"Ngươi thiếu người ta ân tình, bảo ta thay ngươi trả, cảm thấy có hợp lý không?"
Dưới ánh mắt khiêu khích đâm chọt của đổi phương, Lâm Uyên trả lời:
"Ngươi cũng biết rõ hoàn cảnh khu mỏ quặng, nàng thân là một nữ nhân bình thường đi đến địa phương kia, chẳng phải rất không hợp tình hợp lý hay sao, chẳng lẽ không thể dàn xếp một chút?"
Tần Nghi đáp:
"Người trong toàn bộ Tiên giới cần dàn xếp nhiều lắm, người trên dưới Tần thị cần dàn xếp cũng không thiếu, nơi này cũng chẳng ít người khó khăn, ta không cách nào giúp đỡ hết, cũng không thể tận tình giúp đỡ mọi người. Nếu như có thể thảnh thơi thoải mái trong thành, vậy ai sẽ tình nguyện đi mỏ quặng đâu chứ, nếu như đều xử lý theo ngươi nói, không dựa theo quy tắc mà chỉ bằng vào ân tình, Tần thị sớm đã không có ngày hôm nay."
Lâm Uyên thất vọng, cũng có thể là thất vọng đối với Tần Nghi, rốt cuộc hỏi:
"Đây chính là câu chuyện của ngươi, mỏ quặng không phải thiếu nàng là không được, thật sự không thể dàn xếp một chút sao?"
Hắn đã tính đến trường hợp xấu nhất, nếu như đối phương khăng khăng không đáp ứng, vậy thì hắn lập tức rời khỏi Tần thị, sau đó vay tiền của Quan Tiểu Bạch trả lại cho nàng.
Hắn tin tưởng chỉ cần mình mở miệng, Quan Tiểu Bạch khẳng định sẽ cho mượn.
Về phần Quan Tiểu Thanh, nàng cũng không cần thiết phải làm ở Tần Thị, dù có ở lại thì cũng có khả năng bị khó dễ, còn không bằng rời đi, hắn sẽ cố gắng thu xếp công việc khác cho nàng.
Nhưng mà hắn không muốn đi đến một bước kia, trước mắt nữ nhân này có thế lực rất lớn trong thành Bất Khuyết, nếu như làm quá cứng rắn, nữ nhân này thật sự nhằm vào hắn, chỉ sợ Quan gia cũng khó lòng đặt chân ở trong thành, ngược lại hắn ra tay thì cũng sẽ liên lụy rất nhiều chuyện.
Nào ngờ Tần Nghi trực tiếp đổi giọng, nói:
"Có thể dàn xếp, nhưng ta nói dựa vào cái gì phải giúp ngươi?"
Nàng dùng hai ngón chỉ văn phòng, nói:
"Ta bảo ngươi quét dọn, ngươi có thể dàn xếp không? Dựa vào đâu ngươi không thể dàn xếp, ngược lại muốn ta phải dàn xếp, đây là đạo lý gì vậy?"
Bạch Linh Lung nghe những lời này, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rất im lặng cũng rất hiểu, Tiểu Nghi nhân cơ hội cháy nhà hôi của đây mà!
Lâm Uyên nhìn chằm chằm Tần Nghi, thấy đối phương không nhượng bộ, lẫn nhau nhìn một chút, bộ dáng như muốn nói ngươi làm gì được ta.
Lâm Uyên rốt cuộc chịu thua, nói:
"Nếu ta quét dọn, Quan Tiểu Thanh..."
Tần Nghi đánh gãy lời, đáp:
"Có thể giữ lại. Chỉ cần tình huống gia đình nàng đúng như lời ngươi nói, nàng chẳng những có thể ở lại, ta còn sẽ đặc biệt sắp xếp công việc tốt hơn cho nàng, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng, đồng thời nàng cũng sẽ hài lòng. Ngươi nói không sai, đây chính là câu chuyện của ta."
Lâm Uyên đáp:
"Theo ta được biết, ta và La Khang An cách một ngày sẽ vắng mặt ở thương hội, không cách nào mỗi ngày đều tan ca đến đây quét dọn văn phòng."
Tần Nghi nhíu mày, nói:
"Vậy thì hôm sau đến đây quét dọn một lần."
Lâm Uyên cảm giác nữ nhân này chính là muốn nhục nhã mình, khóe môi khẽ hở nhưng không có thành tiếng, cuối cùng vẫn là đồng ý, nói:
"Được, ta đáp ứng."
Tần Nghi nói:
"Ta còn xử lý công việc, không giữ ngươi lại."
Lâm Uyên xoay người rời đi, đi chưa được mấy bước, lại nghe giọng nói của Tần Nghi vang lên phía sau, nói:
"Có phải ngươi cảm thấy làm chuyện lặt vặt mất mặt lắm đúng không? Nếu bản thân cảm thấy bị nhục nhã, vậy thì hãy theo La Khang An học tập thật tốt, biến sự tức giận trở thành bản lĩnh của mình, từ đó biểu hiện ra năng lực, sớm ngày trả hết nợ cho ta, sau cùng lấy được tự do. Ta phải nhắc nhở ngươi, ta chính là muốn chơi một vố bắt ngươi làm công trả nợ, đừng nghĩ đến chuyện vay tiền người khác trả cho ta, ngươi thiếu tiền của ta, lãi suất kéo dài 300 năm, có thể là 500.000 châu, cũng có thể là 5 triệu châu, ngươi muốn ta tính thế nào."
Lâm Uyên hơi ngừng bước, không quay đầu lại, cứ thế bước đi.
Đợi đến khi người đi, Bạch Linh Lung buông tiếng thở dài, nói:
"Ngươi rõ ràng là muốn giúp hắn, cần gì phải khiến hắn thay đổi cách nhìn về ngươi đâu chứ?"
Tần Nghi đáp:
"Không có áp lực thì hắn lấy đâu ra động lực tiến tới?"
Bạch Linh Lung nói:
"Ngươi không sợ hắn ghi thù trong lòng, không thể hóa giải hay sao?"
Tần Nghi nói:
"Có thể hay không là chuyện của hai người, một mình hắn không tính là gì."
Bạch Linh Lung lập tức dở khóc dở cười.
Tần Nghi thay đổi thần sắc lạnh nhạt, nói:
"Quan Tiểu Thanh là chuyện gì xảy ra?"
Trước đó Bạch Linh Lung không có nhắc tên với nàng, cho nên nàng không hề biết nữ nhân kia là Quan Tiểu Thanh.
Bạch Linh Lung bày tỏ thần sắc xấu hổ, nói:
"Trước kia vẫn luôn chú ý Quan Tiểu Bạch, về sau gã ta dường như không còn liên lạc với Lâm Uyên, cho nên dần dà không còn chú ý nữa, không nghĩ tới gã ta còn một muội muội. Đây là sơ sót của ta, không có kiểm tra hồ sơ nhân viên của Quan Tiểu Thanh."
Nếu như Lâm Uyên đã nói vậy, cô nàng cảm thấy đối phương không có lý do gì phải nói dối, sự thật chắc đến chín mười phần.
Tần Nghi cũng không ngờ Quan Tiểu Bạch kia còn có một muội muội, đáp:
"Cũng không hẳn là lỗi của ngươi, phía dưới quá nhiều người, không chú ý hết là chuyện bình thường. Bây giờ ngươi đi hỏi thăm một chút, xem có phải đúng như lời hắn nói hay không, nếu thật sự là muội muội của Quan Tiểu Bạch, vậy thì giữ nàng lại đi, sau đó sắp xếp cho Quan Tiểu Thanh ở bên cạnh ngươi."
Bạch Linh Lung ngạc nhiên, hỏi:
"Giữ bên cạnh ta, sắp xếp thế nào?"
Tần Nghi nói:
"Ngươi bộn bề nhiều việc, thêm một trợ thủ cũng là hợp lý. Nếu hắn đã quan tâm với Quan Tiểu Thanh, chúng ta cầm nàng lại, vậy thì hắn chạy không thoát, hiểu chưa?"
"..."
Bạch Linh Lung không nói nên lời, phát hiện vị này thích đào hố khắp nơi, ngay cả tình cảm cũng không buông tha, cười khổ nói:
"Đã hiểu."
Tần Nghi nói:
"Còn nữa, giữ lại Quan Tiểu Thanh này cũng không phải nuôi ong tay áo, dăm ba ngày hai người lại tiếp xúc, không có ai dám chắc có chuyện gì xảy ra, ta không hy vọng Quan Tiểu Thanh có tình yêu nam nữ với hắn, người rơi vào tay ngươi, ngươi phải bóp chết khả năng kia.
Chuyện năm đó, có lẽ hắn có tâm tư khác nhưng ta cũng là tự nguyện, khi đó ta vui vẻ cùng với thoải mái, phụ thân đẩy toàn bộ trách nhiệm cho hắn là không đúng.
Lúc ấy ta hẳn là từng nghĩ đến hậu quả như thế nào, thế nhưng ta không để màng đến. Sau đó mới biết hắn bị đánh gãy chân, ta lại không kịp thời giúp đỡ hắn, cũng không thể đứng ra ngăn cản sự việc kia, một mình hắn phải gánh chịu tất cả tội lỗi, ta không cách nào tưởng tượng tâm trạng của hắn khi bị đánh gãy chân rồi bị buộc rời khỏi thành, cũng chẳng dám tưởng tượng dáng vẻ bất lực của hắn, ta vô cùng áy náy lẫn khó chịu.
Năm đó, hắn không có nói lời chia tay với ta, mà ta cũng không có nói với hắn, ta thầm lặng chờ hắn nhiều năm như vậy, nếu hắn trở về vòng tay của ta, vậy thì chính là câu chuyện của ta, nam nhân của ta, một khi ta chưa từ bỏ, coi như phấn nát thành bụi, cũng không đến lượt nữ nhân khác đụng!"
Thái độ rất rõ ràng, cũng rất cường thế, không cho người khác được phép chạm vào.
Cái logic gì thế này? Bạch Linh Lung thở dài, biết rõ tính cách của người này không thể thay đổi, nói:
"Được, ngươi cứ yên tâm, ta biết phải làm thế nào."
Lâm Uyên ở trong văn phòng, hoặc là nói phòng nghỉ thì hợp lý hơn một chút, La Khang An đang áp điện thoại ở bên tai, kết nối đầu dây bên kia.
Tiên Đô bên kia đưa tới tin tức.
"Từ huynh, ngươi xác định không nhầm chứ? 300 năm vẫn chưa tốt nghiệp? Không có bối cảnh gì khác? Cũng thế... A, tốt, cám ơn, trở về Tiên Đô ta nhất định sẽ bao ngươi hài lòng mới thôi."
La Khang An tắt điện thoại di động với bộ mặt quái lạ, lẩm nhẩm trong miệng, nói:
"300 năm vẫn chưa tốt nghiệp, khó trách cũng nói bản thân đến kiếm cơm."
Y khó có thể tin khi nhận được tin tức, hóa ra Lâm Uyên thuộc dạng tư chất kém nhất ở Linh Sơn, nằm trong số học viên hạng chót, với tình hình như vậy, đừng nói đến chuyện tốt nghiệp, coi như có thể tốt nghiệp thì Tiên Đình cũng khó lòng tiếp nhận.
Trên tâm lý, y bỗng vơi đi được mấy phần lo lắng.
Cửa mở, y quay đầu nhìn lại, phát hiện Lâm Uyên trở về.
Lâm Uyên phát hiện đối phương nhìn mình với ánh mắt khác thường, bất quá cũng không quan tâm, bước đi ngồi xuống một bên.
La Khang An vội ho một tiếng, điều chỉnh lại tâm lý, bước nhanh đến một bên, ngồi xuống hỏi:
"Chuyện thế nào rồi?"
Lâm Uyên đáp:
"Hội trưởng đồng ý."
"Hả..."
La Khang An thầm bực tức, đúng là xong chuyện? Y nhìn quanh phòng nghỉ còn tốt hơn của mình, thử hỏi:
"Lâm huynh, ngươi vào Tần thị bằng cách nào, không phải có người thân gì đó chứ?"
Lâm Uyên cảm thấy đối phương đang nghi ngờ, tìm một cái cớ, nói:
"Thúc thúc ta có nhận biết với hội trưởng."
La Khang An “ừm” một tiếng, đã hiểu, cuối cùng tìm thấy đáp án, vậy thì dễ nói.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc, bên ngoài chợt có người gõ cửa tiến vào, thông báo:
"La tiên sinh, đến giờ xuất phát."
"Được."
La Khang An đáp một tiếng, vỗ vỗ bả vai Lâm Uyên, sau đó đứng lên nói: