Đối với cái này, đám Đại Thừa kỳ cường giả Ly Cứu đều là không hề phân vân, tất cả đều theo phía sau Tuyết Ngọc tiên tử hướng phía bên đó đi đến.
Tuy nói, tình cảnh hiện nay, những Đại Thừa kỳ này cũng cùng những người khác như nhau, đều chỉ có thể phát huy ra sức chiến đấu ở Nguyên Anh hậu kỳ, thế nhưng, trong người bọn họ dù sao vẫn là thủ lĩnh của mọi người. Vì vậy, hơn một nghìn một trăm người đến từ Linh giới, không hề có bất luận dị nghị gì, hô lạp lạp, cùng nhau hướng bên đó chen chúc mà đi.
- Đi, đuổi theo bọn họ.
Tô Triệt cũng là quyết định thật nhanh, không hề do dự.
Tuyết Ngọc tiên tử kia có thể ở trong Linh giới tạo ra uy tín như vậy tất có chỗ hơn người. Tô Triệt cũng lựa chọn tin tưởng nàng..
Một khi xác định phương hướng, hành trình ba nghìn dặm kế tiếp, mặc dù không thể phi hành, thậm chí hai chân không thể cách rời mặt đất quá xa đi bay, nhưng đối với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mà nói, về mặt lý thuyết không đến mấy canh giờ là có thể tới nơi.
Dù sao còn có loại thần thông súc địa tật hành có thể thi triển, tốc độ hành tẩu nhanh như điện chớp, cực kỳ mau lẹ.
Chỉ là tất cả mọi người có thể lường trước, trò chơi này không chỉ là bước đi đơn giản như vậy, ở ven đường nhất định sẽ có nguy hiểm trùng trùng, như thế mới thỏa mãn được nguyện vọng tiêu khiển của chủ nhân nơi đây.
Quả nhiên, vừa mới ra khỏi sơn cốc, mọi người liền thấy một mảnh thảo nguyên tương đối trống trải ngoài núi hoang, dùng Pháp Nhãn thuật nhìn về phía xa, có thể mơ hồ thấy một mảnh rừng rậm nằm sát biên giới. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Mấu chốt chính là trên thảo nguyên có rất nhiều dị thú kỳ quái đang đi lại, lấy kiến thức của đám người đều không phân rõ được lai lịch của những dị thú này.
Một mặt là núi hoang đỏ rực kéo dài liên miên, một mặt là thảo nguyên xanh biếc rộng lớn vô ngàn, hai kỳ quan đứng bên cạnh nhau phân cách rạch ròi.
Bước vào thảo nguyên xong, mọi người dừng lại cước bộ, bắt đầu nghị luận.
- Chưa bao giờ thấy những dị thú này!
Đại Thừa kỳ Hoa Kình lão tổ lắc đầu nói rằng:
- Ở trong Linh giới, ta đã đi qua hơn mười vạn tinh cầu nhưng vẫn chưa nhìn thấy loại dị thú nào như vậy, bất kỳ một đầu nào cũng đều không biết. Bởi thế có thể thấy được, những dị thú này chắc chắn không đơn giản, mọi người nhất định phải thật cẩn thận, dù sao chúng ta chỉ có thể phát huy ra chiến lực Nguyên Anh hậu kỳ.
Tất cả những người khác đều cúi đầu, tu sĩ tại đây đều là Luyện Hư kỳ sống ít nhất mấy nghìn năm, rất nhiều điều không cần phải nói cũng hiều, bọn họ cũng biết nên đối mặt với nguy hiểm như thế nào.
Ví dụ như nói làm sao cấu thành tiểu đội chiến đấu, làm sao phối hợp, làm sao phân công tác chiến cũng không phải nhiều lời.
Lúc này đây, kinh nghiệm kiếp trước của Thiên Âm phát huy tác dụng, nàng truyền âm nói với mấy người Tô Triệt:
- Đây là một loại dị thú hoang dã sớm đã tuyệt tích trong Tiên giới, có thể một số tiên nhân cá biệt hứng thú ham chăn nuôi mà thành. Ở trong Tu chân giới và Linh giới hẳn không còn tồn tại nữa mới đúng.
- Thực lực những man thú này thế nào?
Tô Triệt tùy ý hỏi.
- Dị thú cấp thấp, thực lực không mạnh.
Thiên Âm trả lời:
- Ba đến năm Nguyên Anh hậu kỳ có thể đối phó một đầu, chỉ là dưới tình huống bình thường rất khó ứng phó. Đương nhiên ngươi thuộc về phạm trù đặc thù, không tính.
Ý tứ của Thiên Âm là, một mình Tô Triệt có rất nhiều ưu thế cá nhân, thực lực một mình tổng hợp lại có thể so với bốn năm Tu Tiên giả đồng cấp.
Tô Triệt nhìn về đám man thú ở trên bình nguyên phía xa, trong lòng yên lặng phân tích:
- Ba đến năm Nguyên Anh hậu kỳ mới đối phó nổi một đầu, với tình hình hiện này mà nói cũng đã rất đau đầu.
- Muốn xông qua phiến bình nguyên này, tất cả mọi người đều phải đối mặt với tao ngộ chiến đấu kịch liệt cùng man thú.
- Hằng Dịch, Lâm Phong và Miêu Lực, ba người có thể đối phó một đầu man thú, Thiên Âm và Hoang Thần cũng có thể ứng phó một đầu, chính mình phối hợp cùng tiểu Hắc đối phó một đầu không thành vấn đều, còn Ảnh Tử tạm thời không nên lộ diện, để làm đòn sát thủ ẩn giấu là hơn…
Hiện nay mà nói, Tô Triệt sở hữu ưu thế hạng nhất chính là lực lượng Ảnh Tử không bị phong ấn, trước đây hắn đã sở hữu năng lực này, hiện giờ vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa không bị suy yếu.
Chính vì như thế cho nên mặc dù Ảnh Tử và mình cùng một thế nhưng lão giả thần bí đánh phong ấn xuống chỉ tác dụng với bản thể Tô Triệt, không phát hiện ra tồn tại của Ảnh Tử.
Đòn sát thủ này, Tô Triệt không muốn bị lộ ngay ở giai đoạn đầu, bởi vì nếu một ngày kia bị lão giả thần bí phát hiện, tám chín phần mười sẽ phong ấn lấy Ảnh Tử, thậm chí tạo thành nghiêm phạt tàn khốc.
Đối với lão giả thần bí kia, Tô Triệt thực sự không đoán ra được hắn là thần thánh phương nào, một người thoạt nhìn rất không bình thường, thực sự không thể phỏng đoán, không thể đoán được.
Tính toán như vậy, mấy người Tô Triệt có thể đồng thời ứng phó ba đầu dị thú, nếu nhiều hơn nữa thì phải lấy nô bộc Nguyên Anh từ trong Tiên Ngục ra. Chỉ có điều không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tạm thời không thể lộ ra năng lực này.
Vì vậy, Tô Triệt tự tìm cách, truyền âm cho mấy người Hằng Dịch và Thiên Âm tiếp theo nên phải làm như thế nào mới có thể xử lý được cục diện nguy hiểm trước mắt.
Cùng lúc đó, một ít Đại Thừa kỳ đang mưu đồ bí mật với Tuyết Ngọc tiên tử, thương nghị việc xử lý Thiên Vũ như thế nào.
- Ta cảm giác lão giả thần bí kia cũng không được Thiên Vũ chiếu cố đặc biệt, tình cảnh của hắn hoàn toàn tương đồng cùng chúng ta.
Đại Thừa kỳ Mộ Vũ Nguyệt tôn truyền âm nói:
- Chúng ta có nên bắt Thiên Vũ tới tay trước, miễn cho hắn tìm được cơ hội chạy thoát thân không?
- Không thích hợp!
Hoa Kình lão tổ nhẹ nhàng xua tay:
- Vạn nhất lão giả thần bí kia quả thật có giao tình sâu xa với Thiên Vũ, chúng ta nhìn Thiên Vũ hạ thủ chẳng phải tự tìm đường chết sao? Dưới tình cảnh hiện nay, loại chuyện tình như này tuyệt đối không thể mạo hiểm.
- Đúng vậy.
Đại Thừa kỳ Danh Kiếm tôn chủ gật đầu tán thành, truyền âm nói:
- Thân ta ở trong hiểm địa, trở thành quân cờ tiêu khiển cho cho người thần bí, tự thân còn khó bảo toàn, đâu còn dư lực tính toán người khác. Tốt nhất liều mạng thoát khỏi khốn cảnh mới là việc chính.
Những người khác cũng phụ họa theo, biểu thị đồng ý với kiến giải của Hoa Kình lão tổ và Danh Kiếm tôn chủ.
Trầm mặt một lát, Ly Cửu nói rằng:
- Ta có một kế, có thể thử xem lão giả thần bí và Thiên Vũ có chút sâu xa gì với nhau không. Chúng ta có thể an bài một bộ phận thuộc hạ tâm phúc, để bọn họ làm kẻ chết thay, chủ động công kích mấy người Thiên Vũ. Nếu như lão giả thần bí đánh xuống nghiêm phạt, như vậy có thể chứng thực suy đoán rồi.