- Đúng vậy a, nếu như đi quá xa, đừng nói là không may gặp phải Ma Tướng, tùy tiện đến một cái Ma đầu, cũng không phải chúng ta có thể ứng phó.
Vì vậy, chủ tớ hai người khắc chế tham niệm, như cũ bồi hồi ở phụ cận Truyền Tống Trận, tối đa cũng chỉ là rời xa hơn mấy trăm trượng mà thôi.
Lại qua hơn một canh giờ, rốt cục Tô Triệt và lão Hắc xác định, tình huống Phong Ma Vực có chút không bình thường, một bóng dáng Thiên Ma Ngoại Vực cũng không có, trước mắt chỉ là một mảnh khu vực không không đãng đãng.
Không phải nói ở bên trong Phong Ma Vực, cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu Thiên Ma sao? Sao lại xuất hiện loại tình huống này?
Liếc mắt nhìn lại, khắp nơi đều là một mảnh tĩnh mịch, những ngày này, sẽ không có an tĩnh qua như vậy. Tô Triệt không khỏi nói thầm:
- Xem điệu bộ này, giống như là yên lặng trước khi bão tố tiến đến, cảm giác không quá tốt ah!
- Chủ nhân, chúng ta đã đạt được mục đích, vẫn là nên rời đi a.
Lão Hắc đề nghị nói:
- Dù sao, đã bắt hơn một ngàn Thiên Ma, đầy đủ cho chúng ta thôn phệ rất lâu rồi, ngày sau tìm cơ hội đi vào một chuyến nữa là được rồi.
- Rời khỏi Phong Ma Vực?
Tô Triệt yên lặng cân nhắc một phen, dứt khoát gật đầu:
- Chúng ta là tiểu nhân vật chịu không được giày vò, cẩn thận một chút luôn là đúng, đi!
Quyết định chủ ý, cũng không đi lo lắng Ngọc Thanh cùng Linh Lung sẽ như thế nào, dù sao, thực lực người ta cao cường, căn bản không cần mình hỗ trợ. Nói khó nghe một chút, mình không gây phiền phức cho người ta đã là tốt rồi.
Tô Triệt quay người mà đi, rất nhanh liền đi vào Truyền Tống Trận, tay đè truyền tống tinh thạch ở trận tâm, quán thâu chân khí vào bên trong, trong nội tâm mặc niệm "phản hồi Đãng Ma Phong".
- Ồ? Không có phản ứng?
- Có phải là không đủ chân khí hay không?
Trong nội tâm Tô Triệt lộp bộp thoáng một phát, tiếp tục gia tăng lượng chân khí quán thâu, thế nhưng mà, Truyền Tống Trận vẫn là không phản ứng chút nào.
Đổi qua vị trí lại thử mấy lần, như trước là như thế!
- Không xong rồi!
Rốt cục Tô Triệt cũng xác nhận, nhất định là Phong Ma Vực đã xảy ra biến cố nào đó, làm cho Truyền Tống Trận cũng mất đi tác dụng.
- Làm sao có thể?
Trong Tiên Ngục, rất nhanh lão Hắc tìm đọc được sách vở có tương quan, đồng dạng là đầu đầy sương mù:
- Không đúng, căn cứ ghi lại, chưa bao giờ Phong Ma Vực phát sinh qua sự kiện cùng loại, chưa từng đề cập tới Truyền Tống Trận còn có thể không nhạy ah.
- Chưa bao giờ có sao?
Tô Triệt nhướng mày.
- Đúng vậy.
Lão Hắc trả lời:
- Bản điển tịch này ghi lại lịch sử của Phong Ma Vực, hẳn là thập phần nguyên vẹn, từ hai ngàn bốn trăm năm trước hình thành đến bây giờ, ở bên trong tất cả gần ngàn sự kiện lớn nhỏ, đều không có miêu tả qua loại cục diện như hôm nay. Như thế nào hết lần này tới lần khác chúng ta lại là người đầu tiên hứng chịu cơ chứ.
Nói đến đây, lão Hắc cùng Tô Triệt đều ngây ngẩn cả người, mình cũng tỉnh ngộ đến: gây chuyện không tốt, biến cố hôm nay là chúng ta làm ra a...
- Cái này phiền toái rồi.
Trong nội tâm Tô Triệt cười khổ:
- Lão Hắc, đoán chừng là nữ ma đầu nào đó chọn trúng ngươi, muốn lưu ngươi lại làm con rể a.
- Chủ nhân, loại chuyện này mà ngài cũng có thể biên ra được sao?
Lão Hắc níu lấy má của mình:
- Bộ dáng ta thế này này, còn có người để ý sao? Hơn nữa, Thiên Ma Ngoại Vực không có phân chia nam nữ, làm sao có vợ chồng mà nói?
Tô Triệt ha ha cười cười, cũng chỉ là mua vui trong khổ mà thôi.
Kế tiếp, Tô Triệt chưa từ bỏ ý định mà vòng quanh Truyền Tống Trận giày vò một trận, vẫn không thể kích phát tác dụng truyền tống của nó, như là hoàn cảnh quanh mình vậy, tĩnh mịch nặng nề, không có phản ứng.
- Chủ nhân, có người đến.
Đột nhiên Lão Hắc nhắc nhở.
Tô Triệt vội vàng trốn tới đằng sau một cái cột đá, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài, quả nhiên, liền gặp được ba bóng người chạy đến bên này, đã tiếp cận đến ở trong một trăm trượng rồi.
- Có lá gan tiến vào Phong Ma Vực lịch lãm rèn luyện, ít nhất là đệ tử Luyện Khí hậu kỳ, vì cái gì bọn hắn không phi hành chứ?
Tô Triệt sinh lòng nghi vấn.
- Trên không Phong Ma Vực ma khí nồng đậm, bay đi lên rất dễ dàng làm chân khí hỗn loạn, thần trí mơ hồ. Không đến Kim Đan kỳ, không dám phi hành ở nơi này.
Lão Hắc đã sớm xem qua tất cả các sách vở liên quan đến nơi này, vấn đề này ngược lại là không khó được hắn.
Trong nội tâm Tô Triệt gật đầu, đã thấy rõ ba đạo nhân ảnh kia, dĩ nhiên là bọn người Thiên Lô Phong Hoa Lộc.
Ven đường không có Thiên Ma Ngoại Vực ngăn cản, tốc độ chạy trốn của bọn hắn rất nhanh, trong chớp mắt liền đi tới trước mặt Truyền Tống Trận, hơn nữa, thần sắc của bọn họ đều là rất lo lắng, sắc mặt khó coi, nhất định là đã tao ngộ nguy nan nào đó, đang trốn chạy để khỏi chết.
- Người nào?
Hoa Lộc phát giác được đằng sau cột đá trốn tránh một người, liền lớn tiếng quát hỏi.
- Là ta.
Tô Triệt vội vàng hiện thân hình, mở hai tay ra bày bộ dạng vô hại.
- Là ngươi!
Hoa Lộc đương nhiên còn nhớ rõ đệ tử ngoại môn Huyền Cơ Phong này, ngược lại là làm hắn cảm thấy kỳ quái:
- Ngươi vẫn còn sống?
Tô Triệt giả bộ như là vẻ mặt người vô tội, lập tức giải thích nói:
- Mấy ngày trước, Ngọc Thanh sư huynh đưa ta tới chỗ này, nói là kề bên này tương đối an toàn, để cho ta ở chỗ này một mình tu hành.
Hoa Lộc đâu còn lo lắng những chuyện nhỏ nhặt này, giờ phút này chỉ muốn mau chóng rời khỏi Phong Ma Vực, lạnh giọng nói ra:
- Mở ra!
Tô Triệt nhảy ra khỏi Truyền Tống Trận, trong nội tâm tinh tường, bọn hắn sốt ruột ly khai nơi đây, bất quá, hừ hừ, cái Truyền Tống Trận kia đã...
Quả nhiên, bọn người Hoa Lộc đồng dạng thử mấy lần, Truyền Tống Trận vẫn là không phản ứng chút nào.
- Ngươi làm cái gì?
Hoa Lộc mãnh liệt xoay người, hướng về phía Tô Triệt nghiêm nghị chất vấn. Nguồn truyện: Trà Truyện
- Ta cái gì cũng không có làm.
Tô Triệt nhún nhún vai, giải thích nói:
- Mấy canh giờ trước, ta cảm giác không khí quanh mình có chút không đúng lắm, trong nội tâm e ngại, muốn rời khỏi nơi đây. Lúc này mới phát hiện, Truyền Tống Trận không thể khởi động rồi, ta cũng không biết đây là duyên cớ nào.
- Thật sự không khởi động được rồi?
Hai tùy tùng sau lưng Hoa Lộc càng là sắc mặt đại biến, thần thái hoảng sợ biểu lộ ra ngoài không thể nghi ngờ.
- Có phải ngươi phá hủy Truyền Tống Trận hay không?
Một người trong đó trừng mắt nhìn Tô Triệt, mặt mũi tràn đầy khí thế hung ác.
- Ta như thế nào làm loại chuyện này?
Tô Triệt không sợ hãi chút nào mà phản bác nói:
- Ta cũng không phải nghĩ đã sống đủ, sao lại đi hủy đường lui.
- Nói không chừng, ngươi đã không phải là nhân loại rồi, bị Thiên Ma nhập vào thân, biến thành khôi lỗi!
Người nọ cao giọng thét lên, biểu hiện ra hắn đã bối rối đến mất đi khả năng phán đoán.
Bất quá, hắn ngược lại cũng có được vài phần khả năng, Hoa Lộc ở một bên tiếng nói trầm thấp, nhìn hai tùy tùng nói: