Tiên Ngạo

Chương 686: Kiếm quang xung thiên

Kiếm này nhìn qua như không có gì đáng sợ, nhưng lại ẩn chứa lực lượng vượt qua sinh tử Thời Không. Kiếm này là do Giả Anh hóa ra từ lực Sát Ma hình thành, do Dư Tắc Thành chém đầu vạn người mà lãnh ngộ, hóa Anh thành kiếm. Kiếm này xuất ra nhanh như điện chớp, cho dù Thanh Loan có lực phòng ngự hùng mạnh lại thêm nhanh nhẹn vô cùng, tránh được kiếm này nhưng vẫn kêu lên thất thanh. Nó đã bị kiếm ý đáng sợ gây tổn thương, đã trọng thương thần thức và thân thể.

Thanh Loan vừa bay lên đã rơi xuống, muốn trốn cũng không thể được.

Nháy mắt Thanh Loan nổi giận đùng đùng, nếu đã không thế trốn thoát, vậy thì liều mạng. Nó điên cuồng gáy vang một tiếng, nháy mắt hóa thành một luồng lôi điện, phóng xuất thần lôi của mình ra ngoài thân thể, hình thành một quả lôi cầu, muốn dùng nó húc vào Dư Tắc Thành, trực tiếp hóa khí.

Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, lại xuất ra một kiếm, kiếm quang màu vàng của hắn va chạm với quả lôi cầu.

Một tiếng nổ vang, hào quang chợt lóe, sau đó bùng nổ. Lôi cầu cùng kiếm quang nổ tung, lực lôi điện mênh mông cuồn cuộn ẩn trong lôi cầu sau khi đột ngột bùng nổ, hình thành một đám mây hình nấm to chừng trăm trượng, bạo phát sóng xung kích vô hình hủy diệt lan tràn ngàn dặm.

Kiếm này là Dư Tắc Thành dùng Giả Anh đạo Phân Phân Hợp Hợp hóa thành kiếm, mục đích chính là đánh tan lôi cầu, phân tán thành vô số mảnh. Lập tức tạo ra vụ nổ, tuy rằng kiếm do Giả Anh hóa thành vỡ tan nhưng đạo Phân Phân Hợp Hợp không hề sợ nổ vỡ.

Trong khoảnh khắc này Dư Tắc Thành nắm lấy cơ hội, trong sóng xung kích rất lớn không lùi mà tiến, nháy mắt xông tới bên cạnh Thanh Loan, xuất ra một kiếm.

Kiếm khí lực Sát Ma lóe lên như điện, nháy mắt xuyên qua đầu Thanh Loan đang định liều mạng lần cuối, vốn đặc tính của kiếm này là sát sinh trảm thủ, lập tức đầu Thanh Loan bay đi.

Dư Tắc Thành vẫn không dừng tay, phát ra ngàn đạo kiếm quang, kiếm khí nổ ầm ầm đánh tới, nhanh chóng nghiền nát thân thể Thanh Loan thành một luồng thanh quang óng ánh rực rỡ.

Nhưng thanh quang này vẫn sáng rực, chỉ cần bản nguyên thần hồn bất diệt, dù nó có tan thành tro bụi cũng không sợ.

Thanh Loan đang thi triển Niết Bàn trùng sinh, chỉ cần trùng sinh trở lại, nó sẽ tiếp tục liều mạng cùng Dư Tắc Thành. Cho dù trùng sinh vô số lần, nó cũng phải đánh chết cường địch này.

Nhưng nó không có cơ hội, vì Dư Tắc Thành đã chuyển kiếm quang, bao vây chặt chẽ luồng thanh quang ấy, sau đó kéo mạnh, lập tức thu nó vào trong thế giới Bàn cổ của mình.

Thanh Loan kia trùng sinh lại hóa thành thần điểu, tụ tập lôi điện chuẩn bị tái chiến.

Lúc này cường địch kia xuất hiện trước mặt nó, chỉ mỉm cười nói:

- Lão Thất, ngươi dạy dỗ nó thật cẩn thận cho ta, đây là lễ vật ta tặng cho con gái, đừng làm hỏng.

Sau đó trong thiên địa chợt có một giọng nói vang lên:

- Xin Thống lĩnh Đại nhân bất tất phải nhọc lòng, cứ giao việc này cho ta, bảo đảm sẽ biến nó thành một con gà mái vô cùng ngoan ngoãn. Thanh Thành sẽ rất thích.

Nháy mắt Dư Tắc Thành biến mất, Thanh Loan thấy vậy vô cùng tức giận, chưa từng có ai dám tỏ ra khinh thường nó như vậy. Nó bạo phát, chuẩn bị hủy diệt cả thế giới kỳ dị này.

Nhưng thình lình thần lôi phát hiện ra, tất cả lôi điện bỗng nhiên biến mất một cách khó hiểu, dường như không có lôi điện tồn tại trong thế giới này. Nháy mắt Thanh Loan kia từ vô thượng thần thú biến thành một con gà mái trụi lông. Không có lôi điện, nó cũng không là gì cả, chỉ còn là một con gà mái to tướng mà thôi, thậm chí không thể phi hành, từ trên không rơi phịch xuống đất.

Thanh Loan ngã lăn ra đất, lúc này giọng nói kia lại vang lên giữa không trung:

- Ta đã điều chỉnh thế giới không còn lôi điện, ngươi vẫn còn cứng đầu sao? Ngươi đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để tự sát, hãy ngoan ngoãn vâng lời, ta sẽ dạy dỗ ngươi trở thành sủng vật ngoan ngoãn nhất. Người đâu, trước hết hãy vặt thật sạch lông nó, cho nó trở thành một con gà mái khỏa thân!

Những bóng dáng khổng lồ xuất hiện xung quanh, đột nhiên Thanh Loan có cảm giác rằng, Niết Bàn bất tử cũng không phải là chuyện tốt.

Dư Tắc Thành rời khỏi thế giới Bàn cổ, nhìn Thái Huyền sơn trước mặt, nhưng không tiếp tục đánh nữa, trường đại chiến này coi như cũng tạm thỏa mãn.

Dư Tắc Thành lấy Phi Dực kiếm của mình ra xem, mười thanh Phi Dực kiếm đã xuất hiện vết nứt. Ngoại trừ mẫu kiếm đang dần dần khôi phục, những thanh Phi Dực kiếm khác coi như đã hỏng. Lực lượng của mình quá mức hùng mạnh, hùng mạnh đến độ Phi Dực kiếm này đã không thể nào chịu được nữa.

Những phi kiếm này là năm xưa mình luyện chế trước khi tới Tự Tại Thiên bắt A Bà Cụ La Ma Thần, xem ra mình phải luyện chế phi kiếm lần nữa. Mình đã bắt được mười tám cổ Tinh Ma Linh tốt nhất, hẳn là có thể luyện chế ra mười mấy thanh phi kiếm thất, bát giai, thêm vào bảy thanh mẫu kiếm, có lẽ cũng tạm đủ dùng.

Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, chuẩn bị bắt thêm một ít cổ Tinh Ma Linh. Cơ hội tới được Thái Huyền sơn vô cùng hiếm hoi, gặp được Tinh Hồn Vũ lại càng khó khăn hơn nữa. Nếu bây giờ không bắt nhiều một chút, không biết sau này đến bao giờ mới gặp lại cơ duyên như vậy. Cho dù mình không cần, cũng có thể dành cho đám đồ đệ.

Lần này Dư Tắc Thành quyết định bắt Cổ Tinh Ma Linh loại hai, loại cổ Tinh Ma Linh này dễ bắt, cũng có thể dùng được. Cái chính là tranh thủ thời gian, dù sao mình cũng chỉ kiếm thêm mà thôi.

Nghĩ vậy, Dư Tắc Thành bèn đuổi bắt cổ Tinh Ma Linh, nhưng chúng vừa thấy Dư Tắc Thành, lập tức bỏ chạy tứ tán. Thậm chí có con tự bạo, trở thành loại cổ Tinh Ma Linh thấp nhất. Dư Tắc Thành dạo một vòng. Không bắt được một con nào.

Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ đối sách, chợt đám cổ Tinh Ma Linh này bay lên không, bay vào trong thanh quang, sau đó Tinh Hồn Vũ, Đế Lưu Tương hoàn toàn biến mất. Đã hết một canh giờ, vận may lần này coi như kết thúc.

Dư Tắc Thành nhìn thoáng đám cổ Tinh Ma Linh đang dần xa, đây là không có cơ duyên, mọi chuyện chấm dứt. Được rồi, chuyện này đã xong, hiện tại chỉ chờ hội họp với muội muội, cùng nhau thăm dò Thái Huyền sơn.

Nhìn Thái Huyền sơn thật lớn xa xa, lòng Dư Tắc Thành dâng lên muôn vàn cảm xúc. Phụ thân, người thật sự ở nơi này sao?

Đại chiến chấm dứt, Dư Tắc Thành nhàn nhã dạo chơi xung quanh. Tinh Hồn Vũ đã kết thúc, đám Cổ Tinh Ma Linh cũng rời đi hết, cả Thái Huyền sơn trong sáng trở lại.

Không khí hết sức trong lành, ẩn chứa vô số linh khí, thanh quang của Thanh Quang Tiếp Dẫn trận đã ẩn hình, nhưng vẫn còn tồn tại. Nhược Thủy cũng trở lại bình thường, giống như một mặt sương màu bạc toát ra hào quang trắng xóa.

Không ngờ trên không xuất hiện cầu vồng, rõ ràng đây là tiên cảnh nhân gian, nhìn cảnh tượng này, không ai có thể ngờ rằng đây là một trong những địa phương hung hiểm nhất trong thiên hạ.

Dư Tắc Thành yên lặng chờ Dư Tĩnh Hân quay lại, nhất định nàng đã bắt được một con Cổ Tinh Ma Linh, sau đó bị truyền tống ra ngoài. Quả nhiên không lâu sau, dao động chân nguyên của muội muội xuất hiện gần đó, Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay tới.

Dư Tĩnh Hân thấy Đại ca xuất hiện bèn nói:

- Đại ca, huynh nhanh thật, bắt được cổ Tinh Ma Linh loại nào vậy? Muội chỉ bắt được một con Cửu Vĩ Yêu Hồ, là Cổ Tinh Ma Linh tốt nhất, mệt chết đi được.

Dư Tắc Thành đáp:

- Kim Sí Đại Bằng, Khổng Tước Minh Vương, Tam Túc Tử Nhật Kim ô, Đại Địa Huyền Võ Cự Thú. Tây Phương Kim Tinh Diệu Long, Cửu Lôi Oa Mã, Cửu Vĩ Yêu Hồ, Cự Tinh Chu Yếm... Tổng cộng mười tám con cổ Tinh Ma Linh tốt nhất.

Dư Tĩnh Hân kinh ngạc sững sờ, sau đó giơ ngón tay cái lên nói:

- Ca ca, ca ca, huynh giỏi thật. Huynh không bị truyền tống ra ngoài, xem ra nhất định là nhờ tác dụng của Không Ma Kinh.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Đúng, quả thật là như vậy.

Dư Tĩnh Hân nói:

- Vậy thì hay quá, có Không Ma Kinh tương trợ, hy vọng lần này chúng ta sẽ tìm được phụ thân. Đi thôi, chúng ta tiến vào Thái Huyền sơn.

Dứt lời dẫn Dư Tắc Thành bay về phía Thái Huyền sơn. Dư Tĩnh Hân nhìn đám tu sĩ xa xa cũng bay về phía này, miệng nói:

- Thái Huyền sơn này được xưng là một trong Thập Đại Hiểm Địa của Tu Tiên Giới, cũng có chỗ độc đáo của nó. Bởi vì có sự tồn tại của Thanh Quang Tiếp Dẫn trận, cho nên mọi người chỉ có thể lên núi bằng đường từ dưới chân núi đi lên. Nguồn: http://Trà Truyện

- Thái Huyền sơn này vô cùng hiểm ác, tiến vào núi này, cửu tử nhất sinh. Đại ca có biết câu nói về bản đồ của Thái Huyền sơn không?

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Ta biết, nó có ý là tất cả bản đồ của Thái Huyền sơn đều là giả.

Dư Tĩnh Hân mỉm cười:

- Thật ra đa số bản đồ đều là thật, chẳng qua sau khi tiến vào Thái Huyền sơn, chỗ mà mọi người được đưa tới đã hoàn toàn thay đổi. Có khi là sa mạc mênh mông, có khi là biển cả vô bờ, có khi là hang động băng nguyên, có khi là thành trì đá xanh.

- Số tu sĩ may mắn thoát chết trở về, sau đó vẽ lại những gì mình nhớ được. Những người khác theo bản đồ này quay lại Thái Huyền sơn, kết quả những nơi ấy đã hoàn toàn thay đổi. Mà những thay đổi này là chân thật, không phải là ảo cảnh, cho nên rốt cục bản đồ của tiền nhân biến thành đồ giả gạt người.

Dư Tắc Thành cười ha hả:

- Thì ra là như vậy.

Dư Tĩnh Hân nói tiếp:

- Lần này muội đã chuẩn bị đầy đủ, muội đã thu thập được một ngàn hai trăm sáu mươi bốn tấm bản đồ từng được lưu truyền trong quá khứ, ắt sẽ có lúc hữu dụng cho chúng ta.

- Quan trọng nhất là linh cảm trời sinh cho muội biết, muội vào Thái Huyền sơn này sẽ hữu kinh vô hiểm, bởi vì có phụ thân, sẽ không có chuyện gì xảy ra.