Ta theo chiếc vảy lam bước ra ngoài, bước chân nhẹ tênh, hệt như đang giẫm lên mây bông.
Băng qua ráng mây bụi mênh mông vô tận, lướt qua biển ảo muôn màu.
Rốt cuộc chiếc vảy dừng lại, ta cũng dừng chân, màn sương trắng tản đi.
Có người đang quay lưng về phía ta, đứng lặng trong mây.
Chiếc trường bào lam sâu thẳm như đầm vực, tay áo phất bay theo gió.
Chàng nghe thấy động tĩnh bèn ngoảnh mặt nhìn về hướng ta, phơi ra chiếc mũi tẹt bẹp dí, hàng mi thưa thớt và cặp mắt khô cằn vàng ệch. Mảng vảy lam chi chít ôm lấy hai gò má, hệt như một con rắn nằm phục kích quanh năm, có thể phun ra nọc độc bất cứ lúc nào.
Tướng mạo anh tuấn quá đỗi quen thuộc, khiến ta không dằn được reo lên mừng rỡ:
“Tễ Lam ca ca!”
Ta tung chân chạy băng băng về phía chàng.
“… Huynh tới rồi.”
Như thể kinh ngạc với phản ứng mãnh liệt của ta, chàng cúi đầu nhìn ta, ngực nhấp nhô phập phồng, phát ra một tiếng thở dài như thỏa mãn mà cũng như thả lỏng.
Mấy tháng không gặp, trên má chàng chẳng biết sao đã nhiều hơn hai vết sẹo, càng đẹp tới nỗi khó lòng chịu đựng.
“Huynh bị thương sao?”
Ta chìa tay ra vuốt nhẹ lên vết sẹo này, mắt có hơi mơ màng.
“Không có gì đáng ngại.”
Chàng cầm tay ta áp lên mặt mình, trong mắt giăng đầy sương mù: “Chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Ta nghe vậy, vừa xót vừa thương —- một mặt xót chàng bị thương đau, mặt khác lại cảm thấy nếu không tổn hại tới tính mạng, chàng bị chém vài đao cũng không sao, chí ít có thể dệt hoa trên gấm cho người ta nhìn no mắt.
“Tiểu Giang Đậu, cuối cùng lần này ta đã triệt để trở mặt với bọn họ.” Tễ Lam nhìn ta, nét mặt dịu dàng kiên định: “Bây giờ ta muốn đứng lên bằng thực lực của mình, phú quý quyền thế gì đó đều chỉ là mây khói.”
Bọn họ? Ai là bọn họ? Trong đầu lóe lên nghi hoặc, nhưng rốt cuộc tâm tư vẫn đặt lên mỹ nam trước mắt, ta ngửa mặt cười hì hì: “Dựa vào bản thân là đúng! Giang Đậu bình sinh, bội phục nhất là nam tử hán đội trời đạp đất!”
Cái gọi là làm tiên cần phải biết dọ mặt gửi lời, tiểu ca ca này hơn phân nửa là bị kích thích ở địa bàn của mình, hôm nay muốn một thân một mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tất nhiên bản tiên cô phải hết lòng cổ vũ rồi.
“Nàng không chê ta không tướng mạo không quyền thế chứ?” Đồng tử Tễ Lam co lại, tinh quang trong mắt hệt như cây đinh đóng chặt lên mặt ta.
Ta cảm thấy tay mình bị chàng nắm rất chặt, cứ như mũi tên đã lên cung chỉ chờ bắn.
“Không chê, không chê.”
Ta lắc đầu cực lực: “Chỉ cần huynh vẫn là huynh, ta sẽ đứng bên cạnh huynh.”
Nói giỡn sao! Có tìm khắp cùng trời cuối đất cũng khó tìm được tướng mạo thứ hai nào được như chàng, ta nằm mơ cũng mơ không kịp, sao lại chê? Ta chỉ mong có thể vẽ lại phong thái đẹp đẽ của chàng, ngày đêm nhét vào trong ngực nhìn trộm. Về phần quyền lực? Mặc dù là thứ khá quan trọng, nhưng mà quyền lực ở Yêu giới có liên quan gì tới ta đâu? Cho nên không có, cũng chẳng có chút xíu quan hệ nào.
Tễ Lam trừng to mắt, nhìn ta hệt như nhìn quái vật.
Ta cũng trợn to cặp mắt trong vắt, nhìn thẳng vào mắt chàng, lúc này trong mắt chàng không có thứ nào khác mà chỉ có ảnh ngược của ta, khiến ta sung sướng hết sức.
“Ngốc!”
Sau khi nhìn cả buổi trời, chỉ nghe trên đầu dội xuống một tiếng thở dài khàn khàn khô khốc.
Ta giật giật người, muốn rút tay về —- ta ghét ai hạ thấp IQ của ta.
“Ngốc!”
Giọng kia vang lên lần nữa, nhưng lại vô cùng vui mừng và thỏa mãn: “Không ngờ ta lại tìm được…”
Theo sau một câu chẳng biết là buồn hay vui này, ta bị người ta khóa chặt vào một vòng tay kiên cố, cứ thế hòa vào trong nhà giam máu thịt vững chãi, chốt lại bằng một chiếc khóa đầy ma lực, mãi mãi không tài nào mở ra.
Ta đoán có lẽ tiểu ca ca này đã chịu không ít đau khổ vì thẩm mỹ quái dị của những người bình thường, hôm nay gặp được một tri kỷ hiếm có như ta nên mới kích động, mất khống chế. Vì vậy cũng không vùng ra, nhủ bụng sẽ vui vẻ theo chàng, ai bảo ngàn vàng khó đổi một tri âm chứ?
Ôi, tới Bồ Đề lão tổ còn nói, bây giờ dõi mắt toàn bộ tam giới, muốn tìm một người có duyên hợp nhãn cũng không dễ dàng gì mà.
Chẳng biết bị Tễ Lam ôm mất bao lâu, ta chỉ cảm thấy cả cơ thể đều tê cứng lại, do đó dè dặt hỏi ra chuyện mà mình muốn hỏi.
“Tễ Lam ca ca, chẳng phải huynh ở Yêu giới à? Tại sao lại ở đây?” Đây chính là Thiên đình mà yêu quái sợ nhất cơ mà!
Lồng ngực đang dán sát vào cơ thể nhấp nhô lên xuống, trên đầu lại vọng xuống một tiếng cười trầm trầm.
“Đừng sợ, ta tìm được một công việc trong bộ ngoại giao ở Yêu giới, tới đây lần này là quang minh chính đại.”
“Lần này?” Ta ngẩng mặt lên, nhìn Tễ Lam khó hiểu.
Chàng thấy bộ dạng tò mò của ta, như tức bản thân lỡ miệng, ngoảnh đầu đi tằng hắng một cái rồi nói tiếp: “Thật ra ta từng lén lên Thiên đình tìm nàng một lần…”
“Có chuyện này sao?” Ta lập tức đẩy chàng ra, kích động chộp lấy chéo áo của chàng, nói với giọng không thể tin được: “Huynh lại dám bất chấp lệnh cấm mà lén lên Thiên đình sao?” Đây chính là tội nặng phải bị quất ba trăm roi!
Chàng càng thêm ảo não, trên mặt có vệt đỏ ửng nổi lên xuyên qua màu lam của lông vảy, thoạt nhìn như phát bệnh mề đay: “Ai kêu bảo lân ta khảm lên người nàng không có động tĩnh, ta sợ nàng gặp bất trắc gì…”
Hóa ra thứ ngày ấy chàng đính lên trán ta, là một bảo bối có thể tương thông tâm linh với chàng.
Ta thấy chàng quan tâm tới an nguy của mình như vậy, không kiềm nổi sung sướng trong lòng, bèn dịu giọng trấn an: “Ta ở trên Thiên đình rất tốt, làm phiền ca ca nhọc lòng rồi.”
Ngoại trừ thân đeo món nợ khổng lồ bị người ta uy hiếp, làm mất Thánh thú khiến cả ngày bất an, những thứ khác quả thật đều tốt vô cùng. Chẳng qua những thứ này không thể nói trước mặt mỹ nam được, để cho người ta khỏi bị hù chạy mất, không bao giờ chịu gặp ta nữa.
“Nàng vẫn còn lo chuyện Pháp Lang sao?” Vậy mà mỹ nam cứ thản nhiên khơi lên chuyện không nên khơi, chọc vào cái gai trong thịt của ta.
Mắt ta ảm đảm.
“Đừng lo, đừng lo.” Tễ Lam vòng qua vai ta, trong mắt ngập đầy ý cười hả hê: “Ta tuồn cho nàng một tin mật đây, trong đại hội Tam giới lần này, sứ giả Yêu giới sẽ đề xuất đưa Pháp Lang về.”
Ớ?
Miệng ta há thành hình chữ O, mắt banh to còn hơn chuông đồng.
“Có câu bình nội mới trừ ngoại, gần đây Yêu giới không yên ổn, Yêu vương mật chỉ lập người kế vị, các nhi tử đều đang giành giật vương vị, làm sao ông ta có thời gian tranh chấp với Thiên đình? Đương nhiên phải củng cố bang giao trước rồi.”
Tễ Lam thoải mái nói đến chuyện lớn của Yêu giới, cho dù nhắc tới Yêu vương, nét mặt cũng chẳng có nửa phần kính nể.
Ta nhớ ngờ ngợ hình như chàng rất ghét Yêu vương, do đó cũng không thấy quá kỳ lạ.
“Vậy thì hay rồi.” Ta thở ra một hơi thật dài, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống. Nhưng mà nhớ tới khoảng nợ ngập đầu của mình, cơn sầu đời lại trào lên.
Cái gì gọi là tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, hôm nay tuy giải quyết xong vụ án Pháp Lang, nhưng chuyện ta cầm Kim Thu Quỳ của Nhị Lang Thần cũng là một sự thật không thế trốn tránh, nói cho cùng, Giang Đậu Hồng ta chạy đôn chạy đáo cả buổi trời, kết quả không chỉ là công giả tràng mà còn mắc nợ.
“Nếu lúc trước không tới Yêu giới một mình thì hay rồi.” Ta cáu giận bứt tóc.
Cánh tay đột nhiên bị siết lại, hóa ra Tễ Lam vừa nắm lấy cổ tay ta, cản ta tự mình hại mình.
Chàng lặng lẽ nhìn ta, trong mắt phủ sương mù thâm trầm, như báo trước cơn mưa bão sắp tới.
Đúng rồi, không thể phàn nàn được, nếu như lúc trước ta không hạ phàm một mình, thì sao có thể quen biết mỹ nam đỉnh cao trước mắt chứ?
Quả nhiên phúc họa đi đôi, trong chốn u minh đã tự có an bài.
Ta lập tức thông suốt, nhìn Tễ Lam cười khổ than phiền: “… Hóa ra huynh vô giá như vậy, làm ta mất toi mấy trăm vạn vô duyên vô cớ…”
Tễ Lam nhướng mày nhìn ta, dáng vẻ lơ đễnh, chờ giải đáp.
Ta không muốn nói với chàng nguyên nhân bên trong, bèn cười đánh trống lảng: “Lần này Tễ Lam ca ca làm chức gì trong đoàn đại biểu Yêu giới thế?”
“Chẳng phải chức quan gì, cùng lắm là phụ trách trông nom đoàn biểu diễn mời tới từ phương Tây thôi.” Tễ Lam khép hờ hai mắt, vẻ mặt lạnh nhạt: “Họ không biết ngôn ngữ ở đây.”
“Tễ Lam ca ca quen người cá hả?” Ta mừng khôn xiết, bám nhanh vào vai chàng: “Vậy huynh có thể dẫn ta đi gặp họ không?”
“Gặp người cá?” Tễ Lam cau mày: “Một đám linh yêu cấp thấp, có gì để thích chứ?”
Ta định nói mình ngưỡng mộ sắc đẹp và giọng hát độc nhất vô nhị của họ, nhưng suy đi nghĩ lại, mỹ nam trước mắt kỵ nhất là chuyện mặt mũi, bèn cười ngọt ngào nói: “Ta thích hạt châu rơi xuống từ mắt họ.”
“Hạt châu? Nàng muốn nói nước mắt của người cá?” Tễ Lam bừng tỉnh, sau đó càng khó hiểu hơn: “Thứ đó có gì lạ? Chỉ cần chúng đau lòng hoặc sợ hãi, thì sẽ rơi xuống thứ này. Hồi bé trong sân nhà ta có nuôi một ao người cá, khi nào rảnh ta lại quất cho chúng mấy roi, chúng có thể rớt xuống cả một sọt lớn. Toàn bộ ta đều… đều sai người xâu thành rèm châu chơi.”
Chuyện này làm ta bàng hoàng tới nỗi không khép mồm lại được.
“Nàng thích nước mắt người cá sao?” Tễ Lam thấy mặt mũi ta dại ra, giọng điệu cũng mềm đi rất nhiều, vẻ mặt lấy lòng: “Chờ ta… khôi phục, sẽ tặng cho nàng một trăm tấm rèm xâu từ nước mắt người cá, có được không?”
Miệng ta há ra còn lớn hơn nữa, há tới độ không còn khả năng há thêm, tới mép cũng đau rần.
Thế là bẹp một tiếng, ngậm miệng lại.
“Làm sao có thể sưu tập nhiều hạt châu như vậy được!” Ta giả bộ giận dỗi nhìn Tễ Lam: “Đây chẳng phải là muốn tất cả người cá trong thiên hạ phải khóc tới chết sao!”
Tễ Lam lại bật cười sáng sủa, đùa dai véo mũi ta: “Người cá là đáng ghét nhất, ỷ vào vẻ đẹp của mình để giả vờ yếu đuối, trừ khóc và hát ra thì chẳng biết gì khác. Ta muốn hành hạ chúng, nhục mạ chúng, để cho chúng lệ chảy thành sông, hạt châu rơi xuống đều xâu thành rèm cho nàng dùng.”
Sau đó chàng thả tay ra, cọ cọ vào mặt của ta: “Tiểu Giang Đậu, sau này bảo tất cả người cá quỳ khóc dưới chân nàng, nàng có chịu không?”
Ta ngơ ngác nhìn chàng, trong đầu hiện lên ảo tưởng mấy trăm thiếu nữ người cá quay quanh ta chảy nước mắt, mành trướng xa hoa, rượu thịt ê hề, hạt châu lóng lánh rơi đầy đất, ánh lên dáng vẻ phơi phới hả hê của người bề trên. Thỉnh thoảng chủ nhân thương hương tiếc ngọc, nâng cằm thiếu nữ bên cạnh lên, thiếu nữ sợ hãi ngước cặp mắt màu xanh biếc, nhìn chủ nhân nở nụ cười thầm kín đưa tình.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ giấc mơ hồi nãy của ta sắp trở thành hiện thực sao?!
Má ơi, ta thật tình không chống cự nổi cơn mừng rỡ như điên phát ra từ nội tâm, chỉ còn biết nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“Nàng không thích?”
Thế nhưng Tễ Lam lại hiểu lầm ý ta, thoắt cái mặt như đưa đám: “Ta quên mất, nàng là tiên tử thanh tu của Thiên giới, làm sao lại hướng tới cuộc sống như thế được? Là ta đã khinh lờn nàng.”
Lệ nóng loáng cái trào lên vành mắt, ta suýt nữa đã nhảy chồm lên ôm lấy chàng —– Đại ca! Huynh nói đây là khinh lờn á hả? Ta ước gì huynh khinh lờn ta cả đời!
“Nàng yên tâm, ta sẽ không ép buộc nàng… ta chưa từng qua lại với tiên nhân, cho nên không biết nàng thích gì, ta đã quen thô kệch, nàng đừng giận…” Tễ Lam thấy trong mắt ta sóng sánh ánh nước, nhất thời luống cuống chẳng biết đặt tay chân vào đâu mới đúng.
Ta vừa lau lệ vừa xua tay với chàng, nghĩ thầm sở thích của ta là gom hết thứ xinh đẹp trên thiên hạ về tay mình, em trai rất hợp sở thích của chị!
Có điều câu này giá nào cũng không thể nói ra lời, chí ít là bây giờ.
Thế là ta gạt lệ, cầm lấy tay Tễ Lam, cười híp mắt: “Ta không buồn, Tễ Lam ca ca, huynh dẫn ta đi gặp người cá có được không? Ta cứ thấy rất hợp với họ, có lẽ là kiếp trước đã từng gặp rồi.”
Nét mặt Tễ Lam đanh lại.
“Tiểu Giang Đậu, nàng muốn biết kiếp trước của mình thật sao?” Lời chàng nói có vẻ nặng nề.
“Tất nhiên rồi.” Ta gật đầu như chuyện hiển nhiên —- ta còn phải trông cậy vào ký ức kiếp trước để đi tìm bắp đùi to mà.
Trừ phi nhảy xuống Tru Tiên đài, nếu không kiếp thần tiên vạn vạn năm bất diệt. Vạn vạn năm vĩnh viễn cô độc thì có ý nghĩa gì? Ít nhân cũng phải có người thân hay đồng bọn chứ.
“Nhưng nàng có nghĩ tới, biết đâu…” Chàng do dự nửa ngày, rốt cuộc cắn răng nói: “Biết đâu kiếp trước của nàng không tốt đẹp thì sao.”
“Sao Tễ Lam ca ca lại nói vậy?” Ta nhìn chàng khó hiểu: “Nếu có thể thăng tiên, thì nhất định kiếp trước công đức viên mãn, cho dù có trải qua đau khổ thì cũng có kết cục tốt đẹp.”
Ta không hối không giục, đứng vững chờ đợi trong im lặng.
Sau đó chỉ nghe Tễ Lam thở dài một hơi, đưa tay đặt nhẹ lên gò má ta.
“Nàng biết không?” Chàng cười khổ, nhìn ta lắc đầu: “Ta đã đọc “Hồ sơ thăng thiên”, bên trong hoàn toàn không ghi lại chút gì về chuyện nàng thành tiên.”
“Hồ sơ thăng thiên?” Ta giật thót, đó là hồ sơ tuyệt mật của Thiên đình trong truyền thuyết, từ Ngọc đế cho tới con kiến hôi, tất cả tiên nhân có danh tính đều được ghi vào trong đó, có thể nói đó là văn kiện siêu cơ mật, không biết tiểu ca ca này tại sao lại có cơ hội đọc được nó?
“Sau đó ta tra tiếp trong “Tầm Ma chí” và “Mịch Yêu truyện”, phát hiện trong những hồ sơ này đều không có sự tồn tại của nàng.” Tễ Lam phớt lờ câu hỏi của ta, ánh mắt càng u tối hơn, năm ngón tay đang nắm lấy ta cũng dần dần trói chặt.
Ta bừng tỉnh, tiu nghỉu cụp đầu: “Nếu không có tên trong Tam giới, vậy có lẽ kiếp trước của ta là con người?” Trong lòng khó dằn được tiếc nuối, lại là thân phận tầm thường như thế —- con người thăng tiên không phải chuyện dễ, chỉ sợ dù ta có nhớ được kiếp trước, thì cũng không tìm được người thân.
Nào ngờ Tễ Lam lại lắc đầu: “Ta đã tới chỗ Minh vương để xem sổ sinh tử nhân gian, cũng không thấy sự tồn tại của nàng.”
Hả? Ta run lên, lẽ nào ta là Đấu Chiến Thắng Phật(*) từ hòn đá chui ra, cứ thế “Vút” một tiếng, bay thẳng ra?
(*) Tôn Ngộ Không.
“… Duy chỉ có một quyển sách nhắc tới nàng…” Giọng Tễ Lam bay tới từ xa xa, lôi ta về hiện thực: “Sổ ghi chép những sự kiện tử vong dị thường của Tam giới.”
“Đó là sách gì?” Ta ngơ ngác nhìn cặp mắt vàng của Tễ Lam, chỉ cảm thấy có một cơn lạnh toát truyền tới từ đầu ngón tay, từ từ lan rộng, cuối cùng đổ ập về tim: “Ta, ta chưa từng nghe qua quyển sách này.”
“Đó là sách mật thượng cổ mà ngoại giới không biết, cho dù là Thánh quân Thương Nam không gì không thể, sợ là cũng không biết.” Tễ Lam nói tới đây, bên mép nhếch lên một nụ cười châm biếm, ngay sau đó đã tan đi rất nhanh như bọt nước: “… Nếu như lúc đó không bị ta phát hiện, thì sợ là cũng chẳng còn ai biết nữa.”
“Tiểu Giang Đậu!” Trong mắt chàng bỗng sáng rực tinh quang, cánh tay như sắt cầm chặt lấy ta không tài nào thoát khỏi: “Nàng biết tên xuất hiện trong quyển sách này, có ý nghĩa gì chứ?”
Đầu óc ta đã ngừng hoạt động, chỉ còn biết lắc đầu đờ đẫn.
Chàng hít vào một hơi thật sâu, hạ quyết tâm gằn từng chữ một: “Chứng minh rằng kiếp trước của nàng, là bị người ta giết!”
Ta chỉ cảm thấy luồng khí lạnh trong cơ thể chợt hóa thành dùi băng bén nhọn, đâm phập vào ngực mình.
Đau, đau rát.
“Bị, bị giết?”
Ta nhìn Tễ Lam lẩm bẩm, không thể tin nổi vào tai mình.
Tễ Lam nhắm mắt lại, dường như muốn nuốt hết tất cả thù hận xuống trước, sau đó mới có thể nặn ra được một câu trọn vẹn. Chàng lặng thinh rất lâu, rồi mới nghiến răng nói:
“Nàng biết người đó giết nàng thế nào không? Hắn chém đầu nàng trước cửa Nam Thiên, moi tim móc phổi, xẻ ngực mổ bụng! Phần thi thể còn sót lại bị hắn chia làm hai, một nửa cho chó ăn, một nửa dìm xuống hồ!”