Trên trời đột ngột giáng xuống một đạo thanh khí nhàn nhạt, cùng màu với nền trời xanh, ngay sau đó là đạo thứ hai, thứ ba... mãi cho tới đạo thứ chín.
Cửu khí thùy lưu, tiên lộ động khai, thiên quang tiếp dẫn, thất thải hộ thể, tiên âm thanh minh, thiên nữ tán hoa, nguyên khí cộng minh, thiên địa vi thanh. Không ngờ xuất hiện một lượt Bát Tướng phi thăng, quả thật là trước nay chưa từng có. Hữu Hùng sư tổ sắp sửa phi thăng.
Trước Trích Tinh lĩnh, một tiếng kiếm ngâm vang lên, đây là tín hiệu tụ tập đệ tử Hiên Viên kiếm phái. Lập tức vô số kiếm quang dâng lên, tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái ngự kiếm bay tới tập trung lại hình thành trận thế nhiều tầng, cung tống Hữu Hùng sư tổ phi thăng.
Chưởng môn Thạch Cơ đứng đầu hô lớn:
- Đệ tử Hiên Viên, cung tống tổ sư phi thăng, phù hộ Hiên Viên kiếm phái ta vĩnh viễn trường tồn.
Kim Long kia hạ xuống, nhìn mọi người gật gật đầu, bất chợt phát ra ba đạo hào quang, hai đạo rơi vào trong tay chưởng môn Thạch Cơ, còn một đạo bay tới Hiên Viên kiếm phong ở xa xa, đây là di bảo của Tiên Nhân.
Sau đó Kim Long này hình thành một luồng sáng, trong suốt như trụ pha lê, rơi xuống đất. Lập tức vô số mỹ nữ xuất hiện bên cạnh, chính là ba ngàn mỹ nữ của Hữu Hùng sư tổ.
Các nàng mặc đủ các loại pháp bào, cẩm y, pháp y, giờ phút này là khoảnh khắc xinh đẹp nhất của các nàng. Các nàng thi nhau bay vọt tới, cỡi lên trên Kim Long. Lúc trước là Hữu Hùng sư tổ cỡi các nàng, hiện tại tới lượt các nàng làm ngược lại.
Mỗi một nữ tu sĩ cỡi lên trên thân hình Kim Long, lập tức thân thể hóa thành ngọn đuốc cháy bừng bừng. Trên thân thể nàng ấy bay ra một luồng nguyên thần lớn bằng người thật, hào quang lóng lánh trong suốt, sau đó ngồi lên Kim Long, hòa hợp với Kim Long thành một thể.
Cứ như vậy ba ngàn mỹ nữ đã cỡi hết lên lung Kim Long. Kim Long bèn bay lên không, tiến đến trước cầu vồng bảy sắc. Trước khi lên cầu vồng, Kim Long còn ngoái lại cất lên một tiếng long ngâm, dường như đang cáo biệt mọi người, lưu luyến không nỡ rời đi.
Chưởng môn Thạch Cơ lại hô:
- Đệ tử Hiên Viên cung tống tổ sư phi thăng, phù hộ Hiên Viên kiếm phái ta vĩnh viễn trường tồn.
Kim Long gật gật đầu, nháy mắt tiến lên cầu vồng. Thình lình một đạo hào quang ngập tràn thiên địa, đây chính là tiên quang chúc phúc.
Lập tức tất cả tiên quang chúc phúc này chiếu lên người tất cả đệ tử Hiên Viên, chiếu lên Gò Hiên Viên, chiếu lên tất cả động phủ Hiên Viên trên Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong.
Một tiếng chuông du dương vang lên, theo dư âm ngân nga của nó, cầu vồng bảy sắc kia dần dần ngắn lại.
Bất chợt trên khắp Gò Hiên Viên đồng loạt vang lên tiếng chuông liên miên không dứt. Các tu sĩ khắp nơi tới dự đại lễ cũng cất tiếng ngân nga phụ họa, tiếng vang rền không dứt, khung cảnh hết sức trang nghiêm.
Cuối cùng cầu vồng hoàn toàn dung nhập vào nền trời, nháy mắt biến mất. Cũng cùng lúc này, tà dương chiếu ra vạn đạo hào quang rọi xuống thiên địa.
Hữu Hùng sư tổ dẫn theo ba ngàn mỹ nữ hóa long phi thăng, đại lễ phi thăng kết thúc mỹ mãn.
Sau khi đại lễ kết thúc, lập tức có tu sĩ bắt đầu cáo biệt. Sau khi quan sát đại lễ phi thăng này, rất nhiều người trong lòng sinh cảm ngộ, lại thêm thân thọ tiên quang, muốn lập tức trở về bế quan tu luyện.
Lập tức biển người hình thành nước thủy triều, vô số tu sĩ nhất nhất cáo biệt. Đại họa của Hiên Viên kiếm phái đã kết thúc trong lặng lẽ.
Trên bình đài, các Chân Nhất Thần Quân cũng nhất nhất cáo từ rời đi, nhưng còn một ít vẫn bất động nơi đó, dường như đang chờ đợi chuyện gì.
Dư Tắc Thành đang muốn rời đi, đột nhiên sư phụ Nam Thiên Chân Quân xuất hiện, nói với hắn:
- Tắc Thành, theo ta tới đây.
Dư Tắc Thành lập tức theo sau sư phụ, hai thầy trò đi tới một trang viện nằm trong sơn cốc. Sau khi tiến vào trang viện, Dư Tắc Thành mới phát hiện có mười mấy Kim Đan Chân Nhân có mặt tại nơi này, có cả Hương Xuyên Chân Nhân, Thần Hi Chân Nhân, Nhất Tâm Chân Nhân.
Mọi người thấy Dư Tắc Thành tới, ai nấy đều gật gật đầu, tỏ ra khen ngợi hành vi cổ vũ Hữu Hùng sư tổ lúc nãy của hắn. Dư Tắc Thành cũng đáp lễ, sau đó lấy đặc sản Tam Thiên giới ra làm lễ vật trao tặng.
Mọi người cùng nhau chờ đợi, Dư Tắc Thành không biết là vì chuyện gì. Chỉ trong thoáng chốc, một đám Kim Đan Chân Nhân cũng tới tụ hợp, những người này toàn là hảo thủ cao nhân trong Hiên Viên kiếm phái.
Chỉ một lúc đã tụ tập ba mươi người. Lúc này lão điên đã tới, dẫn theo các vị Nguyên Anh Chân Quân như Tung Hóa Chân Quân. Phong Sư sư tổ, Vũ Hóa sư tổ...
Lão điên nhìn mọi người nói:
- Các đệ tử, lần đại lễ phi thăng này vừa mới có dấu hiệu, tin tức đã truyền khắp thiên hạ. Đây là đại địch của ta cố ý lợi dụng đại lễ này đánh lén Hiên Viên kiếm phái ta.
- Thế nhưng chúng bày mưu hại ta, ta cũng bày mưu lại, kế hoạch của chúng đã bị chúng ta hoàn toàn biết rõ. Tương kế tựu kế, ta lấy danh nghĩa Minh chủ thứ bảy của Thiên Địa minh, phát động Chiến Tranh lệnh, dùng gậy ông đập lưng ông, hóa giải nguy cơ lần này, phá giải âm mưu của địch. Hiện tại đã tới thời điểm chúng ta phản kích, để cho địch nhân của ta phải trả giá cho hành vi của chúng.
Tất cả Nguyên Anh Chân Quân, Kim Đan Chân Nhân nghiêng tai tiếp tục lắng nghe, lão điên nói tiếp:
- Lần này kẻ thù hãm hại chúng ta chính là Hồng Hoang Vệ ở Thanh Khư cốc, Bích Hải Long Cung, Thương Khung hải.
vốn trong môn vẫn phỏng đoán rằng cừu địch lần này hãm hại Hiên Viên kiếm phái hẳn là một môn phái nào đó. Nhưng lúc này nghe lão điên nói tới Hồng Hoang Vệ, dường như chưa ai nghe qua bao giờ.
Dư Tắc Thành nghe vậy rúng động trong lòng, thật ra hắn từng nghe qua về Hồng Hoang Vệ, Thương Khung hải, năm xưa đã gặp ở Tĩnh Ngộ tông một lần.
Lão điên nói tiếp:
- Hồng Hoang Vệ ở Thanh Khư cốc, Bích Hải Long Cung, chính là một trong những thế lực mạnh nhất trong Thương Khung hải. Bọn chúng chính là một trong mười tám Chân Long nhất tộc ở Thương Khung hải, là kẻ cầm đầu Hải tộc nhiều đời xâm lược Lục Vực Thương Khung chúng ta. Vào ba trăm năm trước, chúng đã xâm nhập Lục Vực trở lại.
- Bọn chúng hóa thân thành người, dần dần xâm nhập vào các môn phái tu tiên ở Lục Vực chúng ta. Năm xưa Dư Tắc Thành từng phát hiện dấu vết của chúng ở Tĩnh Ngộ tông, báo lại cho ta. Từ lúc ấy Thiên Địa minh chúng ta bắt đầu tiến hành điều tra chuyện này, lúc ấy mới phát hiện bọn chúng đã xâm nhập khống chế khoảng ba mươi môn phái tu tiên. Trong số đó có bốn trung môn là Bắc Hải Hạo Đãng tông, Đại Mộng Thương Thiên Động, Bắc Cực Hàn Băng đảo, Thái Nhất Thái Minh cốc.
- Đây là Hải tộc phát động xâm lược Nhân tộc ta, đây là Dị tộc tuyên chiến với Nhân tộc ta, cho nên đã tới lúc Thiên Địa minh phát huy tác dụng. Cho nên trước lần đại lễ phi thăng này, Thiên Địa minh đã phát ra lệnh tập kết, mượn cơ hội đại lễ này triệu tập tất cả cao thủ trong môn. Vào lúc đại lễ phi thăng hôm nay chấm dứt là lúc chúng ta động thủ. Tới nửa đêm nay, chúng ta sẽ tiêu diệt hoàn toàn ba mươi mốt môn phái bị Dị tộc xâm nhập. Đồng thời cũng viễn trình tập kích tiêu diệt Thanh Khư cốc, Bích Hải Long Cung ở Thương Khung hải. Các vị, đây là nhiệm vụ của chúng ta, mọi người tập kết tại đây, lập tức nghỉ ngơi, chuẩn bị xuất phát.
Dư Tắc Thành vẫn tỏ ra bình thản ngoài mặt nhưng trong lòng thầm đoán, đáng thương thay cho Hồng Hoang Vệ ở Thanh Khư cốc, bọn chúng lãnh một đao oan uổng của Hiên Viên kiếm phái. Chuyện đánh lén Hiên Viên kiếm phái tuyệt đối không phải là bọn chúng làm, là môn phái khác gây nên, nhưng chuyện đã xảy ra, làm sao ứng phó?
Vì vậy lão điên mượn cơ hội đẩy sang chuyện Hồng Hoang Vệ, Thanh Khư cốc, lấy danh nghĩa Thiên Địa minh mượn cớ vì sự sinh tồn của Nhân tộc, đưa ra nhiệm vụ này cho Thiên Địa minh. Như vậy phàm là tân khách tới đây, bất cứ ai là đệ tử của Thiên Địa minh cũng không thể nhân cơ hội này quấy rối. Ai muốn âm thầm gây rối, khơi ra chuyện chính là địch nhân của Thiên Địa minh, là địch nhân của cả Nhân tộc, giúp đỡ DỊ tộc. Chụp mũ cỡ này, lập tức kế hoạch địch nhân muốn đánh lén Hiên Viên kiếm phái tan thành mây khói, nguy cơ của Hiên Viên kiếm phái qua đi. Đây có lẽ là phương pháp hóa giải của lão điên như lời chưởng môn Thạch Cơ đã nói với Dư Tắc Thành hôm trước.
Hiện tại đại lễ phi thăng đã chấm dứt, tự nhiên phải ra tay với Hồng Hoang Vệ ở Thanh Khư cốc.
Sau một lát, mọi người đến đông đủ, lập tức xuất phát. Sáu vị Nguyên Anh Chân Quân cùng lão điên phá không mà đi, bọn họ tới Thương Khung hải tấn công sào huyệt địch nhân trước. Trận chiến xảy ra nơi đó, đám Kim Đan Chân Nhân như Dư Tắc Thành gần như không thể nhúng tay vào, có đi cũng bằng vô ích.
Thanh Khư cốc ở Bích Hải Long Cung, Thương Khung hải có thực lực siêu quần, nghe nói có một trăm lẻ Hồng Hoang Vệ, mỗi một Hồng Hoang Vệ đều có tu vi Nguyên Anh, mà bọn chúng chỉ là hộ vệ cấp thấp nhất. Dưới bọn chúng có hơn vạn hộ vệ Hải tộc, đều là hải yêu có tu vi Kim Đan. Trên bọn chúng còn có mười tám Cung chủ, toàn là Phản Hư Chân Nhất. Hơn nữa theo như truyền thuyết, trên mười tám Cung chủ còn có Long Thần Long Hoàng.
Chiến đấu ở đẳng cấp này, bọn Kim Đan Chân Nhân như Dư Tắc Thành hoàn toàn không thể nhúng tay. Bất quá hiện tại bọn họ cũng có trách nhiệm trong người, ba mươi Kim Đan Chân Nhân còn lại chia làm năm tổ, mỗi tổ phụ trách một môn phái tu tiên.
Người cầm đầu tổ Dư Tắc Thành chính là Nhất Tâm Chân Nhân. Còn lại bốn người Dư Tắc Thành cũng không quen biết bọn họ, nhưng bọn họ ai cũng biết hắn. Gần đây Dư Tắc Thành làm ra nhiều chuyện nổi bật, gần như ai cũng biết hắn.
Mọi người hóa thành kiếm cưu bay thẳng lên trời, dưới sự điều khiển của Nhất Tâm Chân Nhân, bay vào Thanh Minh.
Nhất Tâm Chân Nhân nói:
- Các vị sư đệ, sư diệt, nhiệm vụ của tổ sáu người chúng ta là tấn công Đại Mộng Thương Thiên động. Đây là một trong tám trăm bàng môn, đã bị Hồng Hoang Vệ ở Thương Khung hải xâm chiếm hoàn toàn. Nhiệm vụ chúng ta là bình định môn phái này, đánh chết tất cả địch nhân tới chi viện cho chúng.
- Đại Mộng Thương Thiên động kia nằm ở địa vực Sở Tây, Hạ châu, cách nơi này mười tám vạn sáu ngàn dặm, mọi người chuẩn bị khẩn trương lên đường cho kịp.
Đột nhiên Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Chậm đã. Nhất Tâm sư thúc, ở đây tiểu diệt có một tinh thuyền chuyên môn phi hành trong Thanh Minh. Sáu người chúng ta có thể ngồi vào đó, như vậy sẽ tiết kiệm được nỗi mệt nhọc vất vả đi đường, có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, sau khi tới nơi có thể dốc hết toàn lực đánh một trận.
Vừa nghe lời này của Dư Tắc Thành, năm người còn lại kinh ngạc sững sờ, Nhất Tâm Chân Nhân vội nói:
- Còn có tinh thuyền có thể phi hành trong Thanh Minh sao, quả là bảo bối! Đây là môn phái nào mới nghiên cứu ra vậy, con mau mau lấy ra, như vậy sẽ đỡ cho chúng ta khỏi phải phi hành mệt nhọc.
Dư Tắc Thành cười, lấy ra Lôi Đình Việt Không Chu, lập tức giữa hư không xuất hiện một luồng lôi quang, giống như Thiên Lôi hành không, vô số điện quang lóng lánh chớp nháy. Trong lôi quang có đủ hào quang các màu xanh đỏ tím vàng, rực rỡ đẹp mắt, khiến cho người ta khen ngợi không thôi.
Dư Tắc Thành điểm vào thân thuyền, lập tức Lôi Đình Việt Không Chu từ từ khuếch đại, hóa thành một luồng lôi quang to chừng một trượng. Cả sáu người gồm cả Dư Tắc Thành nhìn thấy luồng lôi quang này, không nhịn được bất giác lùi về phía sau một bước, thần uy kinh khủng khi Hữu Hùng sư tổ đối mặt với lôi kiếp còn đó, khiến cho bọn họ đều hơi e ngại luồng lôi quang này.
Lôi quang chợt lóe, tất cả sáu người bị hút vào trong tinh thuyền, sau đó tinh thuyền bắt đầu hóa thành tia chớp, bay đi rất nhanh trong Thanh Minh. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Mọi người ngồi trong tinh thuyền tuy rằng hơi chật hẹp một chút, nhưng cũng coi như tạm được, vẫn còn thoải mái hơn nhiều so với phi hành trong Thanh Minh.
Dư Tắc Thành lấy tiên tửu, thức ăn ra, mọi người vừa ăn uống nghỉ ngơi vừa trò chuyện vui vẻ thoải mái.
Mọi người bắt đầu tán gẫu với nhau, tính Dư Tắc Thành hảo sàng, rất nhanh chiếm được cảm tình của bốn vị Kim Đan Chân Nhân kia. Bốn người này là Phi Sương Chân Nhân, Tứ Duy Chân Nhân, Thanh Âm Chân Nhân, Tọa Vong Chân Nhân.
Trong đó hai người Phi Sương Chân Nhân và Thanh Âm Chân Nhân là thành viên trong chín mươi chín Thiên tu sĩ của Hiên Viên kiếm phái. Ngoại trừ đại sự của môn phái như hiện tại, bình thường bọn họ không hỏi tới chuyện đời, miệt mài khổ tu Nguyên Anh trên Hiên Viên kiếm phong.
Phù Mộng sư tỷ và Cô Tùng sư huynh của Nam Thiên Chân Quân cùng là tu sĩ như vậy, bỏ lại cả nữ nhi của mình, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì khác, chỉ lo khổ tu trên Hiên Viên kiếm phong. Từ khi Dư Tắc Thành gia nhập môn phái tới nay bất quá chỉ gặp được bọn họ vài lần.
Tứ Duy Chân Nhân kia chính là sư thúc của Dư Tắc Thành, sư đệ của Nam Thiên Chân Quân. Nghe đồn ông hay dạo chơi xung quanh, bao nhiêu năm qua chưa hề trở về Hiên Viên kiếm phái, hôm nay mới gặp mặt Dư Tắc Thành lần đầu tiên. Lần này biết nguy cơ của Hiên Viên kiếm phái mới chạy về ra sức cho môn phái. Sở dĩ ông có thể tham gia hành động này, thật ra cũng nhờ ông chính là mật thám của Thiên Địa minh.
Tọa Vong Chân Nhân vốn đang trấn thủ ở Hầu cổ sơn thuộc địa vực Lương châu.
Sau khi mọi người đã biết về nhau, Thanh Âm Chân Nhân bèn hỏi:
- Nhất Tâm sư huynh, rốt cục Đại Mộng Thương Thiên động kia là môn phái thế nào, vì sao chúng ta chưa từng nghe qua?
Nhất Tâm Chân Nhân đáp:
- Từ trước tới nay, Đại Mộng Thương Thiên động vẫn tỏ ra thần bí khôn lường. Phái này tinh thông Đại Mộng tâm pháp, pháp quyết tối cao của chúng ta Khiên Mộng Dẫn Huyễn thuật, kết hợp mộng cảnh và ảo giác thành một thể, được xưng là có thể giết người trong mộng.
- Phái này được lập ra bảy ngàn năm trước, khai tông tổ sư của chúng đã phi thăng Tiên Giới, nghe nói tu vi người này đã đạt tới trình độ Mộng Trung Bạch Nhật, chỉ cần nằm mộng một giấc, có thể thay trời đổi đất, hùng mạnh vô cùng.
- Nhưng hậu bối đệ tử lại cực kỳ vô dụng, kẻ tu luyện thuật này đại thành nếu không phải suốt ngày đắm chìm trong mộng, cũng ỷ vào pháp thuật của mình tạo ra ảo mộng, khiến người trong mộng tưởng là hiện thực. Bọn chúng giả danh lừa bịp khắp chốn, đời sau không bằng đời trước, cuối cùng từ thượng môn rớt xuống trung môn. Nếu không nhờ trong môn từ trước tới nay vẫn có Nguyên Anh Chân Quân tồn tại, Kim Đan Chân Nhân cũng có khoảng mười người, e rằng không được xếp vào hàng ngũ ba ngàn tả đạo.
- Đối phó với pháp thuật của tông này, chỉ cần ý chí kiên cường, không bị mộng cảnh dụ hoặc là được. Mộng rốt cục vẫn là mộng, không có cảnh giới Mộng Trung Bạch Nhật, bọn chúng không chịu nổi một đòn.
Tứ Duy Chân Nhân lại nói:
- Theo tin tức của Nhạn Hành tông, Nguyên Anh Chân Quân của Đại Mộng Thương Thiên động đã chết, bằng không cũng không tới nỗi bị Hồng Hoang Vệ xâm nhập. Có ba tên Kim Đan Chân Nhân trong đó tình nguyện làm nội ứng cho chúng ta. Trận chiến này ngoại trừ nỗi lo viện quân Hồng Hoang Vệ, Đại Mộng Thương Thiên động không đáng để lo tới.
Nhất Tâm Chân Nhân nói tiếp:
- Đây mới là nỗi lo lớn nhất. Tham gia tiêu diệt Đại Mộng Thương Thiên động còn có Dạ Ma tông, A Đê Bà Nguyên kiếm phái, Phượng Âm Ma tông, Mạc Bắc Yêu Đao môn. Những môn phái này đều nhất trí đề cử chúng ta làm tổng chỉ huy hành động lần này.
- Tổng chỉ huy, hừ, e rằng không ai chịu nghe theo chúng ta chỉ huy. Đến lúc quân cứu viện của địch nhân tới đây, e rằng chỉ có chúng ta liều mạng.
Tứ Duy Chân Nhân nói:
- Chuyện này cũng là lẽ đương nhiên, bất kể nói thế nào, hành động lần này cũng hóa giải nguy cơ cho Hiên Viên kiếm phái chúng ta, cho nên bên trong Thiên Địa minh cũng phải phối hợp một chút. Chúng ta cũng phải trà giá nhiều hơn, lần này kẻ phải liều mạng chiến đấu chính là chúng ta.
Mọi người cứ như vậy tán gẫu với nhau sôi nổi. Lôi Đình Việt Không Chu này nhanh như điện chớp, rốt cục đã chạy tới cửa ải địa vực, vượt qua nơi đó, tiếp tục bay vào Thanh Minh, nhắm thẳng hướng Đại Mộng Thương Thiên động.
Rốt cục vào lúc nửa đêm, tinh thuyền đã tới cách Đại Mộng Thương Thiên động ngoài ba ngàn dặm. Dư Tắc Thành thu tinh thuyền lại, mọi người hóa kiếm cưu phi hành mà đi. Không thể để tinh thuyền này lộ ra ngoài, nó chính là một loại vũ khí mang tính chiến lược hùng mạnh.
Kiếm cưu phi hành vượt qua lộ trình ba ngàn dặm chỉ trong thoáng chốc, lúc này là ban đêm, không trung tối đen tới cực điểm, trông có vẻ hơi giả dối.
Nhất Tâm Chân Nhân truyền âm nói:
- Đây là Ám Hắc Thiên Mạc do Dạ Ma tông bày ra, xem ra bọn họ đã chuẩn bị động thủ.
Phát ra tín hiệu đi thôi, cho bọn họ biết chúng ta tới rồi.
Tứ Duy Chân Nhân lặng lẽ niệm chú, lập tức một cỗ dao động kỳ dị lan truyền ra. Rất nhanh trên một ngọn núi cao có tín hiệu đáp lại, Nhất Tâm Chân Nhân điều khiển kiếm cưu chuyển hướng, lập tức bay về phía đó.
Cách ngọn núi này ngoài trăm dặm chính là sơn môn của Đại Mộng Thương Thiên động. Bên dưới ngọn núi này là một vùng bình nguyên khoảng chừng ngàn dặm, ở giữa bình nguyên có một vực sâu khổng lồ, rộng chừng trăm dặm, trên miệng vực mây mù bao phủ, che kín miệng vực. Đây chính là lối vào sơn môn động phủ Đại Mộng Thương Thiên động.
Bay đến đỉnh núi, kiếm cưu phân giải, sáu người ai nấy ngự kiếm bay tới. Trên đỉnh núi chợt hiện ra một điểm sáng chỉ dẫn phương hướng cho mọi người.
Sáu người đáp xuống chỗ điểm sáng ấy, đã có năm người chờ sẵn tại đây. Có ba nam hai nữ, một người toàn thân dung nhập vào bóng đêm, chính là chỉ huy của Dạ Ma tông tại đây. Một người kiếm khí vờn quanh thân thể, hóa thành đủ các loại hình thái như độc, ôn, hủ, chướng, u, quỷ, ma, yêu... Người này là chỉ huy của A Đê Bà Nguyên kiếm phái tại đây. Còn có một người mày liễu như đao, tóc dựng như dao, chính là đại diện Mạc Bắc Yêu Đao môn.
Ngoại trừ bọn họ ra còn có hai nữ nhân, một người trong đó thân vận đồ đen viền kim tuyến, tóc, lông mày, làn da trắng như tuyết, thậm chí cả lông mi cũng trắng. Quan sát cẩn thận một chút, tuy rằng làn da của nàng trắng như ngọc bạch, nhưng nõn nà mềm mại, tinh khiết như mỡ đông, ngũ quan ngay ngắn nghiêm chỉnh, diễm lệ yêu kiều.
Có thể nói toàn thân vị nữ tu tiên này là do băng tuyết làm ra, toát ra khí tức đẹp đẽ nhưng hết sức lạnh lùng, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Nàng này ắt là đại diện của Băng Tuyết thần cung, dường như muội muội của sư phụ Nam Thiên Chân Quân là đệ tử của môn phái này.
Nữ nhân còn lại đầu bới lên cao, cài Thất Thải Phi Phượng trâm, đôi mắt xếch lên lộ ra khí tức hết sức uy nghi, mũi cao môi mỏng, làn da trơn mịn, phát ra một làn ánh sáng dịu nhẹ. Tuy rằng xinh đẹp đến cực điểm, nhưng vóc dáng cao thon của nàng lại toát ra khí tức uy nghiêm khiến cho người ta không thể không đem lòng ngưỡng mộ.
Trên người nàng khoác Trường Tụ Bạch Vân bào, trong vận chiếc Ngân Ti Lượng Sam bó sát người, làm thoáng lộ ra vầng ngực căng tròn đầy nữ tính.