- Tắc Thành, phải chăng con có cảm giác vô cùng sáng suốt, dường như sắp sửa lãnh ngộ ra pháp tấc Thiên Đạo?
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lấc lấc đầu:
- Không có.
Vừa nghe như vậy, lập tức ba vị chường giáo ngây người, chuyện này hoàn toàn khác với ghi chép từ trước.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Nhưng thật ra có chút biến hóa...
Vừa nghe như vậy, Nam Thiên Chân Quân thở ra một hơi thật dài.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Dường như phát hiện ra nhiều điểm sơ hở trong kiếm pháp, có thể cài tiến.
Nam Thiên Chân Quân lại ngẩn người ra, một lúc lâu sau mới nói:
- Theo như ghi chép, nếu có thể vượt qua được Duy Ngã Thần Kiếm của Tâm Kiếm thuật, đánh bại ào ánh tâm kiếm của mình, ất sẽ có sỡ ngộ. Lúc ấy Kim Đan ất thành Nguyên
Anh. Nguyên Anh ất thành Phàn Hư Chân Nhất. Trong năm đại kiếm phái từng xảy ra vô số tiền lệ như vậy, không biết vì sao tới phiên con lại không giống những người khác?
Thì ra là như vậy, chẳng trách vừa rồi giọng Âu Dã Tử tô ra hâm mộ.
Nam Thiên Chân Quân nhìn về phía hai người Âu Dã Tử, ra ý hỏi bàn ghi chép của hai phái kia có gì khác hay không. Nhưng hai người này cũng lấc lấc đầu, tò vẻ nghi hoặc.
Đúng lúc này, đám Kim Đan Chân Nhân bị trúng Duy Ngã Thần Kiếm khi nãy, trên người bất đầu xuất hiện phàn ứng. Có kè thân thể xuất hiện vết máu, sau đó nổ ầm, có người hóa khí tiêu tan.
Năm Kim Đan Chân Nhân kết kiếm cưu cùng Dư Tắc Thành, trong đó cũng có hai người hy sinh. Một người vỡ tim mà chết, người kia thân ứiể bị xé toạc làm đôi.
Người bị nổ tim là do Minh Tâm Thiên Cơ kiếm trong Kiếm Tâm Tuệ phá. Người bị xé đôi là Loạn Sơn Bình Dã Hằng Lão kiếm của Kiếm Ngưng Lão. Nói cách khác, cả hai người bọn họ đều bị chính Hiên Viên Lục Kiếm của mình giết chết.
Dư Tắc Thành nhìn cảnh tượng này mà lòng đau như cất. Tuy rằng hai người này chỉ là sơ giao với mình, chỉ biết tên bọn họ, không có giao tình gì nhiều. Nhưng năm xưa mình đại chiến Dị tộc Thích Đề Hoàn Nhân, bọn họ từng vượt qua vạn dặm chạy tới cứu viện, trợ giúp cho mình, là đồng môn sư huynh đệ của mình.
Hiện tại mình chỉ có thể nhìn bọn họ tiêu tan, chết đi như vậy, trong lòng đau xót vô cùng.
Hắn ng di tới sát người sư phụ, hôi:
- Sư phụ, có cách nào cứu bọn họ không?
Nam Thiên Chân Quân lấc lấc đầu:
- Không có cách nào, trúng phải Duy Ngã Thần Kiếm này, chỉ có thể dựa vào bàn thân để chém giết ào ánh tâm kiếm, lúc ấy mới có thê thoát khôi ào cảnh tâm ma.
- Đây là nguy cơ, nhưng cũng là cơ hội, nếu có thể vượt qua được Duy Ngã Thần Kiếm của Tâm Kiếm thuật, đánh bại ào ánh tâm kiếm của mình, ắt sẽ có sỡ ngộ. Lúc ấy Kim Đan ất thành Nguyên Anh. Nguyên Anh ất thành Phàn Hư Chân Nhất. Kè trúng kiếm này chỉ có thể dựa vào bàn thân mình, người ngoài không có cách nào trợ giúp bọn họ.
Dư Tắc Thành đành đứng lặng nhìn bọn họ, lại có ba Kim Đan Chân Nhân liên tục không tự chủ được thân thể của mình, nhất nhất chết dưới tay ào ánh tâm kiếm của mình, dưới kiếm pháp của mình, thân thể tan tác.
Nhưng cũng có hai Kim Đan Chân Nhân liên tiếp mờ bừng mất, bọn họ đã vượt qua Duy Ngã Thần Kiếm này, cũng có nghĩa là kiếm pháp của họ đã đạt tới đại thành. Không cần nói xa xôi, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt bọn họ sáng rực như sao, vẻ mật mừng như điên dại, nguyên khí trên người dao động không ngừng, mọi người đều biết bọn họ tất thành Nguyên Anh.
Trong số năm Kim Đan Chân Nhân cùng đi với Dư Tắc Thành cũng có một người vượt qua được thử thách của Duy Ngã Thần Kiếm. Y thở hồng hộc, lộ vẻ mừng rỡ trông thấy rõ, hơn nữa miệng còn không ngừng nói:
- Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy...
Xem ra đã có sỡ ngộ.
Nhưng Linh Phong sư huynh, bằng hữu của Dư Tắc Thành không có may mắn như vậy. Chỉ thấy y chậm rãi mờ mất, nhìn thoáng qua các sư huynh đệ trước mật mình, sau đó mới nói:
- Ta đã tận lực rồi, xin hãy nói lại với sư phụ ta, đáng tiếc ta không thể tiếp tục giết địch được nữa...
Dứt lời, thình lình đầu y nghiêng sang bên, hoàn toàn tuyệt khí. Đây là y đã đồng quy ư tận với ào ánh tâm kiếm của mình trong thế giới ào cảnh, rốt cục hy sinh.
Dư Tắc Thành thấy cảnh tượng này, lòng đau như cất, không khôi cúi thấp đầu.
Xa xa nghe Âu Dã Tử kêu to:
- Thanh Minh. Thanh Minh, ráng chịu đựng một chút...
Thân thể Thanh Minh Chân Quân dần dần xuất hiện vô số vết rạn. y đã không chống nổi ào ánh tâm kiếm của mình. Đột nhiên y mờ bừng mất, nhìn mọi người xung quanh một vòng, sau đó mới nói:
- Sư phụ, đệ tử đi trước một nước, đáng tiếc luyện kiếm bảy trăm năm. nhưng vẫn không thể vượt qua được cửa ải này, không thể chiến thắng được chính mình.
Dứt lời, thân thể y dần dần bành trướng, sau đó hóa thành một đạo huyết kiếm bắn thẳng lên trời, toàn thân hóa sương máu tiêu tan. Nguyên khí tiết ra ngoài hình thành một đạo khí trụ, chính là chân nguyên của Nguyên Anh Chân Quân chết đi phát tán ra ngoài.
Lúc này Ngũ Tuyền Chân Quân bên kia thình lình mờ bừng mất, kêu to:
- Ta hiểu, ta đã hiểu rồi, thì ra là như vậy, ha ha ha...
Y lớn tiếng gào như điên dại, vui mừng khôn xiết, trên người y rõ ràng có một pháp trận Thiên Đạo đang chậm rãi hình thành.
Thật sự là một người lên thiên đường, một người xuống địa ngục, mỗi người có cảnh ngộ khác nhau không ai giống ai. Nếu không vượt qua được ảo ảnh tâm kiếm của mình, vậy thân tử đạo tiêu. Nếu qua được, vậy đạt thành Đại Đạo, lãnh ngộ thần thông.
Nhưng chuyện này lại hoàn toàn không có ý nghĩa gì với Dư Tắc Thành, cho dù hắn đã vượt qua được ào ánh tâm kiếm của mình, nhưng lại không đạt được chút ích lợi nào cả.
Nguyên nhân chân chính là do tu vi của hắn càng ngày càng tinh thâm, lãnh ngộ Tiên Tần Luyện Khí thuật đã sắp sửa đạt tới cảnh giới lực Thần Uy, đã vượt rất xa Duy Ngã Thần Kiếm. Cho nên hắn không được chút ích lợi nào, không thấy cảm ngộ gì mới mẽ. Bất quá Kiếm Ý Như Thiên của hắn. Vô Thượng Kiếm Đạo kiếm không còn nhưng lòng này còn của hắn đã hoàn thiện, chuyện này còn quan trọng hơn bất cứ cảm ngộ nào.
Coi như trong ba Nguyên Anh Chân Quân. Thanh Minh Chân Quân đã chết, mười bảy Kim Đan Chân Nhân rốt cục chỉ còn lại bốn người vượt qua thử thách của Duy Ngã Thần Kiếm, những người còn lại nổ tan xác mà chết.
Chỉ có một trong năm Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái vượt qua, bốn người kia chết hết.
Có căm phẫn, giận dữ hay đau buồn cũng vậy, chuyện này tới đây coi như chấm dứt. Người của ba kiếm phái lật tung cả đại lục Viêm châu lên nhưng không thu hoạch được gì, không còn ai phát hiện ra tung tích đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông. Xưa nay vốn là như vậy, mỗi lần đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông xuất hiện đều tô ra thần bí vô cùng.
Lúc này viện quân của Liệt Thiên kiếm phái và Hỗn Nguyên kiếm phái cũng đã chạy tới, biết được đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông xuất hiện, đã có Nguyên Anh Chân Quân tử vong, lập tức trở nên hết sức khân trương.
Năm đại kiếm phái hợp lực, gần như xới từng tấc đất của Viêm châu, nhưng không có chút tin tức gì.
Có một môn phái tu tiên mới bước vào hàng ngũ trung môn, muốn ngăn càn năm đại kiếm phái hoành hành ngang ngược trong phạm vi thế lực của bọn họ, nháy mất đã bị Vạn Kiếm Ma Tông tiêu diệt.
Đệ tử Vạn Kiếm Ma Tông chết thám không ít, còn mất một Nguyên Anh Chân Quân, ai nấy chất chứa lửa giận trong lòng. Vừa may tìm được nơi phát tiết, lập tức ai nấy hạ thủ không chút lưu tình.
Nửa tháng sau, năm đại kiếm phái chấm dứt tìm kiếm, ai nấy trở về phái mình, chuyện này coi như tạm thời kết thúc.
Đây chỉ là khúc nhạc mờ màn của Tâm Kiếm Thiền Tông, nói cho năm đại kiếm phái biết rằng ta đã trở lại.
Hiện tại năm đại kiếm phái ngoài lỏng trong chật, theo kinh nghiệm nhiều lần trước, tiếp theo ất sẽ xảy ra một trường đại chiến. Mọi người ai nấy mài kiếm ken két, lần này Tâm Kiếm Thiền Tông thật sự đánh tới, không còn là tin đồn nhàm như trước nữa. Đã lới lúc hy sinh vì đạo, đánh chết đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông mới có thê phi thăng Tiên giới, chuyện này đối với năm đại kiếm phái là nguy cơ, nhưng cũng là cơ hội.
Dư Tắc Thành âm thầm điều tra, quà nhiên phát hiện ra đệ tử Vạn Kiếm Ma Tông phát ra cảnh báo phát hiện Tâm Kiếm Thiền Tông chính là Nghiễn Lưu Hương. Quả nhiên là y cố ý phát ra cảnh báo, thu hút đệ tử năm đại kiếm phái chạy tới.
Trong nửa tháng này Dư Tắc Thành không nói nửa lòi, sau khi trở về Hiên Viên kiếm phái, xử lý hết thày sự vụ xong, hắn tự nhốt mình vào một đại trận có vô số cấm chế. Sau đó tâm thần trở vào thế giới Bàn cổ, đi xem Tâm Ma Tàn Ảnh.
Tâm Ma Tàn Ánh vẫn còn bị nhốt trong chồ sâu nhất của thế giới Bàn cổ, vô số phong ấn vây chặt nó.
Dư Tắc Thành tới nơi quan sát, dốc hết toàn lực chuẩn bị. Thứ này quà thật không đơn giản chút nào, lúc trước thế giới Bàn Cố không thê nhìn ra nó là một trong Thập Đại Tiên Điển. Kiếm Lão Nhân cũng không muốn nhắc tới nó. Xem ra nó không chỉ là một quyển tiên điên, mà là "chúng nó" theo lời Lưu Thi Vận, Nghiễn Lưu Hương, không phải là vật chết. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Dư Tắc Thành lặng lẽ chăm chú quan sát Tâm Ma Tàn Ảnh. thở ra hít vào, thái độ như sắp lâm đại địch, khẩn trương theo dõi.
Cứ như vậy qua khoảng một ngày sau, đột nhiên Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Hiện hình đi, ta biết thế giới Bàn cổ không vây khốn được ngươi, ta biết ngưoi có thể nghe ta nói...