- Nha đầu, ta nhìn ngươi lớn lên từ bé, không cần phải xúc động chứng minh bản thân mạnh hơn phụ thân, việc này không phải hành động sáng suốt.
Tần Nghi nói.
- Tần Nghi biết phân tấc trong lòng. Thành chủ là lão nhân Tiên Cung, lại còn là lão sư của Vực chủ Côn Quảng Tiên Vực, mong rằng đến lúc đó thành chủ nói ngọt cho Tần thị ta nhiều hơn.
Lạc Thiên Hà nói:
- Phụ thân ngươi, Tần Đạo Biên quen biết ta nhiều năm, nhiều lần xuất tiền xuất lực cho thành Bất Khuyết, lúc nói chuyện nên giúp Tần thị thì sẽ giúp. Nhưng ta cũng chỉ có thể giúp qua lời sâu ý nặng. Cậy già lên mặt ngang ngược giúp đỡ cũng đâu phải chuyện hay, đến lúc đó Nam Như vực chủ cũng không cách nào bàn giao với Tiên Đình, bản thân các ngươi cũng phải lấy ra đồ vật có giá trị mới được.
Tần Nghi đáp:
- Thành chủ cứ yên tâm, nếu bản thân không có nắm chắc, ta cũng không dám làm liều đầu nhập to lớn như thế, chỉ mong mọi thứ đều công bằng.
Lạc Thiên Hà cảm thán một tiếng, cần phải lau mắt nhìn nàng ta nhiều một chút, nhìn thấy vẻ tự tin của đối phương, chắc hẳn thật sự có cái gì nắm chắc, Tần thị dám can đảm chuyển chức nghiệp, Tần Đạo Biên lại không lên tiếng phản đối, phía sau hiển nhiên giấu đi sản nghiệp cơ mật nào đó, chuyện quan trọng nên lão cũng không hỏi nhiều.
Nhưng mà lão có ý tốt nhắc nhở đôi chút.
- Cự Linh Thần có quan hệ tới lợi ích to lớn, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, các ngươi cần phải cẩn thận.
- Thành chủ, xảy ra chuyện rồi, cô nương Chu Lỵ gửi tới tín hiệu cầu cứu, nàng cưỡi Côn Thuyền tiến vào Côn Quảng Tiên Vực, sau đó gặp phải phục kích của dư nghiệt tiền triều.
Tần Nghi nghe xong lập tức kinh sợ, không cần suy nghĩ cũng biết, người mà đối phương nhắc tới cùng với người mà nàng ta phải nghênh đón, chắc chắn cưỡi chung một Côn thuyền, nói theo một ý nghĩa khác, vị khách mà mình nghênh đón cũng đang gặp nạn.
Nàng ta còn chưa kịp mở miệng, cảm giác nhiệt độ bốn phía đột ngột giảm xuống, một nguồn hàn ý lạnh lẽo toát ra từ người Lạc Thiên Thần, phát hiện dưới chân lão ngưng kết băng vụ lan ra bốn phía, Tần Nghi không phải tu sĩ, bản thân lại ăn mặc ít vải, không chịu được sự lạnh giá, cho nên vô ý thức lùi lại mấy bước.
- Một đám chó má cả gan làm loạn!"
Lạc Thiên Hà rằng giọng quát lên, phát hiện phản ứng của Tần Nghi, lão thu lại hàn ý tỏa ra trong vô thức, quay sang nói với Hoành Đào.
- Ngươi lập tức liên hệ với Nam Thư vực chủ, bảo y cho người gần đó cứu viện.
Hoành Đào nói:
- Đã liên hệ với Tiên vực bên kia, bọn họ cũng đã xác nhận tình huống, đồng thời cho nhân mã gần đó xuất kích, còn lại ngoài tầm kiểm soát, chỉ có thể chờ đợi tin tức.
Ánh mắt Lạc Thiên Hà nhìn về phương xa, sắc mặt nghiêm nghị, rặn ra từng chữ.
- Dư.. nghiệt.. tiền.. triều…
Tần Nghi đứng một bên trầm mặc, hiện giờ chỉ có thể nghe theo mệnh trời, ngẫm lại đến nhân vật mà đối phương vừa đề cập, sau đó thử tới gần hỏi một câu.
- Thành chủ, không biết cô nương Chu Lỵ vừa nhắc tới là người phương nào?
Ánh mắt Lạc Thiên Hà quét qua, ngập ngừng nói:
- Là cái…
Lão hơi trầm ngâm, sau đó quay sang Hoành Đào, hỏi:
- Gọi là cái gì nhỉ?
Hoành Đào đáp.
- Người ghi chép tin tức, nhân gian thường gọi là phóng viên.
- A, đúng rồi, là phóng viên."
Lạc Thiên Hà gật đầu đáp lời, lão cảm thấy cụm từ mới mẻ này có chút khó đọc.
Tần Nghi nghe một cái liền hiểu, người trẻ tuổi tiếp thu chuyện mới mẻ rất nhanh nhạy, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy khó hiểu, hỏi.
- Bỏ qua sự vô lễ của Tần Nghi, một phóng viên có thể đáng giá cho thành chủ đích thân đến nghênh đón, chẳng lẽ sau lưng nàng có bối cảnh gì sao?
Lạc Thiên Hà vuốt râu hậm hực một tiếng, nói:
- Dư nghiệt tiền triều làm loạn, có người lo ngại thành Bất Khuyết chúng ta quá bình yên, nói xấu chỉ chỏ sau lưng, cho rằng chỗ này của lão phu không dốc sức, mặc cho dư nghiệt tiền triều phát triển an ổn. Ngược lại dư nghiệt tiền triều lại không làm loạn cái gì ở thành Bất Khuyết, ta ngồi nhìn cái gì đây? Chẳng buồn giải thích.
- Hiện giờ không phải có nghề nghiệp cái gì mà phóng viên đó sao, ta suy đi nghĩ lại cũng nên tốn chút nước miếng cho thành Bất Khuyết, khiến bên ngoài biết rõ tình huống thành Bất Khuyết ta, miễn cho có người ăn nói bậy bạ.
- Sau một hồi tuyển chọn kỹ lưỡng, phát hiện cô nương Chu Lỵ có xuất thân là người của thành Bất Khuyết. Cuộc đối chiến giữa Bá Vương và Nhị gia ở Tiên giới đang lưu truyền rộng rãi, chính là công sức liều chết bán mạng từ cô nương này, bây giờ phóng viên có danh tiếng không nhỏ trong giới kinh doanh, trong Tiên Đô vừa xuất hiện là có người cướp lấy.
- Cũng nhờ ta lấy tình thâm nghĩa nặng sau cùng thuyết phục nàng trở về quê nhà, chuẩn bị giúp nàng gầy dựng lên cái nghề này tại thành Bất Khuyết.
Tần Nghi rốt cuộc đã hiểu, thành chủ đích thân mời tới, lại còn đích thân nghênh đón chính vì muốn biểu hiện thành ý, nàng ta thăm dò thêm một câu.
- Thành chủ cớ sao không cho nàng di chuyển bằng truyền tống trận?
Lạc Thiên Hà đáp:
- Đã nói rồi nhưng nàng từ chối, lý do là muốn tự mình trải nghiệm một chút. Hiện tại có thể thấy, cô nương này đích xác gan lớn, ưa thích mạo hiểm…Chỉ mong đừng xảy ra chuyện."
Lão vừa nói vừa lắc đầu.
Đôi mắt sáng của Tần Nghi nhìn về phương xa, trong lòng nàng ta không những không thầm mong đừng xảy ra chuyện, mà còn hy vọng La Khang An có thể bình an đến đây, bằng không sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với thương hội Tần thị.
...
- Cứ tưởng đi chầu ông bà rồi!
Trong Côn Thuyền, đám hành khách như trút được gánh nặng, nhìn thấy một đội Cự Linh Thần giải vây thành công, đồng thời truy sát theo dư nghiệt tiền triều, thậm chí có không ít người reo hò sống sót sau tai nạn.
Trên thân Côn chồng chất vết thương, nhưng nó vẫn tuân thủ ước định, kéo lấy cơ thể thương tích tiếp tục phi hành.
Chu Lỵ xác nhận tránh thoát một kiếp nạn, nhẹ nhàng vỗ ngực thở ra một hơi, bỗng nhìn sang nam tử có tinh thần sa sút, phát hiện hắn vẫn như ban đầu tựa đầu nhắm mắt, từ đầu đến cuối giữ bộ mặt thản nhiên, nàng không tin một màn vừa rồi dọa mọi người đến mức run sợ mà vị này vẫn ngủ ngon, có cần phải điềm tĩnh đến vậy không!
Uốn nắn người, nàng vừa chuẩn bị chủ động bắt chuyện, bỗng phát hiện chân mình như bị cái gì trói chặt, quay đầu nhìn lại mới thấy nam tử tên gọi La Khang An bị dọa đến nằm xuống, hai tay ôm chặt đùi nàng cùng với bộ mặt khiếp vía.
La Khang An ngẩng đầu nhìn nàng, hai tay ôm lấy cũng không có thả ra, dường như không ý thức được mình đang làm gì.
Một đại cô nương bị một tên nam nhân ôm chặt đùi không buông, Chu Lỵ xấu hổ đến tức run người, nâng lên một cái chân khác đạp tới...
- Đến rồi!
Trạm dừng kế tiếp, đám người đi chuyến đến thành Bất Khuyết cùng nhau hoan hô rồi lần lượt đứng dậy, có những hành khách bỗng quay đầu nhìn sau lưng với vẻ lo ngại, trải qua một cuộc nguy hiểm trong phút chốc, sợ cuối con đường lại xảy ra điều bất trắc.
Nam tử có tinh thần sa sút vẫn an tĩnh như thường, Chu Lỵ đứng lên nhưng hành động có hơi ngập ngừng, sau cùng vẫn đưa tay vỗ nhẹ vào bờ vai của hắn, nói nhỏ:
- Đến thành Bất Khuyết rồi.
Nam tử có tinh thần sa sút mở mắt, gật nhẹ đầu biểu thị mình đã biết.
Chẳng khác gì người câm!
Chu Lỵ trách thầm một câu, quay người nhìn sang La Khang An.
La Khang An cảm thấy khá xấu hổ, mau chóng quay người đi trước một bước.
Thân thể khổng lồ của Côn chậm rãi cập bến, tựa vào trước vách núi Nam Bình, sau đó mở miệng rộng, mặc cho người bên trong cơ thể ra ngoài.
Chu Lỵ bước đi hướng ra bỗng quay đầu nhìn lại, phát hiện nam tử có tinh thần sa sút kia vẫn còn tựa vào vách da không nhúc nhích, bày ra bộ dáng bất cần đời, mãi đến lúc toàn bộ người bên trong khu vực đã ra ngoài, người kia rốt cuộc chậm rãi đứng dậy, từ tốn bước đi phía sau lưng đoàn người.
Dị nhân!
Chu Lỵ thầm rủa trong lòng, quay đầu bước đi hướng ra.
Trên vách núi, những người nghênh tiếp mong chờ trông đợi, lập tức phất tay ra hiệu khi nhìn thấy người quen.
La Khang An là người thứ nhất bước ra ngoài từ miệng Côn, Bạch Linh Lung đứng nghênh đón ở lối ra nhanh chóng tiến lên phía trước, cười nói:
- La tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.
- Trợ lý Bạch."
La Khang An cười ha hả chứng minh hai người có nhận biết, Bạch Linh Lung từng đích thân đến nói chuyện với y ở Tiên Đô.
Bạch Linh Lung vẫn giữ nguyên nét tươi cười, ánh mắt ngừng lại một chút trên mặt La Khang An, chẳng biết có phải bản thân ảo giác hay không, thế mà cảm thấy có dấu giày trên mặt đối phương, bất quá nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười nói:
- La tiên sinh, hội trưởng đích thân đến nghênh đón người, xin mời đi theo ta.
- Được.
La Khang An với vẻ mặt tươi cười lập tước bước theo nàng.
Hoành Đào đứng ở lối ra cũng phất phất tay, Chu Lỵ vừa cất bước đạp lên vách núi, lập tức tươi cười tiến về phía hắn, hai người gặp mặt chào hỏi vài câu, Hoành Đào dẫn nàng đi về hướng Lạc Thiên Hà.