Bọn họ căn bản cũng không có suy nghĩ nhiều, Nguyên Anh lão tổ cũng bị người khống chế, những người mình này đi tới cũng là không công chịu chết, chỉ bất quá là thiêu thân lao đầu vào lửa mà thôi…
Đương nhiên cũng có càng nhiều người ôm thái độ quan sát, thậm chí là tâm lý đại nạn đến khẩn trương bay đào mạng, lầm tưởng chín đại Nguyên Anh của Thiên Huyền Tông, dưới sự dẫn dắt của Thiên Vũ, đã chiếm lĩnh Tông chủ đại điện phái ta, đại nạn của Huyền Sát Tông đã đến…
Thông qua công năng giám thị của đại trận hộ sơn, Tô Triệt chỉ vào những môn đồ từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến này, nhìn ba vị thủ hạ cười nói:
- Những trung thành chi sĩ này, mới đáng giá tông môn trọng điểm bồi dưỡng, quan điểm của ta là, càng coi trọng tâm một người, mà không phải Tiên Thiên tư chất của hắn.
- Vâng, chủ nhân, chúng ta nhớ kỹ.
Ba người Huyền Sát Tông chủ khom người đáp.
Đùng đùng đùng đùng…
Huyền Sát Tông chủ hướng về phía hộ sơn đại trận, liên tục đánh ra mấy chục thủ quyết, nhất thời liền có một đạo kết giới vô hình bao phủ vị trí mấy vạn trượng chung quanh Tông chủ đại điện.
Kết giới vô hình này, vừa không có tác dụng phòng ngự, cũng không có hiệu quả ngăn cách, chỉ có một công hiệu ghi nhớ.
Tiếp đó, bất luận môn đồ Huyền Sát Tông nào bay vào kết giới, thân phận ngọc bài hoặc ngọc phù của hắn, đều sẽ được đại trận hộ sơn ghi chép. Ngày sau, những đệ tử này sẽ được Huyền Sát Tông trọng điểm bồi dưỡng, từ lần này liền biết, bọn họ chính là những môn đồ trung thành nhất của tông môn, dù chết cũng không lùi bước.
Tuy Huyền Sát Tông là Ma đạo, nhưng không phải là nói tu sĩ Ma đạo đều là gia hỏa ý nghĩ xấu đầy bụng, cũng có rất nhiều người trung tâm cũng tôn trọng sư trưởng.
Chờ hơn mười ngàn môn đồ này tụ tập đến trước Tông chủ đại điện, lúc này Huyền Sát Tông chủ cùng hai đại Nguyên Anh trưởng lão mới chậm rãi đi ra ngoài, nhìn bọn hắn trấn an một phen, cũng là thật tình cảm tạ.
- Chưởng giáo chí tôn Thiên Huyền Tông đi tới phái ta làm khách, đánh cược cùng chúng ta, nói môn đồ của Huyền Sát Tông ta, không có mấy người trung thành. Dù cho biết tông môn gặp nạn, cũng sẽ không có bao nhiêu môn nhân có lá gan đến đây tiếp viện, nên lợi dụng phương thức này thử một phen…
Huyền Sát Tông chủ y theo Tô triệt chỉ thị, làm ra một phen giải thích như vậy, tuy làm cho người ta cảm thấy có chút như bị đùa, nhưng mà, không người nào dám chỉ trích bọn họ cái gì. Bởi vì ở trong lòng những tu sĩ cấp thấp này, mỗi một lời, mỗi một hành động của Nguyên Anh lão tổ, đều là dụng ý vô cùng sâu, cũng không phải ở bề ngoài đơn giản như vậy, người bình thường căn bản lĩnh hội không ra đạo lý trong đó.
- Ta rất vui mừng, vẫn chưa tới một phút, liền có hơn mười hai ngàn môn nhân chạy đến nơi này, đủ để chứng minh cho chưởng giáo Thiên Huyền Tông, tuy Huyền Sát Tông ta là Ma đạo, đồng dạng vẫn có rất nhiều người trung thành!
Huyền Sát Tông chủ quay về ngàn vạn môn đồ, cúi người chào thật sâu:
- Ta đại biểu các đời tổ sư tông môn, biểu thị cảm tạ đối với các ngươi.
- Đệ tử không dám!
- Tông chủ, điều này là nên làm a!
- Thề sống chết giữ gìn tôn nghiêm của tông môn!
Hơn mười ngàn môn đồ chạy lên đỉnh núi, lúc này đều quỳ hết xuống hô.
Giờ khắc này, vạn người một lòng, ngoại trừ độ trung thành đối với tông môn mình tăng thêm mấy phần, thật nhiều người cũng hận không thể kéo Thiên Vũ ở bên trong đại điện ra bạo đánh một trận, để hắn không còn dám khinh bỉ Huyền Sát Tông chúng ta nữa…
Trong đại điện, trên mặt Tô Triệt mang theo nụ cười, đối với biểu hiện phẫn hận bất bình của bọn hắn, căn bản là không để ý chút nào.
Thân là môn đồ Huyền Sát Tông là nên như vậy, mặc dù tương lai di dân Tiên Ngục, cũng nên là như vậy.
Tô Triệt đã sớm nghĩ kỹ, mặc dù tương lai bên trong thế giới Tiên Ngục có ngàn tỉ sinh linh, cũng sẽ không làm tôn giáo tín ngưỡng gì, để cho những sinh linh này thờ phụng chính mình.
Thế giới Tiên Ngục tương lai, sẽ là một Đại thế giới hoàn toàn tự do, vô số sinh linh nguyện ý trưởng thành thế nào, nguyện ý phát triển thế nào đều do hắn tuyển chọn. Thậm chí, bọn họ nguyện ý thành lập giáo phái gì, thờ phụng vị Tiên nào, sùng bái vị Thần gì, mình cũng sẽ không can thiệp.
Ta là thiên đạo, chưởng khống tất cả, không cần bất luận người nào sùng bái cùng thờ phụng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Người sáng tạo một thế giới, bản thân đã là chí cao vô thượng, nên siêu thoát những thứ này mới đúng…
Ngàn vạn môn đồ hội tụ trên đỉnh ngọn núi, ở ngoài Tông chủ đại điện tự nhiên là cực kỳ náo nhiệt, thế nhưng bên trong điện, chỉ có Tô Triệt một mình một người đang thưởng thức trà. Hoặc là nói, nhìn như chỉ là một người…
Đột nhiên, một thanh âm vang lên bên tai Tô Triệt:
- Có phải nói, ngươi so với ta sớm hơn một bước hay không?
Ngọc Thanh!
Quả nhiên là hắn!
Tô Triệt không hề có một tiếng động mà cười, đối với âm thanh của Ngọc Thanh, chắc chắn sẽ không nghe lầm.
Trên bàn để một bộ trà cực kỳ tinh xảo, bất quá, cũng chỉ có hai cái chén trà miệng chén hướng lên trên.
Tô Triệt cầm lấy ấm trà, chậm rãi châm trà vào hai chén, mỉm cười nói:
- Ngọc Thanh sư huynh, hai chúng ta, đã lâu không có uống trà cùng nhau.
Mấy tức sau, thân hình Ngọc Thanh từ trong trạng thái ẩn thân hiện ra, đã ngồi xuống đối diện Tô Triệt. Hắn cầm lấy chén trà uống một ngụm, lại nói:
- Đại điển truyền ngôi chưởng giáo Thiên Huyền Tông, náo nhiệt chứ?
- Cũng có một chút.
Tô Triệt nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nếu không phải có mưu đồ khác, ta cũng không muốn long trọng như vậy.
- Có mưu đồ khác?
Ngọc Thanh bắt đầu suy tư…
Mấy năm không gặp, hình dạng hắn hầu như không có bất kỳ biến hóa nào, thế nhưng tu vi cấp độ đã là Nguyên Anh sơ kỳ như Tô Triệt. Đồng thời, Tô Triệt có thể nhạy cảm cảm giác được bên trong khí tức của hắn vẫn tràn ngập ma tính mơ hồ. Lẽ nào, ma kiếp của hắn vẫn không có hóa giải triệt để?
Tô Triệt không muốn ở trước mặt hắn cố làm ra vẻ bí ẩn, nói thẳng nói:
- Không cần thiết giấu ngươi, mưu đồ của ta, chính là trong bóng tối điều khiển toàn bộ Tu Chân Giới Khải Nguyên tinh. Trước mắt mà nói, ngoại trừ năm siêu cấp thế lực không có đi vào Thiên Huyền Tông ăn mừng, hai mươi ba siêu cấp môn phái khác, đã vào trong tay ta. Sư huynh đoán không sai, ta xác thực sớm một bước chưởng khống Huyền Sát Tông.
- Nói như vậy, vừa nãy ta giết chết Long Lệ, đã là thủ hạ của ngươi?
Ngọc Thanh khẽ nhíu mày.
- Không quan hệ.
Tô Triệt cười nói:
- Cái gọi là thủ hạ, tất cả đều là mạnh mẽ cải tạo mà thành, đối với bọn hắn không có bất luận cảm tình gì, tổn thất đi một, hai cái, ta sẽ không để ý.
- Vậy thì tốt.
Ngọc Thanh gật đầu, lúc này mới nhợt nhạt mà cười:
- Hình như, ngươi và ta đều biến hóa rất lớn.
- Có chút biến hóa không cần gấp gáp.
Ngữ khí Tô Triệt thành khẩn nói:
- Chỉ cần lập trường của ngươi và ta không sinh mâu thuẫn là được, Ngọc Thanh sư huynh, dù cho là địch cùng khắp thiên hạ, ta cũng không sợ, nhưng lo lắng nhất chính là sẽ đứng ở phía đối lập với ngươi.