- Tống mập không chỉ âm hiểm, mà còn có chút hung hãn, thà hoang phí ba năm thời gian, chứ không chịu rút khỏi tông môn.
Lão Hắc bổ sung thêm:
- Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể đánh bại người, lãng phí ba năm cũng không sao cả, ngược lại sẽ vì chuyện này, tiến thêm một bước giành được sự tin tưởng của Chân Lam, có Chân Lam ủng hộ, mọi tổn thất đều có thể bù đắp mấy lần.
Lúc này, năng lượng lưu chuyển trong người Tống mập đã là chân nguyên cao hơn một cấp, lại có linh khí trong tay, thực lực chẳng khác nào một nửa Trúc Cơ. Tô Triệt muốn đánh bại hắn, hoặc là đập ra toàn bộ mấy chục miếng thượng phẩm linh phù, mới có khả năng giành thắng lợi.
Nhưng, Tô Triệt cho rằng, trạng thái tinh thần của Tống mập lúc này, không xứng để mình lãng phí từng ấy linh phù, chỉ cần một thứ nho nhỏ, là có thể đối phó hắn!
- Wa ya ya!
Tống mập lúc nãy bị thiêu, da thịt cháy xém, bây giờ lại bị dược lực thúc đẩy chân nguyên kịch liệt ăn mòn đan điền và kinh mạch toàn thân, trong ngoài hành hạ, đương nhiên tâm thần hoảng loạn, đau khổ vô cùng, hắn lắc lư thân mình như một kẻ điên, điều khiển linh khí chiến chùy đập về phía Tô Triệt. Hành vi trạng thái, chẳng khác nào một dã nhân hoang dã.
Lần này, đến lượt Tô Triệt học theo cách làm vừa rồi của hắn, đập lên người một tấm hạ phẩm khinh thân phù, vận động nhịp chân nhẹ nhàng linh hoạt, trước sau trái phải tránh né chiến chùy công kích. Đồng thời, nhẹ nhàng lấy ra một viên trân châu nhỏ trong suốt giấu trong lòng bàn tay...
Lực đạo công kích của Tống mập mặc dù cực kỳ mạnh mẽ, mỗi một chùy đánh hụt, đều tạo thành một tiếng nổ động trời trên đài đấu võ, cảm giác trên thị giác, cũng là thanh thế to lớn. Nguồn: http://Trà Truyện
Nhưng, tâm thần hắn đã gần như hỗn loạn, trừ đập nện lung tung, trừ toàn tâm giết chết Tô Triệt, trên cơ bản hoàn toàn mất đi kỹ pháp thủ đoạn một tiên tu giả nên có, căn bản đập không trúng một Tô Triệt vô cùng khéo léo.
Dưới đài, Chân Chân và Chân Lam tỷ muội, trong lòng thầm mắng: Tống mập ngươi ngu như lợn, điều khiển linh khí chẳng khác nào một tên man phu! Đưa chùy cho ngươi. Ngươi dùng nó đập người như thế sao? Linh khí, linh khí, hoàn toàn lãng phí linh tính của linh khí...
Ầm! Ầm! Ầm...
Chiến chùy tạo nên những âm thanh đinh tai nhức óc, nhưng, không đập trúng người, cũng không để lại nửa chút dấu vết trên đài đấu võ. Bởi vì, ba mươi sáu đài đấu võ của Cạnh Kĩ Phong vốn là một tòa "tam thập lục thiên cương đại trận" hoàn chỉnh, công kích dưới Kim đan kỳ, sẽ không tạo thành bất cứ tổn hại nào.
Trên đài, Tô Triệt nhắm thấy cơ hội, tranh thủ lúc Tống mập xoay người đuổi theo mình, nhẹ nhàng ném viên trân châu trong suốt dưới chân, sau đó lùi mấy bước.
Đợi Tống mập đuổi đến nơi, bàn chân vừa hay tiếp cận vị trí viên trân châu, trong Tiên Ngục, lão Hắc hét to một tiếng:
- Nổ!
Bụp một tiếng, viên trân châu nổ tung, một làn khói mỏng mắt thường không nhìn thấy được thuận theo bắp chân Tống mập ngấm vào trong cơ thể.
Sau đó, Tống mập lại chạy mấy bước, đột nhiên hai mắt trợn tròn, thân hình thoáng khựng lại, sững sờ đứng yên tại chỗ.
- Á...
Tay phải hắn nắm chặt chiến chùy, tay trái bắt đầu gõ lên chính đầu mình, giống như muốn đập thứ gì ra khỏi đầu, trạng thái cực kỳ đau khổ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Chúng nhân dưới đài nhao nhao nghi hoặc, mặc dù trước đó cũng nhìn ra Tống mập vì nguyên tố nội ngoại dẫn đến trạng thái tinh thần có chút thất thường, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy.
- Á...
Tiếng hét của Tống mập càng lúc càng vang, lực đạo đánh lên đầu càng lúc càng nặng.
Tô Triệt thong thả đi sang một bên, khoanh tay bộ dạng hoàn toàn giống như đang xem trò vui, căn bản không có ý định tranh thủ cơ hội ném đá xuống giếng.
- Nhị tỷ, hắn bị sao vậy?
Chân Lam sắc mặt khó coi nhìn Chân Chân cầu cứu.
- Ta cũng không rõ.
Chân Lam chầm chậm lắc đầu, lúc nãy nàng cũng không để ý thấy Tô Triệt lén lút ném viên trân châu xuống đất.
Thịch! Thịch! Thịch...
Tống mập không ngừng gõ lên đầu mình, xách chiến chùy chạy lòng vòng trên đài, như một con ruồi mất đầu...
Rất rõ ràng, trận thi đấu này này không thể tiến hành, trạng thái dị thường của Tống mập đủ chứng minh, hắn đã thua cuộc.
Chân Chân thở dài một tiếng, đứng dậy, định tuyên bố kết quả trận đấu...
Nhưng không ngờ, Tống mập trên đài đột nhiên hét lên một tiếng:
- A ya, đau chết mất!
Phụt một tiếng!
Tình huống vô cùng kinh hãi phát sinh, Tống mập vung chiến chùy, hung hăng nện lên đầu mình.
Linh khí chiến chùy uy lực mạnh mẽ cứ như vậy không chút phòng ngự nện một đòn lên đầu, kết quả thê thảm không gì sánh được, giống như một búa gõ vỡ dưa hấu, bẹp, đỏ trắng tung tóe...
Bịch bịch!
Tống mập và chiến chùy cùng rơi xuống đất, óc vỡ toang, chết triệt để.
- Đây là...
Khán giả dưới đài quay sang nhìn nhau, thực sự không nghĩ sẽ có kết cục này.
Chỉ có Tô Triệt và lão Hắc mới rõ, Tống mập không phải tự sát, mà là chết dưới tay mình. Viên trân châu hoàn toàn trong suốt lúc nãy, là một loại vũ khí kiểu mới mà lão Hắc nghiên cứu ra, "loạn thần châu".
Nguồn gốc loạn thần châu, phải kể đến đám vực ngoại thiên ma bị bắt vào Tiên Ngục.
Tính đến bây giờ, lão Hắc trước sau tổng cộng nuốt chửng mấy trăm thiên ma cấp thấp, đương nhiên không phải hoàn toàn nuốt chửng, mỗi một thiên ma, đều sẽ thừa lại một khối năng lượng tàn dư, chịu tải tất cả tâm trạng tiêu cực và bản chất tội ác của một con thiên ma. Năm xưa, lão Hắc từng nói qua, những chất tàn dư này không phải rác rưởi, còn có tác dụng khác.
Vài ngày trước, Tô Triệt bế quan khổ tu ở hỏa mạch dưới lòng đất Âm Phong hạp cốc, lão Hắc nhàn rỗi không biết làm gì, lợi dụng số thiên ma dư vật này làm rất nhiều loại thí nghiệm, cuối cùng chế thành loạn thần châu này.
Một viên trân châu nhỏ bé, tập hợp chí ít mười tâm trạng tiêu cực và bản chất tội ác của thiên ma, lại qua tinh luyện tỉ mỉ, được lão Hắc luyện chế thành một loại vũ khí công kích linh hồn tương đối tàn độc. Một làn khói mỏng cực không bắt mắt nếu tiến nhập vào trong bộ não con người, rất nhanh có thể chế tạo ra một kẻ điên có khuynh hướng tự hủy cực kỳ nghiêm trọng.
Cho nên, cũng có thể gọi loạn thần châu là tự sát ma châu. Nhưng trong tình huống thông thường, trực tiếp lợi dụng tự sát ma châu đối phó tu tiên giả, tỷ lệ thành công không thể quá cao, chỉ có giống như lúc nãy, bản thân Tống mập thần trí đã có chút không bình thường, mới có thể bị sức mạnh ma châu lợi dụng sơ hở, triệt để đảo loạn tư tưởng.
Không thể không nói, lão Hắc coi là đem một loại thiên phú vô dụng của vực ngoại thiên ma - sinh vật sở hữu các loại thiên phú, lợi dụng đến cảnh giới chí cao...
- Trận thứ nhất, Tô Triệt thắng!
Bất luận Tống mập là chết như thế nào, cũng bất luận Chân thị tỷ muội trong lòng không thoải mái ra sao, sự thật bày ngay trước mắt, Chân Chân thân là người công chứng, buộc phải tuyên bố như vậy.
Xác Tống mập nằm đó, Tô Triệt ung dung tiến lên, đem linh khí chiến chùy và túi càn khôn treo ở thắt lưng hắn, toàn bộ cầm vào trong tay.