh, chị ấy không phải rất thích Tiểu Anh sao? Anh muốn đổi ảnh đại diện à?”

Lục Lập Trì nói đến bộ phim hoạt hình mà cậu bé thích nhất, giơ ta ra hiệu.

“Cái này rất đẹp! Anh cứ tin tưởng em, chị Kiều Miên nhất định sẽ thích!” Ánh mắt mong chờ của cậu bé, “Nếu chị Kiều Miên thích, anh có thể mời em ăn kem không?”

Lục Lập Xuyên liếc cậu bé, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra miệng.

Anh lấy điện thoại trong tay Lục Lập Trì, đem người ở trên giường xách xuống. “Xuống. Kem cái gì mà kem?”

Lục Lập Trì đạp đạp hai cái, ngoan ngoãn đứng trên mặt đất, nhìn Lục Lập Xuyên chỉnh lại tấm khăn trải giường.

Lục Lập Xuyên nhíu mày, đem khăn trải giường chỉnh lại đàng hoàng.

Phòng của anh luôn không cho người khác đi vào, Lục Lập Trì cũng ít khi vào.

Lâu lâu vào một lần… thật ồn ào.

“Vani! Chocolate! Dâu tây em đều muốn ăn, anh, em đem hết đồ của Tiểu Anh cho anh, anh cân nhắc một chút…”

“Cho nhóc một cơ hội nữa.”

“Cảm ơn anh, em muốn ăn vị matcha nữa.”

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi với Kiều Miên nhanh chóng kết thúc, thoáng thấy Lục Lập Xuyên đổi ảnh đại diện.

Không phải lúc trước là hình vẽ của lá bài Return*, mà là lá bài trong suốt trong phần mới nhất của thủ lĩnh thẻ bài Tiểu Anh.

*Return: là 1 trong 52 lá bài clow trong CCS

Lục đại lão quả là có trái tim thiếu nữ, còn đổi ảnh đại diện.

Kiều Miên nhìn ảnh đại diện của chính mình, cũng tìm trong album ảnh, đăng một cái mới lên.

Vừa đến cuối tuần, dựa vào bản thân đã nhanh chân báo danh, Kiều Miên lại đi làm thêm ở khu vui chơi trẻ em.

Nhân viên công tác ở khu vui chơi trẻ em, có Hà Kỳ biết cô. Cô ta có ấn tượng rất tốt về Kiều Miên, nhìn thấy cô có chút nhiệt tình.

“Công việc đều đã quen, cũng không cần bàn giao công việc gì cả.” Hà Kỳ cười, “Như thế nào mà lại đến đây? Có hứng thú làm việc lâu dài hay không?”

Kiều Miên miễn cưỡng cười khách khí, không nói gì.

Hà Kỳ cũng không nói thêm gì nữa. Kiều Miên có thể lại tới đây làm việc thật không dễ dàng, cô ta cũng không có yêu cầu gì nhiều.

Lục Lập Trì đến rất sớm. Mặc quần yếm, hai má tròn tròn, giống như bánh dango* nhỏ.

*团子 [tuán·zi] – dango (Japanese dumpling): là một loại bánh trôi của ẩm thực Nhật Bản được làm từ bột nếp (mochiko), tương tự như bánh dày Nhật Bản mochi (餅, bính). Bánh này thường được ăn với trà xanh. Dango được ăn quanh năm, tuy nhiên theo truyền thống mỗi giai đoạn nhất định trong năm sẽ ăn một loại dango khác nhau. Người ta thường ghim 3, 4 viên dango vào que tre. (Nguồn: wikipedia)



Cậu bé đi bên cạnh Lục Lập Xuyên, lúc Kiều Miên nhìn thấy thì có chút sợ hãi.

So với lần trước Lục Lập Xuyên đến thì không khác nhau là mấy. Kiều Miên không biết là kỳ lạ ở chỗ nào.

Đầu tóc lộn xộn, kính đen, vẫn là mặc đồ thể thao —— nhan sắc vẫn như vậy.

Có thể là do đã một tuần không gặp nhau, cô quên mất đối phương nhìn như thế nào? Kiều Miên chần chừ không bao lâu, liền bị Lục Lập Trì dồn sức kéo đi.

“Chị, em lại đến chơi cùng chị rồi!” Lục Lập Trì ngẩng đầu, giống như một mặt trời nhỏ, “Bây giờ có thể vào chơi được chưa ạ?”

“Có thể, cũng sắp đến giờ rồi.” Hà Kỳ đi đến, nhìn thấy hai dáng người quen thuộc, “Kiều Miên, đây là…?”

“Em trai của bạn.” Kiều Miên lấy lại tinh thần, nhìn Lục Lập Xuyên cười.

Đuôi mắt cô cong lại, nụ cười dịu dàng ấm áp, khóe mắt chân mày cũng có ánh sáng.

Lục Lập Xuyên đứng phía xa nhìn cô, một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng vuốt cằm.

Anh chớp mắt, cảm xúc trong đáy mắt quay cuồng như là biển sâu, rất nhanh yên tĩnh trở lại.

“Ồ, vậy à.” Hà Kỳ xoay người cầm một cái thẻ từ quầy đi ra, cười nói: “Nếu là bạn của Kiều Miên thì nhận thẻ ưu đãi này đi, sau này thường xuyên đến chơi.”

Kiều Miên do dự một lúc, vẫn là nhận lấy tấm thẻ, cười với Hà Kỳ: “Cảm ơn chị Hà.”

Dáng người cô xinh đẹp, tính tình lại nhẹ nhàng, Hà Kỳ nhìn thế nào cũng thích cô.

Phát cho thẻ ưu đãi thôi mà, cái này vốn à chỉ phát cho nội bộ nhân viên, đối với Hà Kỳ đây không phải chuyện lớn gì.

“Cảm ơn cô.” Lục Lập Trì ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, buông Kiều Miên ra, tự giác thay giày.

Cậu bé nghiêng đầu nhìn người phía sau, từ từ chạy tới, kéo Lục Lập Xuyên lại.

“Đã lâu không gặp.” Kiều Miên chủ động mở lời, “Lục đại lão, anh cũng đến à?”

Tuy rằng hỏi một câu vô dụng, cô cảm thấy vấn đề này có chút thú vị nên hơi nhiều lời một chút, vẫn còn đề tài chưa nói xong với Lục Lập Xuyên.

“Ừm, hôm nay lại làm phiền cô rồi.”

Anh kéo cổ tay áo thể thao màu xám, giống như cảm thấy quần áo của mình chưa sửa sang lại, liền đem khóa kéo của áo thể thao kéo lên.

Kiều Miên không để tâm nhìn, thấy Lục Lập Xuyên…… giống như mặc áo sơ mi caro và áo may ô?

Một người thường xuyên ru rú trong nhà có thân hình vừa cao vừa gầy, đồ bên trong nhìn thế nào cũng thấy rất hợp, ngón tay thon dài cầm lấy khóa kéo, làm cho khí chất cũng thay đổi theo.

Kiều Miên cũng không nói ra được khác ở chỗ nào, theo bản năng duy trì khoảng cách.

Xa cách đến mức không nói nên lời. Giống như là hơi lạnh lùng, hoặc bất ngờ vì người cao lên mà sinh ra cảm giác xa cách. 

Cổ tay Lục Lập Xuyên thuần thục kéo khóa lên đến tận cổ.

Bộ quần áo thể thao ở trên người anh, cảm giác xa lạ lúc trước đã biến mất.

Kiều Miên không nhận ra được sự khác nhau rất nhỏ này. Cô cảm thấy hụt hẫng.

Cái này đều là thẩm mỹ của trai thẳng… Mặc đồ thể thao có thể đẹp hơn so với quần áo bên trong? Không nói cái này nữa, sự kết hợp này thật sự không sao chứ?

Kiều Miên nghĩ thầm trong lòng, nhìn hai cái, cũng không có lộ ra.

Cô còn có việc gấp, bước vội đến cửa, tiếp đón một nhóm người tiến vào.

Cô không phát hiện ra khuôn mặt phức tạp của người con trai phía sau.

Lục Lập Xuyên kéo khóa áo lên đến cổ, sau đó nhẹ nhàng mím môi.

Anh giống như đang lẩm bẩm gì đó, lại không để lộ biểu cảm phức tạp, “Cô ấy… thích như thế sao?”

Kiều Miên không biết vì sao lại có ấn tượng với loại người kỳ lạ này, khu vui chơi càng lúc càng náo nhiệt, cô chỉ có thời gian nói hai ba câu với Lục Lập Xuyên.

Thật ra thì Lục Lập Trì cũng rất hoạt bát, không với tới búp bê, còn để Lục Lập Xuyên cầm kumamon, đưa cho Kiều Miên.

Bận rộn hết một ngày, về đến ký túc xá cũng đã muộn rồi.

Trong phòng không có ai, Kiều Miên vừa ngồi xuống ghế, chợt nghe thấy tiếng mở cửa.

Hứa Thời Ý hùng hổ chạy vào, đặt tay lên bàn. 

Nhìn thấy Kiều Miên, sắc mặt khó coi của cô cũng không dịu đi. “Miên Miên, hội học sinh có buổi gặp mặt vào cuối tuần, chúng ta không đi.” 

Đuôi mắt của Hứa Thời Ý cong lên, khuôn mặt xinh đẹp mang chút buồn bực. 

“Sao lại không đi?” Kiều Miên đẩy một ly nước qua, có chút không hiểu, “Không phải là cậu rất muốn tham gia sao?” 

“Đáng nhẽ là sẽ đi, nhưng bây giờ không muốn đi nữa.” Hứa Thời Ý cười nhạt, “Hạ Ninh Ninh cũng đến, cô ta ở học viện Ngoại ngữ tự nhiên chạy đến xem náo nhiệt gì chứ.” 

Kiều Miên thấy sắc mặt cô ấy không đúng. “Hạ Ninh Ninh làm sao cơ?” 

Hứa Thời Ý khua tay, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Kiều Miên. 

“Đám người trong hội học sinh gian lận số phiếu bầu, nhân khí của Hạ Ninh Ninh so với cậu rất cao.” Hứa Thời Ý cười lạnh, “Hạ Ninh Ninh cũng được xem là có danh tiếng trong học viện, cô ta có nhiều bạn.” 

“Nhiều nhất là,” Hứa Thời Ý còn chưa nói hết câu, thanh âm hơi nhanh, “Hạ Ninh Ninh tự mình kêu gọi phiếu bầu, sau lại bị san bằng, nói chính mình là thủ hoạt.”

“Lừa quỷ à, thủ hoạt còn có thể lợi hại như vậy? Trong đầu cô ta suy nghĩ cái gì vậy không biết?” 

“Cô ngốc Trần Tĩnh Nhã kia, mình đã nói cậu ấy sao lại để ý làm gì. Mình nghe nói, cậu ấy ở diễn đàn rất nhiệt tình với Hạ Ninh Ninh, còn nói một đống lời vô nghĩa.” 

Hứa Thời Ý không ngốc, vừa quay lưng liền biết, nếu Trần Tĩnh Nhã là thành viên hội học sinh, cô ấy có lý hay không thì không biết, còn chủ động ở đây nói sẽ làm cho Kiều Miên tham gia. 

Nếu không cô ấy ở diễn đàn khác gặp gió lớn, cũng không dự đoán được chuyện này sẽ bị truyền nhau thành như vậy. 

Lời mời này cũng không nhìn ra là có ý gì, Kiều Miên chưa từng gặp qua Hạ Ninh Ninh. Cô rất trạch, không thích chạy nhảy bên ngoài, mỗi ngày đều giam mình trong phòng tới tối.

Nhưng mà liên quan đến thái độ của Trần Tĩnh Nhã, Hứa Thời Ý còn không thoải mái điều gì đó? Đều là bạn cùng phòng, vui vẻ xem náo nhiệt không được sao? 

Hứa Thời Ý chơi ở bên ngoài, nhìn thấy tin tức liền vội vàng trở về, muốn cùng Trần Tĩnh Nhã nói chuyện với nhau, ai biết sẽ không thấy người đâu, ngược lại nình thấy Kiều Miên. 

Hứa Thời Ý uống hai ngụm nước, lại nói tiếp, “Không được, phòng 312 chúng ta thừa ra một tiên nữ, cô ngốc Trần Tĩnh Nhã này không có khả năng ở lại phòng này nữa.” 

Cô ấy đập bàn, lại không cùng Kiều Miên bàn bạc kỹ lưỡng, chỉ thấy Kiều Miên im lặng quan sát mình. 

Khóe mắt cong lên ôn nhu có ý cười, đôi mắt trong trẻo, lông mi thẳng tắp che đi chút ánh sáng, ai nhìn thấy cũng không thể không thích được. 

“Có cái gì được cơ chứ.” Kiều Miên trấn an, trong nụ cười lộ ra chút điềm đạm, “Hứa Thời Ý, cậu cảm thấy mình với Hạ Ninh Ninh, ai đẹp hơn?” 

Hứa Thời Ý hơi ngơ ngác. Người khác không gặp Kiều Miên nhiều, nhiều nhất là bức ảnh xấu xí trên diễn đàn kia. 

Cô ấy là thường thấy nhất, cũng là một tiên nữ mặc áo bông ôm cola, dáng vẻ tóc tai bù xù ngồi xếp bằng trên ghế của bàn máy tính. 

Chính là. 

Kiều Miên đảo mắt, ôn hòa mỉm cười, có thể lừa được rất nhiều người. 

“Khẳng định là cậu đẹp hơn.” Hứa Thời Ý lấy lại tinh thần, không do dự nói. 

Lời của Hứa Thời Ý chính là lời thật lòng. Kiều Miên và Hạ Ninh Ninh không có cùng phong cách làm đẹp. 

Hạ Ninh Ninh xinh đẹp hoạt bát, tự nhiên hào phóng, Kiều Miên chính là thanh lệ thoát trần, cho đến bây giờ Hứa Thời Ý vẫn nhìn đến thất thần, thậm chí thở dài — Kiều Miên không mở miệng nói chuyện thật tốt. 

Điều kiện đầu tiên là, người này từng nói, cũng không biết bản tính của cô là từ đâu mà ra. 

“Không, mình đẹp thì sẽ không vấn đề gì.” 

Kiều Miên mỉm cười nói, “Tiên nữ không thể muốn làm gì thì làm sao?”