Không Ma Kinh trong tay Dư Tắc Thành có bìa da màu đen rất dày, cả quyển kinh thư dài chừng một thước, dày ba tấc, nhìn qua chỉ như một quyển sách bình thường, không hề có cảm giác lạ thường gì. Nhưng trong khoảnh khắc đám điện xà chui ra chui vào, thình lình nó phát ra hào quang ngũ sắc.
Dư Tắc Thành lập tức quan sát xung quanh cẩn thận, tiền của làm động lòng người, nếu để người khác nhìn thấy ắt là mầm mống tai họa. Lúc ấy đành phải giết người diệt khẩu, bằng không để tin tức truyền ra, ắt là hậu hoạn vô cùng.
Quan sát xung quanh một vòng, không thấy người nào, vô cùng yên tĩnh. Dư Tắc Thành bèn dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cảm ứng, cũng không thấy ai.
Dư Tắc Thành vô cùng cẩn thận, lúc này mới cảm thấy yên lòng. Trong không gian chuyển hóa Thời Không này, ngoại trừ mình và muội muội không còn ai khác, không sợ bị phát hiện. Đây có lẽ là đặc điểm của trận pháp này, khi chuyển hóa Thời Không đưa người vào trận sẽ không cho mọi người tới cùng một chỗ, tránh cho xảy ra chuyện. Như vậy càng tốt, an toàn vô sự.
Dư Tắc Thành thở phào nhẹ nhõm, lúc này Không Ma Kinh đã hóa thành một luồng hào quang lôi điện, luồng hào quang này chui thẳng vào Không Ma Kinh, bị Không Ma Kinh hấp thu sạch sẽ. Dư Tắc Thành đi qua nơi nào, điện xà nơi đó đều bị Không Ma Kinh của hắn hấp thu.
Thật ra đây không phải là Cửu Lôi hòa hợp trận gì cả, mà là sản phẩm dư thừa sinh ra khi chuyển hóa Thời Không, bị người đời hiểu lầm là đại trận. Bất quá hiện tại tất cả điện xà đều bị Không Ma Kinh hấp thu, cũng không tồi.
Còn chuyện vì sao Không Ma Kinh lại hấp thu lôi điện, rốt cục như vậy có lợi gì, Dư Tắc Thành cũng không hiểu, không biết.
Dần dần bên cạnh hắn không còn điện xà, hàng ngàn điện xà vừa rồi dường như là tất cả điện xà trong biển mây, đã bị Không Ma Kinh hấp thu hết sạch, không còn gì nguy hiểm nữa.
Sau đó hào quang trên Không Ma Kinh dần dần tan biến, lại trở thành bộ dạng kinh thư nguyên thủy, chỉ có điều có thêm vô số hoa văn màu vàng khảm trên kinh văn. Dư Tắc Thành mở thử trang đầu ra xem, kinh văn bên trong vẫn không có biến hóa gì, không có điểm khác thường nào. Dư Tắc Thành xem đi xem lại, vẫn không phát hiện vấn đề, đành phải cất nó vào thế giới Bàn cổ trở lại.
Dư Tĩnh Hân lên tiếng nói:
- Đại ca, quả thật kinh này có duyên với huynh. Muội luyện mãi mà không hiểu, nó nằm trong tay muội năm năm, ngoại trừ luyện được Ám Ảnh Ma Phược thuật, ngoài ra không thu hoạch được gì. Xem ra truyền thuyết thần kinh biết chọn người là có thật.
Dư Tắc Thành nói:
- Thần kinh biết chọn người ư, chuyện này nghe có vẻ kỳ quái, là bệnh thần kinh chọn người thì đúng hơn. Bất quá có được Không Ma Kinh này, lần này huynh muội ta vào Thái Huyền sơn sẽ an toàn hơn những kẻ khác ba phần.
Dư Tĩnh Hân nói:
- Đúng vậy, hy vọng là như thế.
Biển mây vô tận rốt cục cũng có điểm cuối, hai người Dư Tắc Thành bay vọt ra ngoài biển mây, vượt qua đại trận. Chỉ thấy bên ngoài là một thế giới khác, giống như một ngọn núi lớn nổi trên vô số hồ nước bên dưới.
Nhìn lại những hồ nước phía dưới không hề gợn sóng, mênh mông vô hạn, dung hòa cùng mây trắng ven bờ thành một thể, khiến cho người ta khó lòng thấy được đâu là cuối.
Dư Tĩnh Hân nói:
- Đại ca, bên dưới Thái Huyền sơn kia chính là Nhược Thủy hồ. Huynh hãy xem mặt hồ không hề gợn sóng, dưới đó toàn là Nhược Thủy, Nhược Thủy Tam Thiên, lông ngỗng cũng phải chìm. Nguồn truyện: Trà Truyện
- Nhược Thủy là một trong Thiên Địa Cửu Thủy, Nhược Thủy Tam Thiên nhìn qua mềm nhũn, dường như không có chút uy lực gì, nhưng lại có thể cấm tuyệt hết thảy ngoại lực và thiên địa nguyên khí, lông ngỗng không nổi được. Bên trong Nhược Thủy này nửa bước cũng khó đi, bất kể là huynh ngự kiếm thi pháp hay ngự khí ngự bảo, trong Nhược Thủy này hết thảy đều vô ích, tất cả đều phải chìm trong đó, biến thành một phần của Nhược Thủy hồ.
Dư Tĩnh Hân nói tiếp:
- Đây là đệ tam cảnh của Thái Huyền sơn. Nhược Thủy Tâm Động. Chỉ cần tới gần Nhược Thủy này trong vòng ngàn trượng sẽ tiêu tan chân nguyên, rơi từ trên không xuống, chìm vào Nhược Thủy.
- Có kẻ hiếu kỳ bèn đo đạc Nhược Thủy hồ này, phát hiện nó rộng mười hai vạn chín ngàn sáu trăm dặm, vừa đúng con số Nhất Nguyên.
Dư Tắc Thành nhìn Nhược Thủy bên dưới, cả mảng Nhược Thủy hồ mênh mông trắng xóa, không ngờ cảm thấy hơi chói mắt.
Bên trong vùng Nhược Thủy mênh mông này hết sức tinh thuần, dường như trong đó không có bất cứ tạp vật gì. Nhưng nhìn kỹ lại dường như có ánh sáng của thủy ngân, lại không có cảm giác ánh kim loại rực rỡ chói mắt như thủy ngân thật, chỉ có cảm giác ánh sáng kia ẩn chứa bên trong, không phóng xuất ra ngoài.
Đứng đây quan sát Nhược Thủy này, vô tình dưới hồ nước phát ra một loại lực lượng kỳ dị. Thân thể Dư Tắc Thành bị lực lượng này xâm nhập, có cảm giác khí lạnh như muốn đông cứng cả tạng phủ lan khắp toàn thân. Dường như có áp lực vạn cân thình lình xuất hiện, đè ép mình phải rơi xuống Nhược Thủy hồ này.
Dư Tắc Thành thoáng động niệm, lập tức cảm giác kia biến mất, khí lạnh như muốn đông cứng toàn thân cùng áp lực vạn cân kia lập tức tiêu tan, sau đó là cảm giác lâng lâng sảng khoái khó tả bằng lời.
Cảm giác này làm cho người ta cảm thấy thích thú vô cùng, khiến cho người ta cảm nhận thật nhiều, cảm thấy như được thoải mái vĩnh viễn. Thậm chí thoải mái tới mức muốn buông bỏ hết thảy, từ trên không rơi xuống. Dường như có người đang kêu gọi hãy xuống đi, chỉ cần đi xuống là có thế thoát khỏi hết thảy trói buộc, vĩnh viễn sẽ không có phiền não nữa.
Dư Tắc Thành thân trải bách luyện, cảm giác này không là gì đối với hắn, cho nên chỉ cần thoáng động ý niệm, cảm giác dụ hoặc này lập tức biến mất.
Dư Tĩnh Hân nói:
- Đại ca, sao hả, đây chính là cảm giác Nhược Thủy Tâm Động. Các tu sĩ tới đây không biết nguy cơ, ắt phải rơi xuống dưới, huynh hãy chờ xem. Nhất là đám tu sĩ chỉ biết dựa vào linh dược của môn phái, dựa vào cơ duyên kỳ ngộ, dựa vào phúc ấm của trưởng bối giúp đỡ, tới đây ắt phải rơi xuống không sai. Đây mới là cảnh sắc chân chính của đệ tam cảnh Thái Huyền sơn.
Lúc này ba ngàn tu sĩ dần dần tụ tập tới đây, vô số kiếm quang hiện ra trên không. Thình lình có một người từ trên không rơi xuống, đây là tu sĩ bị Nhược Thủy hồ mê hoặc.
Người này rơi xuống nhưng không thấy có phản ứng gì, đã hoàn toàn bị Nhược Thủy mê hoặc. Trưởng bối đi cùng muốn cứu y, có hai người ra sức hô hoán tên y, đuổi theo kéo lại, chỉ thấy hai đạo hào quang nhanh chóng bay theo.
Dư Tĩnh Hân đếm:
- Còn một ngàn một trăm trượng... một ngàn ba mươi trượng, một ngàn trượng, tới rồi!
Hai đạo hào quang kia vừa lọt vào phạm vi ngàn trượng của Nhược Thủy hồ, lập tức hào quang tiêu tán, cũng rơi theo người trước.
Đột ngột một trong hai người tự bạo chân nguyên trong cơ thể, hy sinh thân mình để đẩy người còn lại bay ngược lên cao trăm trượng. Sau đó y cùng người rơi xuống đầu tiên cùng nhau rơi vào Nhược Thủy hồ.
Hai người vừa chạm mặt nước, bọt nước bắn lên, Nhược Thủy văng lên tung tóe thành hàng trăm hàng ngàn giọt nước trong suốt, làm dâng lên một mảng sương mù mờ mịt.
Hai người vừa rơi xuống, lập tức chìm hẳn, không thấy có bất cứ phản ứng gì, chìm xuống tận đáy.
Các tu sĩ xung quanh tỏ ra khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, có người kêu thét lên, có kẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, có người lặng yên không nói. Tu sĩ được đồng môn hy sinh cứu mạng vừa rồi phi hành vòng quanh, quan sát Nhược Thủy hồ bên dưới, không tìm được cách nào cứu người, không nhịn được òa khóc.
Dư Tĩnh Hân quan sát hết thảy với vẻ thích thú, sau đó mới nói:
- Đại ca thấy thế nào? Đây chính là đệ tam cảnh Nhược Thủy Tâm Động của Thái Huyền sơn.
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Mất đi hai mạng...
Muội muội mình gia nhập Ma tông, dần dần chịu ảnh hưởng, quen xem mạng người như cỏ rác. Sinh tử của người khác trong mắt nàng chỉ là một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.
Dường như Dư Tình Hân đoán được suy nghĩ của Dư Tắc Thành, bèn nói:
- Đại ca, huynh đừng nghĩ ràng muội mang ác tâm, chỉ biết xem náo nhiệt, lấy đó làm vui. Thái Huyền sơn này chính là Thập Đại Hiểm Địa của Tu Tiên Giới, nơi này từng táng thân vô số cao nhân. Nếu đã tới đây mà không biết sinh lòng cảnh giác, còn dám nói nói cười cười, không biết sợ là gì, quả thật là không biết sống chết. Những người như vậy chết cũng đáng đời, mạnh sống yếu chết, khôn sống dại chết, chính là Thiên Đạo.
- Xét cho cùng cũng là vì lòng tham, huynh cho rằng nhiều người tới đây như vậy chỉ là vì ngắm cảnh, xem náo nhiệt thôi sao? Thật ra những người tới đây đều vì tầm bảo, mỗi lần Thái Huyền sơn na di như vậy đều có khả năng hình thành Tinh Hồn Vũ. Nếu ai may mắn lấy được, chính là phát tài to.
Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt hỏi lại:
- Tinh Hồn Vũ ư, đó là gì vậy?
Dư Tĩnh Hân đáp:
- Đây là một kỳ quan đặc biệt chỉ Thái Huyền sơn mới có, không biết vì sao nó chỉ xuất hiện ở nơi này, mỗi lần xuất hiện chỉ duy trì một canh giờ. Trong vòng một canh giờ này, trên Thái Huyền sơn sẽ đổ mưa to, theo mưa đổ xuống sẽ xuất hiện một ít cổ Tinh Ma Linh kỳ dị. Bọn chúng không có thực thể, giống như linh thể của ma đầu Quỷ vương mà đệ tử Ma tông hay tu luyện.
Đột nhiên Dư Tĩnh Hân đổi đề tài:
- Ca ca, huynh có biết sự khác nhau giữa phi kiếm lục giai, phi kiếm thất giai, phi kiếm bát giai hay không?