Nữ tử kia bị Dư Tắc Thành nhìn chăm chú, không khỏi xấu hổ cúi đầu. Nam tử dường như bất mãn, khẽ hừ lạnh, bất chợt nữ tử ngẩng đầu lên nói:
- Ta tên là Lạc Tĩnh Sơ.
Nam tử kinh ngạc kêu lên:
- Tĩnh Sơ, không ngờ con lại nói danh tính thật của mình cho hắn, con điên rồi sao?
Lạc Tĩnh Sơ cau mày đáp:
- Chuyện của con, xin bá bá đừng quá lo...
Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng vui vẻ, cười nói:
- Thì ra vị này chính là bá bá, gặp nhau là hữu duyên, tại hạ xin quấy rầy một phen vậy.
Dứt lời Dư Tắc Thành ngồi xuống, sau đó nói với Lạc Tĩnh Sơ:
- Xin hỏi chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào, không hiểu vì sao ta nhìn thấy nàng lại có cảm giác như chúng ta có duyên phận với nhau, nhất định là hai ta đã gặp qua ở một nơi nào đó.
Lạc Tĩnh Sơ nói:
- Chúng ta đã gặp qua ở Hoa Đô, khi đó ngươi không chú ý tới ta.
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Không thể, nếu ta đã gặp nàng nhất định sẽ nhớ kỹ. Đại họa Hoa Đô đã làm biết bao đồng đạo chết thảm...
Lạc Tĩnh Sơ nói:
- Đúng vậy, Kim Đan Chân Nhân chết vô số kể, mỗi lần nhớ lại ta đều có cảm giác rùng mình sởn gáy. Con người ta có thể chết một cách dễ dàng như vậy, dù tu luyện ngàn vạn năm thì đã sao, có được pháp lực vô cùng, có thể đảo ngược thời gian thì đã sao, gặp phải kiếp nạn vẫn không thể nào thoát chết.
Dư Tắc Thành nói:
- Đúng vậy, đời người chính là như vậy, nhưng chúng ta cũng phải tiếp tục tu tiên. Con đường mà chúng ta đang đi gặp ghềnh hiểm trở, chỉ có nỗ lực mới có thể thành công, càng khó khăn càng không thể bỏ cuộc.
Hai người bắt đầu hàn huyên, mỗi người một câu, càng nói càng tỏ ra hợp ý. Nam tử ngồi cạnh nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái, miệng lẩm bẩm:
- Nữ nhân này quả thật là phiền phức, xem ra phải chuẩn bị trước để thay đổi người khác. Kế tiếp là đời thứ năm rồi, ôi...
Hiện tại hàng vạn người trên núi Lục Bàn này, hết thảy xung quanh không có ý nghĩa gì với Dư Tắc Thành, trong mắt hắn chỉ có một mình Lạc Tĩnh Sơ.
Cảm giác này hết sức kỳ quái, dường như hắn đã bị thứ gì đó mê hoặc, trong mê hoặc còn có hưng phấn, trong mơ màng còn có chút tỉnh táo. Dư Tắc Thành cảm thấy mình chỉ muốn nói chuyện với nàng, chỉ muốn nhìn thấy nàng cười.
Lạc Tĩnh Sơ cũng là như vậy, trong mắt nàng chỉ có mình Dư Tắc Thành, dường như những người khác không tồn tại. Ngay cả vị công tử tới đây cùng nàng cũng đã bị nàng quên bẵng.
Hai người cứ như vậy tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện đại hội thưởng hoa tới chuyện tu luyện, du ngoạn thiên hạ, vạn vật trên thế gian. Thật ra nói gì cũng không quan trọng, quan trọng là cảm giác được ở bên nhau.
Đúng lúc này rốt cục trên đài vang lên một tiếng trống, đại hội bắt đầu. Có người lên đài chủ trì, rốt cục đại hội thưởng hoa đã chính thức cử hành.
Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng với Dư Tắc Thành. Trong mắt hắn chỉ có nàng, hắn chỉ muốn ở bên nàng, ngắm nhìn nàng.
Không biết sau bao lâu, vị công tử kia chợt nói:
- Được, được rồi, đừng hàn huyên nữa, hai người các ngươi mau mau tỉnh lại, khẩn trương xua tan lực hoa si đi thôi, đan hoa đã lên đài rồi.
Dường như Lạc Tĩnh Sơ vừa tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên đài, Dư Tắc Thành cũng nhìn theo. Chỉ thấy trên đài bắt đầu triển lãm Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đỉnh Thần Đan và Ngũ Châu Giáng Sinh Thần Đan.
Lúc này trên đài có hai chậu hoa rực rỡ tuyệt trần, ánh mắt mấy vạn người dưới đài đều nhìn chăm chú vào hai chậu hoa này. Tuy rằng trong từng khu vực đều có ảo trận hiện rõ cảnh sắc trên đài, hình ảnh đan hoa, nhưng ai nấy đều đổ dồn ánh mắt lên đài. Ai cũng muốn xem hoa thật, không muốn xem qua ảo trận.
Trên đài mùi thơm xông lên ngào ngạt khiến cho người ta phải say mê. Dư Tắc Thành nhìn hai đóa hoa này cũng không khỏi buông lời khen ngợi:
- Hảo đan. Hảo đan.
Đồng thời Lạc Tĩnh Sơ cũng khen:
- Hảo hoa, hảo hoa.
Dư Tắc Thành nghe vậy khẽ run lên, hai đóa hoa này trong mắt mọi người đều là thần đan, chỉ có trong mắt Lạc Tĩnh Sơ lại là hoa tươi thông thường. Dư Tắc Thành không nhịn được bèn nhìn lại bằng ánh mắt ngắm hoa, lập tức cũng cất tiếng khen:
- Hảo hoa, hảo hoa.
Lần này trong mắt hắn, hai thứ đó không phải là thần đan nữa. Chỉ thấy Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đỉnh Thần Đan giống như một đóa hoa lan trắng hình dáng đẹp vô cùng, không lớn không nhỏ, không béo không gầy, cánh hoa mở ra phối hợp với cành hoa, phiến lá xanh biếc trông vô cùng nổi bật. Cả đóa hoa giống như được dùng bạch ngọc không chút tỳ vết khắc thành, sáng loáng đẹp xinh.
Cánh hoa màu trắng toát ra hào quang sáng óng ánh, đầu cành treo một nụ hoa vừa nở một nửa. Cả đóa hoa toát ra mùi thơm hết sức tinh thuần, trời không có gió, nhưng mùi thơm vẫn lan tỏa khắp chốn. Tuy đóa hoa chỉ có một màu trắng tinh thuần, không mang màu sắc sặc sỡ, nhưng mùi thơm khiến người cảm thấy vô cùng dễ chịu, lực lan tỏa rất xa.
Mà Ngũ Châu Giáng Sinh Thần Đan giống như một đóa hoa mai ngũ sắc, diễm lệ vô cùng. Cánh hoa đỏ tươi bao chặt lấy nhụy hoa, hoa treo trên cành lấm tấm, giống như những hạt mã não đỏ rực điểm xuyết cho nhánh hoa xanh biếc.
Đóa hoa toát ra ngũ sắc đỏ, vàng, xanh, trắng, tím, rực rỡ nhiều màu, kéo dài như được thêu trên gấm, giống như cầu vồng vắt ngang trời chói mắt. Từ xa đã nghe thấy mùi hương thanh nhã vô cùng, thấm thẳng vào phổi người ta. Quả thật là một hoa thơm ngàn dặm, nhiều hoa nở đầy cành.
Dư Tắc Thành không khỏi gật gật đầu, thật sự là vô cùng xinh đẹp, đẹp quá. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng Lạc Tĩnh Sơ muốn nói gì đó, nhưng chợt phát hiện ra Lạc Tĩnh Sơ đang nhìn chằm chằm vào hai chậu hoa kia, trong mắt của nàng lúc này toát ra dục vọng hết sức trần trụi, rõ ràng là nàng khao khát hai chậu hoa đó. Nguồn truyện: Trà Truyện
Lúc này Lạc Tĩnh Sơ đang ngẩng cao đầu ngắm hoa, lộ ra chiếc cổ cao thon thả trắng ngần, càng làm nổi bật dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của nàng.
Thật sự kiều diễm tuyệt trần, càng nhìn Dư Tắc Thành càng thấy thích. Đột nhiên Dư Tắc Thành rúng động trong lòng, cảm giác này dường như mình từng phát hiện trên người ai đó một lần nhưng người đó là ai?
Hoa Đô, dị tượng như hoa. Tô Uyển Ngôn, Ngô mụ...
Đột nhiên Dư Tắc Thành ngã vào lưng ghế, cảm giác như vừa bị một chậu nước lạnh đổ từ đầu xuống chân. Trong lúc vô tình, hắn đã phát hiện ra thân phận thật sự của Lạc Tĩnh Sơ.
Không ngờ là nàng, chẳng lẽ là nàng, thật là nàng sao?
Lạc Tĩnh Sơ lại là Ngô mụ! Cảm giác này có vẻ hết sức huyền bí, không có căn cứ, nhưng Dư Tắc Thành rất tin tưởng vào trực giác của mình, trực giác này đã cứu hắn thoát chết không biết bao lần.
Dư Tắc Thành ngồi ngây ra trên ghế, lúc này Lạc Tĩnh Sơ còn đang ngây ngất ngắm hoa trên đài. Trong lúc vô tình nàng phát hiện ra trạng thái khác thường của Dư Tắc Thành, do dự liếc nhìn hắn. Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Ngô mụ...
Sắc mặt Lạc Tĩnh Sơ biến đổi, nhìn Dư Tắc Thành nói:
- Ngươi... làm sao ngươi biết được?
Sắc mặt Dư Tắc Thành lúc này đã trở nên tái nhợt:
- Ta chỉ là linh cảm mà thôi, ta linh cảm rằng Ngô mụ và nàng là một người.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, trong mắt lộ vẻ vô cùng khó tả, dường như có một ngọn núi lớn chắn ngang trước mặt hai người.
Lạc Tĩnh Sơ chậm rãi nói:
- Tên ta vốn là Lạc Tĩnh Sơ, mẫu thân ta là Chưởng Ấn Hoa Đô đời thứ ba, nhưng bà lại đem lòng yêu thương một thư sinh tên là Tào Thực.
Dư Tắc Thành bật thốt:
- Là đại văn hào Tào Thực một ngàn một trăm năm trước viết bài Lạc Thần phú đó sao?
Lạc Tĩnh Sơ nói tiếp:
- Đúng vậy, chính là ông ta, ông ta dùng bài Lạc Thần phú này miêu tả mẫu thân ta, cho nên được bà đem lòng yêu thích. Hoa Thần nhất mạch chúng ta dưới ảnh hưởng của lực hoa si, cả đời chỉ có thể yêu thương một nam nhân duy nhất. Vì thế mẫu thân yêu thương ông ta, có con với ông ta, tức là ta. Sau đó mẫu thân mất đi lực Hoa Thần, hóa hoa tiêu tán.
- Vào lúc mẫu thân sinh hạ ra ta. Tào Thực đã thích người khác. Đối với ông ta, chuyện với mẫu thân ta chẳng qua chỉ là một phen chơi bời trăng gió, cho nên ta mang họ Lạc, đời người nếu mãi đẹp như khi mới gặp, vậy đâu có phiền não làm chi...
- Chưởng Ấn bá bá muốn giết ông ta, nhưng mẫu thân ta nhất quyết căn ngăn, cuối cùng bản thân bà tiêu tan thành hoa, lại là hoa mai rơi trên thân Tào Thực, ta không hiểu vì sao lại như vậy.
- Vì thế ta không giết ông ta, chỉ làm cho ông ta không được sống yên, mỗi tối ngủ nằm mộng khiến ông ta mơ thấy mẫu thân ta, khiến ông ta suốt đời sống trong dằn vặt áy náy. Nhưng thế sự vô thường, không ngờ sau đó ông ta xuất gia làm hòa thượng, bước lên con đường tu hành, hơn nữa còn tu thành Phật Tâm.
- Vào bốn mươi năm trước, ta tu luyện Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh, đột nhiên nảy ra ý nghĩ khác thường, bèn hóa sinh tâm của kinh văn ấy thành người, thành nữ nhi Tô Uyển Ngôn của ta. Như vậy ta chính là mẫu thân, ta có con, sẽ không bao giờ bị người khác mê hoặc, sẽ không phải bước theo vết xe đổ của mẫu thân ta ngày trước...
Dư Tắc Thành lẩm bẩm thì thào:
- Ngô mụ... Ngô mụ... không có mẹ... thì ra là ý này,
Lạc Tĩnh Sơ không nói gì nữa, hai người lại nhìn nhau chăm chú, lặng yên không nói. Dư Tắc Thành đột ngột hỏi: