Nói xong, Thạch đại phu vung tay lên, toàn bộ tiên thảo linh dược bay lên chui vào trong túi càn khôn của lão. Đúng lúc này, một con sóc đột nhiên từ không trung nhảy xuống, dừng lại trên lan can, nhìn chăm chú ba người bọn họ.
Nhìn thấy con sóc này, Nhã Hương a lên một tiếng, sau đó dường như hơi buồn bã liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái. nói:
- Đây là Thông Linh Thử. Thạch lão, lần này lại tiện nghi cho lão rồi.
Thạch đại phu cười ha hả, nói:
- Chuyện sang năm cứ giao cho ta đi, cảm tạ tiên từ nâng đỡ.
Chuyện này kỳ thật có rất nhiều đạo lý bên trong. Nhã Hương muốn nhờ vào số dược liệu nàv hối lộ Thạch đại phu lấy cho Dư Tắc Thành một tư cách sang năm tham gia đại hội. Nhưng Thạch đại phu ngoài miệng nói rất hay, cái gì Dư Tắc Thành ngươi nên ngẫm nghĩ lại cho cẩn thận, thật ra hết thảy đều là mượn cớ. Kỳ thật lão cũng không có từ chối hắn. Ý trong lời lão có thể hiểu rằng chờ tới sang năm rồi hãy nói, nếu không có người thỏa đáng để chọn, vậy sẽ dùng Dư Tắc Thành. Chủ yếu là những thứ hối lộ này vẫn không đủ trọng lượng, chưa thể khiến cho Thạch lão đáp ứng.
Hiện tại Thông Linh Thử xuất hiện, hai người thừa biết giá trị của nó. Theo như trước kia, nhất định là Nhã Hương có tu vi cao hơn sẽ được Thông Linh Thử. Nhưng Nhã Hương buông tha không lấy, coi như là nhường cho Thạch đại phu, lần này trọng lượng phần hối lộ đã đủ rồi. Thạch đại phu lập tức đáp ứng sự tình, về phần chủ nhân trước kia của Thông Linh Thử cả hai người đều không xem ra gì, căn bản là không cần biết.
Thạch lão nói xong những lời nói, hai tay thoáng động, một đạo hàn quang trong tay áo bay ra, nháy mắt vây quanh Thông Linh Thử, hình thành một luồng hào quang, Thông Linh Thử giãy dụa bên trong hào quang, căn bản giãy không thể thoát luồng hào quang này bao vây.
Thạch lão vung tay lên, luồng hào quang bay về phía mình, sau đó lấy trên người ra một túi càn khôn có hình thù kỳ lạ, thu Thông Linh Thử. Thông Linh Thử ra sức thét chói tai giống như đang kêu gọi ai đó, nhưng vẫn bị thu vào trong túi.
Thạch đại phu vô cùng cao hứng đối với chuyện thu được Thông Linh Thử, tươi cuời rạng rỡ. Lúc điểm hàn quang kia bay tới trước người lão đứng yên bất động. Dư Tắc Thành mới nhìn rõ là cái gì. Đó là một thanh tiểu kiếm dài sáu tấc dường như do hàn băng tạo thành, sáng ngời ngời, đây hẵn là tiên gia phi kiếm trong truyền thuyết. Đúng lúc này xa xa truyền đến một tiếng thét dài, thanh âm vang vọng đại địa, một bóng người từ xa bay tới nhanh như điện chớp.
Bóng người này nháy mắt đã nhảy vào trong Yên Chi lâu, dừng trên Vọng Nguvệt lâu. Dư Tắc Thành chỉ cám thấv mắt mình hoa lên một cái, đã thấy một người đứng ở nơi đó. Người này khoảng chừng hơn ba mươi tuổi mày rậm mắt to, tóc mai như đao, phong sương ngạo cốt, cao ngạo bất quần, vừa thấ, đã biết là cao thủ.
Người nọ quát:
- Là ai thu Thông Linh Thử của ta? Là ai giết đệ tử của ta? Là ai hủy vườn dược thảo của
ta?
Thanh âm mang theo mối thù khắc cốt ghi tâm, trên người y phát ra một tầng uy áp, lập tức Dư Tắc Thành muốn động cũng không thể nào động đậy.
Bên cạnh Thạch đại phu, thậm chí không thèm nhìn y, chỉ khẽ cau mày nói:
- Ngươi không biết quy củ sao? ở trong huyện thành Sơn Trúc chẳng những ngự kiếm mà đi còn dám hô to gọi nhỏ. Bất quá chỉ là tu vi Tiên Thiên đỉnh phong, nơi này là nơi để ngươi giả làm đại gia sao?
Dứt lời tiện tay vỗ một cái, người nọ cả kinh, liên tục thi triển pháp quyết, muốn ngăn cản. Chỉ nghe bốp một tiếng vang lên đã bị đánh ngã lăn trên mặt đất, trên mặt y xuất hiện một vết chưởng ấn rất lớn. Y bị đánh ngã lăn trên mặt đất muốn lồm cồm bò dậy, không ngờ dưới khí tức uy áp của Thạch đại phu, muốn động cũng không thể động.
Dư Tắc Thành lập tức khôi phục lại bình thường, kinh ngạc trợn mắt há mồm, không lời nào để nói. Một nhân vật hùng mạnh như vậy, trước mặt Thạch đại phu lại bị xử lý chẳng khác gì một đứa trẻ. Đây là uy lực do chênh lệch về cảnh giới, cảnh giới Dẫn Khí cao cấp Luyện Khí kỳ tầng thứ ba của mình, dưới uy áp của đối phương cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong Luyện Khí kỳ tầng thứ mười, muốn nhúc nhích cũng không thể được, đừng nói tới chuvện động thủ chiến đấu. Nhưng dưới uy áp của Thạch đại phu Trúc Cơ Dung Hợp kỳ, y cũng không thể nào cử động.
Thạch đại phu nhìn về phía Nhã Hương chắp tay cười nói:
- Khiến tiên tử chê cười, bọn tán tu này cái gì cũng không hiểu, quy củ gì cũng không biết, không coi ai ra gì, thật sự là mất mặt.
- Nhã Hương cười nói: Tán tu chính là tán tu, không người dẫn đường, không ngờ không nhìn ra Thạch lão đã đạt tới Trúc Cơ, cảnh giới Dung Hợp đại thành, so với y cao hơn vô số, một chưởng này không oan chút nào... a, không đúng...
Nói xong nàng chợt vươn tay ra, lập rức người nọ bị nàng chộp hờ một trảo, túi càn khôn trên người bay ra. Chỉ một động tác này là có thể nhìn ra Nhã Hương còn lợi hại hơn so với Thạch đại phu, có thể đột phá uy áp của Thạch đại phu, lấy ra túi càn khôn từ trên người y.
Nàng mở ra túi càn khôn lục tìm một chút bên trong, sau đó mới nói:
- Ha ha, quả nhiên là như vậy, người này cốt linh đã bảy mươi hai nhưng dung mạo bên ngoài còn trẻ như vậy. Y chưa đạt tới Trúc Cơ, không có khả năng là Tố Thể Hóa Hình, quả nhiên là dựa vào Bảo Nhan Đan duy trì dung mạo. Ha ha, không ngờ bị ta tìm được mười viên Bảo Nhan Đan, thật là cao hứng.
Nói xong, nàng vứt trả túi càn khôn lại cho người này, nói:
- Nể tình Bảo Nhan Đan, ta tha cho ngươi, nhớ kỹ về sau phải tỏ ra quy củ một chút, không được bước vào huyện thành Sơn Trúc nửa bước, cút đi!
Người nọ lúc này mới có thể giãy dụa bò lên, liếc nhìn ba người một cái, ôm quyền oán hận nói:
- Đại ân đại đức của ba vị, về sau Lý Dạ Bạch chắc chắn báo đáp.
Sắc mặt Thạch đại phu trầm xuống, phi kiếm lơ lửng trước mặt khẽ run lên. Ngừoi nọ nói xong giơ tay vỗ, cũng xuất hiện một thanh phi kiếm, mộc kiếm màu đen, kiếm dài một thước ba tấc, không có mũi, sau đó ngự kiếm bay lên, nháy mắt rời khỏi nơi này.
Nhã Hương cười nói:
- Thạch lão, còn hận sao. bất quá chỉ là một tên tiểu bối mà thôi, cơ hội Trúc Cơ kiếp này của y đã quá xa vời.
Thạch đại phu nói:
Nơi này là địa bàn của ta, người này kỳ thật có chút uyên nguyên với ta, phụ thân y từng là dược đồng khi ta còn tu đạo. Tiểu tử này khi còn nhỏ được tán tu đi ngang qua mang đi, hai mươi năm trước mới trở về, tính tình cùng có thể coi là thành thật, không đa sự, chỉ một mình tu luyện. Thấy y Trúc Cơ vô vọng, ta cũng mặc cho y tự sinh tự diệt, không lý tới y. Không ngờ y lại giờ trò như vậy, nếu không nể tình nhà y đời đời hái thuốc cho tộc của ta, vừa rồi đã giết y lập tức.
Lý Dạ Bạch xuất thân từ Thái Dược bang, trong nhà nhiều thế hệ đều là đệ tử Thái Dược bang, trông hái dược liệu cho Thạch gia. Trời sinh y có một môn thần thông, tinh thông ngôn ngữ loài chuột, có thể chỉ huy loài chuột, lúc y tám tuổi được tán tu đi ngang qua phát hiện, thu làm đệ tử mang đi.
Tuy nói là đệ tử. chẳng qua chỉ là tôi tớ, sư phụ y vì y bắt được một con Thông Linh Thử rất quý, dựa vào thần thông tinh thông ngôn ngữ loài chuột của Lý Dạ Bạch, khuất phục con Thông Linh Thử này để thu thập linh dược, tìm kiếm linh thạch, cho nên mới thu nhận.
Cứ như vậy Lý Dạ Bạch theo sư phụ tu luyện ba mươi năm, sau sư phụ y trong một lần xung đột bị cao nhân Băng Tuyết thần cung đánh chết, đa số đệ tử tan đàn xẻ nghé, mạnh ai nấy chạy.
Lý Dạ Bạch phiêu bạt trên giang hồ mười mấy năm, cuối cùng Trúc Cơ vô vọng, bèn trở về quê nhà dưỡng lão. Trong nhà thân nhân đêu đã chết già. Y bèn lựa chọn một linh sơn, mở vườn dược thảo, gieo trồng dược liệu.
Sau khi y trở về cũng không đến Thạch gia nộp phí bảo kê. Thứ nhất không ai nói cho y biết quy củ tu tiên ở nơi này. Thứ hai nói thật y vẫn có ba phần ngạo khí, khinh thường Thạch gia, xem bọn họ chẳng qua như thế gia giang hồ mà thôi, mình đường đường là một người tu tiên, Thạch gia còn không xứng để mình tới cửa thăm hỏi. Hơn nữa tính cách của y có vẻ điềm đạm, chắc chắn, thích yên tĩnh, không nhiều chuyện, không gây rối, chỉ thích đóng cửa ở nhà khổ tu, bởi vậy cũng không có tiếp xúc qua cùng bọn người tu tiên bản địa như Thạch đại phu.
Y trở về nơi này có một ít bà con xa thân thuộc còn làm việc trong Thái Dược bang, tự nhiên trợ giúp một ít cho bọn họ. Bang chủ đương nhiệm Thái Dược bang mượn chuyện này tạo nên quan hệ cùng y, Bang chủ Thái Dược bang nghĩ rằng mình đã tìm được một chỗ dựa vững chắc, có dã tâm, muốn xưng bá Hắc đạo Thang quốc. Kỳ thật chuyện này phải trách lão Bang chủ Thái Dược bang đột tử, rất nhiều chuyện kẻ kế nhiệm cũng không biết, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Cho nên Thái Dược bang về sau thu thập rất nhiều linh thạch, để mang tới chỗ y đổi lấy phù lục, muốn mượn chuyện này xưng bá Thang quốc. Trong chuyện này, Lý Dạ Bạch lợi dụng Thái Dược bang không biết đánh giá hàng hóa, không phân biệt được sự khác nhau giữa linh thạch trung phẩm và hạ phẩm, thu được linh thạch trung phẩm thì giấu đi toàn bộ, dùng linh thạch thấp nhất để làm phù lục, kiếm phần chênh lệch trong đó.
Lần này Lý Dạ Bạch lên núi hái thuốc, đột nhiên nhận được cảnh báo, trở về thấy đệ tử của mình chết thảm, vườn dược thảo bị hủy, lập tức nổi giận đùng đùng. Y dựa vào Thông Linh Thử tìm kiếm kẻ thù hái đi dược liệu, muốn báo thù. Kết quả tới nơi này, chẳng những đại cừu không báo được, ngược lại còn bị người đoạt đi Thông Linh Thử và Bảo Nhan Đan, xem như tiền mất tật mang.
Thạch đại phu lại hàn huyên cùng Nhã Hương vài câu sau đó chắp tay thi lễ rời khỏi, độn ra ngoài kết giới, lập tức biến mất. Dư Tắc Thành nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh.
- Được rồi Tiểu Dư tử chuyện có thể giúp ngươi ta đã giúp, về sau thế nào phải trông cậy vào ngươi. Nhớ kỹ về sau nếu ngươi lại gặp cường địch, không nên vọng tưởng dựa vào ta quá quan, lần sau còn như vậy ta sẽ không quản tới ngươi nữa. Người tu tiên chúng ta, chỗ dựa lớn nhất cũng chỉ có chính bản thân mình.
Nhă Hương nháy mắt đã nhìn thấu quỷ kế của Dư Tắc Thành, nói cho sắc mặt Dư Tắc Thành đỏ lên. Dư Tắc Thành vội vàng lấy trong túi càn khôn ra bốn viên linh thạch trung phẩm, nói:
- Cảm tạ ân cứu mạng của Nhã Hương tỷ, đây là một chút tâm ý của tiểu đệ, nếu tỷ không nhận, tiểu đệ chỉ còn nước đi đầu xuống đất.
Nhã Hương cười, phong tình vạn chủng, giơ tay tiếp nhận bốn viên linh thạch:
- Linh thạch đối với người tu tiên vĩnh viễn không sợ nhiều, thứ này ta nhận. Tuy nhiên tên Lý Dạ Bạch kia bị Thạch đại phu uy áp bị thương, trong vòng một tháng thực lực giảm mạnh, đây là cơ hội duy nhất của ngươi. Qua khỏi một tháng này, ta đề nghị ngươi vĩnh viễn không nên đi ra huyện thành Sơn Trúc hoặc là trốn đi xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Dư Tắc Thành gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó kết giới biến mất, hết thảy khôi phục lại bình thường. Dư Tắc Thành rời khỏi Yên Chi lâu trở về trụ sở.
Trở lại trụ sở, Dư Tắc Thành đem hỏa phù đặt trên nóc nhà phơi nắng ánh mặt trời, bổ sung hỏa năng. Lưu Thi Vận nhìn thấy Du Tắc Thành trở về lập tức chuẩn bị rượu và thức ăn, thay y phục cho Dư Tắc Thành mang đi giặt giũ. Có thể nói hiện tại, tất cả sinh hoạt của Dư Tắc Thành đều do Lưu Thi Vận xử lý. Trong khoảng thời gian này. Dư Tắc Thành tìm cho Lưu Tiểu Quang một công tác quản sự trong Yên Chi lâu đồng thời chiếu cố cho Lưu gia không ít. Đối với Dư Tắc Thành, Lưu Thi Vận vô cùng cảm kích, hơn nữa ngoại trừ cảm kích còn có một cảm giác ái mộ yêu thích nói không nên lời.
Dư Tắc Thành cũng không có tâm tư hái hoa ngắt cỏ, hiện tại hắn đang khổ tâm nghiên cứu đối sách. Chỉ có thời gian một tháng, phải nghĩ biện pháp giết chết tên Lý Dạ Bạch này, hiện tại đã kết đại cừu không phải ngươi chết chính là ta.
Tuy rằng Lý Dạ Bạch đã bị thương, nhưng người ta là cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, hơn nữa còn có phi kiếm, mình có cái gì? Chỉ có một hóa phù thực lực căn bản kém xa, vậy nên làm thế nào cho phải? Phải mượn lực cầu viện với Hắc Hổ đường, đúng, nói Thái Dược bang có ý đồ gây rối, cấu kết người tu tiên, khiến cho Hắc Hồ đường phải xuất người xuất lực. Nếu lần trước Mã Lão Hắc có thể mời được Bạch Hà Tích, như vậy lần này nhất định cũng có thể mời được cao thủ.
Nghĩ vậy Du Tắc Thành lập tức viết một phong mật thư, đem sổ sách tìm được giao hết cho Cao Phong, bảo ông cấp tốc đưa đến Tổng đường.
Thư tín viết xong, Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, mình còn có hai túi càn khôn vẫn chưa mớ ra, hiện tại là lúc nên phá giải cấm chế để xem trong hai túi càn khôn này có thứ gì tốt hay không.
Nghĩ đến đây Dư Tắc Thành ngồi xuống, lấy hai túi càn khôn thu được ra, sử dụng huyết năng cương lực, bắt đầu giải trừ chân nguyên cấm chế trên miệng túi càn khôn.
Sau thời gian chừng một đêm toàn bộ cấm chế trên hai túi càn khôn bị huyết năng tiêu trừ, lập tức Dư Tắc Thành vui mừng quá đỗi.
Ở trong túi càn khôn của Linh Tuyền, Dư Tắc Thành tìm được một viên linh thạch trung phẩm, mười ba viên linh thạch hạ phẩm, một ít vật tạp nhạp. Ngoài ra còn có vài chiếc đạo bào, năm thanh bảo kiếm bằng thép ròng, một ít đan dược, còn có bốn ngọc giản.
Dư Tắc Thành đưa thần thức vào bốn ngọc giản này, lập tức phát hiện chúng nó là thứ gì. Một là tiên thuật Triển Nhiễu (quấn lấy), một là Cự Mộc thuật như Hàn Dương từng sử dụng, một là tiên thuật Ngự Vật, một là Hỏa cầu thuật.
Mà trong túi càn khôn của Hàn Dương có mười tám đạo phù lục hoàn chỉnh, còn có một bộ văn phòng tứ bảo, ba xấp giấy lớn dùng để chế phù, có thể thấy được Hàn Dương đã có khả năng tự mình chế phù. Trong đó. hắn còn phát hiện hai viên linh thạch trung phẩm, hai mươi hai viên linh thạch hạ phẩm, so với Linh Tuyền phải giàu có hơn nhiều. Ngoại trừ những thứ này, Hàn Dương không có ngọc giản, ngược lại có hai bản bút ký. Xem ra tên Linh Tuyền kia cũng tương đương với mình, mới vừa đạt tới cảnh giới có thể tu luyện pháp thuật, cho nên trong túi càn khôn mới có những pháp thuật ngọc giản này. Mà Hàn Dương đã tu luyện đại thành, cho nên không có pháp thuật ngọc giản gì cả.
Dư Tắc Thành lật xem bút ký của Hàn Dương, phát hiện một là bí quyết luyện chế mười ba loại đan dược, trong đó có Bảo Nhan Đan, một là chú giải tỉ mĩ về Ất Mộc đại trận. Hai bút ký này đều là tự tay Hàn Dương chế tác, hẳn toàn bộ là học trộm tay nghề của sư phụ Lý Dạ Bạch, ghi chép ra để dành tích lũy.
Phương pháp luyện chế mười ba loại đan dược, trong đó có bốn loại có ghi lại trong Phù Đồ lục, đều là đan dược cực kỳ đơn giản. Có năm loại trong bút ký của Hàn Dương chỉ ghi chép lại những điều tâm đắc, thậm chí có quá trình không có ghi lại. Nếu dựa theo bản ghi chép này hoàn toàn không thể luvện chế, nhưng phương pháp luyện chế Bảo Nhan Đan kia thật là đầy đủ không sứt mẻ. Nghĩ đến thái độ của Nhã Hương đối với Bảo Nhan Đan, Dư Tắc Thành không khỏi run rẩy trong lòng, vội vàng mở Phù Đồ lục ra xem có ghi phương pháp luyện chế Bảo Nhan Đan hay không, nhưng làm thế nào cũng không tìm được. Có thể thấy được đó không phải là đan dược thông thường, mà là linh dược thuộc loại cao cấp.
Ghi chép về Ất Mộc đại trận cũng vô cùng đầy đủ, bố trí như thế nào, dẫn linh thế nào, sử dụng thế nào, có công hiệu thế nào... Hàn Dương ghi lại tất cả tâm đắc của mình trong đó, dựa vào bút ký này Dư Tắc Thành cũng có thể tự mình bố trí được một Ất Mộc đại trận.
Giữa những hàng chữ tâm đắc của Hàn Dương, Dư Tắc Thành cảm nhận được nguyện vọng của Hàn Dương muốn rời khỏi sư phụ, trở về quê nhà, chấn hưng gia tộc. Đáng tiếc hết thảy đều kết thúc, đều hoàn toàn tan thành tro bụi dưới một nhát kiếm của mình. Con đường tu tiên gập ghềnh dị thường, như đi trên băng mỏng, chỉ cần hơi sơ ý, sẽ lập tức thần tử hồn diệt, hết thảy hóa thành mộng ảo.
Thu thập xong tất cả những thứ trong túi càn khôn. Dư Tắc Thành bắt đầu kiểm tra lại của cải của mình. Ba túi càn khôn, trong đó cái của Hàn Dương là lớn nhất, sau này hắn sẽ dùng để chứa đựng vật phẩm của mình. Thêm vào trước kia hắn tu luyện còn lại mấy viên linh thạch, tổng cộng hắn có được bốn viên linh thạch trung phẩm, năm mươi viên linh thạch hạ phẩm, hiện tại xem như có chút của cải. Quả nhiên giết người phóng hỏa tiền đầy túi, kiếm tiền như vậy thật sự là nhanh nhất.
Ngoại trừ linh thạch, Dư Tắc Thành còn có được một quyển Phù Đồ lục, một pháp khí phù lục hỏa phù tiêu hao, còn có pháp lực năm lần ngọn lửa tấn công. Phù lục bình thường có được mười tám tấm, trong đó Hỏa Cầu thuật ba tấm, Kim Giáp thuật hai tấm, Mã Giáp thuật mười tấm, Hóa Hải thuật hai tấm. Quý báu nhất còn có một tấm Ngũ Lôi phù, Kim Giáp thuật có thể hình thành bên ngoài cơ thể một vòng bảo hộ, mạnh hơn không ít so với ngọc phù bảo vệ. Mã Giáp thuật có thể gia tăng tốc độ di chuyển, ngày đi ngàn dặm. Ngũ Lôi phù có thể triệu tập Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, thuộc loại phù lục trung phẩm.
Ngoài ra còn có một bộ công cụ chế phù, một cây bút lông sói chế bằng lông của Lang Yêu thuộc loại pháp khí nhất giai. Long Huyết Mặc có bốn viên, đây là mực dùng máu của linh thú yêu thú chế tác để vẽ phù. Nghiên Ngô Huy có một cái trên đó có gia trì tiên chú pháp thuật, có thể khiến người tập trung tinh thần rất cao. Giấy vẽ phù có ba xấp lớn, đặc chế bằng Thủy Trạch Thảo và Hắc Chu Ti bên trên có ấn ký của Long Hổ sơn, tổng cộng ba trăm tấm.
Ngọc giản pháp thuật có bốn cái, bút ký tâm đắc có hai bản, cùng một đống đan dược, các vật linh tinh. Mặt khác Dư Tắc Thành xử lý toàn bộ đạo bào, đao kiếm. Thông Tâm Chi đã ăn sạch khi đại chiến, linh thảo dược liệu ngoại trừ số đã cho Thạch đại phu, thật ra Dư Tắc Thành vẫn lén lút để lại một ít, toàn là tinh phẩm trong vườn dược thảo, hữu dụng đối với việc gia tăng tốc độ tu luyện, trong đó có mười gốc nhân sâm ba trăm năm là quý báu nhất. Đây là tất cả vật phẩm tu tiên của Dư Tắc Thành.
Số đan dược này bên ngoài không có ghi chú, Dư Tắc Thành không thể phán đoán ra là thứ gì, không biết là độc dược hay linh dược, không dám dùng tùy tiện, chỉ có thể để yên trong túi không dùng tới.