Sau khi phụ nhân chôn thi thể xong xuôi, bèn ra sức kéo rương hoàng kim vào phòng mình. Thu nhập của Dư Tắc Thành trong mấy năm qua đều do nàng bảo quản, cũng xem như thuộc về nàng.
Vào lúc trời chạng vạng lại có người gõ cửa, góa phụ của Khoái Đao Lý bên cạnh dẫn theo hài tử tới tìm Dư Tắc Thành.
Phụ nhân dẫn bọn họ vào trong, bọn họ dâng cho Dư Tắc Thành một trăm lượng bạc, sau đó quỳ xuống, cầu xin ngày mai lúc Dư Tắc Thành hành hình Thanh Vân Tam Ưng, giết chết bọn chúng chậm chạp một chút, để báo thù cho chồng cha mình.
Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, lặng yên không nói, không để ý tới bọn họ, phụ nhân bèn đưa bọn họ ra cửa.
Ngày hôm sau trên pháp trường, bởi vì bọn bốn người thiếu nữ kia mất tích một cách ly kỳ bí ẩn, không còn ai có thể cứu viện. Dư Tắc Thành đi lên pháp trường, vung quỷ đầu đao lên, một đao chém bay đầu lão Đại.
Nhị Ưng Tam Ưng nổi giận thóa mạ không ngừng, kêu rằng thành quỷ cũng sẽ báo thù, bất quá cũng chỉ một đao, cả ba hồn du âm phủ.
Sau khi Dư Tắc Thành hành hình xong trở về nhà, tiếp tục vẽ tranh. Chợt có người ném đá vào sân nhà, chính là hài tử Lý gia, còn lão bà của Khoái Đao Lý thì đứng ngoài cửa lớn ngoác miệng thóa mạ.
Bọn họ hận Dư Tắc Thành giết chết Tam Ưng quá nhanh. Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, không thèm quan tâm. Ta tìm đạo ta, đây chỉ là những chuyện vặt vãnh, chớp mắt trôi qua.
Cứ như vậy Dư Tắc Thành sống cuộc đời đao phủ thủ, ngày ngày hành hình, chớp mắt đã được bốn năm. Chân dung người bị hắn chém đầu treo trong đại điện đã lên tới con số vạn, chỉ cần có một cơn gió nhẹ thổi qua, lập tức va chạm vào nhau, phát ra những âm thanh xào xạc.
Những chân dung này được lực Sát Ma bảo vệ, tuy rằng trải qua thời gian nhưng màu mực không phai, nét vẽ vẫn vô cùng sống động, mỗi người một vẻ.
Buổi sáng Dư Tắc Thành chém đậu hủ luyện đao, buổi trưa ra pháp trường hành hình, tối về vẽ chân dung. Từng ngày trôi qua như vậy, chữ Sát sau lưng hắn hiện lên rồi biến mất, biến mất lại hiện lên. Sau chín lần biến hiện như vậy hoàn toàn tiêu tan, không còn hiện nữa.
Ngày hôm đó, phe Các Lão một trong ba phe phái của triều đình bị lật đổ hoàn toàn, tình thế Hạ quốc đại biến. Một nhà Các Lão họa lây cửu tộc, hơn ngàn người bị giải ra pháp trường xử trảm.
Xử trảm với quy mô lớn như vậy, tất cả đao phủ thủ trong Hạ quốc đều phải tham gia, thậm chí phải triệu tập thêm một ít người có nghề tay trái là đao phủ trong cả nước.
Ngày hôm đó biển người đông đúc, vô số người có cả ân lẫn cừu với nhà Các Lão đều tụ tập tới pháp trường. Có người lớn tiếng vui mừng, có người khóc lóc tiễn đưa, cảnh tượng vô cùng huyên náo.
Giờ Ngọ ba khắc đã tới, bắt đầu hành hình, nhưng hôm nay Dư Tắc Thành bất động, hắn nhìn người đang chờ mình chém, đột nhiên đứng ngẩn ra.
Tình huống như vậy trước kia cũng từng xảy ra, có đao phủ không chịu được chuyện chém đầu sát sinh vô tận này, đột ngột nổi điên giữa pháp trường. Viên quan giám trảm buông tiếng thở dài, coi như từ nay về sau mất một tay hảo thủ. Nhưng niệm tình bấy lâu nay, làm như không để ý tới Dư Tắc Thành, tiếp tục ra lệnh hành hình.
Thủ cấp bay lên từng chiếc một, lớn từ các lão nhân tám mươi tuổi, nhỏ tới các hài tử năm sáu tuổi, vì tru di cửu tộc cho nên phải bị chém đầu hết thảy. Cuối cùng chỉ còn cháu của Các Lão, một đứa nhỏ ba tuổi mà thôi.
Đám đao phủ thủ cũng không ai đành lòng xuống tay, nhưng luật pháp nghiêm minh, không thể nào không chém.
Lúc này thình lình Dư Tắc Thành động, lên tiếng nói: Nguồn truyện: Trà Truyện
- Trời nổi sát cơ, dời tinh chuyển tú. Đất nổi sát cơ, long xà nổi mạch. Người nổi sát cơ, thiên địa lật nhào.
Nháy mắt Dư Tắc Thành ngộ đạo, trong Đan Điền của hắn, trên Kim Đan hiện ra một tia kim tinh. Theo Kim Đan xoay tròn vận chuyển, tia kim tinh kia bắt đầu hấp thu lực Sát Ma vô tận. Lúc này tất cả chân dung trong đại điện ở nhà Dư Tắc Thành bắt đầu bốc lửa, tất cả cháy rụi.
Lực Sát Ma vô tận không ngừng tụ tập vào cơ thể Dư Tắc Thành, tia kim tinh kia dần dần biến hóa. Theo nó xoay tròn xung quanh, các điểm sáng dần dần tụ tập lại với nhau, chậm rãi hóa thành hình người. Đó là Nguyên Anh có dáng vẻ như đứa trẻ, đáng tiếc Nguyên Anh này cũng trong trạng thái nửa hư nửa thật, chỉ là giả Anh.
Bất quá Giả Anh này vừa thành, nháy mắt trên người Dư Tắc Thành phát ra vô số cường quang, cường quang này chiếu rọi sáng khắp kinh đô Hạ quốc. Lập tức tất cả mọi người đều khiếp sợ, không biết có chuyện gì xảy ra.
Dư Tắc Thành thình lình đi tới trước mặt đứa trẻ kia, lên tiếng nói:
- Không nên giết nữa, giết quá nhiều rồi. Nếu muốn giết, vậy hãy giết ta đi.
Dứt lời hắn chộp lấy đứa trẻ ném vào giữa đám đông bên dưới, sau đó vung quỷ đầu đao của mình lên. Ánh đao chớp loáng, thủ cấp Dư Tắc Thành rơi xuống, chết thay cho đứa trẻ kia.
Đám đông ồ lên một lượt, một đao phủ thủ tự chém đầu mình chết thay cho một đứa trẻ, quả thật đây là chuyện không thể nào tin được. Nhân lúc hỗn loạn, thế lực còn sót của phe Các Lão vội vàng bảo vệ đứa trẻ trốn đi.
Đại điện Dư Tắc Thành đã cháy, phụ nhân kia lập tức chất hết vàng bạc lên xe, theo chỉ dẫn của Dư Tắc Thành bỏ đi thật xa, đến nơi đất khách sống một đời giàu sang phú quý.
Hai mươi mốt năm sau, đứa trẻ kia trưởng thành, soán vị thành công, trở thành Quốc chủ Hạ quốc.
Y bèn sắc phong vị đao phủ thủ năm xưa chết thay mình là Đao Thần Thần Đế. Từ đó về sau, vị Nhất Đao Trảm này trở thành Đao Thần Thần Đế được tất cả đao phủ thủ cúng tế. Sau đó dần dần phát triển lên thành Đao Thần Thần Đế được tất cả quan sai Hình Bộ cúng bái.
Lúc này Đao Thần Thần Đế đã trở về Hiên Viên kiếm phái, đã đạt thành ba Giả Anh trong sáu loại lực Thiên Đạo, hành trình tiến tới hóa Anh lại tiến thêm một bước.
Dư Tắc Thành trở về Hiên Viên kiếm phái đảo mắt đã được bốn năm. Con hắn lúc này đã lên sáu tuổi, miệng nói không ngừng, tuy thông minh đáng yêu nhưng cũng vô cùng nghịch phá.
Hai đứa con của bảo mẫu, một đứa tên cố Tâm Võ, một đứa tên Lưu Nham. Lưu Nham cũng thông minh mà nghịch ngợm, cố Tâm Võ lại bình tĩnh điềm đạm, tính cách trầm ổn.
So với Đại sư huynh của chúng phải đi chân trần mười vạn dặm, không nói nửa lời, chúng may mắn hơn rất nhiều lần, có thể bái làm môn hạ Dư Tắc Thành hết sức dễ dàng. Đây là duyên phận của mỗi người, có người hết sức dễ dàng, có người vất vả vẫn không được.
Bất quá sự tình cũng không đơn giản như vậy. Từ nhỏ Dư Tắc Thành đã hết sức quan tâm, dạy đạo cho chúng. Tiên lộ hữu duyên, Dư Tắc Thành cho chúng cơ hội, nhưng nếu chúng không biết nắm chắc, sau này Dư Tắc Thành cũng sẽ vứt bỏ chúng không hề do dự. Tiên lộ gian nan, phải vươn lên không ngừng, kiên cường bất khuất.
Dư Tắc Thành đã đạt thành ba trong sáu loại lực Thiên Đạo, chỉ còn lực Huyết Mạch, đạo Phân Phân hợp hợp, lực Lôi Kiếp. Chỉ cần ba loại lực Thiên Đạo này đạt thành Giả Anh, hết thảy sẽ trở nên thuận buồm xuôi gió.
Dư Tắc Thành bắt đầu sống cuộc sống lâu dài tại Thiên Đạo phong, hàng ngày dạy dỗ con gái và hai đồ đệ của mình, sau đó thanh lý các việc vặt vãnh của Hiên Viên kiếm phái, đôi khi rảnh rỗi lại tu luyện.
Đạo Phân Phân hợp hợp, Dư Tắc Thành quan sát nước để tìm cảm ngộ. Nước gặp nóng bốc hơi, gặp lạnh đóng băng, có thể phân cũng có thể hợp, quả thật là sự vật tương ứng tốt nhất với đạo Phân Phân hợp hợp.
Bất kể là hóa khí thành mây hay hóa thành băng tuyết, đều có thể phân rồi lại hợp, hợp xong lại phân. Dư Tắc Thành chậm rãi quan sát hiện tượng thiên nhiên này, lãnh ngộ chân nghĩa trong đó.
Đã có kinh nghiệm của đạo Thần Dương, lực Tinh Thần, lực Sát Ma, Dư Tắc Thành không hề tỏ ra nôn nóng, cứ như vậy ở yên trên Thiên Đạo phong một năm trời.
Sau một năm. Dư Tắc Thành dẫn theo con gái và hai đồ đệ, điều khiển phi xa rời khỏi Thiên Đạo phong, bay tới thành Lâm Hải.
Quãng đường xa hàng vạn dặm, lần này Dư Tắc Thành phi hành không gặp chuyện gì lớn. Có vài kẻ muốn chặn đường gây sự, Dư Tắc Thành chỉ cần phóng xuất khí thế Giả Anh, lực Tinh Thần chấn hồn, đạo Thần Dương phá thể, lực Sát Ma lấy mạng, thậm chí không hề sử dụng bất cứ tiên thuật pháp quyết gì, chỉ cần phóng xuất khí thế, ba lực Thiên Đạo xuất ra cùng lúc, đối phương đã tự động tiêu vong.
Nguyên Anh Chân Quân quả thật là hùng mạnh, hiện tại mình chỉ mới đạt Giả Anh đã là như vậy, tưởng tượng đến sau này Thành Anh, uy phong không biết tới bậc nào. Dư Tắc Thành cao hứng vô cùng, càng thêm kiên quyết trên hành trình của mình.
Phi xa bay tới thành Lâm Hải. Dư Tắc Thành đáp xuống, nói với ba đứa trẻ:
- Từ hôm nay trở đi, nơi này chính là nhà của các con, các con sẽ sống, lớn lên tại nơi này. Nếu các con không chịu nỗ lực phấn đấu, không ngừng vươn lên, khiến cho ta hài lòng, vậy các con chỉ có thể sống cả đời ở nơi này, đó cũng là một kết cục không tồi.
Dư Tắc Thành dẫn ba đứa trẻ vào thành, thấy trẻ con chạy nhảy khắp nơi, cửa hàng vô số, trên đường khách bộ hành qua lại, lập tức ba đứa trẻ kinh ngạc vô cùng. Chúng sống trên Thiên Đạo phong bao nhiêu năm qua, gặp được chưa quá mười người, nơi đây quả thật đã ra ngoài tưởng tượng của chúng.
Dư Tắc Thành tới nơi này cũng tỏ ra vô cùng sửng sốt. Thành Lâm Hải hiện tại hoàn toàn không giống như thành Lâm Hải khi xưa, có vẻ suy sụp, thương nhân thưa thớt hơn trước, nhìn đâu cũng có cảm giác hoang vắng thê lương.Vì sao quê mình không còn phồn hoa như trước nữa?