- Tảng đá này thật sự quá cứng, hơn nữa đây cũng chỉ là một hòn đá ven đường mà thôi. Với độ cứng như vậy, nếu dùng để chế tạo Tiên Phủ cũng khá tốt.
Lão Hắc hỏi:
- So với ta còn cứng hơn sao?
Bản thể của Lão Hắc vẫn còn trong Tiên Ngục nên mặc dù Tô Triệt không có nói thành lời, nhưng Lão Hắc vẫn có thể nhận được ý nghĩ của Tô Triệt. Lúc này hắn nhặt một hòn đá lớn lên rồi đập vào đầu mình.
Rầm!
Tảng đá lớn kia vỡ vụn mà thân thể của Lão Hắc không tổn thương mảy may. Lão Hắc đắc ý cười to, hiển nhiên hắn rất hài lòng với khôi lỗi này.
Mạn Chi lắc đầu cảm thán:
- Chủng tộc của các ngươi quả thực quá cường hãn.
Đến giờ hắn vẫn còn không biết rằng, thân thể của Lão Hắc cùng quái nhân Hổ Văn kia là một, nên vẫn còn tưởng tượng rằng, tất cả mọi người trong làng vũ trụ đều có lực phòng ngự hết sức biến thái.
Nhưng Mạn Chi cũng nhắc nhở:
- Mặc dù ngươi có thân thể cường hãn như vậy, nhưng vẫn tuyệt đối không được để ma thú cắn phải. Nếu như bị chúng nó đánh lại thì cũng có thể được.
Lão Hắc hiếu kỳ hỏi:
- A? Răng của đám ma thú kia thực sự sắc như vậy sao?
Mạn Chi gật nhẹ đầu:
- Rất đáng sợ, nên cần phải cẩn thận một chút.
Lão Hắc thầm nghĩ:
- Vậy cũng nên đề phòng một chút.
Hắn tuy rằng có chút bừa bãi nhưng lại cực kỳ để ý thân thể này. Nên hắn không muốn nó phải chịu những tổn thương không đáng có. Hắn một mực nhớ kỹ:
- Tuyệt đối không thể rơi vào trong miệng ma thú được.
Đi bộ vài canh giờ cũng chỉ được vài trăm dặm mà thôi, Đây là bởi vì trong lực trên Ma Ly Đảo thật quá khủng bố. Một ít khinh thân thuật cũng không thể làm được, ngay cả nhấc chân cũng rất khó khăn.
Nhưng điều đáng lo hơn là, những ma thú kia là sinh vật sống trên đảo này, từ lúc sinh ra bọn chúng đã phải chịu trọng lực này nên động tác của chúng hiện rất là linh mất, nên đây cũng chính là một trong những nguyên nhân ma thú trở thành mối uy hiếp với tất cả những người lữ hành Hỗn Độn.
Ở phía sau, hai đội nhân mã của Trác Lị cùng Hào Tư một mực đi theo sau nhóm người Tô Triệt. Một người quay ra hỏi Trác Lị:
- Đội trưởng Trác Lị, ta có cảm giác rằng mấy tên ở phía trước rất đặc biệt, ngài cho rằng như thế nào?
Trác Lị mỉm cười hỏi lại:
- Đặc biệt ở chỗ nào.
Người nọ trả lời:
- Trừ bỏ Mạn Chi ra, bốn người kia rõ ràng không phải cùng một chủng tốc, nhưng lại có thể không hề đề phòng lẫn nhau mà tạo thành tổ đội. Loại tình huống này cơ bản không hề xảy ra trong Hỗn Độn, trừ khi bọn hắn đến từ một vũ trụ đồng nhất, quan hệ vốn rất tốt với nhau.
Trác Lị nhẹ nhàng gật đầu:
- Cũng không phải không có khả năng này. Còn gì nữa không?
Người nọ lại nói:
- Nhưng điểm để ta nghi hoặc chính là… Gã có lực phòng ngự cực kỳ cường hãn đó rõ ràng là đồng loại với Hổ Cưu – người vừa mới rời đi Ma Ly Đảo. Hổ Cưu đã từng nói, làng vũ trụ của bọn họ, những người có thể trở thành cường giả đỉnh cấp Hỗn Độn cũng chỉ có thể là đồng tộc của hắn mà thôi, cũng chỉ có mười mấy người mà thôi. Vậy nên có thể khẳng định rằng,ba người kia không có khả năng xuất hiện từ làng vũ trụ đó…
Trác Lị trả lời:
- Có đạo lý.
Rồi nàng gật đầu ý bảo người nọ nói tiếp:
- Lại nói tới tên quái nhân màu đen kia, hắn chính là một năng lượng thể tinh khiết, căn bản không tồn tại thân thể.
Người nọ tiếp tục phân tích:
- Ta có thể cảm giác được, khí tức của hắn có thể thuần túy như năng lượng Hỗn Độn, có thể hắn chính là sinh ra từ Hỗn Độn, không thuộc bất kỳ thế giới nào.
Nghe tới đây, Trác Lị mới giải thích ý nghĩ của mình:
- Chính xác, bốn người mới này, năng lượng thuộc tính hoàn toàn bất đồng, nhưng lại có thể thành bạn đồng hành trong Hỗn Độn… Ngươi nói không sai, chính điểm này đã hấp dẫn ta.
Người nọ nhanh chóng nói ra:
- Bởi vậy, đội trưởng Trác Lị, ta nghĩ nên tranh thủ mời bọn họ gia nhập đội ngũ của chúng ta. Ngay cả mời Mạn Chi vào cũng được.
Trác Lị thở dài:
- Dường như có chút khó khăn, nhưng ta cũng nên thử một lần. Chỉ mong bọn họ có thể mang cho chúng ta một chút ít kinh hỉ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Sở dĩ nàng thở dài như vậy là bởi vì nàng nhớ tới lần mình hái Hỗn Ly Tử Tinh Quả Tô thành công. Đó là một cái giá lớn, một đội ngũ 60 người mà lại đã bị hủy diệt hơn một nửa. Không biết thực sự đó là một hồi buôn bán lỗ hay lãi.
Cùng lúc này, tổ đội của Hào Tư cũng không biết đang bàn luận việc gì, nhưng chắc chắn rằng nội dung cũng không sai biệt lắm với cuộc trò chuyện của Trác Lị. Bọn hắn đều cho rằng nhóm 4 người Tô Triệt có điều gì đó rất đặc biệt, tựa hồ có thể mang tới một điều đặc biêt.
Vài canh giờ sau, nhóm Tô Triệt đã đi vào được sâu hơn một ngàn dặm.
Mạn Chi đột ngột truyền âm:
- Dừng lại.
Bốn người Tô Triệt lập tức dừng lại, vô ý thức đánh giá xung quanh, nhưng không tìm được chỗ dị thường nào. Vẫn là khung cảnh ảm đạm, đen tối.
Mạn Chi chỉ về một hướng:
- Xem ra, nó đã muốn tới.
Ở phía xa có một đoàn khí hơi mờ. Nếu không phải là Mạn Chi đặc biệt chỉ vào nó thì thật sự rất khó phát hiện ra.
Một khi đã phát hiện ra nó, liền thấy được rằng, đoàn khí này đang tiến đến chỗ này một cách nhanh chóng. Một làn khói bay rất nhanh tới nhóm người Tô Triệt.
Mọi người đều rất nghi hoặc:
- Phải chăng là ma thú sao?
Mạn Chi truyền âm nói:
- Mọi người chú ý, đây là khói độc hàn băng, ngàn vạn lần đừng cho chúng nhập thể. Một khi chúng đã nhập thể cho dù chúng ta không chết nhưng trong một khoảng thời gian dài sẽ bị đóng băng, không thể động đậy, chỉ có thể nhờ đồng đội trợ giúp.
Tô Triệt hỏi:
- Khói độc hàn băng? Nhìn qua, ta thấy tốc độ của chúng cũng không nhanh lắm, chúng ta không né được chúng hay sao?
Mạn Chi lắc đầu nói ra:
- Không nên trốn nó. Trên Ma Ly Đảo này, nhân tố cấu thành nguy hiểm thấp nhất đối với chúng ta chính là nó, hơn nữa chúng ta còn cần nhờ nó để che giấu thân hình, tận lực che giấu tung tích của mình với nhóm ma thú kia. Điều này khiến việc tiếp cận Tiên Thiên Thần Thụ trở nên dễ dàng hơn.
Tô Triệt gật đầu:
- Đã hiểu.
Cả nhóm không ngừng hướng về phía khói độc hàn băng tiến đến. Chỉ trong mười giây, nhóm Tô Triệt đã đứng trước đám khói độc hàn băng.
Đám độc vụ này dường như cũng có linh trí, hoặc có một lực lượng nào đang thao túng nó. Trong nháy mắt, nó biến thành ba đám mây nhỏ phân biệt bay đến ba nhóm Tô Triệt, Trác Lị cùng Hào Tư, để chắc rằng không ai có thể tiến vào sâu hơn.
Khi khói độc quấn quanh thân, Tô Triệt lập tức cảm giác được hàn ý tựa như vô vàn cái Băng Phác ngân trâm nhập vào thân thể.
Từ khi tu hành tới nay, cảm giác rét lạnh đã từ lâu không cảm giác được hiện giờ bỗng dưng xuất hiện. Cảm giác rét lạnh này tựa như một người thường bị rơi xuống hố băng, khí tức băng lãnh lập tức bao phủ toàn thân.
Tô Triệt yên lặng vận dụng Hỗn Độn lực để kháng cự khối hàn ý này, không cho chúng nhập vào thân thể, nhưng hắn vẫn cảm nhận được rằng cỗ hàn ý này đang dần dần xâm nhập vào cơ thể của hắn.