Kim Đăng Chiến Xa bay đi, vượt qua cửa ải địa vực, tới Sở Tây, sau đó bay tới Hạ châu. Phi xa bay suốt ngày đêm không ngừng nghỉ. Dư Tắc Thành nghỉ ngơi đã nhiều năm, rốt cục lại cất bước đăng trình.
Rốt cục hôm đó Dư Tắc Thành tới cẩm Vũ lâu ở Hạ châu, cẩm Vũ lâu là thắng cảnh ở hạ châu, nổi danh thiên hạ, nằm ở Ngô Đường quốc, là một trong Lục Đại Danh lâu trên thiên hạ, nổi danh ngang với Hoàng Hà lâu, Đằng Vương các, Nhạc Dương lâu, có mỹ danh Thiên hạ giang sơn đệ nhất lâu. Bên trái dựa vào dãy núi Ba Thục, gần bờ sông Tiêu Tương. Bảy con sông lớn ở Hạ châu đều tụ tập nơi này, đủ các dòng nước nóng lạnh giao nhau, tạo nên khói sóng không ngừng.
Nơi này nằm ở phía Đông bình nguyên Giang Hán. Đông Nam là dư mạch Khâu Lăng chạy qua bình nguyên Hồ Chiểu. Hai sơn mạch giao nhau, trên sông thuyền chật bến, quả thật là địa thế tốt đẹp trời sinh.
Dư Tắc Thành dạo bước nơi này, quả nhiên núi sông như vẽ, đẹp không tả xiết. Hắn chậm rãi tiến vào cẩm Vũ lâu, cảm ứng vị trí của muội muội mình.
Dư Tĩnh Hân đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ, vừa khéo có thể quan sát cảnh sắc bên ngoài. Trông nàng lặng lẽ trầm tư, dường như có rất nhiều tâm sự.
Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới, ngồi xuống đối diện muội muội mình. Tuy rằng nàng không lên tiếng nói, nhưng trên mặt đượm vẻ u sầu, nhưng lại có thêm ba phần quyết tuyệt.
Những khách nhân xung quanh đó nhìn Dư Tắc Thành cười chế nhạo. Nãy giờ có biết bao công tử phong lưu hâm mộ nhan sắc Dư Tĩnh Hân, lân la tới gần bắt chuyện. Kết quả tất cả bị mắng cho lui về, còn có vài tên bị đá lộn cổ xuống lầu.
Mọi người đang chờ xem kết cục thê thảm của Dư Tắc Thành, không ngờ không có chuyện gì xảy ra, làm cho ai nấy vô cùng kinh ngạc.
Dư Tắc Thành ngồi đối diện muội muội, không nói nửa lời. Một lúc lâu sau, Dư Tĩnh Hân mới lên tiếng nói:
- Sư phụ muội đi đâu, phải chăng sư phụ đã ra đi vĩnh viễn?
Dư Tắc Thành đáp:
- Nàng đi rồi, sẽ không về nữa.
Vừa nghe Dư Tắc Thành đáp, Dư Tĩnh Hân không nhịn được bật khóc. Thân nhân của nàng chỉ có vài người, hiện tại sư phụ đi mãi không về, vị trưởng bối lớn nhất không còn nữa, không nhịn được khóc lớn lên.
Dư Tắc Thành vẫn lặng im không nói, ngồi nhìn muội muội mình.
Dư Tĩnh Hân khóc một lúc, thôi không khóc nữa, lại hỏi:
- Sư phụ đi thật rồi sao, không bao giờ về nữa sao?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Ta và nàng có được một hài tử, tên là Thanh Thành.
Dư Tĩnh Hân nói:
- Vào lúc đại lễ phi thăng, muội đã nhìn ra. Sư phụ vừa thấy huynh liền tỏ ra hưng phấn ba ngày ba đêm. Sau đó sư phụ bắt đầu an bày, khi đó muội đã có linh cảm rằng sư phụ đang an bày hậu sự.
Dư Tắc Thành nói:
- Già Lam đi rồi, có ai ức hiếp muội hay không? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
Dư Tĩnh Hân đáp:
- Không có, không ai dám cả. Muội không ức hiếp bọn họ đã là vạn phần may mắn.
- Đúng rồi, ca ca, muội muốn tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, không thành Ma Chủ, tuyệt không xuất quan!
Nghe vậy Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, một lúc sau hỏi lại:
- Muội nói cái gì, muốn tiến nhập Lục Đạo Luân Hồi, trở thành Thiên Ma Ma Chủ ư?
Dư Tĩnh Hân gật gật đầu, tỏ ra vô cùng kiên quyết:
- Đúng vậy, muội cũng muốn noi theo sư phụ, cũng muốn tiến nhập Lục Đạo Luân Hồi.
Dư Tắc Thành nói với giọng lo lắng:
- Không được, vào nơi đó chỉ có một phần vạn cơ hội mà thôi, nguy hiểm lắm, không thể.
Nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Dư Tĩnh Hân, biết rằng dù mình có nói gì cũng vô ích. Muội muội đã hạ quyết tâm, thề không hối hận, hắn đành nói:
- Vì sao, vì sao vậy?
Dư Tĩnh Hân đáp:
- Muội thật sự chán ghét tu luyện, tu luyện vất vả bao nhiêu năm mới có thể nâng cao được một cảnh giới, mà muốn nâng cao một cảnh giới còn phải bế quan năm ba năm, buồn bực chết người. Nhưng nếu cảnh giới của mình không cao, pháp thuật không mạnh, sẽ không có ai phục mình, giống như lội dòng nước ngược, không tiến tức là lùi.
- Sư phụ làm được, vì sao muội không làm được? Cho nên muội muốn tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, liều mạng một phen.
Dư Tắc Thành nói:
- Nhưng như vậy chỉ có một phần vạn cơ hội mà thôi...
Dư Tĩnh Hân đáp:
- Thật ra là một phần bốn vạn. Từ khi Tiên Tần đế quốc sụp đổ, bảo vật Lục Đạo Luân Hồi này rơi vào tay liên minh Ma tông chúng ta, đã có bảy vạn sáu ngàn bốn trăm hai mươi mốt tu sĩ tiến vào, chỉ có sư phụ muội và một người khác thành công. Hiện tại bọn họ đã phi thăng, muội sẽ là người thứ ba thành công.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Nhưng dù trở thành Thiên Ma Ma Chủ, cũng chỉ là con rối Tiên Tần cao cấp, có khi thân bất do kỷ, sẽ bị người của Tiên Tần đế quốc khống chế.
Dư Tĩnh Hân nói:
- Tiên Tần đế quốc đã sụp đổ từ lâu, làm gì còn hậu nhân? Chuyện này muội đã có cách giải quyết.
Dư Tắc Thành còn muốn khuyên bảo muội muội mình, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của nàng, biết rằng nhiều lời vô ích. Nàng đã cương quyết như vậy, nói gì cũng không có tác dụng, đành buông tiếng thở dài:
- Già Lam đã từng nói nhất định muội sẽ làm như vậy... Cũng là tại ta, trước kia không chịu khuyên muội...
Dư Tĩnh Hân nói:
- Yên tâm đi, ca ca, muội nhất định sẽ làm được. Huynh vốn là Ngũ Hành Linh Căn, còn có thể tu luyện tới cảnh giới Giả Anh, tuy rằng muội chỉ mới đạt cảnh giới Tâm Động sơ cấp, nhưng muội muội của huynh chắc chắn sẽ không kém hơn huynh.
Dư Tĩnh Hân trước nay vẫn vô cùng hiếu thắng, hôm nay gặp lại ca ca, lập tức phát hiện ca ca Ngũ Hành Linh Căn nay đã kết thành Giả Anh. Ý niệm tiến vào Lục Đạo Luân Hồi trong đầu lập tức trở nên vô cùng kiên định, không hề do dự nữa.
Dư Tĩnh Hân nói tiếp:
- Ca ca, lần này muội tìm huynh thật ra có một chuyện. Sau khi muội tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, không biết sinh tử, cho nên có một việc nếu không làm rõ ràng, muội thấy không cam lòng, không biết rốt cục phụ thân chúng ta sống hay chết, là người hay quỷ. Cho nên muội muốn tìm huynh cùng tới thăm dò Thái Huyền sơn, để xem rốt cục phụ thân chúng ta có ở đó không.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Được, chúng ta cùng đi. À phải rồi muội muội, ta có một bảo địa có thể nâng cao tu vi rất nhanh, gọi là Tam Thiên giới. Tới nơi đó chỉ cần được một giới thừa nhận là có thể nâng cao một tầng cảnh giới. Ta sẽ chỉ cho muội biết đường tới nơi đó, muội hãy vào đó tu luyện, sẽ nâng cao cảnh giới rất nhanh, không cần đi vào Lục Đạo...
Dư Tĩnh Hân cắt ngang lời Dư Tắc Thành:
- Kim Đan nâng cao cảnh giới thì dễ, nhưng tới Nguyên Anh thì sao? Muội không muốn như những người khác, ngày ngày phải vất vả tu luyện, không biết gì cả, không lo tới chuyện gì khác. Muội có cuộc đời của riêng muội, ca ca không cần phải nói tới chuyện này nữa.
Dư Tắc Thành lập tức nghẹn lời, một lúc lâu sau mới lên tiếng nói:
- Trong Tam Thiên giới kia, ta gặp được ba Đại Yêu Ma, toàn là yêu ma cấp Nguyên Anh, xuất thân từ Vạn Yêu cốc. Bọn chúng đều bị ta nhất nhất chém giết, mà đám yêu ma này khi nhìn thấy ta đều nhận lầm người, nói ta là Thi Hoàng Đại nhân. Ta nghi ngờ...
Dư Tĩnh Hân nghiến răng một cái:
- Vạn Yêu cốc, Đại Yêu Ma, Thi Hoàng... Nghi ngờ thì có ích gì, đi thôi, ca ca, chúng ta hãy tới thăm dò Thái Huyền sơn, một trong Thập Đại Hiểm Địa của Tu Tiên Giới.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua cảnh sắc bên ngoài, hỏi lại:
- Thái Huyền sơn ư?
- Đi, huynh muội chúng ta tới Thái Huyền sơn xem sao, để xem rốt cục nó hung hiểm tới mức nào.
Thái Huyền sơn là một trong Thập Đại Hiểm Địa của Tu Tiên Giới, vốn là động phủ của Vô Gian Hữu Gian Không Ma Tông.
Vô Gian Hữu Gian Không Ma tông chính là một trong bảy đại môn phái trong truyền thuyết của Tu Tiên Giới, một trong mười tám thượng môn Ma tông. Bọn họ được xưng là không gian đệ nhất, xuất quỷ nhập thần, sở trường chế tạo các loại pháp khí không gian, động phủ, truyền tống trận. Thiên hạ Lục Vực rộng lớn mênh mông là vậy, nhưng bọn họ hoàn toàn không có cảm giác có khoảng cách. Hôm nay ở đây, ngày mai ở nơi khác, các loại cấm chế, kết giới pháp trận trong thiên hạ dường như không có tác dụng với bọn họ.
Theo truyền thuyết, bọn họ đã hoàn toàn tiêu vong, đệ tử phái này chỉ hoành hành một thời. Phòng ngự của bất cứ nơi nào cũng không có tác dụng gì với họ, họ đi tới đâu lấy đi bảo vật tới đó, tích lũy vô số. Nhưng không biết vì sao hoàn toàn biến mất chỉ sau một đêm, cũng không ai biết vì sao bọn họ biến mất, biến mất bằng cách nào.
Chuyện Hữu Gian Vô Gian Không Ma tông tiêu vong đặc biệt ly kỳ, có rất nhiều giả thiết. Có người nói bọn họ cùng nhau đi Vực Ngoại, cũng có người nói bọn họ tiêu vong do nội đấu. Có kẻ nói bọn họ bị người khác tiêu diệt, tóm lại là lời đồn có rất nhiều.
Bởi vì số bảo vật mà bọn họ tích lũy, vô số người tu tiên chạy tới sơn môn của họ ở Thái Huyền sơn tiến hành thăm dò, rất nhiều kẻ ra đi không trở lại, cũng mất tích một cách thần bí. Cho nên Thái Huyền sơn cũng trở thành một trong Thập Đại Hiểm Địa của Tu Tiên Giới.
Theo lẽ thường, một môn phái biến mất như vậy hoàn toàn không có tư cách sánh ngang với Vô Hình Ám Ma tông và Cực Nguyên Thần Đạo tông trong truyền thuyết, nhưng rốt cục vẫn được xếp ngang hàng. Có thể nói sau lưng chuyện này còn có bí mật rất lớn, có điều trong sách không ghi lại, cho nên mình không thể biết mà thôi.
Lúc trước tên Thiên Ma Ma Chủ muốn hủy diệt Vô Lượng tông, bố trí Thập Cửu Thần Ma trận để trở lại Tiên Giới, theo như ghi chép của Vô Hình Ám Ma tông, chính là Ngô Việt Chân Nhân Tông chủ của Thái Ngô tông, một trung môn, đạt tới cảnh giới Kim Đan Long Hổ, y được tàng bảo đồ không rõ từ đâu, dẫn theo mười mấy đệ tử tiến vào Thái Huyền sơn, sau khi đi ra lập tức biến thành Thiên Ma Ma Chủ bị Tiên Nhân hạ giới phụ thể.
Thân Thiên Ma của y làm sao tu luyện được, vì sao y xuất hiện ở đó, vị Ngô Việt Chân Nhân kia rốt cục đã đi đâu, tàng bảo đồ kia từ đâu mà có... Vô số nghi vấn dâng lên trong lòng Dư Tắc Thành.