Các đệ tử cũng đoán đây là thử thách, trong lòng hết sức nôn nóng chờ mong. Sau đó thấy có người tiến vào nội môn, có người tiến vào kiếm các, có người bị đào thài khôi ngoại môn, càng thêm xác nhận suy nghĩ của bọn chúng.
Vô số động vật được đưa tới tay Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành đưa chúng vào trong thế giới Bàn Cổ. Sau khi được Lão Thất tiến hành chọn lựa nghiêm ngặt, mới được thà vào trong thế giới Bàn Cổ.
Lập tức vô số điểm sáng bay ra, roi xuống biển cả, rơi trên lục địa. Dưới sương mù, dưới hệ thống tiến hóa được khai phá do đám sơn tinh dã quái, chúng bất đầu biến hóa.
Đám động vật này vừa được thà ra, lập tức cả thế giới Bàn cổ như sống lại, phải nói là nhờ có đám phi cầm tầu thú này, rốt cục thế giới Bàn cổ có được khí tức sinh mệnh.
Bất kể cảnh sắc đẹp tới mức nào, không có sinh mạng tồn tại cũng không trọn vẹn. Chỉ có sinh mạng, thế giới mới trở nên tốt đẹp.
Sau khi Dư Tắc Thành thà động vật ra, lại bất đầu giảng pháp cho đám đệ tử ngoại môn. Hắn nói qua một chút về luyện hóa sinh linh, chế tạo con rối, sau đó bất đầu giảng sang pháp môn khác.
Dư Tắc Thành giảng pháp, đệ tử nào nghe cũng cảm thấy hết sức say mê. Những pháp môn mà hắn giảng đều là ngàn vàng khó mua, toàn là những bí pháp chất lượng mà trong Vạn Pháp các của ngoại môn cũng không có được.
Quan trọng là Dư Tắc Thành đã mờ lối, vạch ra một con đường sáng, để cho tương lai bọn chúng có thể nơi theo. Cho dù rời khôi ngoại môn của Hiên Viên kiếm phái, tương lai con đường này cũng sẽ dẫn dắt bọn chúng.
Giảng pháp xong, Dư Tắc Thành trở về Thiên Đạo phong. Trong mười hai ngày qua, hắn rành rỗi bèn tranh thủ chạy vào thế giới Bàn cổ khai phá.
Có câu một cây làm chẳng nên non, Dư Tắc Thành thu mua tất cả các phương án xây dựng động phủ thiên địa trong đại điện Ám Ma, ngụy trang với lý do là kiến thiết tiên cung động phủ.
Dư Tắc Thành có rất nhiều linh thạch, bảo vật. còn có pháp y do Linh Tú cung sàn xuất, lập tức vô số người hường ứng.
Các đệ tử Vô Hình Ám Ma tông toàn là những kè ưu tú trong những môn phái khác. Dù là bọn họ không biết thiết kế, trong môn tất có cao thú. tỷ như môn phái chuyên về xây dựng pháp trận như Thông Huyền Thiên Cơ cốc. Lập tức thu hoạch được vô số phương án thiết kế, bay về tới tấp như bươm bướm.
Dư Tắc Thành bất đầu căn cứ theo những phương án này, tập hợp sỡ trường của trăm nhà. lực chọn thiết kế phù hợp với minh nhất, sau đó bất đầu chậm rãi thiết kế cho thế giới Bàn Cổ của mình.
Tiên Thiên Thái Cực, đạo phân âm dương, Ngũ Hành vận chuyển, Tứ Tượng Bát Quái, Dư Tắc Thành dựa theo cách tính Tiên Thiên, dần dần thiết kế thế giới Bàn cổ.
Thiếu Âm, Thiếu Dương, Thái Âm, Thái Dương, đối ứng Tứ Phương, Tứ Quý, Tứ Tượng. Thanh Long ở phía Đông, là khí mùa Xuân, Thiếu Dương là chủ. Chu Tước ở phía Nam. là khí mùa Hạ. Thái Dương là chủ. Bạch Hổ ở phía Tây, là khí mùa Thu. Thiếu Âm là chủ. Huyền Võ ở phía Bắc, là khí mùa Đông, Thái Âm là chủ. Tứ Quý dưỡng sinh đối ứng bao gồm: sinh, trường, thu, tàng. Bát Quái tức Càn, Khôn, Tốn, Đoài, cấn, Chấn, Ly, Khám,đại biểu cho các ý trong thiên địa.
Dư Tắc Thành bó nhiều công phu, ti mi thiết kế, thế giới Bàn cổ dần dần tan đi từng cụm sương mù, biến thành các loại địa hình như rừng núi, sông hồ, đồng bằng, sa mạc, thào nguyên, băng nguyên... xinh đẹp tuyệt trần.
Trong cả thế giới này, từng lá cây ngọn cỏ, tất cả mưa gió sương mù, vạn vật trong thiên địa dần dần sinh ra dưới tay Dư Tắc Thành. Chúng tồn tại dưới hình thức hết sức thần diệu, cả thế giới Bàn Cố tự thành một thế giới thiên địa mới mẽ.
Dư Tắc Thành tự do chạy nhảy, chạy lên một ngọn núi cao, đinh núi cao ngất xuyên qua chín tầng mây. Trên núi thanh tùng khắp chốn, kỳ hoa dị thảo, sóc thô tung tăng, chim bay trên trời. Thinh thoảng có một con bạch hạc lượn vòng, vừa phi hành vừa gáy vang trong trèo. Quà thật là cảnh sắc thần tiên, thanh tú mỹ lệ, rực rỡ vô cùng.
Trong núi trăm hoa đua nỡ, mùi hương ngào ngạt thơm sực mũi, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sàng khoái.
Đi về phía trước, tiến vào một mảng bình nguyên, một dòng sông dài vắt ngang trước mật Dư Tắc Thành. Nước sông chày xiết phàn chiếu ánh sáng giống như một chiếc đai ngọc trài dài, cạnh đó là thào nguyên xanh tươi vô bờ, trông thật là thích mất.
Thào nguyên mênh mông dưới ánh sáng mật trời trông vô cùng rực rỡ, sương rơi trên lá giống như từng viên bão thạch điếm xuyết trên phi thúy, phàn chiếu ra ánh hào quang ngũ sắc. Các loại hoa dại đù màu xanh đõ tím vàng... đâu đâu cũng có, khiến cho thào nguyên còn xinh đẹp hơn cả hoa viên. Từng trận gió nhẹ thối qua, mang theo từng làn hương thơm dễ chịu, lan tỏa khắp chốn.
Xuyên qua bình nguyên, xuyên qua đồi núi, xuyên qua núi cao, xuyên qua sa mạc, phía trước chính là biển cát vô tận. trong phạm vi hàng trăm hàng ngàn dặm không nhìn thấy dấu vết sinh mạng nào cả. Đứng nói là người, cho dù là một ngọn cỏ, một cọng rêu cũng không thấy. Dưới ánh nắng chói chang nóng bóng, chỉ có cát vàng mờ mịt trài dài, sa mạc mênh mông xương trắng phủ, ngàn năm chẳng thấy mấy ai thâu...
Sa mạc không có phong thái bao la hùng vĩ như biển cả, cũng không có khí thế hào hùng như đồi núi, càng không có sắc thái rậm rạp um tùm như rừng. Nó chỉ có vẻ đơn giản chất phác, nhẹ nhàng sàng khoái, khiến cho người ta cảm nhận vẻ đẹp thô kệch độc đáo, từ đó cảm thấy cõi lòng rộng mờ.
Đây là thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành, nó đã dần dần xuất hiện diện mạo riêng của mình. Trên thế giới này, Dư Tắc Thành xây dựng nên vô số tiên phủ thần cung.
Những tiên phủ thần cung này là dựa theo bảy mươi hai kiến trúc mà Lão Thất đã ghi lại, nhất nhất xây lên. Có cái nằm sâu trong lòng núi, có cái lơ lửng trên chín tầng trời, có cái nằm trong lòng sông, có cái đứng sừng sững ãữa thiên địa.
Tổng cộng xây nên một ngàn lè một động phủ tiên gia như vậy, mỗi động phủ đều có tác dụng riêng. Dư Tắc Thành xây một tiên phủ lớn nhất nằm ở trung tâm thế giới Bàn cổ, dành riêng cho mình.
Tiên phủ này có vô số đình đài lầu các, lầu vàng điện ngọc, rực rỡ huy hoàng. Ngói xanh cột đõ, linh thạch làm gạch, ngọc quý làm tường, lưu quang sáng rực, tráng lệ vô cùng, tiên khí toát ra bốn phía.
Dư Tắc Thành đật cho nó cái tên Đạo Kiếm Tiên phủ. Tiên phủ này rộng hàng chục dặm. có sơn có thủy, dưới cầu nước chày, thủy tạ lương đình, hành lang uốn khúc, hoa viên già sơn, muôn màu muôn vẻ.
Trong dãy cung điện này có hồ nước lớn, hoa sen nổi khắp, lá sen to như chiếc mâm nổi lềnh bềnh, hoa đõ nỡ khắp hồ, tỏa hương thơm ngát.
Xa xa là đình đài lầu các trùng trùng điệp điệp, không thể nào đếm xuể. Đình đài sấp xếp bài trí thứ tự, rực rỡ muôn màu, kim quang toát ra bốn phía.
Kim quang này cũng không đơn giản chút nào, trong đó ẩn chứa vô số cấm chế trận pháp, chỉ cần phát động lập tức khiến cho thiên hạ kinh hoàng.
Nơi đây là hành cung của Dư Tắc Thành, cũng là trung tâm điều khiển cả thế giới Bàn cổ của Lão Thất. Trong đó Lão Thất tiến hành sinh sàn các loại sinh vật mới, kéo dài chúng tộc bên trong thế giới Bàn cổ.
Sâu trong đám cung điện này là một biển trúc um tùm xanh ngát, trong đó có một ngôi lầu trúc dựng trên sông, nước sông trong vắt chày róc rách không ngừng, chậm rãi vận chuyển một bánh xe nước xoay tròn gần đó.
Gió mát thổi nhẹ qua, nước sông khẽ gợn, tiếng phong linh vui tai vang lên trên lầu trúc, mùi thơm của trúc nhẹ nhàng thoang thoảng, màn trúc khẽ lay. Tiếng phong linh leng keng vui nhộn hòa lẫn tiếng nước sông róc rách bên dưới, khiến cho người ta tới nơi này rồi cảm thấy tinh thần sàng khoái, như thoát hẳn chốn hồng trần náo nhiệt ồn ào.
Trong lầu trúc, một hư ảnh rất lớn do pháp trận tạo ra xuất hiện trước mật Dư Tắc Thành, đây là hình ánh bàn đồ của cả thế giới Bàn cổ. Dư Tắc Thành ngồi trên một chiếc bảo tọa màu vàng, ngắm thế giới của mình khẽ gật gật đầu, rốt cục cũng đã ra hình ra dáng.
Thật ra trên toàn đại lục vẫn còn một vùng chừng ngàn dặm phủ đầy sương mù, Dư Tắc Thành cố ý chừa lại. Đợi sau này có ý gì tuyệt hào, lúc ấy hãy bất tay xây dựng.
Nhìn tới nhìn lui, Dư Tắc Thành mới phát hiện ra chỗ sai lầm. Thì ra mình xây dựng thế giới chỉ mài lo kiến thiết phần đại lục của thế giới Bàn cổ mà hoàn toàn bó mặc phần biển cả. hoàn toàn không động tới chút nào, quà thật là sơ ý. Nguồn truyện: Trà Truyện
Lúc này đã ba tháng trôi qua, rốt cục hạng mục xây dựng phần đại lục của thế giới Bàn Cổ chấm dứt, bất đầu xây dựng tới phần biển cả.
Trong thế giới Bàn cổ, biển cả chiếm tới sáu phần. Dư Tắc Thành điều khiển Côn Bằng bay về phía biển.
Côn Bằng sinh sống trong này, Dư Tắc Thành cố ý lập cho nó một cây cổ thụ chọc trời, để cho nó làm tổ trên đó, Côn Bằng tô ra cao hứng vạn phần.
Đồng thời chuyện Dư Tắc Thành đã hứa aiúp Côn Bằng Yêu Vương ấp trứng Côn Bằng cũng bất đầu. Dưới sự điều khiển của Lão Thất, công tác bất đầu được triển khai.
Hiện tại thế giới Bàn cổ áp dụng hệ thống đồng bộ thời gian với thế giới bên ngoài. Nếu thế giới bên ngoài là ban ngày, trong thế giới Bàn cổ cũng là ban ngày, bên ngoài là ban đêm. trong này mật trời lặn.
Dư Tắc Thành tiến vào biển cả. lập tức sương mù tiêu tan, lộ ra mật biển xanh bao la bát ngát, sóng vỗ bạc đầu. trời nước một màu xanh, quang cảnh tráng lệ hùng vĩ.
Biển cả nơi đây vô bờ bến, từ xa nhìn lại chỉ thấy mật trời đõ ối treo cao trên mật biển, biển xanh dưới ánh nắng phàn chiếu, toát ra hào quang đỏ như máu.