Tiên Ngục

Chương 1: Hủy diệt thiên địa

 

Một thị trấn nhỏ nào đó trong cảnh nội Yến An quốc, nhân khẩu không đến 3000, lấy sản xuất thạch điêu mà có chút danh tiếng, nó tên là Thải Thạch trấn.

Thải Thạch trấn dựa núi gần nước, thanh bình yên ả, trị an rất tốt, trong nha môn chỉ có hai gã bộ khoái, một lớn một nhỏ, nói quan hệ của bọn hắn là thượng cấp, hạ cấp còn không bằng nói là sư phó và đồ đệ thì thân thiết hơn.

Lúc nhá nhem tối, bộ khoái trẻ tuổi tạm biệt sư phó, trên mặt mang theo dáng cười nhẹ nhàng rời khỏi nha môn.

Tiểu bộ khoái chỉ có hai mươi tuổi, đã lập gia đình vào năm ngoái, vợ mang thai đã được tám tháng rồi, bà đỡ cực kỳ có kinh nghiệm trong thị trấn đã cam đoan đó là một tiểu tử mập mạp.

Thời điểm làm cha đã ngày càng gần, tiểu bộ khoái ngày nào cũng vui vẻ cả.

Hôm nay đúng chính là sinh nhật vợ hắn, nàng tuổi mụ mới mười bảy, nói đến thì cũng chỉ là một tiểu hài tử chưa trưởng thành hẳn, ngày thường rất thích làm nũng, mặc dù có chút tùy hứng, nhưng cũng lộ ra vẻ rất ngây thơ đáng yêu. 

Đại hài tử sinh tiểu hài tử, đến lúc đó, trong nhà lại có thêm hai bảo bối một lớn một nhỏ cần hắn che chở rồi. . .

Trên đường về nhà, tiểu bộ khoái thuận tiện mua một cân thịt heo, mấy thứ điểm tâm và trái cây, buổi tối làm vài món, coi như làm một buổi tiệc ăn mừng nho nhỏ.

Trên đường đi, hắn không ngừng chào hỏi bà con hàng xóm láng giềng, bước đi không nhanh không chậm, không đến một phút đã về đến trước cửa nhà mình rồi.

Một cái nhà nhỏ, mấy gian phòng nhỏ, tuy không nói đến giàu có, nhưng vẫn có thể ăn no mặc ấm a.

Dù sao từ sau khi cưới vợ, đoạn thời gian này mỗi ngày đối với hắn đều rất ngọt ngào. . .

Đẩy cửa ra, tiểu bộ khoái hô lên một tiếng:

- Hạnh nhi.

Đây là nhũ danh của vợ hắn, có hơi chút quê mùa, nhưng cũng chỉ có người thân cận nhất mới được gọi như vậy thôi.

Két..!

Cửa phòng ngủ mở ra, Hạnh nhi mang theo cái bụng lớn chậm chạp bước ra khỏi cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lộ ra khí tức thanh xuân nồng đậm, cũng sắp làm mụ mụ rồi, vậy nên trên gương mặt như tiểu hài tử có chút mập mạp của nàng càng thêm mượt mà hơn.

- Ca ~~~

Hạnh nhi ngọt ngào gọi một tiếng.

Hai người trẻ tuổi này từ nhỏ lớn lên ở đây, thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, đã sớm quen với xưng hô ca ca muội muội, nếu thực sự gọi cái gì mà "tướng công" "nương tử" thì cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Tiểu bộ khoái đi vào trong sân, giơ trái cây trong tay lên, cười nói:

- Thứ muội thích nhất. . .

Mấy chữ sau còn chưa kịp nói xong, vài bước cuối cùng còn chưa bước hết, hắn lại đột nhiên biến sắc, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời phía đông. .

- Có chuyện gì thế?

Chỉ thấy ở chân trời xa xa vốn tối sầm đột nhiên sáng bừng lên, sau đó, toàn bộ bầu trời như được nhuộm máu tươi!

Quỷ dị, đẹp đẽ, thêm vào đó là đáng sợ. . .

- Hạnh nhi!

Không biết vì sao, tiểu bộ khoái muốn vọt tới bên người vợ mình nhưng thân thể lại không thể động đậy, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ hoảng sợ kêu lên một tiếng.

Trong thanh âm lộ ra vẻ tuyệt vọng và bi thương không thể hiểu..

Phảng phất, hắn đã sớm ý thức được gì đó. . .

Không riêng gì hắn, Hạnh nhi cũng như vậy, thân thể cũng cứng nhắc, không thể động được dù là một ngón tay.

Không riêng hai người bọn họ, giờ khắc này, hơn phân nửa Yến An quốc, tất cả sinh linh trong phạm vi ngàn dặm đều đã mất đi mọi năng lực hoạt động.

Bất kể là người, hay là gia súc, hoặc là dã thú trong núi sâu đều như thế cả. . .

Trong nháy mắt, sóng xung kích mang theo sóng nhiệt khủng bố dùng một tốc độ nhanh hơn cả tốc độ âm thanh từ phía chân trời cuốn tới. . .

Lập tức hủy diệt tất cả!

Phá tan tất cả!

Tất cả mọi thứ đều hóa thành tro bụi, ngay lập tức, triệt để biến thành hư vô. Kể cả sắt thép cứng rắn nhất, kể cả núi cao hùng vĩ nhất...

Lực lượng khủng bố hủy thiên diệt địa đủ để đào sâu xuống mặt đất mấy trăm trượng, ở trên đó, không có gì có thể sinh tồn, không có gì có thể giữ lại!

Khi cổ sóng xung kích sắp đến Thải Thạch trấn thì một vật thể dài chừng ngón trỏ đã dẫn đầu bay vào trong sân của bộ khoái trẻ tuổi.

Tốc độ nhanh như tia chớp, thị lực người bình thường không thể nào nhìn rõ quỹ tích phi hành của nó được.

"PHỐC" một tiếng, thứ đó xuyên qua đầu bộ khoái trẻ tuổi, xuyên thẳng từ huyệt Thái Dương bên trái qua bên phải, lực lượng cường đại khiến đầu lâu của bộ khoái kia nổ thành phấn vụ.

Đỏ... trắng... sọ não vỡ toang, óc bay tán loạn.

Tiểu bộ khoái sắp chết sao?

Theo lý thuyết, đầu cũng bị mất, không chết mới là lạ, tròng mắt cũng không biết đã bay đến nơi nào. . .

Thế nhưng ý thức tiểu bộ khoái vẫn chưa chết, chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, vẫn có thể nhìn thấy tất cả, thậm chí còn rõ hơn cả trước kia, thị giác cũng trở nên càng thêm rộng lớn.

Hô. . .

Thời gian đột nhiên ngừng, tất cả những thứ nhìn thấy đột nhiên trở nên chậm hơn vô số lần.

Tiểu bộ khoái còn có thể nhìn thấy Hạnh nhi mang theo chiếc bụng lớn đang đứng ở cửa phòng ngủ, tư thế của nàng vẫn như trước, biểu lộ trên mặt vẫn đang từ tươi cười ngọt ngào chuyển sang hoảng sợ.

Nhưng trong nháy mắt, nàng lại không thấy đâu nữa.

Biến mất!

Sóng nhiệt màu đỏ khủng bố đã đánh úp lại, nhiệt độ khủng bố khiến cả sắt thép cũng phải tan chảy trong nháy mắt đã biến thân hình nhỏ nhắn xinh xắn yếu ớt kia thành bột phấn màu đen, nhiệt khí cuốn tới, ngay sau đó biến mất vô tung.

Thân hình không đầu của tiểu bộ khoái cũng như thế, cũng bốc hơi thành hư vô.

Thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy tất cả, tận mắt nhìn thấy nữ nhân âu yếm của mình, còn có hài tử trong bụng nàng cứ như vậy tiêu tán trong liệt diễm.

- Hạnh nhi!

Hắn tê tâm liệt phế hét lên, nhưng lại không thể phát ra bất cứ thanh âm nào cả, hắn đã không còn thân thể nữa, chỉ là linh hồn hắn ký thác lên trên vật nhỏ đang bay cực nhanh kia, tận mắt nhìn thấy tất cả cảnh tượng tàn khốc.

- Hạnh nhi!

Tiếng kêu gọi như xé rách linh hồn, nhưng, không thể làm được gì...

Vợ của hắn, nhà của hắn, cả Thải Thạch trấn nữa. . .Tất cả đều biến mất.

Nhưng tất cả vẫn chưa dừng lại, mặc kệ hắn bi thương như thế nào, hắn vẫn phải chứng kiến tất cả những hình ảnh kinh khủng đó. Không muốn xem cũng phải xem, dùng thị giác linh hồn, qua sát hết thảy một cách rõ ràng. Thành trấn, núi non, sông ngòi, rừng rậm.

Tất cả đều bị hủy diệt!