Đúng vậy, vị Đại thủ lĩnh Thích Đề Hoàn Nhân tộc này không ngờ lại là Nhã Hương. Nàng khoác một chiếc hồng bảo rất lớn, dài chừng ba trượng, tóc nàng rối tung, toát ra khí tức vương già oai phong, ngạo nghễ trên ngai vàng.
Phải nói đó chỉ là thân thể của Nhã Hương, e rằng linh hồn của nàng cũng đã tan biến từ lâu. Tuy rằng Dư Tắc Thành đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy hình ánh này không khôi nghe đau nhói trong lòng, vô cùng khó chịu.
Người thứ hai chính là Tông chủ của Chư Nhược Không Vô tông, Không Dung Chân Quân mà hắn đã gặp cách đây không lâu ở Tây Cực Lôi Âm tự. Y đứng bên dưới Nhã Hương, xem ra có quyền thế cũng không nhô.
Chẳng trách nào vừa gặp mật y, mình đã có càm giác khác thường. Chẳng trách nào lúc trước đối chiến với tên Nguyên Anh Chân Quân này, mình có một cảm giác trống rỗng như không. Hành động mà Khô Trúc lão nhân đang mời người tham gia, nhất định bọn họ cũng là tổ chức tương tự Thiên Địa Minh, muốn liên kết các cao thủ chống lại Dị tộc xâm lấn, nhưng bọn họ không ngờ rằng Thích Đề Hoàn Nhân tộc đã xâm nhập vào tổ chức của mình.
Không biết Thiên Địa Minh có bị kè nào xâm nhập hay chưa, không biết phong thư mà mình phát ra có bị địch nhân thu được, có thê nào...
Không cần suy nghĩ, câu trà lời đã có ngay trước mất. Lúc này Dư Tắc Thành phát hiện ra xung quanh người hắn đang có ba điểm đen tiếp cận rất nhanh. Ba tên Nguyên Anh Chân Quân đang lặng lẽ ép tới, chuân bị bao vây Dư Tắc Thành vào trong. Trên người bọn chúng đều toát ra khí tức trống rỗng như không.
Nháy mất ba tên Nguyên Anh Chân Quân đã áp sát Dư Tắc Thành, một tên phía trước, hai tên hai bên. Cả ba tên điều khiển phi kiếm, hình thành thế bao vây, nhanh chóng tấn công Dư Tắc Thành.
Sắc mật ba người này hết sức âm trầm, không nói nửa lời, cũng không phát ra thần thức cảm ứng. Từ xa bọn chúng đã nhắm kỹ Dư Tắc Thành, dường như xác định đúng mục tiêu, sau đó không nói nửa lời, âm thầm lặng lẽ xông tới.
Trên người bọn chúng lấp lóe hào quang, một tên xuất hiện lực liệt hỏa, một tên xuất hiện một cỗ ma khí. trên người tên còn lại thiểm điện giăng aiăng. Cả ba tên này đều toát ra khí tức trống rỗng như không, chẳng khác gì ba con rối. Tên nào tên nấy đằng đằng sát khí. xông về phía Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành quát lớn:
- Các ngưoi là ai, muốn làm gì?
Đối phương không đáp nửa lòi, rất nhanh Dư Tắc Thành phát hiện ra phi kiếm mà bọn chúng điều khiển hoàn toàn chỉ là ngụy trang, không có ý nghĩa gì, chỉ để gạt người khác rằng mình là người tu tiên. Thật ra liệt hỏa, ma khí. thiêm điện trên người chúng mới là nguyên nhân chân chính giúp chúng có thể phi hành trên không.
Dư Tắc Thành bật cười ha hà. giọng ngạo nghễ:
- Bọn nhãi ranh Thích Đề Hoàn Nhân kia, lên một lượt đi, để gia gia đưa các cháu lên đường!
Thình lình Dư Tắc Thành thi triển Súc Địa Thành Thốn, bay nhanh tới địch nhân trước
mật. nhanh chóng xuất kiếm. Đây là kiếm đầu tiên sau khi hắn lãnh ngộ Kiếm Đạo.
Tên Nguyên Anh Chân Quân trước mật ngự trên liệt hỏa, lửa này chia thành ức vạn ngọn, nhảy nhót không ngừng, là một loại lửa có ánh kim quang. Chúng nhảy nhót đến cực hạn. biến thành một loại kim quang mờ mịt. tung bay khắp trong thiên địa.
Trung tâm của những ngọn lửa kim quang này là một ngọn lửa màu vàng tới cực điểm, ngà sang màu trắng, tinh khiết vô cùng, có cảm giác đẹp tuyệt, rung động lòng người.
Nháy mất Dư Tắc Thành đã vòng ra sau lung y, xuất ra một kiếm. Tên Nguyên Anh Chân Quân này đột ngột ngừng bước tiến công, nháy mất quay ngược nửa vòng tròn giữa không trung, nói ngừng là ngừng, không hề vướng víu.
Thình lình ngọn lửa kim quang trên người y bùng lên, ập về phía Dư Tắc Thành. Bay tới giữa chừng bèn hóa thành một Viêm long giương răng sắc trào nhọn, đánh tới Dư Tắc Thành.
Viêm long này trông như vật sống, ngọn lửa màu trắng ở trung tâm nhanh chóng vọt lên đầu rồng, phát ra ánh sáng và sức nóng vô cùng đáng sợ, ập về phía Dư Tắc Thành, chuân bị hóa hắn thành khí. biến mất khỏi nhân gian.
Dư Tắc Thành xuất kiếm đón chặn, chỉ là một đạo kiếm quang bình thường, tốc độ không nhanh không chậm, điểm trúng vào giữa Mi Tâm Viêm long. Lập tức đầu Viêm long này vỡ tan. nhanh chóng biến mất, ngọn lửa màu trắng cũng tiêu tan. Dù lực Viêm long này hùng mạnh thật, nhưng trước một kiếm của Dư Tắc Thành giống như ánh sáng đom đóm sánh với thái dương, nháy mất tất lịm.
Kiếm của Dư Tắc Thành âm thầm lặng lẽ nhưng hùng mạnh vô cùng, nháy mất đã đánh cho đầu Viêm long tan tác.
Đầu Viêm long tan biến, ngọn lửa màu trắng tiêu tan, thân Viêm long phân ra thành bảy mươi hai ngọn lửa màu vàng quét về phía Dư Tắc Thành.
Phương pháp vận chuyển biến hóa ngọn lửa này vô cùng khéo léo, chính là cảnh giới thi pháp tối cao của người tu tiên. Nó hết sức tự nhiên, chẳng khác nào Thiên Đạo tuần hoàn luân chuyển.
Nếu chân nguyên pháp lực của Dư Tắc Thành giống hệt đối phương, mà hắn chưa có được lực Kiếm Đạo hiện tại, chỉ tỷ thí vận chuyển pháp thuật, ngự kiếm đấu kiếm, Dư Tắc Thành tuyệt đối không phải là đối thủ của y. Mà trong thiên hạ cũng không có được mấy người là đối thủ của y, bời vì ngọn lửa của y cũng là thân thể của y, muốn biến hóa thế nào cũng được.
Nhưng không có nếu ở đây, cho dù y vận chuyển ngọn lửa khéo léo tới mức nào, đối mật một kiếm bạo phát của Dư Tắc Thành, cũng hoàn toàn vô ích.
Kiếm của Dư Tắc Thành vẫn chưa kết thúc, sau khi đánh tan đầu Viêm long, kiếm quang chợt lóe, nháy mất phân giải ra thành một ngàn lè một đạo kiếm quang, hình thành một lưới kiếm dày đặc bao vây tên Nguyên Anh Chân Quân này.
Lấy lực phá pháp, ta sẽ dùng lực lượng bạo phát phá ngươiỉ
Kiếm này vẫn tiếp tục biến hóa, hóa thành lưới kiếm chụp lấy đối phương. Ngọn lửa màu vàng nào bị lưới kiếm quét qua, lập tức tất lịm đi trong âm thầm lặng lẽ.
Chỉ trong thoáng chốc, tất cả ngọn lửa mà tên Nguyên Anh Chân Quân kia phóng xuất ra đã bị Dư Tắc Thành dập tất, nhưng y không hề tô ra sợ sệt. Chỉ cần thân thê này còn, sẽ có
thê sinh ra vô sô ngọn lửa như vậy. Chỉ cân vài lân hô hâp nữa, đông bạn tới kịp, sẽ giêt chêt được người này.
Trên người y phát ra nhiều tầng hộ thuẫn, thuẫn quang tạo thành hình một con bọ rất lớn, quấn thành nhiều tầng bảo vệ thân thê. Chính là Bất Diệt Kim Giáp quyết của Thánh Giáp tông.
Bất Diệt Kim Giáp quyết vừa xuất hiện, Dư Tắc Thành đã lập tức nhận ra. Thì ra Nguyên Anh Chân Quân này trước kia là Kim Đan Chân Nhân của Thánh Giáp tông, bị bọn Thích Đề Hoàn Nhân tộc bất đi, luyện chế thành pháp thể như hiện tại.
Xem ra tiên thuật pháp quyết mà Kim Đan Chân Nhân này có được cũng bị bọn Thích Đề Hoàn Nhân lợi dụng, sử dụng vào thời khắc mấu chốt.
Nhưng hết thày cũng không có ý nghĩa gì. kiếm quang của Dư Tắc Thành đã tới trước người y. Bất Diệt Kim Giáp quyết chẳng đáng là gì, kiếm quang của Dư Tắc Thành hóa thành mười hai đạo kiếm quang, hình thành một trận thế kỳ lạ, quay cuồng xung quanh người tên Nguyên Anh Chân Quân. Chỉ trong thoáng chốc những tiếng leng keng vang lên liên tiếp, tên Nguyên Anh Chân Quân kia cùng Bất Diệt Kim Giáp trên người y đã bị chém tan tành, hóa thành sương máu.
Ngọn lửa màu trắng ần trong thân thể y cũng bị chém tan tác. Một kiếm mà thôi, đã giết chết được một tên cường địch.
Diệt được một tên, sắc mật hai tên còn lại vẫn không thay đổi. Thế nhưng ma khí và thiêm điện trên thân thê chúng đột ngột chấn động một cái, dường như cảm ứng được vừa mất đi đồng bạn.
Một kiếm giết chết đối phương, Dư Tắc Thành lập tức có hai loại cảm ngộ. Kiếm Đạo này hoàn toàn khác với trước kia, dường như kiếm của mình đã có được sinh mạng vậy. Hiện tại hình thức chiến đấu của mình cũng không phải là khống chế vận chuyển phi kiếm như trước, mà giống như lúc mình khống chế con rối Nguyên Anh tiêu diệt Càn Ma Linh Tôn giáo vậy.
Mình là vật dẫn. Kiếm Đạo có linh hồn của nó, nó đã thành thần.
Chỉ cần mình xác định mục tiêu, Kiếm Đạo này sẽ căn cứ vào thân thể, kiếm thuật, kinh nghiệm của mình, rất nhanh định ra đấu pháp tiêu diệt mục tiêu đã định.
Hơn nữa Kiếm Đạo này còn có thể tự nó tinh chinh, bổ sung khuyết điểm trong phạm vi nhất định. Quá trình này xảy ra vô cùng mau chóng, thậm chí Dư Tắc Thành không thê cảm nhận kịp. Dưới sự tinh chinh này, độ chặt chẽ của kiếm pháp, hoàn thiện của hệ thống, vận chuyến gia tốc, thăm dò công kích, tiêu diệt... thay đối liên tục.
Kiếm Đạo của mình tựa như đã thành thần, có được thần hồn của nó. Tuy rằng hết thày là nhờ Dư Tắc Thành cung cấp, nhưng Dư Tắc Thành lại vĩnh viễn không thể đạt tới trình độ này.
Cảm ngộ thứ hai chính là đối phương quá yếu, tuy rằng là Nguyên Anh Chân Quân, nhưng chúng toàn là Kim Đan Chân Nhân do Thích Đề Hoàn Nhân tộc tế luyện mà thành, không thể động thù với tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân cùng cấp được. Chúng chỉ có thể bất Kim Đan Chân Nhân, sau đó mang bọn họ về tế luyện thành Nguyên Anh Chân Quân, luyện chế bọn họ thành loại pháp thể con rối như vậy.
Đây cũng là ký ức của tên Nguyên Anh Chân Quân trong thế giới Bàn cổ, nhiệm vụ của y là đi bất Kim Đan Chân Nhân. Cho nên vừa gặp, y đã ra tay định bất bọn Phong Linh Tĩnh. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Cho dù pháp tấc Thiên Đạo làm cho quên đi cũng là như vậy, lúc Dư Tắc Thành còn là Kim Đan Chân Nhân, hắn không hề nhớ tới bọn Nhã Hương, chỉ sau khi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh mới thinh thoảng nhớ lại.
Hơn nữa tên Nguyên Anh Chân Quân vừa bị giết chết thi triển Bất Diệt Kim Giáp, tuy rằng có được pháp lực của cảnh giới Nguyên Anh. nhưng vẫn sử dụng pháp thuật của cảnh giới Kim Đan. cho nên mới bị Dư Tắc Thành Dư Tắc Thành giết chết vô cùng nhanh chóng. Xem ra bọn Thích Đề Hoàn Nhân này cũng không quá hùng mạnh, không phải là không thể chiến thắng được chúng.