- Được rồi, không còn vấn đề gì nữa, tầng này là thánh địa chân chính của Thanh Khâu tộc, không có bất cứ nguy hiểm gì. Nơi này rộng chừng trăm dặm, hoàn toàn là tiên cảnh chốn nhân gian.
Mọi người tiến vào trong một đám cung điện san sát, trong đó ngự uyển hoa viên, sảnh ngọc lưu ly, hoa viên giả sơn, nước chảy dưới cầu, đình đài lầu các, hồ nước xanh trong... Tất cả tạo nên quang cảnh vô cùng thanh lịch, xinh đẹp mà hùng vĩ.
Trên là trời xanh, dưới là lầu quỳnh gác ngọc, tiến vào trong đó như lạc cõi tiên. Khắp nơi hoa cỏ sum suê, trân cầm dị thú đâu đâu cũng thấy, quả thật là tiên cảnh, khiến cho người ta không khỏi ngẩn ngơ. Xa xa là rừng cây suối nước vô cùng thanh nhã, khiến cho người ta cất lời khen ngợi không thôi.
Mọi người tiến vào dãy cung điện, Dư Tắc Thành quan sát phong cảnh xung quanh, không khỏi gật gật đầu, nơi đây quả thật là tiên cảnh.
Hải Kính Chân Nhân nói:
- Nơi đây chính là thánh địa của Thanh Khâu tộc năm xưa, thật là một địa phương tuyệt hảo. Năm xưa chúng ta thanh lý tới đây, nghĩ rằng nơi này là tầng cuối cùng của di tích. Mọi người ra sức tập trung ở bên ngoài, khai phá thế giới mới.
- Không ngờ vào năm trước, trong lúc vô tình chúng ta phát hiện ra phía dưới còn có một tầng nữa, hơn nữa tầng dưới mới là trung tâm của thánh địa này, thật là xấu hổ.
Dứt lời, Hải Kính Chân Nhân dẫn Dư Tắc Thành đi vào cung điện trung tâm. Cung điện này hoành tráng uy nghi, to lớn vô kể, bên trong không gian rất lớn, cột đá cao ngất chừng trăm trượng, có tổng cộng một trăm lẻ tám trụ như vậy, chống đỡ cho toàn cung điện.
ở cửa cung có mười hai ao nước, trên ao có mười hai chiếc cầu phao, di động trên mặt nước, càng làm lộ rõ khí phái hào hoa, dùng cho người ra vào cung điện.
Mọi người tiến lên cầu phao, đi đến nửa chừng, Hải Kính Chân Nhân nói:
- Không ai ngờ rằng cung điện này chỉ là ngụy trang, hết thảy trong tầng bảy này là vì che giấu tầng tám của di tích. Nơi quan trọng nhất của di tích nằm ở nơi dễ thấy nhất, ngay trong ao nước dẫn vào cung điện này.
Dứt lời, Hải Kính Chân Nhân nhảy xuống ao, lập tức biến mất, tiến vào một không gian khác. Dư Tắc Thành nhìn thử, cho dù là Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của hắn cũng không thể cảm ứng được nơi này có gì khác với những nơi khác. Bất quá sau khi Hải Kính Chân Nhân nhảy xuống lại biến mất.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó cũng nhảy xuống theo. Chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, đã tiến vào một thế giới di tích khác.
Thế giới di tích này cũng không lớn, chỉ chừng ngàn trượng, là một cung điện lát đá xanh. Trong cung điện này có một kiến trúc như một phần mộ cao chừng trăm trượng, đứng sừng sững ở trung tâm cung điện.
Trên phần mộ, trên vách, trên trần, trên mặt đất cung điện, đâu đâu cũng thấy pháp chú phù văn, chính là vô số cấm chế, vô số pháp trận. Liếc mắt nhìn quanh một vòng, chỉ có một cảm giác duy nhất, chính là phong ấn.
Đúng vậy, phong ấn, phong ấn rất lớn, cả cung điện mộ phần này toàn là phong ấn, còn là một phần của phong ấn lập thể. Tất cả những tầng ngoài của di tích này đều vì che giấu sự tồn tại của phong ấn nơi này.
Sau khi tiến vào đây, Dư Tắc Thành lập tức có cảm giác pháp lực trong cơ thể mình đã tiêu tan hai phần ba. Ngoại trừ ba lực lượng của lực Kiếm Cưu, lực Tinh Thần, đạo Thần Dương còn tồn tại, những pháp lực khác hoàn toàn biến mất, cũng đã bị nơi này phong ấn lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Nhưng Huyết Cương Thần Quyết ở nơi này lại rơi vào trạng thái vô cùng hưng phấn, dường như nơi này có thứ gì đó kích thích nó, khiến cho huyết mạch toàn thân Dư Tắc Thành hưng phấn không thôi.
Dư Tắc Thành nhìn quanh, không khỏi cau mày, Hải Kính Chân Nhân nói:
- Pháp lực trong này bị phong ấn hoàn toàn, lúc chúng ta vô tình phát hiện được nơi này, sau khi trải qua dò xét một phen mới biết là một di tích bị phong ấn rất lớn. Cũng không biết Thanh Khâu tộc kia phong ấn thứ gì ở nơi này, lại cần xây dựng thánh địa tiến hành yểm hộ như vậy...
- Chúng ta phát hiện ra một tấm bia đá của Yêu tộc trong này, đáng tiếc chúng ta chỉ có thể đọc hiểu được một, hai phần trăm văn tự trên đó, cho nên không thể biết được nơi này rốt cục là địa phương nào. Cho nên chúng ta mới tìm tới tiên sinh, hy vọng tiên sinh có thể đọc được toàn bộ văn tự Yêu tộc trên tấm bia này.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Tấm bia ấy ở nơi nào?
Hải Kính Chân Nhân nhìn thoáng qua Trác Văn Quân. Trác Văn Quân gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Hải Kính Chân Nhân mới nói:
- Xin tiên sinh theo ta tới đây.
Sau đó dẫn Dư Tắc Thành đi tới phần mộ kia, chỉ thấy một tấm bia đá cao chừng sáu thước bằng cẩm thạch màu đỏ máu đứng ở đó, trên đó khắc vô số thượng cổ yêu văn.
Thật ra những yêu văn này không phải khắc, đúng hơn là hiện lên, thỉnh thoảng hóa thành hào quang đủ màu, trông vô cùng phiêu hốt.
Dư Tắc Thành đi tới, giơ tay nhẹ vuốt ve tấm bia, sau đó còn ngửi một cái. Lập tức hắn biết tấm bia này có niên đại đã lâu, truyền đã vô số vạn năm, hơn nữa tấm bia này quả thật là cơ quan quan trọng.
Dư Tắc Thành bắt đầu đọc văn tự trên tấm bia, quả nhiên văn tự trên đó toàn là thượng cổ yêu văn, hơn nữa có rất nhiều yêu văn mình chưa từng thấy bao giờ, Dư Tắc Thành tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Thượng cổ yêu văn đại biểu cho lực Thiên Đạo, đại biểu cho lực lượng vô cùng. Dùng nó để mô tả văn tự, thông qua nó truyền lại chuyện xưa cho các hậu nhân, đây là chuyện vô cùng đơn giản với thượng cổ yêu văn.
Bất quá những thượng cổ yêu văn này, mỗi một chữ có thể giải thích trở thành một pháp tắc Thiên Đạo, một áng văn chương do vô số văn tự tổ thành, một lòng tin bao trùm hết thảy đạo lý. Tấm bia ghi lại vô số thượng cổ yêu văn này hoàn toàn có thể giải thích theo hàng trăm hàng ngàn ý tứ.
Dư Tắc Thành lặng lẽ quan sát, dốc hết toàn lực thi triển Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, sử dụng nó giúp mình đọc hiểu văn tự. Lập tức một số thượng cổ yêu văn bị hấp thu dung hòa vào trong thần niệm. Dư Tắc Thành xem đến say mê quên đi tất cả, những người còn lại chỉ có thể nhìn hắn bằng cặp mắt đầy kỳ vọng.
Đây là tầm quan trọng của tri thức, trong ba năm qua Dư Tắc Thành bỏ ra vô số linh thạch, hấp thu vô số tri thức, quả thật đã vượt lên trước thiên hạ trong lãnh vực nghiên cứu thượng cổ yêu văn. Những thứ đối với thiên hạ hoàn toàn không hiểu, nhưng đối với hắn lại là một áng văn chương lưu loát.
Dư Tắc Thành càng xem càng cảm thấy vô cùng hưng phấn, thượng cổ yêu văn trên tấm bia này quả thật là một quyển từ điển, có vô số thượng cổ yêu văn mình chưa thấy bao giờ xuất hiện trên này. Nhờ vào những thượng cổ yêu văn mà mình đã biết, thêm vào uy năng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Dư Tắc Thành dần dần biết được thêm rất nhiều thượng cổ yêu văn vốn xa lạ với hắn, lại có thêm hiểu biết và tri thức mới.
Dư Tắc Thành quan sát tấm bia chăm chú, miệng lẩm bẩm đọc:
- Vạn yêu chi chủ, Huyền Võ Đại Đế, đế lưu tướng hạ. Thanh Khâu hóa hình, Cửu Vĩ thiên thành, cảm niệm thiên ân, vạn thế bất vong...
- Không đúng, không đúng, phải là Vạn yêu chi chủ, tổ ta Huyền Võ, đế lưu tướng hạ. Thanh Khâu hóa hình. Cửu Vĩ Thiên Hồ, truyền lưu vạn thế, vĩnh viễn không vong...
Dư Tắc Thành lẩm bẩm đọc hết lần này tới lần khác. Lần này hắn ngồi đó suốt ba ngày ba đêm, đọc văn bia không biết bao nhiêu lần mà kể. Có lẽ tới khoảng vạn lần, dần dần hiểu được ý nghĩa của nó.
Thì ra nơi đây thật sự là thánh địa của Thanh Khâu tộc, không phải phong ấn viễn cổ cự thú, viễn cổ Thần Ma từ thời Hồng Hoang gì cả, mà là thân xác của tộc trưởng đời thứ nhất Thanh Khâu tộc.
Khi đó Tiên tộc đã hoành hành trên thế giới Thương Khung, thống nhất thiên địa, thành lập Đại Liên Minh, tất cả chủng tộc trên thế giới Thương Khung đều nỗ lực để được tiến vào Đại Liên Minh. Chỉ cần được Tiên tộc thừa nhận là có thể tiến vào Đại Liên Minh, trở thành một phần tử trong đó, có thể trường tồn vạn thế. Nếu không được Tiên tộc thừa nhận, không tiến vào được Đại Liên Minh, vậy sẽ bị Tiên tộc diệt tộc, hoặc hủy diệt văn minh, trở thành nô lệ cho Đại Liên Minh.
Thanh Khâu tộc vốn là Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc thuộc Yêu tộc, nhờ vào huyễn thuật mà xưng bá thiên hạ, trong tộc mỹ nữ như mây, là đối tượng cho rất nhiều Dị tộc khác dòm ngó. Nếu không thể tiến vào Đại Liên Minh, vậy sẽ trở thành cá nằm trên thớt, mặc tình cho người giết mổ.
Tộc trường đời thứ nhất của Thanh Khâu tộc pháp lực vô biên, dâng mười ba đứa con gái của mình cho đại lão của Tiên tộc, đổi lấy một phương pháp tu luyện của Tiên tộc. Sau đó nhờ vào phương pháp này cần cù tu luyện, thay đổi thân thể, rốt cục biến thành thân thể Tiên tộc.
Vốn y hoàn toàn có thể gia nhập Tiên tộc, trở thành bá chủ một phương, nhưng y lại tự nhốt mình trong phần mộ này, lưu tiên thể của mình lại cho hậu nhân quan sát học tập. Nhờ vào thần thông huyết mạch, truyền tiên thuật này cho tất cả Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Bọn Cửu Vĩ Yêu Hồ nhờ vào huyết mạch trong thân thể vị tộc trường đời thứ nhất này dần dần quật khởi, rốt cục trở thành Thanh Khâu tộc, một trong bảy mươi hai Dị tộc của Đại Liên Minh.
Nơi đây là nơi gìn giữ thân xác của vị tộc trường đời thứ nhất kia, nhờ vào thân xác y, có thể lấy được thuật biến thân thành tiên kia.
Sau khi Dư Tắc Thành hiểu ra hết thượng cổ yêu văn trên bia đá, lập tức sục sôi, mọi người nghe xong cũng kích động không ngừng. Không ngờ trong phần mộ này có thi thể Tiên Nhân, hơn nữa còn có thể thông qua thi thể Tiên Nhân này lấy được thuật biến thân thành tiên, lập tức mọi người kích động vô cùng.