Tiên Nhân Trạng - Thị Kim

Chương 45

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ muốn phản kháng lại yếu ớt rụt lại của hắn, Thanh Đàn sẽ cảm thấy thú vị, không nhịn được mà tiếp tục trêu chọc hắn: “Yên tâm đi, sau này ta đụng vào huynh… nhẹ một chút.”

Ý gì đây? Còn có rất nhiều sau này sao?

Lý Hư Bạch nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lóe lên chút kinh ngạc, thoáng qua rồi lặng lẽ dừng lại.

“Ta còn tưởng Lý đại phu động một tí là đỏ mặt tại vì xấu hổ chứ, hóa ra là Lý đại phu da non thịt mềm, dễ bị đỏ da.” Thanh Đàn híp đôi mắt xinh đẹp lại, cười nhẹ nhàng nhìn hắn: “Thật ra Lý đại phu cũng không hề thẹn thùng đến mức đó nhỉ?”

Lý Hư Bạch: “...”

Thanh Đàn rất hứng thú mà thưởng thức dáng vẻ hắn muốn nói lại thôi, rồi lại muốn nói, cuối cùng lặng lẽ nuốt sự “tủi thân” xuống, thầm buồn cười. Nếu hắn không phải giả vờ thì đúng thật là rất thú vị.

“Đúng rồi, Lý đại phu vừa mới nói từng nhìn thấy Sở Tử Trường mấy lần ở chùa Phổ Độ, ông ta thường xuyên đi chùa sao?”

“Ông ta thỉnh thoảng sẽ đi quyên góp chút tiền nhang đèn.” Lý Hư Bạch hơi dừng lại rồi nói thêm: “Nghe phương trượng nói, trong chùa sắp trùng tu điện Quan Âm, ông ta cũng đã góp một số bạc.”

Thanh Đàn đột nhiên thông suốt, hỏi: “Người quyên góp phải viết tên đăng ký vào sổ đúng không?”

“Đây là điều đương nhiên. Chùa cũng có sổ sách mà. Phương trượng nói sau khi sửa xong điện Quan Âm, tên người quyên góp còn có thể được khắc vào tấm bia công đức nữa.”

Không sai, kiểu quyên góp như thế này, bình thường nhà chùa sẽ ghi tên người quyên tặng, quyên bao nhiêu vào ngày tháng năm nào vào sổ sách. Sở Tử Trường đã quyên tiền, rất có thể sẽ để lại bút tích trong danh sách quyên tặng của nhà chùa.

Thanh Đàn lập tức đứng dậy khỏi ghế, nói với Lý Hư Bạch: “Xin Lý đại phu chờ một chút, ta đi một lát rồi quay lại ngay.”

Nàng bước nhanh đến phòng của Lâm thị, hỏi: “Mẹ, lúc trước Sở Định Khôn tìm cha con vay tiền có viết giấy nợ không ạ?”

Lâm thị suy nghĩ một lúc: “Chắc là có, nếu không thì cha con cũng sẽ không cho ông ta mượn hai lần liền.”

Không viết giấy nợ cũng không trả tiền, vậy thì chắc chắn Sở Trường Hà sẽ không cho mượn lần thứ hai.

“Có thể tìm được giấy nợ không ạ?”

Lâm thị do dự nói: “Chỉ sợ là không chắc có thể tìm được.”

Thanh Đàn vội kêu lên: “Xin mẹ hãy tìm kỹ lại xem, giấy nợ này liên quan đến vụ án. Nếu tìm được thì có thể xác nhận rốt cuộc hung thủ có phải là Sở Tử Trường hay không.”

Lâm thị vừa nghe thì trở nên nghiêm túc, lập tức dặn dò Thư Hương và Mặc Hương cầm chìa khóa phòng kho đi tìm kiếm sổ sách và di vật mà Sở Trường Hà để lại.

Thanh Đàn âm thầm suy nghĩ, mấy năm nay mẫu thân chưa từng rời khỏi nơi này, sau khi phụ thân mất, di vật cũng được để trong phòng kho chứ không vứt đi. Nếu như Sở Định Khôn thật sự có viết giấy nợ thì chắc chắn sẽ tìm thấy.

Quả nhiên, chưa đến nửa canh giờ, Thư Hương đã chạy đến nói cho nàng biết đã tìm được giấy nợ.

Thanh Đàn quên mất trên trán mình còn dán sợi bông, kích động quay đầu: “Mau đưa giấy nợ cho ta.”

Nhìn thấy sợi bông trên trán nàng sắp méo xẹo trượt xuống, dưới tình thế cấp bách, Lý Hư Bạch vội vàng vươn tay nâng khuôn mặt nàng, ngăn nàng quay đầu.

Khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ được hắn nâng trong lòng bàn tay, giống như một đóa hoa mẫu đơn yêu kiều duyên dáng mùa xuân, nổi bật nở rộ trong lòng bàn tay hắn.

Không ngờ khuôn mặt của nàng lại nhỏ như vậy, được nâng trong lòng bàn tay hắn, quyến rũ đến mê người. Bình thường nàng đã xinh đẹp rạng ngời, ánh mắt nàng lại sắc bén, hắn luôn không kìm lòng được mà tránh né ánh mắt của nàng.

Giờ phút này, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trong đầu hắn tạm dừng và trống rỗng trong phút chốc, ánh mắt hắn bị nàng thu hút, giống như tất cả suy nghĩ đều bị cố định lại. Hắn khó mà hình dung được, trong đầu trống rỗng mà trái tim lại đập thình thịch rõ ràng.

Thanh Đàn thản nhiên nhìn hắn, không hề có ý ngượng ngùng, trong đôi mắt đẹp chỉ thoáng chút kinh ngạc, không ngờ rằng hắn sẽ đỡ khuôn mặt nàng.

Lý Hư Bạch lấy lại tinh thần, trong lòng giật mình, vội vàng buông tay ra nói: “Thứ cho ta mạo phạm.”

Thanh Đàn thoải mái cười: “Không sao, ta cũng đã mạo phạm Lý đại phu mấy lần rồi mà.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nàng không nói thì thôi, vừa nói là đã khiến tâm tư Lý Hư Bạch càng thêm rối loạn, những hình ảnh “bị mạo phạm” đó khiến mang tai hắn nóng lên.



Hắn lập tức đứng dậy, đưa lưng về phía nàng hít vào một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Nhị nương tử chờ một chút, chẳng mấy chốc là xong rồi.”

Thanh Đàn nhẫn nại chờ hắn bôi thuốc mỡ xong, lúc này mới nghiêm túc cẩn thận xem giấy nợ mà Thư Hương cầm tới. Điều khiến người ta vui mừng chính là giấy nợ không chỉ do Sở Định Khôn tự tay viết mà trên đó còn lưu lại dấu tay của ông ta!

Nàng cẩn thận cất giấy nợ, tiện thể tiễn Lý Hư Bạch ra ngoài.

Đúng lúc Liên Ba đang bận rộn trong cửa hàng, nhìn thấy Lý Hư Bạch thì mỉm cười nói: “Lý đại phu đi thong thả.”

Lý Hư Bạch hơi gật đầu.

Thanh Đàn đã mấy lần để ý quan sát hai người, thái độ của họ luôn khách sáo mà xa cách, không giống như có quen biết.

Nàng đi theo sau Lý Hư Bạch, nói với Liên Ba: “Tỷ, muội đi đến chùa Phổ Độ một chuyến.”

Liên Ba nghi ngờ khó hiểu: “Muội đến đó làm gì?”

Thanh Đàn nói: “Muội đi tìm ít đồ, khi về sẽ nói chi tiết với tỷ nhé.”

Lý Hư Bạch đã đi ra khỏi hiệu sách, đột nhiên dừng bước lại, xoay người chờ Thanh Đàn: “Có phải nhị nương tử muốn đi xem danh sách người quyên góp không?”

Thanh Đàn cũng không phủ nhận, cười hỏi: “Sao Lý đại phu biết?”

Lý Hư Bạch nói: “Cô vừa mới nghe ngóng chuyện này, chẳng mấy chốc đã muốn đi chùa, đương nhiên là muốn đi xem danh sách rồi. Có điều, cô lỗ mãng đi đến đó, nhà chùa sẽ không đưa cho cô xem đâu. Hay là ta đi cùng cô nhé, phương trượng rất thân với ta.”

Thanh Đàn ngẩn ra, sao hôm nay hắn lại chủ động thân thiện thế!

Nàng ôi chao một tiếng, trêu ghẹo nói: “Sao hôm nay Lý đại phu tốt với ta vậy.”

“Hôm nay?” Lý Hư Bạch khẽ nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Ý của nhị nương tử là trước kia tại hạ có chỗ thất lễ với nhị nương tử sao?”

Thanh Đàn mỉm cười liếc hắn một cái: “Thất lễ thì không có. Có điều huynh luôn có thể tránh thì tránh, có thể đẩy thì đẩy, nếu không phải ta ép huynh cùng ta đi Kinh Thành thì sao huynh chịu đi chứ?”

Lý Hư Bạch nói: “Vậy không phải ta vẫn đi cùng cô à, nếu không thì ta có thể trói cô đi được sao?”

Tình trong như đã mặt ngoài còn e à? Thanh Đàn đồn nhiên nghĩ đến việc mẹ của Vi Vô Cực nói Lý Hư Bạch giả vờ bị ức hiếp, cam tâm tình nguyện đi cùng nàng, thật sự là vậy sao?

Lý Hư Bạch hỏi: “Vì sao nhị nương tử lại muốn đi xem danh sách?”

Thanh Đàn thẳng thắn: “Ta muốn xem chữ của Sở Tử Trường.”

Lý Hư Bạch không hỏi vì sao nàng muốn xem chữ của Sở Tử Trường, chỉ nhắc nhở nàng: “Chữ ký chưa chắc đã do bản thân tự viết, có khách hành hương không biết chữ, nhà chùa sẽ ký tên thay, để người đó ấn dấu tay.”

Thanh Đàn cười: “Có dấu tay cũng được.” Đúng lúc trên giấy nợ cũng có. Hơn nữa ông ta chắc chắn sẽ không dùng ngón tay bị chặt đi đóng dấu. Hai dấu tay chắc chắn là cùng một tay, đúng lúc có thể đối chiếu được.

Lý Hư Bạch thường xuyên đi quyên góp tiền công đức cho nhà chùa, lần trùng tu điện Quan Âm này hắn cũng góp một số bạc. Phương trượng nghe nói hắn muốn xem danh sách thì cũng không hỏi nhiều, cực kỳ yên tâm đưa danh sách những người quyên góp cho hắn xem.

Thanh Đàn lật danh sách ra, nhanh chóng tìm được tên Sở Tử Trường. Sau tên không có dấu tay, chứng rõ người quyên tặng tự viết tên. Điều kỳ lạ là, chỗ ký tên viết hai cái tên là Sở Tử Trường và Sở Định Khôn.

Lý Hư Bạch hỏi: “Vì sao ông ta phải thêm tên của huynh đệ mình?”

Một vị tăng nhân bên cạnh phương trượng trả lời: “Có rất nhiều khách hành hương quyên góp tiền thay người nhà, dự định cùng khắc tên người nhà lên bia công đức.”

Thanh Đàn hơi mỉm cười, nếu thật sự là Sở Tử Trường quyên góp thay người nhà thì cũng nên viết tên vợ con, sao ông ta lại viết tên Sở Định Khôn, kẻ đã làm cha già tức chết, phá hết sạch gia sản chứ?

Nàng gần như đã chắc chắn Sở Tử Trường mà nàng nhìn thấy chính là Sở Định Khôn. Trên tay ông ta có mấy mạng người, lại mạo danh thay thế huynh trưởng mà sống, chắc hẳn bởi vì trong lòng có quỷ, ác mộng quấn thân nên mới thường xuyên đến chùa quyên tiền cầu được an lòng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nếu như người quyên góp viết tên Sở Định Khôn thì chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ, cho nên ông ta dùng tên của Sở Tử Trường để quyên góp, lại thêm tên của mình vào sau đó.

Thanh Đàn khép sổ lại, đưa cho phương trượng nói: “Đại sư, quyển sổ này có liên quan đến một vụ án giết người, là vật chứng quan trọng. Xin đại sư hãy phái người đưa đến nha môn giao cho Thẩm Tri huyện, cứ nói là Sở Thanh Đàn của hiệu sách Khê Khách nhờ phương trượng đưa đi.”

Phương trượng vừa nghe nói có liên quan đến vụ án giết người thì lấy làm kinh hãi.



Lý Hư Bạch lập tức nói: “Xin đại sư hãy yên tâm, vụ án không liên quan đến nhà chùa. Chỉ là trong quyển sổ này có một đầu mối quan trọng. Tri huyện đại nhân nhìn thấy thì sẽ biết thôi.”

Phương trượng vô cùng tin tưởng Lý Hư Bạch, nghe được lời này thì lập tức bọc quyển sổ lại, kêu tăng nhân bên người lập tức đưa đến huyện nha.

Thanh Đàn và Lý Hư Bạch đi theo sau rời khỏi chùa Phổ Độ.

Đứng ở cửa chùa, Thanh Đàn dừng bước, chắp tay nhìn Lý Hư Bạch: “Có phải Lý đại phu đã đoán ra được gì không?”

Lý Hư Bạch làm vẻ mặt biết rõ trong lòng: “Nhị nương tử yên tâm, ta sẽ không tiết lộ ra một chữ nào đâu.”

Thanh Đàn: “Có phải Lý đại phu đã sớm nghi ngờ ông ta giả mạo không?”

Lý Hư Bạch trầm ngâm một lúc rồi khẽ lắc đầu: “Thật ra thì không. Chỉ là cảm thấy ông ta hơi kỳ lạ. Nếu chưa từng làm việc trái với lương tâm, vì sao lại luôn đến quyên góp tiền công đức, cầu xin thần Phật phù hộ.”

Thanh Đàn cười nhạt nhìn hắn: “Nói như vậy, Lý đại phu cũng thường xuyên đến chùa quyên góp, chẳng lẽ cũng đã làm việc gì trái lương tâm sao?”

Vẻ mặt Lý Hư Bạch thản nhiên: “Ta làm việc không thẹn với lương tâm. Làm việc thiện, quyên tiền công đức là bởi vì tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang đến chết không mang đi. Để lâu không có ích gì, ngược lại sinh ra mầm họa.”

Thanh Đàn cười: “Vì sao không để lại cho con cháu? Lý đại phu không có ý định thành thân sao?”

Lý Hư Bạch nhàn nhạt nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu. Con người đều có số mệnh, tất cả tùy duyên.”

Thanh Đàn cười, nói với ý tứ sâu xa: “Lý đại phu thật sự rất giống một người xuất gia.”

“Ta không giống.” Sau tai Lý Hư Bạch chợt ửng đỏ, dời ánh mắt khỏi khuôn mặt nàng, nhìn về phía xa xa.

Thanh Đàn che giấu ý cười: “Không giống là được. Người ta đều nói người xuất gia không nói dối. Lát nữa Lý đại phu cùng ta đi đến Sở gia một chút, có thể phải nói dối vài câu.”

“Đi Sở gia ư?” Lý Hư Bạch hiểu nơi nàng nói là nhà của Sở Tử Trường, lập tức nói: “Nhị nương tử chớ xúc động.”

Thanh Đàn nói: “Huynh cho rằng ta sẽ đến Sở gia chém cho ông ta một đao sao? Bây giờ ta đổi ý rồi, tội ác mà ông ta đã làm thì phải chịu hình phạt lăng trì, chém chết ông ta thì có lợi cho ông ta quá. Người phạm tội ác tày trời như vậy, hành hình, phanh thây xé xác trước mặt mọi người mới có thể khiến những kẻ có ý đồ làm việc xấu kinh sợ.”

Lý Hư Bạch gật đầu: “Nhị nương tử nói không sai.”

“Ý ta là để Lý đại phu cùng ta đến Sở gia diễn một vở kịch, khiến ông ta nhanh chóng lòi đuôi.”

Khuôn mặt Lý Hư Bạch lộ vẻ ngượng ngùng: “Ta không biết diễn kịch.”

Không biết ư?

Thanh Đàn nghiêng đầu quan sát hắn, nói nửa thật nửa giả: “Ta tưởng Lý đại phu giỏi nhất là diễn kịch chứ, chẳng lẽ ta nhìn nhầm rồi?”

Lý Hư Bạch nhíu mày: “Ta diễn kịch hồi nào?”

Thanh Đàn nheo mắt lại nhìn hắn: “Sao ta cứ cảm thấy huynh vẫn luôn diễn kịch vậy.”

Lý Hư Bạch trầm mặt hừ nói: “Nói bậy. Ta là người thành thật.”

Thanh Đàn mỉm cười: “Được rồi, coi như ta đổ oan cho huynh, huynh thành thật. Đợi lát nữa huynh cứ làm theo tình hình, nghe ta nói gì, huynh cứ dựa theo đó mà bịa là được.”

“Người thành thật” vô cùng lo lắng: “Lỡ như ta bịa sai thì sao?”

Thanh Đàn liếc hắn: “Vậy thì cũng không sao, cùng lắm thì ta đánh huynh một trận thôi.”

Lý Hư Bạch: “...”

Thanh Đàn thổi hơi vào lòng bàn tay: “Yên tâm đi, ta sẽ nhẹ nhàng một chút, sẽ không khiến huynh vết thương chồng chất, hoa rơi lả tả đâu.”

Hoa rơi lả tả?

Trong đầu Lý Hư Bạch suy nghĩ hình tượng một chút, vừa tức vừa lúng túng.