Vùng biển rộng trăm dặm giữa trận chiến này hoàn toàn bốc hơi, nham thạch, rặng san hô, rong rêu... đáy biển hoàn toàn lộ ra. Lúc này có thể thấy Tư Đồ Nhã đang đứng dưới đáy biển, há miệng thở hồng hộc. Rốt cục y đã vượt qua được đợt Lôi Kiếp Kiếm Ý thứ ba của Dư Tắc Thành, nhưng hai tay run rẩy, hổ khẩu rách toạc. Thình lình y ngửa mật cười vang:
- Sướng, sướng thật...
Không trung mây đen cuồn cuộn, lôi quang tung hoành, đạo lôi kiếp thứ tư sắp sinh ra, Tử Khí Át Mộc Chấn âm lôi.
Giữa mây đen. một luồng lôi quang màu tím đã ngưng kết thành hình, có đường kính hơn trăm trượng, ùn ùn cuồn cuộn. Từng đạo lôi quang màu tím giống như điện xà bơi lội trong đó. Luồng lôi quang này phát ra tiếng gầm như sấm, hóa thành một thanh cự kiếm, nhắm chuẩn Tư Đồ Nhã dưới đáy biển. Thanh âm của nó hùng hồn trầm thấp, mật đất run rầy không ngừng.
Dao động thiên địa nguyên khí càng ngày càng mạnh mẽ, hàng trăm hàng ngàn điện xà lồng lộn. Đừng nói là phải hửng chịu, chỉ mới nhìn lôi quang vô tận này thôi cũng đã khiến người ta dựng tóc gáy.
Những tiếng ken két của đám điện xà vang lên không ngớt, lôi quang ầm ầm chấn động, giống như tiếng vạn quỷ khóc gào.
Tử Khí Át Mộc Chấn Âm lôi, tiếng sấm ầm ầm xé nát bầu trời vang lên. Một đạo kiếm ý to như khúc gỗ bùng phát giữa không trung, vô số lôi quang màu xanh nhạt từ trên trời giáng xuống.
Tư Đồ Nhã cố sắng đứng dậy một cách khó nhọc, đột nhiên cất tiếng gào thê thảm:
- Liệt tổ liệt tông Vô Lượng tông, đệ tử Tư Đồ Nhã khẩn cầu ban cho lực lượng đánh chết cường địch, vượt qua cửa ải khó khăn này.
- Ma Ha Vô Lượng!
Lần này không nghe y hô thức thứ mấy, bời vì tam thức của y đã dùng hết, thức thứ ba suýt chút nữa cắn trà ngược lại. Hiện tại y đã xuất ra tất cả năng lực, không còn thức thứ tư đâu nữa.
Ma Ha Vô Lượng ngưng kết rất nhanh, tụ tập vào người y, hóa thành một lồng khí thật lớn bao quanh y. Đây là nỗ lực cuối cùng, ngoan cố chống cự lần cuối của Tư Đồ Nhã.
Lôi Kiếp Kiếm Ý giáng xuống, thình lình Ma Ha Vô Lượng thoáng động, nháy mất mang theo Nguyên Anh bên trong thân thể Tư Đồ Nhã bay ra ngoài, sau đó bay vút ra xa.
Chỉ trong thoáng chốc đã độn xa ngoài ngàn dặm. lóe lên sau đó hoàn toàn mất tích.
Dưới kiếm ý của Dư Tắc Thành, lực lượng Ma Ha Vô Lượng của Tư Đồ Nhã lúc này không còn là vật chết, dường như có được linh trí. Nó biết mình không thê nào chống nối Lôi Kiếp Kiếm Ý này, cho nên kích hoạt một món tiên bảo do phi thăng tổ sư lưu lại trên mình Tư Đồ Nhã. mượn lực Hỗn Nguyên của pháp tấc Thiên Đạo mang theo Nguyên Anh y, nháy mất biến mất.
Ngoại trừ Dư Tắc Thành ra, không còn ai nhìn thấy Nguyên Anh Tư Đồ Nhã biến mất. Tuy rằng ngoài ngàn dặm có vô số Chân Nhất Thần Quân, nhưng dưới tác dụng của tiên bảo
và Ma Ha Vô Lượng, Nguyên Anh Tư Đồ Nhã vẫn chạy thoát mà không ai thấy. Có lẽ nhiều năm sau, y sẽ bước lại trên tiên lộ, có lẽ sẽ vĩnh viễn trầm luân, nhưng từ nay đã không còn Tư Đồ Nhã nữa.
Lôi kiếp giáng xuống, một tiếng nổ vang, lập tức thân thể Tư Đồ Nhã tan tành, hóa thành sương máu bắn ra tung tóe.
Rốt cục Vô Lượng Thần Quân Tư Đồ Nhã một đời kiêu hùng đã tử trận, chân nguyên còn thừa phát tán ra ngoài, hình thành một đạo khí trụ xung thiên, đại biếu cho một vị Chân Nhất Thần Quân vừa ngã xuống.
Tư Đồ Nhã mất mạng, kiếp vân không còn mục tiêu, lập tức điện quang giăng giăng trên mây dần dần biến mất. Những tiếng sấm ầm ầm chỉ còn lại dư âm, dần dần yên tĩnh lại.
Trong lúc nhất thời, thiên địa vô cùng yên tĩnh, không có chút thanh âm. Ánh dương quang thoải mái chiếu rọi, giữa kiếp vân vô tận dần dần hiện ra bóng Dư Tắc Thành, đứng ngạo nghễ giữa không trung.
Biển cả quay cuồng, phần nước biển bay lên không như bị thứ gì ngăn càn, mãi không rơi xuống trở lại. Sau một canh giờ, nó từ từ biến mất.
Dư Tắc Thành nhìn xung quanh một vòng, sau đó nhìn thoáng qua ba Nguyên Anh Chân Quân Vô Lượng tông ngoài xa ngàn dặm. Cái nhìn của hắn sắc bén như điện quang, khiến cho ba tên Nguyên Anh Chân Quân kia không khôi lùi về phía sau một bước.
Dư Tắc Thành cao giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, không được tìm Lưu Thi Vận nữa, ta sẽ lo chuyện của nàng, các
ngươi có thể tìm ta bất cứ lúc nào, bất quá ta phải cảnh cáo các ngươi trước, Tư Đồ Nhã chính là tỷ dụ hết sức rõ ràng.
Ba tên Nguyên Anh Chân Quân kia chỉ có thể gật đầu không ngớt, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không còn. Hiện tại bọn chúng vẫn chưa thê tin được, nhân vật tung hoành ngàn năm như Tư Đồ Nhã đã chết đi như vậy. Bọn chúng cảm thấy như mình đang nằm mơ, không ai tin nối chuyện vừa xảy ra trước mất.
Đột nhiên một tên Kim Đan Chân Nhân bật khóc thét lên, tổ sư đã chết, rốt cục không nhịn được, tất cả đệ tử Vô Lượng tông đều òa khóc. Sư tổ chết đi như vậy, bọn chúng không khống chế được cảm xúc của mình, òa khóc lên chãng khác gì trè nít.
ờ một bên còn có vô số Nguyên Anh Chân Quân và Phàn Hư Chân Nhất trên đại lục quan chiến, bọn họ đều nhìn Dư Tắc Thành bằng ánh mất khó có thể nào tin được.
Chẳng lẽ là hắn đánh chết Tư Đồ Nhã, chẳng lẽ là hắn phóng xuất ra lực lượng đáng sợ kia, chẳng lẽ là hắn khống chế kiếp vân... Đây toàn là những chuyện từ trước tới nay chưa từng nghe qua trên thế giới Thương Khung.
Vô số ánh mất đổ dồn vào Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành ngạo nghễ đứng ở nơi này, thản nhiên đón nhận những ánh mắt khâm phục sùng bái.
Hắn lấy linh bài của Long Thiên Hoàng, Long Thiên Dã ra, lâm râm khấn vái:
- Nhị vị huynh đệ, Dư Tắc Thành ta đã báo thù cho các vị, từ nay trở đi không còn Tư Đồ Nhã nữa. các vị sống khôn thác thiêng, xin hãy ngũ yên! Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Dứt lời, Dư Tắc Thành bóp mạnh một cái, hai linh bài hóa thành tro, bay tung tóe trên
mật biển.
Dư Tắc Thành nhìn về phía đám tu sĩ xa xa, ánh mất hắn quét tới chỗ nào, mọi người không tự chủ được đều phải cúi đầu, bất kể là Nguyên Anh Chân Quân và Phàn Hư Chân Nhất. Một kiếm nơi tay, vạn người cúi đầu, ngạo mạn càn khôn, xin hôi thiên hạ đâu kè anh hùng. Dư Tắc Thành bật cười khanh khách, lấy ra một bình tiên tửu giơ lên cao dốc thẳng vào miệng.
Rượu trong bình roi xuống tung tóe trên mật hắn. chày xuống thấm ướt toàn thân.
Tiên tửu cạn bình. Dư Tắc Thành cười vang:
- Cửa Ly phun ngọc nhị, Khám môn phun kim anh. Duyên long thần hỏa phát, hổ gầm tử quang sinh. Trời thu trăng sáng hiện, lắp tên bấn Kim tinh, nghiệp hỏa thiêu thiên địa, diệt độ tu tam sinh.
Sau đó hắn xoay người điều khiển Côn Bằng, bay thẳng lên cao, như diều gặp gió lên tận chín tầng trời, nháy mất mất hút.
Dư Tắc Thành nằm ngừa trên lung Côn Bằng, miệng thở hồng hộc, toàn thân run rầy. Thắng, thắng rồi, Tư Đồ Nhã cường già vô địch kia, không ngờ đã bị mình đánh chết. Thật là thích chí. đây là chuyện không có khả năng.
Hơn nữa Lôi Kiếp Kiếm Ý của mình dám hôi thiên hạ ai địch nổi... Dù là Phàn Hư Chân Nhất, sau này mình cũng không cần e ngại. Chỉ cần buộc bọn họ phải dốc hết toàn lực, lập tức Thiên kiếp sẽ nối lên. lúc ấy mình sẽ khống chế lôi kiếp, dung hợp lôi cùng kiếm, thiên hạ vô địch.
Lôi kiếp vừa nổi, bất kể ngươi độn xa ngàn dặm. hay lên trời xuống đất cũng là vô dụng. Lôi kiếp này là không thể thoát khôi, từ nay về sau, không còn Phàn Hư Chân Nhất nào dám đánh cùng ta một trận.
Dư Tắc Thành cười to, và lại trong trận chiến vừa rồi, trong lúc vô tình không ngờ cảnh giới của hắn nâng cao, đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu sơ cấp.
Đây cũng coi như là một thu hoạch, nhưng ngoại trừ thu hoạch ra, Dư Tắc Thành cũng có tổn thất.
Đó chính là trong vòng trăm năm. hắn sẽ không có khà năng thăng tiến Phàn Hư Chân Nhất. Lôi kiếp này chính là Thiên kiếp xuất hiện khi tu sĩ Nguyên Anh trở thành Phàn Hư Chân Nhất, lần này Dư Tắc Thành hóa lôi thành kiếm, lôi kiếp kia đã lan khắp toàn thân hắn. nói cách khác, hắn chính là lôi kiếp.
Chỉ cần hắn thăng tiến Phàn Hư Chân Nhất, pháp tấc Thiên Đạo sẽ lập tức dung nhập vào thân thể hắn. lập tức lôi kiếp sẽ có phàn ứng, bạo phá cơ thể hắn nháy mất tiêu tan.
Chỉ có thể chờ sau trăm tuổi, lực Lôi Kiếp trong cơ thể hắn sẽ dần dần bị hấp thu đồng hóa, lúc ấy mới có thể trở thành Phản Hư Chân Nhất.
Hơn nữa từ nay về sau Dư Tắc Thành không còn có thể sử dụng trạng thái lôi kiếp hóa kiếm ý như hiện tại. Nếu hắn còn sử dụng pháp thuật này, thời gian hắn trở thành Chân Nhất Thần Quân sẽ kéo dài hơn nữa.
Bất quá chuyện này cũng không đáng là gì, hiện tại tất cả Chân Nhất Thần Quân thấy mật mình phải lập tức nhượng bộ lui binh, không thành Chân Nhất Thần Quân cũng không sao cả.
Nhìn mây trắng bên người bay nhanh, không trung bao la vô tận, tâm trạng Dư Tắc Thành lúc này vô cùng sàng khoái, bèn nói:
- Không cần quay về Hiên Viên kiếm phái, bay đi, cứ thoải mái bay đi, để cho ta nghi ngơi một chút, nghi ngơi một chút....
Dư Tắc Thành nằm trên lung Côn Bằng, vô cùng ung dung tự tại. Gió mát thổi vào mật, mây trắng nhẹ lướt qua. Tay trái cầm kiếm, tay phài cầm bình rượu, thoải mái cực kỳ, tiêu dao bốn bể.
Hắn để mặc Côn Bằng thoải mái phi hành giữa bốn bề toàn là biển cả, không thấy đâu là bờ.
Sau khi đại chiến, hắn cũng chưa muốn trở về Hiên Viên kiếm phái ngay tức khắc, chỉ muốn đi đó đi đây, quan sát thế giới này.