Tiên Ngạo

Chương 660: Hằng Cổ Nhật Nguyệt

Dư Tắc Thành nhìn số phi kiếm cửu giai này, lập tức cảm thấy hoa cả mắt, hết sức si mê. Thanh này là Lôi Trạch thần kiếm, có thể hóa kiếm thành rồng, còn có thể nắm được Tử Tiêu thần lôi, một trong Thiên Địa Cửu Đại thần lôi, vừa khéo phối hợp với lực Lôi Kiếp của mình.

Bắc đẩu Thần Hải kiếm này có thể điều khiển ánh sáng của Bắc Đẩu Thất Tinh, vừa khéo phối hợp với lực Tinh Thần của mình.

Đoạt Hồn Thất sắc kiếm ẩn chứa khí Sát Ma vô tận, sát khí dạt dào, vừa khéo phối hợp lực Sát Ma của mình.

Dư Tắc Thành nhìn tới nhìn lui nỗi hoa mắt, phi kiếm ở đây quá nhiều, quá tốt, làm cho hắn khó lòng lựa chọn, thanh nào hắn cũng hận không thể sở hữu ngay tức khắc. Cuối cùng hắn khẽ cắn môi nói:

- Động phủ Pháp Linh, xin ngươi hãy đưa ra cho ta một đề nghị.

Động phủ Pháp Linh đáp:

- Phi kiếm cửu giai, Kiếm Linh đại thành, ngạo mạn thiên hạ, nếu Kiếm Tâm không quy thuận, vậy khó lòng khống chế.

- Thật ra ngài đã có phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa, cho nên khi chọn phi kiếm, tốt nhất hãy lấy nó làm cơ sở tiến hành lựa chọn. Bằng không, nếu ngài lựa chọn những phi kiếm khác, cho dù là phi kiếm có thể phối hợp với lực Thiên Đạo mà ngài có được, nhưng ngài có thể khống chế hay không lại là một vấn đề.

- Chuyện có thể sử dụng đồng thời Sát Na Quang Hoa và phi kiếm này hay không là một vấn đề khác. Nếu như hai kiếm tranh chấp, rốt cục chỉ có thể điều khiển một thanh, không thể phát huy chiến lực tới mức tối đa, thật ra chính là thất bại.

- Cho nên ta đề nghị ngài nên chọn phi kiếm loại không gian, như vậy phối hợp với Sát Na Quang Hoa mới có thể hình thành kiếm Thời Không, cuối cùng tiến hóa thành kiếm Vũ Trụ, tuyệt đối hùng mạnh.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, bắt đầu quan sát lại những thanh phi kiếm này lần nữa. Không Ảo Vô Ngân, Hữu Gian Vô Gian, Bạch Thủ Không Quy, Phương Thốn Thiên Tâm, Hải Khoát Thiên Không, Giả Thiên Tế Nhật...

Phi kiếm cửu giai loại không gian có hai mươi mốt thanh. Dư Tắc Thành xem đến hoa mắt. mỗi một thanh có đặc tính riêng của nó. Không Ảo Vô Ngân là phi kiếm biến ảo không gian, kiếm ý của nó là hư không biến ảo. Kiếm ý của Phương Thốn Thiên Tâm là xây dựng cả một vùng trời đất chỉ trong một tấc, thao túng không gian. Hữu Gian Vô Gian, lấy chuyển hóa không gian, nháy mắt na di làm kiếm ý...

Dư Tắc Thành xem những thanh phi kiếm này tới mức mắt hoa đầu váng, hùng mạnh thật, nhưng nhiều quá, làm cho hắn không thể lựa chọn cụ thể.

Đột nhiên có một tia sáng lóe lên rồi vụt tắt, thu hút sự chú ý của Dư Tắc Thành. Hắn bèn không nhìn những phi kiếm này nữa, tập trung chú ý tới phi kiếm vừa chợt lóe kia.

Phi kiếm này không có chút nào bắt mắt, hấp dẫn người khác. Tuy rằng thân kiếm cũng do ánh sáng tạo thành, nhưng dường như không hề tồn tại. Dư Tắc Thành nhìn kỹ lại, không phải không tồn tại, mà vì tồn tại đã quá lâu, khiến cho người ta có cảm giác như vô cùng quen thuộc, quen thuộc tới mức không để ý tới nữa, cho nên mới nói là tựa như không tồn tại.

Dư Tắc Thành cẩn thận quan sát, kiếm này do vô số quang hoa tạo thành, quang hoa này dường như vĩnh viễn bất động, không hề chớp sáng, có đã rất lâu. Nhìn kỹ lại, dường như quang hoa này có hai loại, là do quang hoa của mặt trời và mặt trăng hóa thành, mà ánh sáng mặt trời, mặt trăng, người đời thường thấy mỗi ngày, cho nên không có cảm giác gì khác lạ.

Kiếm này khác với đặc điểm của Sát Na Quang Hoa. Sát Na Quang Hoa nhìn qua dường như có vô số điểm thời gian ngắn bằng một sát na nhưng sát na này cũng dường như dòng sông thời gian bát ngát tồn tại vĩnh cửu. Tất cả sát na này tập trung vào một điểm, cũng là tồn tại vĩnh cửu.

Mà kiếm này Phản Phác Quy Chân, quang hoa của nó hóa thành vĩnh viễn, tới mức người ta không thể nhìn ra.

Dư Tắc Thành nhìn kỹ thân kiếm, nó truyền ra thần thức giới thiệu: "Phi kiếm cửu giai Hằng Cổ Nhật Nguyệt, quang âm như nước, vĩnh viễn tồn tại, nhật nguyệt thăng hoa, hóa thân thành minh."

Nhìn nó, Dư Tắc Thành có cảm giác thích thú khôn tả, cảm giác này phát ra từ tận đáy lòng. Sát Na Quang Hoa của hắn có thể hóa một cái chớp mắt thành vĩnh viễn, khiến cho thời gian tạm dừng, công kích cường địch.

Mà Hằng Cổ Nhật Nguyệt này đại biểu cho không gian vĩnh cửu, vừa khéo phối hợp với Sát Na Quang Hoa thành một đôi.

Dư Tắc Thành nhìn nó khẽ nói:

- Chính là ngươi rồi...

Lập tức kiếm kia phát ra một luồng sáng, dường như thích thú vô cùng.

Dư Tắc Thành chỉ nó, nói với động phủ Pháp Linh:

- Chính là nó, ta chọn nó.

Động phủ Pháp Linh nói:

- Được thôi, xin Nam Tước Đại nhân hãy bù thêm ba trăm bốn mươi chín điểm công trạng.

Nãy giờ Dư Tắc Thành mang đặc sản ra đổi tổng cộng được hai trăm hai mươi bảy điểm, so ra vẫn còn thiếu một trăm hai mươi hai điểm công trạng.

Dư Tắc Thành nói:

- Thật là có lỗi, còn thiếu một trăm hai mươi hai điểm công trạng, có thể cho ta khất nợ được chăng?

Động phủ Pháp Linh nói:

- Có thể cho nợ, bất quá phải trả lãi. Ta có thể cho ngài mượn một trăm năm mươi điểm công trạng, bất quá cho mượn chui phải thu lại mười ba, lãi suất mỗi tháng là một trăm phần trăm.

Dư Tắc Thành kêu lên:

- Trời ơi, quả thật là cắt cổ người ta, ngươi cũng thật là tham lam quá mức! Ngươi không được kéo dài kế hoạch khôi phục Cổn Châu, nếu đến lúc đó, ngươi trừ hết ba ngàn điểm công trạng của ta vào phần lãi, vậy ta không đổi phi kiếm đâu!

Động phủ Pháp Linh nói:

- Xin ngài yên tâm, sẽ không có chuyện này, chỉ trong một tháng là có thể khôi phục lại Cổn Châu. Đến lúc đó chỉ trừ cả vốn lẫn lời của ngài là hai trăm điểm công trạng, xin hỏi ngài có chấp thuận hay không?

Dư Tắc Thành đáp:

- Thôi được, ta đổi.

Dư Tắc Thành có được điểm công trạng quá dễ dàng, cho nên không cảm thấy uổng phí, dứt khoát đổi lấy phi kiếm Hằng cổ Nhật Nguyệt.

Lập tức một đạo hào quang từ ngoài điện bay vào, chính là phi kiếm cửu giai Hằng cổ Nhật Nguyệt. Chỉ nghe một tiếng kiếm ngâm vang lên, Hằng cổ Nhật Nguyệt thình lình lóe lên, nháy mắt rơi vào tay Dư Tắc Thành.

Kiếm này dài chừng một thước ba tấc, có hai màu vàng trắng, màu vàng là nhật, màu trắng là nguyệt, chạy dài suốt thân kiếm. Dư Tắc Thành cẩn thận quan sát, giống như nhật nguyệt một lên một xuống, tồn tại vĩnh viễn, tựa như dòng sông thời gian, chảy mãi không ngừng.

Hào quang hai màu vàng trắng lưu chuyển không ngừng trên thân kiếm. Hào quang này mờ nhạt gần như không thấy, thân kiếm mỏng như tờ giấy, như ẩn như hiện, hết sức tự nhiên, có một phong thái vô cùng đặc biệt.

Dư Tắc Thành càng nhìn càng thấy thích, thình lình cơ thể hắn chấn động, một tiếng keng vang lên, một đạo quang hoa bay ra, chính là phi kiếm Sát Na Quang Hoa. Hai kiếm gặp nhau phát ra tiếng kiếm ngâm, giống như hảo hữu lâu ngày gặp lại, cao hứng vô cùng.

Thật là quá tốt, hai kiếm này không có địch ý với nhau, tương lai mình có thể điều khiển song kiếm chém giết cường địch. Lúc trước ở đại lục Thanh Điền, Dư Tắc Thành điều khiển Sát Na Quang Hoa giết chết Đại Yêu Ma. Hiện tại song kiếm hợp bích. Hằng cổ Nhật Nguyệt phối hợp cùng Sát Na Quang Hoa, chắc chắn sẽ hùng mạnh hơn nhiều.

Dư Tắc Thành cảm thấy hết sức vui mừng, song kiếm cũng vui mừng không kém, thình lình lóe lên, sau đó chui vào thân thể Dư Tắc Thành.

Đổi phi kiếm xong, thiếu lại một số điểm công trạng, ở lại đây không còn ý nghĩa gì. Dư Tắc Thành bèn quyết định rời khỏi, từ biệt động phủ Pháp Linh, dẫn theo Ma Chủ Già Lam và Bạch Hà Tích trở về Thủy Vân tông.

Hôm nay là mồng Hai tháng Ba, kiếp nạn của Thủy Vân tông đã qua đi, đám tân khách có người âm thầm rời khỏi, vì ba liên minh Cổn Châu trọng thương sẽ dẫn tới Cổn Châu đại biến, có người trong lòng tính kế, trở về chuẩn bị, bất quá bọn họ cũng không ngờ tới biến hóa lớn hơn nhiều sắp xảy ra.

Sau khi Dư Tắc Thành trở về Thủy Vân tông, Ma Chủ Già Lam biến ra hình dáng khác, không ai có thể nhìn ra nàng là Thiên Ma Ma Chủ nữa, Dư Tắc Thành dẫn theo nàng ở lại Thủy Vân tông.

Bọn Cốt Luân Tề Văn chưa rời khỏi, Dư Tắc Thành bèn giới thiệu Ma Chủ Già Lam là bằng hữu quen nhau khi đại chiến xảy ra. Dưới ảnh hưởng pháp lực của Ma Chủ Già Lam, không ai để ý tới.

Dư Tắc Thành ở lại đây chờ đợi Cổn Châu biến hóa, hắn muốn tận mắt chứng kiến một sự kiện kịch sử quan trọng.

Vào giờ Hợi ngày mồng Ba tháng Ba, đại địa bắt đầu chấn động, chấn động liên tục như vậy trong khoảng sáu canh giờ, khiến cho tất cả sinh linh toàn Cổn Châu kinh hãi vô cùng. Vô số loài cá, hải yêu dưới biển chạy trốn ra thật xa, ngư dân trên biển có thể nhìn thấy mặt biển bị cá bao phủ lấp kín. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện

Động đất gây ra chấn động ba ngày liên tiếp, không hề ngừng nghỉ.

Mồng Bảy tháng Ba, ở Thương Khung hải phía Bắc cổn Châu đột ngột bạo phát núi lửa. Trong vùng biển rộng chừng mười vạn dặm bùng nổ chín mươi chín ngọn núi lửa. Biển cả sôi trào, hình thành mười ba đợt sóng thần, đợt cao nhất có tới mười trượng, khiến cho bờ Bắc Hải dài ba trăm dặm bị ngập hoàn toàn.

Thành Lâm Hải nằm ở phía Nam, may mắn thoát khỏi kiếp nạn này. Sau khi sóng thần kết thúc, động đất cũng biến mất.

Núi lửa sôi trào, khiến cho nước biển cũng sôi theo ầm ầm. Hơi nước, tro than bay lên che cả bầu trời, Kinh châu, Lư châu cũng chịu ảnh hưởng.

Mười một tháng Ba, đại lục sinh ra, nước biển lui lại, trong phạm vi mười dặm Thương Khung hải bắt đầu hiện lên đảo nhỏ.

Những đảo nhỏ này xuất hiện liên tiếp trong vòng mười ngày, mỗi ngày có vài trăm đảo như vậy.