Vương Thiên Hóa nhìn Vương Thư Nguyên buông tiếng thở dài:
- Được rồi, ta tôn trọng quyết định của con, con đã muốn làm đệ tử Hiên Viên kiếm phái, vậy hãy trả lại Hỗn Độn Quang Âm thạch năm xưa lại cho ta, dù sao con có giữ cũng bằng vô ích.
Vương Thư Nguyên lấy trong không gian trữ vật ra một viên đá, chính là viên đá mà Dư Tắc Thành đã đánh tráo trước kia, dứt khoát đưa cho Vương Thiên Hóa.
Vương Thiên Hóa vội vàng đón lấy, đột nhiên Dư Tắc Thành có linh cảm rằng mục đích chính của Vương Thiên Hóa chính là viên đá này.
Đáng tiếc đây là đá giả, viên thật hắn đã ném vào màn sương đen của thế giới Bàn cổ từ lâu. Dư Tắc Thành cười thầm trong lòng.
Vương Thiên Hóa nhận lấy viên đá, quan sát một lúc, đột nhiên nói:
- Đây là đá giả, không phải là Hỗn Độn Quang Âm thạch thật, con muốn gạt ta?
Vương Thư Nguyên nói:
- Đây chính là Hỗn Độn Quang Âm thật, trước nay con vẫn gìn giữ bên mình.
Vương Thiên Hóa quát lớn:
- Không phải, chắc chắn không phải, đây chỉ là một viên đá vứt đi.
Dứt lời y bóp mạnh một cái, lập tức viên đá vỡ tan thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất. Vương Thiên Hóa trợn trừng mắt nhìn sang Vương Thư Nguyên.
Vương Thư Nguyên ngơ ngác nói:
- Đúng là viên này, con vẫn luôn mang theo nó bên mình.
Đột nhiên Vương Thiên Hóa bừng tỉnh ngộ, nói:
- Giỏi, giỏi, giỏi thật, giỏi cho Hiên Viên kiếm phái, giỏi cho tên súc sinh không biết xấu hổ này...
Dứt lời, Vương Thiên Hóa tát cho Vương Thư Nguyên một bạt tai rất mạnh, thanh âm vang vọng bốn bề, y mắng tiếp:
- Tên súc sinh này, vì sao Hỗn Độn Quang Âm thạch lại chọn ngươi, nói không chừng ngươi chính là tên tạp chủng không biết chui ra từ xó xỉnh nào! Lúc sinh ra ngươi, ta đã khiến người làm cho mẫu thân ngươi buồn bực chết đi, đúng ra lúc ấy cũng phải giết luôn ngươi cho rảnh nợ. Tên súc sinh này...
Vương Thư Nguyên nổi giận quát:
- Ngươi nói cái gì, khốn kiếp...
Kiếm quang chợt lóe, lập tức Vương Thiên Hóa bị chém đứt làm hai đoạn, nhưng y không hề kêu khóc, miệng vẫn tiếp tục thóa mạ. Thì ra đây chỉ là phân thần của y phụ thể lão ngư phu.
Dư Tắc Thành vừa muốn động, chợt nghe thanh âm ứng Long sư tổ vang lên:
- Không nên động, hãy để cho y phát tiết một chút.
Trong lúc không hay không biết, ứng Long đã xuất hiện bên cạnh Vương Thư Nguyên.
- Nhìn thấy sư phụ, Vương Thư Nguyên đột nhiên khóc lớn:
- Sư phụ, con, con... ứng Long sư tổ ngắt lời:
- Không cần phải nói nữa, ta đã biết tất cả. Chúng ta đi thôi, sư phụ vĩnh viễn ủng hộ con.
Dứt lời, cả hai người na di biến mất. Dư Tắc Thành chậm rãi tiến tới, trong lòng vẫn cảm thấy trong chuyện này có điểm khác thường. Đến bên cạnh thi thể lão ngư phu, nhìn gương mặt tươi cười quỷ dị của lão, bất chợt Dư Tắc Thành giật thót trong lòng.
Vương Thư Nguyên ắt là cháu của Vương Thiên Hóa, hết thảy cảnh tượng vừa rồi là do Vương Thiên Hóa diễn trò. Mục đích của y, mục đích của y là...
Dư Tắc Thành quay đầu nhìn theo hướng ứng Long sư tổ và Vương Thư Nguyên vừa biến mất, chợt hiểu ra tất cả.
Dư Tắc Thành trầm ngâm rất lâu, sau đó mới nói:
- Sư huynh, huynh thấy thế nào?
Lập tức thanh âm của Nhị sư huynh vang lên bên cạnh Dư Tắc Thành:
- Trước đây ta đã nhìn lầm Vương Thư Nguyên, hôm nay mới biết y quả thật là một hảo hán tử, không hổ là đệ tử Hiên Viên kiếm phái ta.
Dư Tắc Thành nói:
- Không hiểu vì sao đệ có linh cảm rằng đây là một âm mưu, mục đích của nó...
Nhị sư huynh nói:
- Sư đệ, đệ và y có ân oán quá sâu, cho nên đệ có chút thành kiến với y. Hôm nay cách nhìn của ta về Vương Thư Nguyên đã hoàn toàn thay đổi, y là một hảo hán không tồi.
Dư Tắc Thành không nói gì được nữa, ngay cả Nhị sư huynh cũng nghĩ như vậy, lại thêm ứng Long sư tổ hết mực thương yêu Vương Thư Nguyên, mình không còn gì để nói. Nếu mình đưa ra ý kiến phản bác chẳng những là vô ích, ngược lại còn bị người khác đánh giá đề phòng.
Thỏi bỏ đi, không nhắc tới chuyện này nữa. Nếu Vương Thư Nguyên thật sự vô tội, vậy mình cũng chưa làm gì oan uổng cho y. Nếu hết thảy đều là do y giả vờ, vậy tương lai mình sẽ chém y dưới kiếm.
Dư Tắc Thành âm thầm thề trong lòng như vậy, chuyện này coi như xong.
Hắn bắt đầu tiếp tục tìm kiếm chiến trường Trục Lộc thuở xưa, rốt cục chạy vào đại điện Ám Ma treo giải thưởng hai trăm vạn linh thạch. Cuối cùng Dư Tắc Thành cũng biết được vị trí chân chính của chiến trường Trục Lộc năm xưa, không ngờ hiện tại lại là thành Trường An, kinh đô Đường quốc.
Chuyện này hoàn toàn bất ngờ với Dư Tắc Thành, thì ra mục đích xây dựng thành Trường An năm xưa là vì trấn áp hồn phách của Dị tộc trong đại chiến khi xưa nổi lên làm loạn, cho nên lấy tên là Trường An. Trải qua hàng vạn năm phát triển, dần dần Trường An biến thành một thành thị khổng lồ, còn trở thành kinh đô Đường quốc, quả thật là thế sự khôn lường.
Thì ra là như vậy, chẳng trách mình tìm thế nào cũng không thấy. Đã biết phương hướng, Dư Tắc Thành từ biệt mọi người, một mình nhắm thành Trường An xuất phát.
Trường An cổ thành là kinh đô Đường quốc, dài trăm dặm, nguy nga hùng vĩ, tấp nập phồn hoa.
Trong thành Trường An cũng có phân chi của Hiên Viên kiếm phái, Dư Tắc Thành tới đó ở lại, sau đó từ từ tìm kiếm.
Quả nhiên sau khi tới nơi này, Kiếm Linh A Bà Cụ La Ma Thần lập tức có phản ứng, nơi này quả nhiên là chiến trường Trục Lộc năm xưa. Hiện tại chỉ cần tìm được nơi phong ấn ngày trước, Dư Tắc Thành có thể theo đó mà xông vào Tự Tại Thiên.
Màn đêm buông xuống, Dư Tắc Thành bắt đầu mang theo Kiếm Linh du ngoạn khắp trong thành Trường An, tìm kiếm nơi phong ấn ấy. Thành Trường An này thật sự là thành thị phồn hoa, màn đêm vừa xuống, vô số đèn đuốc được đốt lên, khách qua đường vẫn dập dìu không ngớt, đây là chợ đêm đặc sắc của Trường An.
Dư Tắc Thành tìm tới tìm lui mấy lượt, rốt cục cũng tìm được chỗ phong ấn trong trường đại chiến năm xưa. Tâm trạng hắn trở nên kích động vô cùng, bước nhanh tới đó. Chỉ thấy vật đổi sao dời, bể cả hóa ruộng dâu, chiến trường năm xưa vốn là một nơi hoang sơn dã lãnh, hiện tại đã trở thành một nơi lầu các phồn hoa, đình đài san sát.
Rốt cục Dư Tắc Thành đi tới đó, chính là một quán ăn nho nhỏ nằm ở góc đường, chỉ bày ra vài ba cái bàn, vài chiếc ghế dài, một cái bếp nhỏ. Đây là một quán nhỏ tồi tàn lụp xụp, nhưng nó chiếm ngay vị trí phong ấn của trường đại chiến năm xưa.
Dư Tắc Thành vào quán, bàn ghế được lau chùi rất sạch. Hắn vừa ngồi xuống, lập tức Kiếm Linh có phản ứng cho biết chính là nơi này, chỉ cần hiện tại Dư Tắc Thành thi pháp là có thể xé rách Thời Không, xông vào Tự Tại Thiên, cướp lấy Tiên Thiên Linh Bảo. Sau đó căn cứ vào cảm ứng Kiếm Linh ở lại nơi này, trở lại nhân gian.
Dư Tắc Thành cảm thấy kích động vô cùng, chợt một lão nhân lên tiếng hỏi:
- Tiểu ca, khách quan, ngươi có muốn ăn chút gì không?
Lúc này Dư Tắc Thành đang vô cùng cao hứng, bèn hỏi:
- Xin hỏi lão bá bán thứ gì vậy?
Lúc này lão nhân đang bận rộn bên bếp, nghe vậy ngẩng đầu lên, cười hì hì đáp:
- Đây là nơi bán há cảo ngon nhất ở Đường quốc, há cảo của ta nổi danh thiên hạ, có muốn ăn thử một chén không? Năm văn tiền một chén lớn, ba văn tiền một chén nhỏ.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới nói:
- Lão bá, vậy múc cho ta một chén nhỏ.
Thật ra hắn cũng không còn lòng dạ nào ăn há cảo, chỉ là mình đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, đã vào đây rồi, tự nhiên phải gọi một phần há cảo mới thích ứng với tình hình.
Lập tức một chén há cảo được mang ra, hơi nóng bốc lên nghi ngút, thơm phức động lòng người. Dư Tắc Thành ăn thử một miếng, lập tức bị vị ngon của món há cảo này thu hút, Thật sự thơm ngon vô cùng, từ trước tới nay mình chưa từng ăn qua há cảo ngon như vậy.
Dư Tắc Thành bắt đầu ăn thật sự, nháy mắt đã hết một chén, lại nói:
- Lão bá, cho ta một chén nữa, ta muốn chén lớn. Ăn ngon thật, quả nhiên là nhất tuyệt!
Lão nhân nói:
- Tốt, một chén lớn sẽ tới ngay. Tiểu ca, há cảo của ta rất nổi tiếng ở nơi này, người người đều thích...
Lão nhân này tuổi tác đã cao, rất thích nói nhiều, miệng lão nói không ngừng, vừa nói vừa gói há cảo, sau đó thả há cảo vào nồi.
Hai tay lão nhân làm nhanh thoăn thoắt, ánh lửa chập chờn khi mờ khi tỏ chiếu lên gương mặt đầy nếp nhăn của lão. Dư Tắc Thành thờ ơ nhìn thoáng qua động tác lão đang gói há cảo, từng cử chỉ nhỏ của lão cực kỳ khéo léo đúng mực, hết sức tự nhiên, dường như ẩn chứa đạo lý thiên địa trong đó, bỗng chốc Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ.
Đây có phải là gói há cảo gì đâu, lão nhân kia đang luyện khí, luyện kiếm, luyện bảo. Dư Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng như vậy, sau đó cẩn thận quan sát lão nhân từ đầu tới chân. Dưới cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Dư Tắc Thành lập tức phát hiện ra chỗ khác thường. Hắn chỉ cảm thấy lão nhân kia không hề tồn tại trong cảm ứng của mình, cảm giác không tồn tại này không phải do ảo thuật hay pháp thuật, mà dường như lão chính là thiên địa, thiên địa tự nhiên, vạn pháp nằm trong đó, cho nên lão nhân này mới có thể không tồn tại trong cảm ứng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của mình.
Phản Phác Quy Chân, hóa phàm nhân gian! Cảm giác này Dư Tắc Thành đã từng cảm nhận vô số lần trên người lão điên, lão bất tử. Bất chợt Dư Tắc Thành nhớ lại một câu năm xưa lão điên từng nói: "Mau là một năm, lâu là mười năm, ta sẽ tỉnh lại, thoát khỏi trạng thái mê muội, trạng thái này sẽ kết thúc rất nhanh, có lẽ chỉ còn xảy ra vài lần nữa. Ngàn năm sau ta cũng có thể giống như những lão già kia, hoặc bán há cảo ngoài đường, hoặc bán sách rong cho hài tử, hoặc vác hồ cầm lang thang trên phố, vô tư vô lự, tự do tự tại."
(*Trước đây, vì bàn text in sai nên đã viết chữ há cảo (hồn đồn) là Hỗn Độn, hai chữ này chỉ khác nhau một nét mà thỏi. Nay mình đã tìm được bàn text chính xác, nên xin đính chính lại, xin các bạn thông cảm.)
Bán há cảo ngoài đường, vừa khéo lại là bán há cảo đúng ở chiến trường Trục Lộc ngày trước... Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy lạnh toát toàn thân, lão già này nhất định là lão già bán há cảo ngoài đường mà năm xưa lão điên tỏ ra vô cùng hâm mộ. Lão nhất định là Phản Hư Chân Nhất, cho nên mới không tồn tại trong cảm ứng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của mình. Mục đích lão bán há cảo tại đây, có lẽ là vì muốn trông coi nơi phong ấn Dị tộc lưu lại từ sau chiến trường Trục Lộc năm xưa.
Dư Tắc Thành lập tức sững sờ ngây dại, vì sao lại xảy ra chuyện thế này... Mình trải qua muôn ngàn gian nan vất vả mới tìm được nơi này, không ngờ gặp phải một vị Phản Hư Chân Nhất trấn thủ. Chuyện đi tới Tự Tại Thiên hiện tại đã trở thành ảo vọng, nói không chừng mình mới vừa thi pháp định đi, người ta đã lập tức ra tay giết chết mình. Nếu lão muốn giết chết mình, chẳng khác người ta bóp chết một con kiến mà thỏi.
Nếu là Nguyên Anh Chân Quân, có thể Dư Tắc Thành còn dám liều một trận, nhưng một vị Chân Nhất Thần Quân mà lão điên còn phải hâm mộ tôn sùng, có đánh chết Dư Tắc Thành cũng không có gan thử một lần.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang ngập ngừng do dự, há cảo đã được mang lên. Dư Tắc Thành uống một hớp, há cảo lúc nãy hết sức thơm ngon, hiện tại không còn mùi vị gì nữa... ôi, uống thêm một ngụm nữa vậy...
Bất quá cũng phải nói rằng há cảo này rất ngon, là do Chân Nhất Thần Quân đích thân làm, có bao nhiêu tiền cũng không mua nổi. Thỏi cứ mặc kệ, nước đến thì đắp đê, quân đến thì có tướng ngăn, cứ ăn no rồi hãy tính.
Dư Tắc Thành ngồi ăn chừng ba chén lớn há cảo, lúc gọi thêm rau thơm, lúc gọi thêm tỏi, gọi lão nhân chạy tới chạy lui toát mồ hỏi một hồi, phát tiết oán hận trong lòng, rốt cục mới trở lại nơi ở của mình ở phân chi Hiên Viên kiếm phái.
Làm sao bây giờ, có cách nào làm cho lão nhân này dời chân đi nơi khác...? Dư Tắc Thành bắt đầu vắt óc nghĩ kế, ngày ngày kiên trì tới đó ăn há cảo. Mỗi lần quan sát lão nhân gói há cảo, Dư Tắc Thành luôn có được cảm ngộ mới, thì ra là như vậy...
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành ăn há cảo ở đây chừng một tháng, suy nghĩ biện pháp hết một tháng, rốt cục cũng không thu hoạch được gì, chỉ đành tiếp tục ăn há cảo.
Vào một đêm nọ, Dư Tắc Thành lại tới đây ăn há cảo. Càng đến đây nhiều lần, dần dần Dư Tắc Thành cảm ứng được nồi nấu há cảo, bốn chiếc ghế dài, hai cái bàn cũng giống như lão nhân kia, cũng nằm trong đạo lý của thiên địa.
Há cảo trong nồi kia cũng không phải là há cảo bình thường, dường như tất cả linh khí ở thành Trường An này đều quay cuồng trong nồi. Chỉ cần mình ngồi trên ghế ăn há cảo, dường như cũng hòa mình cùng thiên địa thành một thể, không ai cảm ứng được mình.
Nếu như đắc tội với cừu gia nào đó, chạy tới nơi đây ăn một chén há cảo, dù là thần thức của Phản Hư Chân Nhất tra xét cũng chắc chắn không thể nào phát hiện ra mình.
Càng ngày Dư Tắc Thành càng thích tới đây ăn há cảo. Hôm ấy hắn vừa gọi một chén lớn, ngồi vào bàn trong góc bắt đầu ăn, chợt nghe một thanh âm vang lên:
- Lão há cảo, đại gia ta đã tới, cho ta một chén, hôm nay đại gia cũng muốn thưởng thức há cảo.
Giọng nói này chắc chắn Dư Tắc Thành đã từng nghe qua ở đâu đó, đã bao nhiêu năm về trước, vô cùng quen thuộc, khắc cốt ghi tâm.
Lão nhân nói:
- Ngươi chỉ là tên bán hàng rong lang thang khắp chốn, cũng xứng xưng là đại gia ư? Có tiền không, há cảo ta bán cho ngươi cũng không rẻ đâu...
Người nọ nói:
- Không có tiền sao dám tới chỗ lão ăn há cảo, cho ta loại há cảo thật ngon. Hôm nay ta ăn há cảo không cảm thấy ngon, lão sẽ không yên với ta.
Dư Tắc Thành ngẩng đầu nhìn lên, lập tức sững sờ kinh ngạc. Người kia rõ ràng là hành cước thương nhân Lưu Nhất Phàm của Vạn Lý Vân Du tông mình tình cờ gặp mặt năm xưa.
Người này được xung mua tử bán sinh, y từng bán cho mình Chân Thủy Tị Trần bào, Càn Khôn Na di phù. Sau đó ở Nam Hải lại bán cho Côn Bằng một nhà lao Thái Huyền để khắc chế mình. Nghe nói mỗi lần gặp mặt y toàn là sắp sửa có đại nạn, cho nên y mới được xưng là mua tử bán sinh.
Nếu Lưu Nhất Phàm đã quen biết lão nhân bán há cảo như vậy, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rất có thể Lưu Nhất Phàm này cũng là Phản Hư Chân Nhất, du hí nhân gian. Đúng rồi, lần đầu tiên mình gặp y ở Tây Lĩnh, nói không chừng mục đích y tới Tây Lĩnh là muốn thanh trừ tai họa Càn Ma Linh Tôn giáo, kết quả mình đã nhanh chân hơn một bước, nhờ con rối Nguyên Anh thanh lý xong xuôi.
Dư Tắc Thành bèn đứng dậy thi lễ:
- Bái kiến tiền bối, Dư Tắc Thành xin có lễ.
Lưu Nhất Phàm thấy Dư Tắc Thành cũng có mặt ở đây, vô cùng sửng sốt hỏi:
- Vì sao ngươi lại ở đây, ta không phải là tiền bối gì cả...
Lúc Dư Tắc Thành ăn há cảo, được uy lực hòa mình cùng thiên địa của lão nhân kia che chở, cho nên Lưu Nhất Phàm tới đây cũng không phát hiện ra Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nói:
- Vãn bối chuyển lời vấn an của lão phong tử tới cho nhị vị tiền bối.
Lưu Nhất Phàm nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, gật gật đầu:
- Kim Đan, khá, khá lắm.
Sau đó quay lại nói với lão nhân:
- Lão há cảo, lão dám đùa giỡn, lừa gạt ta. Thỏi rồi, cả hai ta đều bị hắn phát hiện, thật là mất mặt. Đúng rồi, lão còn ở lại Trường An này bao lâu nữa?
Lão nhân vừa gói há cảo vừa nói:
- Ba ngày sau, Bạch Vân sơn ở Miêu Sương cử hành đại lễ ngàn năm, ta sẽ tới đó xem náo nhiệt.
Lưu Nhất Phàm chợt quay đầu nhìn lại, ngẩn người ra hỏi:
- Dư Tắc Thành, vì sao ngươi khóc?
Lúc này Dư Tắc Thành lệ rơi đầy mặt, thì ra lão há cảo chỉ đơn thuần bán há cảo nơi đây, không phải là canh giữ trông coi phong ấn gì cả. Chỉ tại mình nghĩ sự tình phức tạp, tự mình hù dọa chính mình, càng nghĩ càng tức tối.
Dư Tắc Thành vừa lau nước mắt vừa đáp:
- Không có chuyện gì đâu, vãn bối nghe thấy há cảo tiền bối muốn rời khỏi nơi này, vậy là từ nay về sau vãn bối không còn được ăn há cảo ngon như vậy, cho nên trong lòng đau khổ ngậm ngùi, không nhịn được mà rơi lệ.
Vừa dứt lời, Lưu Nhất Phàm quan sát cẩn thận Dư Tắc Thành một lúc lâu, sau đó mới nói:
- Có bệnh, phải chữa trị.
Vốn khi nãy Lưu Nhất Phàm không phát hiện ra được Dư Tắc Thành, trong lòng vẫn còn buồn bực vì chuyện này, cho nên buột miệng nói vu vơ.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Không biết đến bao giờ mới có thể được ăn há cảo ngon như vậy, lão bá, cho vãn bối thêm chén nữa.
Lão nhân nói:
- Được, coi như ngươi cũng hữu duyên, cho ngươi thêm một chén. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện
Lần này lão nhân nấu hai chén há cảo vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, xong xuôi đưa cho Dư Tắc Thành và Lưu Nhất Phàm mỗi người một chén.
Lưu Nhất Phàm nhìn chén há cảo của Dư Tắc Thành, nói:
- Ngươi đó, cướp của ta nửa chén há cảo, sau này phải trả lại cho ta. Há cảo này bất cứ thứ gì cũng không đổi được, ta ăn chén há cảo này, phải tìm cho lão một thanh phi kiếm cửu giai mới được ăn đó!
Dư Tắc Thành nghe vậy run lên:
- Thế nhưng vãn bối không có phi kiếm cửu giai...
Lão nhân nói:
- Chén nhỏ ba văn tiền, chén lớn năm văn tiền, ngươi ăn chén nhỏ, chỉ cần ba văn.
Lần này tới lượt Lưu Nhất Phàm rơi lệ đầm đìa:
- Vậy chén của ta có thể tính giá ba văn không?
Lão nhân hói lại:
- Ngươi nghĩ sao?
Lưu Nhất Phàm thở hắt ra, không nói nữa, bắt đầu cắm cúi ăn.
Dư Tắc Thành cũng bắt đầu ăn từng miếng một cẩn thận vô cùng. Chén há cảo lần này có một hương vị hết sức thần kỳ, thơm ngon vô kể, nồng đậm say cả lòng người. Lúc cảm thấy như đang viễn du xa xứ, khi thấy tĩnh lặng không minh, lúc thì ấm áp triền miên, khi thì tầng tầng xoay chuyển. Nhưng càng dụng tâm thưởng thức lại càng khó bề phân biệt hương vị đích thực của nó. Ăn đến miếng cuối cùng lại có cảm giác hư hư thật thật tan đi, làm cho người ta mơ hồ ngơ ngác.
Ăn vào mỗi một miếng như vậy, dường như đang nhấm nháp từng mẩu của đời mình, mỗi một miếng đều làm cho người ta cảm ngộ không ít.
Sau khi ăn xong, đột nhiên Dư Tắc Thành buột miệng nói:
- Ta ăn ta ở, ta ở ta nghĩ, vạn niệm vô thường, vô thường tấn tốc, niệm niệm thiên di, thạch hỏa phong đăng, dư ba tàn chiếu. Hồng phấn giai nhân, nháy mắt là không. Vô thường là vậy, tiên phật thần nhân, nếu đã có sinh, ắt là có diệt.
Những lời này chỉ là vô ý thức nói ra, Dư Tắc Thành không hề hay biết. Lão nhân kia gật gật đầu:
- VỊ tiểu ca kia, ngươi đã ăn xong còn ngồi đây làm gì nữa, còn muốn ăn một chén nữa sao?
Đây là đuổi khách. Dư Tắc Thành đứng dậy vái một vái dài sát đất, sau đó xoay người rời khỏi. Một chén há cảo kia cần phải có một thanh phi kiếm cửu giai mới có thể ăn được, Dư Tắc Thành nhận đại ân này không cần phải nói nhiều lời, sau khi thi lễ thật sâu, lập tức quay gót ra đi.
Lần này rời đi, trong vòng ba ngày sau Dư Tắc Thành không tới. Sang ngày thứ tư, hắn chạy tới nơi này, đã không còn thấy quán há cảo nữa. Tuy rằng sắc mặt Dư Tắc Thành không đổi nhưng trong lòng mừng vui phơi phới.
Nhưng hắn cũng không hành động ngay tức khắc, mà chạy trở về Tử Dương cốc. Hắn ở trong Tử Dương cốc nín nhịn hai tháng trời, sau đó mới quay lại nơi này.