Tiên Ngạo

Chương 729: Ta chính là đạo

Băng Tuyết lão tổ nói:

- Nói nhăng nói càn! Kẻ bị ta phong ấn trong thế giới Bàn cổ chính là trinh sát tiên phong của Dị tộc Ma Già Bà, không phải là mẫu thân ngươi. Nàng ngụy trang thành nữ nhân, phụ thể người khác mê hoặc ta, cùng ta vầy duyên cang lệ. Sau này bị ta phát hiện, trấn áp bên trong thế giới Bàn cổ, ngươi chính là đứa con do ta và người bị nàng phụ thể sinh ra, không có chút quan hệ gì với nàng.

Ám Quang Thần Quân nói:

- Không có quan hệ gì ư? Không có huyết mạch của hai người, phu thê chúng ta làm sao có thể trở thành Phản Hư Chân Nhất nhanh như vậy được, Lộ nhi của ta làm sao có thể đắc đạo trong vòng trăm năm, trở thành Phản Hư Chân Nhất?

- Phụ thân Đại nhân, van xin người, người hãy thả mẫu thân đi, mẫu thân chỉ là kẻ thất bại trong khi tranh đoạt vương vị ở Ma Già Bà nhất tộc, không chốn nương thân mới trở lại thế giới Thương Khung, người không phải là trinh sát tiên phong gì cả.

Thiên Kỷ Thần Quân bên cạnh chợt nói:

- Công công, nếu người thật sự không muốn thả bà bà, lui lại một bước, người có thể đem bản nguyên lực Thần Uy cho chúng ta được chăng?

- Tôn nữ của người truyền thừa đời đời, kế thừa huyết mạch của bà bà nó, nếu không có có bản nguyên lực Thần Uy của bà bà. Lộ nhi chắc chắn không tránh khỏi nguy cơ Hóa Đạo.

Băng Tuyết lão tổ trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói:

- Thì ra hết thảy là vì con của các ngươi, kẻ dẫn dụ Tuyết Dung rời đi có lẽ là nó...

Ám Quang Thần Quân cũng không phủ nhận, chỉ gật gật đầu. Băng Tuyết lão tổ nói tiếp:

- Tuyết Dung biết thân phận của nó, cho nên thủy chung vẫn không phát động Cửu Dương Dung Tuyết Thuật, một mực vẫn bị nó kiềm chế.

- Phải chăng Hàn Khuynh biết rõ chuyện này từ đầu chí cuối? Phải chăng Băng Ly là do các ngươi hại chết?

Thiên Kỷ Thần Quân lên tiếng nói:

- Phụ thân ta biết rõ từ đầu chí cuối, người không tới nỗi tuyệt tình như công công, nhưng lại không thể đối mặt với công công. Cho nên người đã tự phong ấn mình trong Huyền Băng trăm năm, không để ý tới ân oán giữa hai phe chúng ta.

- Băng Ly sư thúc vốn vẫn ủng hộ chúng ta, là nội ứng của chúng ta. Đáng tiếc lần này thúc ấy chết đi hết sức ly kỳ, khiến cho kế hoạch của chúng ta mất hiệu quả hết một nửa.

Băng Tuyết lão tổ cười ảo não:

- Tuyết Dung, Băng Ly, Hàn Khuynh, bọn khốn kiếp này, tên nào cũng dám tính kế hại ta, cấu kết cùng ngoại địch. Chức Cung chủ Băng Tuyết Thần Cung này thật sự quan trọng như vậy sao, các ngươi lần này đã hại chết bao nhiêu đệ tử vô tội, có biết hay không?

Thiên Kỷ Thần Quân nói:

- Công công, đệ tử vô tội ư, người có cảm thấy đệ tử vô tội này hơi nhiều không? Cả Bắc Minh hải, Bắc Cực Thiên làm sao có thể nuôi sống nhiều đệ tử Băng Tuyết Thần Cung như vậy được?

- Công công người làm Cung chủ đã bao năm, vì sao không mở mắt ra mà nhìn cho kỹ? Người xem những môn phái khác ở Bắc Minh hải, Bắc Cực Thiên, bị Băng Tuyết Thần Cung các người ức hiếp tới mức nào? Đòi linh thạch, đòi bảo vật, đòi linh mạch, thứ gì cũng đòi cả, các người không cho người khác con đường sống hay sao?

- Chúng ta vừa mới nói sẽ tấn công Băng Tuyết Thần Cung, tất cả tu sĩ, thậm chí yêu ma Bắc Minh hải nghe được tin này, lập tức tham gia hành động, bất chấp phải trả giá bằng tính mạng.

- Người oán hận những người khác cấu kết cùng ngoại địch, không nói đâu xa, Ám Quang cũng đã hơn năm ngàn tuổi, đã là Chân Nhất Thần Quân, thế nhưng người quát tháo huynh ấy chẳng khác gì hài tử. Đến con của người còn như vậy, Tuyết Dung sư cô, Băng Ly sư thúc tức giận nhưng không dám nói gì. Đồ đệ của người nếu không bị bức phải tha hương thì cũng sinh lòng bất mãn, hết thảy là do người làm nên!

Vừa dứt lời, Băng Tuyết lão tổ bất động, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.

Thiên Kỷ Thần Quân nói tiếp:

- Van xin người, công công, chỉ cần người giao ra bản nguyên lực Thần Uy của bà bà, chúng ta sẽ lập tức lui binh. Băng Tuyết Thần Cung sẽ không sứt mẻ chút gì. Bản nguyên lực Thần Uy kia, chúng ta sẽ giao cho Lộ nhi, dù là bà bà là trinh sát tiên phong, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.

- Hơn nữa chúng ta đã tìm được biện pháp thu lấy bản nguyên của thế giới Bàn cổ ở Bắc Minh Bất Dạ thành, không có ảnh hưởng gì đối với công công. Van xin công công, chỉ có như vậy mới có thể cứu được Lộ nhi, bằng không nó sẽ mắc phải nguy cơ Hóa Đạo trong vòng trăm năm tới.

Băng Tuyết lão tổ vẫn trầm ngâm, một lúc sau đột nhiên lên tiếng nói:

- Ta sai rồi sao?

Sau đó lão lắc lắc đầu:

- Ta không có sai, Thanh nhi là Dị tộc, nhất định phải trấn áp, phải bị tiêu diệt, tuyệt đối không thể thả nàng ra được!

- Con cháu thì đã sao, chỉ cần ta còn sống là có thể tiếp tục sinh nở, cái gì là đạo lý đạo nghĩa, ta không sai!

- Chỉ cần thế giới Bàn cổ của ta còn đó, ta còn đó, cho dù bằng hữu xa lánh, cho dù đồ đệ chết sạch, cho dù Băng Tuyết Thần Cung hoàn toàn tiêu vong, chỉ cần ta không chết, vậy Băng Tuyết Thần Cung vẫn sống mãi!

- Ta chính là đạo, ta chính là Băng Tuyết Thần Cung! Ai dám chống lại ta, coi như tìm chết!

Lời này của lão vô cùng kiên quyết, trong mắt của lão không cần biết tới đạo nghĩa tình cảm gì cả. Lão cảm thấy mình chính là đạo lý, thị thị phi phi cũng do bản thân lão mà thôi.

Vừa dứt lời, lập tức thế giới Bàn cổ vang lên tiếng nổ ầm, thiên địa chấn động. Ý chí kiên định của Băng Tuyết lão tổ đã khiến cho thế giới Bàn cổ phát ra cộng hưởng, càng thêm hùng mạnh nguy nga hơn trước.

Đây chính là biến hóa, chính là cơ hội mà Dư Tắc Thành mong chờ đã lâu. Hắn lập tức thét lớn:

-Thu!

Lập tức thu Tuyết Hồn Châu vào trong thế giới Bàn cổ của mình, sau đó nắm lấy Tam Băng Chân Nhân:

- Chạy!

Nháy mắt dưới sự khống chế của Lão Thất, hai người Dư Tắc Thành chạy ra khỏi thế giới Bàn Cổ của Băng Tuyết lão tổ, lại trở về sơn cốc trước kia lạc vào đây. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Dư Tắc Thành kéo Tam Băng Chân Nhân nói:

- Chạy cho mau!

Hai người vừa định chạy trốn, thình lình sơn cốc chấn động, ba người Băng Tuyết lão tổ xuất hiện. Băng Tuyết lão tổ đã thu hồi thế giới Bàn cổ của mình, lão nhìn thoáng qua Ám Quang Thần Quân và Thiên Kỷ Thần Quân đối diện:

- Từ đây chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ta không có con và dâu như các ngươi, chết đi!

Dứt lời, lão lập tức ra tay, đánh ra một đòn bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn cổ. Trong tay lão xuất hiện một đạo hào quang rất lớn, hào quang này toát ra thần uy vô tận, phát tán vạn đạo hào quang.

Hào quang này vô cùng đáng sợ, sử dụng bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn cổ, cũng tương đương với Hiên Viên Kiếm của Dư Tắc Thành. Hào quang này ẩn chứa hàn khí kỳ dị, phát huy Tuyệt Đối Linh Độ tới cực hạn.

Dư Tắc Thành và Tam Băng Chân Nhân bị hào quang này chiếu tới, trong giây phút sinh tử quan đầu, Dư Tắc Thành gầm to một tiếng, vận chuyển Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến bảo vệ bản thân mình.

Tức thì Tuyệt Đối Linh Độ va chạm của Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, cả hai cùng mất đi tác dụng, Dư Tắc Thành đã ngăn cản được.

Nhưng đòn này vẫn chưa kết thúc, tuy rằng Tuyệt Đối Linh Độ mất đi tác dụng, nhưng hào quang của nó thình lình biến hóa, xuất hiện một luồng năng lượng còn vượt qua cả Tuyệt Đối Linh Độ. Chính là lực Hư Vô, cao hơn cả Tuyệt Đối Linh Độ.

Lực lượng này vừa xuất hiện, Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến đã tiêu tan, không còn gì ngăn cản được lực Hư Vô này tiếp tục đánh tới, lập tức đánh trúng Dư Tắc Thành. Cho dù hắn có được bản lãnh thông thiên triệt địa, hiện tại cũng không thể sử dụng bảo vệ chính mình.

Dư Tắc Thành hét thảm một tiếng, hóa thành hư vô, nháy mắt tiêu tan, hóa ra một làn khói nhẹ, chết đi.

Ám Quang Thần Quân kêu to một tiếng:

- Vậy thì ân đoạn nghĩa tuyệt, lão cũng không phải phụ thân ta, Băng Huyền Thiên, chúng ta không đội trời chung, lão chết đi!

Toàn thân y hóa thành một luồng Hắc Ám, Thiên Kỷ Thần Quân hóa thành một luồng Quang Minh, vốn Bắc Minh Bất Dạ thành nằm trong cực sáng của Bắc Cực Thiên mười một tháng mỗi năm, tháng thứ mười hai hoàn toàn là cực tối, không có tia sáng nào cả.

Ám Quang Thần Quân và Thiên Kỷ Thần Quân hấp thu lực cực sáng cực tối của Bắc Cực Thiên, hình thành Hắc Ám và Quang Minh. Hai thứ này phối hợp hình thành Thiên Đạo tuần hoàn, vô sinh vô diệt, hai người không bị ảnh hưởng.

Đối mặt với thế giới Bàn cổ của Băng Tuyết lão tổ, bọn Ám Quang Thần Quân cũng đã có chuẩn bị. Thiên Kỷ Thần Quân thoáng động, hóa thành Quang Minh chói lọi, hóa thân thành bảo. Còn Ám Quang Thần Quân lại khống chế tâm, thần, hồn, thể, lực Thiên Đạo của thê tử mình, xem thê tử mình như bảo, hai người phối hợp, đại chiến cùng phụ thân Băng Tuyết lão tổ.

Ba người đánh nhau vô cùng kịch liệt, cả ba trở thành Chân Nhất Thần Quân đã mấy ngàn năm, toàn là người có pháp lực dũng mãnh. Bọn họ chiến đấu với nhau không để phát tiết lực lượng ra ngoài, không tạo nên sức mạnh hủy thiên diệt địa, cũng không làm xuất hiện Thiên kiếp hay họa trời. Bởi vì mỗi một phần nhỏ lực lượng của họ là quan trọng vô cùng, không thể lãng phí, nếu ai không thể khống chế được lực lượng của mình, kẻ đó cách cái chết không còn xa nữa.

Đòn vừa rồi đánh trúng Dư Tắc Thành và Tam Băng Chân Nhân, rõ ràng là giết người diệt khẩu, là đòn do Băng Tuyết lão tổ cố ý đánh ra.

Ba người đại chiến, nháy mắt lao ra khỏi khí quyển, lọt vào Thanh Minh, tiếp tục đại chiến.