Tiên Ngạo

Chương 840: Tay trong tay

Dư Tắc Thành cùng Lạc Tĩnh Sơ lặng lẽ đi trong hội miếu.

Tay trong tay, nói với nhau những lời nói chân thành.

Nguyện bên nhau như chim liền cánh, như cây liền cảnh.

Dù cho bão tố phong ba, tay vẫn trong tay, trân trọng từng giây từng phút được ở bên nhau.

Bọn họ tay trong tay cùng nhau bước tới, vô cùng lãng mạn nhưng không cần phải nói bằng lời, dường như cả hai tâm ý tương thông, thấu hiêu nhau từng chân tơ kẽ tóc.

Hạng mục đặc sắc nhất của hội miếu Giang Âm. chính là lễ hội đua thuyền rồng trên Nộ Long giang. Nộ Long giang là con sông lớn nhất châu, thành Giang Âm nằm trên bờ Nộ Long giang, nhờ vị trí địa lý mà có tên này.

Lời đồn năm xưa trong Nộ Long giang có Nộ Long nhất tộc gây họa thiên địa, mỗi năm tới kỳ gây ra vô số phong ba. Nộ Long nhất tộc bất người ăn thịt khắp nơi, khiến cho ngàn dặm trở nên hoang vắng, người chết không đếm xuể.

Dân chúng vô cùng khổ sỡ, vái lạy ông trời, rốt cục thiên địa khai ân, vào ngày mười tám tháng Tư năm đó, tiên sư giáng lâm giết chết toàn bộ Nộ Long nhất tộc. Từ đó về sau không còn tai họa, dân chúng cảm tạ tiên sư, xung là Giang Thần, hàng năm vào ngày mười tám tháng Tư tổ chức hội miếu Giang Âm để tường nhớ.

Hàng năm vào ngày mười tám tháng Tư, hội miếu đi vào giờ phút long trọng nhất. Dân

chúng thành Giang Âm tụ tập ở Nộ Long giang để đua thuyền rồng, hôm nay sắp sửa bất đầu.

Bất quá trước khi đua thuyền, mười mấy chiếc thuyền rồng tham gia cuộc đua phải chạy trên đất bằng một phen, sau đó mới xuống Nộ Long giang bất đầu cuộc đua. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện

Những thuyền rồng này rực rỡ nhiều màu, tuy rằng mỗi thuyền chỉ dài chừng ba trượng, nhưng không thê chìm được. Lúc cao trào của hội miếu, những người chèo thuyền sẽ nâng thuyền du hành trong hội miếu.

Phía trước thuyền rồng có hào khách dẫn đường, phía sau kèn trống nổi vang, gồm có trống da trâu và đồng la.

Bọn họ ghé vào từng hộ thương nhân trên phố, hào khách dẫn đầu sẽ hát xướng, nội dung là cầu Giang Thần phù hộ cho cuộc sống bình an, ca tụng thái bình, chúc mừng thu hoạch. Làn điệu lời ca nồng nhiệt tưng bừng, hát xong một câu, gõ vang một tràng chiêng trống, tục gọi là Tham Long, hay còn gọi là Lĩnh Long. Xướng Long.

Những hộ thương nhân này đều bày hương án bên ngoài, trên dùng bánh bột gạo nắn thành hình những nhân vật trong các câu chuyện, hoặc phi cầm tầu thú... Hào khách căn cứ vật phâm tự phát lời ca sao cho phù hợp, chủ nhân sẽ phát tiền thường, đồng thời trài vài đõ lên đầu chiếc thuyền rồng mà mình vừa ý.

Những thuyền rồng này cứ thế lần lượt tiến tới, du khách theo sau vây xem. Những ai chấm trúng thuyền rồng nào có thể đạt được thắng lợi, sẽ vứt tiền bạc lên thuyền để cầu may.

Những người khiêng thuyền này cũng không đơn giản, toàn là con cháu các nhà quyền quý trong bày thành thị xung quanh Giang Âm. mới có tư cách khiêng thuyền. Du khách theo sau đánh giá những người này, tên đệ tử Lý gia kia thật là tuấn tú, con cháu Hoắc gia nọ hết

sức khôi ngô...

Không ít thiếu niên anh tuấn giữa lúc khiêng thuyền đi như vậy, được thiếu nữ nhìn trúng, tương lai se mối lương duyên.

Dư Tắc Thành và Lạc Tĩnh Sơ cũng theo sau những thuyền rồng này như những phàm nhân khác, hòa mình tham gia hội miếu náo nhiệt này.

Ánh mất Lạc Tĩnh Sơ như làn thu thủy, băng bơ ngọc cốt. dáng vẻ thướt tha như Hằng Nga giáng thế. Dáng đi nàng uyển chuyển dịu dàng, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, mỗi lần ngoái đầu nhìn lại, khiến cho bao nam nhân phãi tan aan nát ruột.

Vô số nam nhân đổ dồn ánh mất vào nàng, rất nhiều thiếu niên thư sinh cố ý chen tới trước mật Lạc Tĩnh Sơ, ưỡn ngực ngẩng đầu, hoặc xòe quạt ra phe phẩy, chẳng khác công xòe đuôi, cố sắng thể hiện mình.

Nhưng rất nhanh bọn họ đã phải tránh ra xa, bời vì phát hiện đi bên Lạc Tĩnh Sơ là Dư Tắc Thành dung mạo anh tuấn, dáng người như cây ngọc trước gió, bất động như núi, hết sức vững vàng. Lập tức mọi người đều cảm thấy hổ thẹn, lặng lẽ rời khôi. Chỉ có thiếu niên như vậy mới xứng với thiếu nữ dung mạo khuynh thành này.

Rốt cục thuyền rồng đã tới bờ sông, từng cơn gió nhẹ thổi phớt qua mật Nộ Long giang, khiến mặt sông aợn sóng lăn tăn như vảy cá. Những aợn sóng này lan tỏa ra rất xa, dần dần hình thành những đợt sóng lớn hơn một chút, va chạm vào nhau làm bắn tung lên bọt nước trắng xóa.

Mọi người tụ tập tới bờ sông, nghi lễ bất đầu. Thành chủ thành Giang Âm bất đầu cúng tế Giang Thần, dâng cống phẩm, đọc văn tế. Những tòa tiểu lâu ven sông treo cao đèn lồng, cờ

xí sặc sỡ tung bay, quang cảnh tưng bừng nhộn nhịp.

Những thuyền rồng muôn hình vạn trạng, đù các màu sắc bất đầu hạ thủy. Có chiếc hình rồng ngẩng đầu quẫy đuôi, thần thái uy phong, có chiếc hình rồng phun lửa phun nước, hung hăng không kém.

Đột nhiên Lạc Tĩnh Sơ kéo Dư Tắc Thành một cái, chỉ lên tế đàn Giang Thần ở xa xa. Dư Tắc Thành liếc mất nhìn theo, chỉ thấy tiêu ký của Giang Thần đang được cúng tế không ngờ là tiêu ký Hiên Viên Kiếm.

Nháy mất Dư Tắc Thành hiểu ra, Giang Thần này ắt là tiền bối của Hiên Viên kiếm phái, xưa kia từng giết chết Nộ Long nhất tộc.

Lúc này một tiếng pháo hiệu nổ vang, cuộc đua thuyền rồng đã bất đầu. Những thuyền rồng đù màu đù loại giống như tên rời cung, rẽ nước băng băng, cố tranh ngôi đầu. Lúc này tiếng nhạc vang khắp mặt sông, tiếng trống thùng thùng, đồng la leng keng, tiếng hô làm hiệu chèo thuyền cao vút. Trên mỗi thuyền rồng như vậy, các dũng sĩ thân mặc đồng phục chèo ở hai bên mạn thuyền.

Các dũng sĩ chèo thuyền cất tiếng ca vang, hò hét, nỗ lực tiến lên. Hai bên bờ sông, những tiếng kêu: "Cố lên!" của người xem cổ vũ vang lên từng đợt như sóng gầm.

Quà thật là ngàn cơn sóng aợn trong như ngọc, trăm chiếc thuyền rồng cạnh tranh nhau.

Cuối cùng một chiếc thuyền rồng ngũ sắc về đầu, tiếng hoan hô vang lên dậy đất.

Hai người Dư Tắc Thành vẫn lặng lẽ quan sát, lúc này đua thuyền chấm dứt, hội miếu cũng có thê coi như chấm dứt, có người bất đầu giải tán.

Lạc Tĩnh Sơ quay đầu lại, mim cười nói:

- Thời gian qua, chàng sống ra sao?

Dư Tắc Thành nói:

- Tốt lấm. còn nàng?

Lạc Tĩnh Sơ đưa cho Dư Tắc Thành một vật có hình trái tim bằng vật liệu như gỗ, thinh thoảng này lên một cái chẳng khác tim người.

Lạc Tĩnh Sơ nói:

- Đây là Khí Linh Tinh Mộc, vào ngày mồng Sáu tháng Sáu năm nay, dung nhập Khí Linh Tinh Mộc này vào trong huyết mạch, có thể kéo dài thọ mệnh ba ngàn năm.

Dư Tắc Thành nhận lấy Khí Linh Tinh Mộc này, cho vào thế giới Bàn cổ, nhìn Lạc Tĩnh Sơ đầy vẻ thâm tình:

- Cảm tạ nàng...

Lạc Tĩnh Sơ bị Dư Tắc Thành nhìn chăm chú, chợt mật đõ bừng, khẽ thẹn thùng nói:

- Có thể đưa ta đi thành Đại Lý, Khương châu, Mạc Bắc chơi một chuyến được chăng? Ngày mai ở đó sẽ cử hành hội hoa, ta muốn đi xem...

Dư Tắc Thành đáp:

- Bao giờ biển cạn đá mòn, mùa Đông sấm dậy, Hạ còn tuyết giăng, bao giờ trời đất lìa tan. thì ta mới chịu cùng nàng biệt ly.

Hai người nhìn nhau cười vui sướng, tay trong tay tiếp tục lên đường.

Lúc này thuyền rồng quán quân đã lên bờ nhận thường. Bọn họ cũng là con nhà quyền quý, hôm nay chiếm được ngôi đầu, vô cùng vui vẻ, định mờ tiệc ăn mừng một phen.

Hai người Dư Tắc Thành đi ngang qua bọn họ, mười mấy dũng sĩ thiếu niên kia nhìn Lạc Tĩnh Sơ trân trối, ai nấy đều bị dung mạo như hoa như ngọc của nàng mê hoặc.

Chuyện này đã trở thành quen thuộc với hai người Dư Tắc Thành, hai bên sắp sửa đi qua, đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện ra trong đám thiếu niên này, tên thiếu niên anh tuấn nhất lại không hề nhìn Lạc Tĩnh Sơ, mà lại nhìn minh chăm chú.

Ánh mất y nhìn Dư Tắc Thành có vẻ nghi ngờ, dường như nhìn thấy cố nhân xa cách đã lâu. hơn nữa còn có vẻ mờ ám khó tà.

Y nhìn Dư Tắc Thành vô cùng chăm chú, Lạc Tĩnh Sơ đẹp như thiên tiên dường như không tồn tại đối với thiếu niên này.

Nháy mất Dư Tắc Thành cảm ứng được ánh mất của thiếu niên, bèn nhìn lại. Ánh mất hai người chạm nhau, đột nhiên Dư Tắc Thành cũng có cảm giác hết sức kỳ quái, có vẻ rất quen thuộc. Bất quá chắc chắn đây là lần đầu tiên mình gặp thiếu niên này.

Hai bên lướt ngang qua, thiếu niên kia vẫn cố ngoái đầu lại nhìn theo Dư Tắc Thành. Nhưng lúc này Dư Tắc Thành không còn quan tâm nữa, hôm nay hắn cùng Lạc Tĩnh Sơ bị

người khác nhìn như vậy không ít. chuyện này chỉ hơi kỳ lạ một chút mà thôi.

Hai người đi ra xa, bước ra một bước dung nhập vào dòng sông, nháy mất xuất hiện ngoài vạn dặm. Thành Đại Lý ở Khương châu, Mạc Bắc, hai người chỉ mất mấy canh giờ đã tới nơi.

Thành Đại Lý ở Khương châu, non xanh chắn trời cao, trăng non che nước biếc, lại có phong hoa tuyết nguyệt vang danh thiên hạ.

Ngày hôm sau chính là hội hoa, hai người Dư Tắc Thành du ngoạn cả ngày, ngắm hoa thường trà, lên lầu ngâm thơ. Lại lên Điếm Thương sơn ngắm mật trời lận, đuối bướm bên bờ suối, chạy nhảy nô đùa, vô cùng vui vẻ.

Sau đó hai người tiếp tục lên đường, tới đỉnh Thái Sơn. địa vực cổ Tần ngắm mật trời mọc ở phía Đông.

Trên đinh Thái Sơn. Dư Tắc Thành lặng lẽ ôm choàng lấy Lạc Tĩnh Sơ, đật nàng lên đùi mình. Sau đó hắn khẽ hôn lên đôi má đào hây hấy, Lạc Tĩnh Sơ chỉ hơi chống cự qua loa. Rốt cục hai người ôm nhau ngồi dưới ánh mật trời đõ rực, hôn nhau đắm đuối.

Sau khi rời khôi Thái Sơn, bọn họ du ngoạn Bắc Hài, tới Bồng Lai, xuống Giang Nam.

Hai người bất đầu du ngoạn khắp nơi, lang thang như vậy hơn tháng trời.

Ngày ngày Dư Tắc Thành ôm hôn Lạc Tĩnh Sơ, cảm giác vô cùng ấm áp, khiến cho hắn cảm thấy mình đang cực kỳ hạnh phúc.