- Tây Lĩnh sáu phái đều là môn phái trong ba ngàn tà đạo. Thủy Vân tông, Vân Tụ phái xuất thân từ Diệu Hóa tông ta, Cầm Yên tông là bàng môn chi nhánh của Cực Nguyên Vân Hà tông, Nguyên Châu phái nguyên là một trong những thượng môn trước kia vì trải qua kiếp nạn La Hầu cho nên hiện tại lụi bại đến mức độ như thế. Càn Ma Linh Tôn giáo từng là một trong những bàng môn trung cấp nhưng làm ra vô số tội lỗi nghịch thiên cuối cùng bị người tiêu diệt, hiện tại đây là môn phái do vô số đệ tử kịp thời hối cải khi bị quét sạch tạo thành. Tử Ngọc môn là môn phái mới phát, vẫn chưa có tư cách gia nhập hàng ngũ ba ngàn tà đạo.
- Giống như sư môn Diệu Hóa tông ta, Hỗn Nguvên kiếm phái của Tẩy Tâm chân nhân từng ban thưởng ngươi luồng nguyên khí hay Cực Nguyên Vân Hà tông đều là một trong một trăm lẻ tám thượng môn.
Khi nói những lời cuối cùng, giọng Nhã Hương mang theo vẻ tự hào khó mà diễn tả bằng lời. Dư Tắc Thành nghe xong, mặt lộ ra vẻ vô cùng hâm mô.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Hóa ra tu tiên có nhiều môn phái như vậy, những vị trí này là do ai sắp xếp?
Nhã Hương đáp:
- Ban đầu do những thượng môn như Bất Ngôn tông, Khiên Cơ phái Yến Hành tông, Thanh Văn tông cầm đầu liên kết với các thượng môn khác, cách mỗi trăm năm tiến hành bình định đối với các môn phái khác trong thiên hạ. Kẻ có thực lực mạnh mẽ là trên, kẻ có thực lực yếu ớt ở dưới, đã kéo dài đến bây giờ hơn bảy ngàn năm.
- Môn phái trong thiên hạ giống như nhiều như sao trên trời nhưng không ai có thể vĩnh viễn huy hoàng được. Thanh Vân tông, Yến Hành tông năm xưa từng cầm đầu hiện tại đều đã sa sút. Thanh Vân tông phân rã thành mười mấy môn phái nhỏ yếu, chỉ có hai môn phái tàn dư còn được một vị trí nhỏ nhoi trong ba ngàn tà đạo. Yến Hành tông thì đã hoàn toàn tiêu vong. Thật sự là thương hải tang điền...
Nhã Hương còn nói thêm:
Thật ra ngươi cũng rất kỳ quái, bằng vào Ngũ Hành Linh Căn của ngươi, năm nay cốt linh (tuồi) mới mười lăm tu tiên bất quá chỉ một năm vậy mà đã đạt tới cảnh giới Dẫn Khí trung Cấp, tốc độ này cũng rất là kinh người. Nếu không biết có Tẩy Tám chân nhản sau lưng giúp đỡ ngươi, ta nhất định nghĩ rằng ngươi có vấn đề.
Dư Tắc Thành nghe Nhã Hương nói như vậy lập tức mồ hôi lạnh toát ra. Mình tu luyện Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết có tiến độ này cũng là bình thường. Theo như khẩu khí trong Huyết Cương quyết ghi lại, hoành hành thiên hạ, xưng bá Thương Khung, tuyệt đối là một trong một trăm lẻ tám thượng môn. Nếu bị người khác phát hiện bí mật của mình, nhất định sẽ liều chết cướp đoạt. Vô cùng cảm tạ Tẩy Tâm chân nhân, có luồng nguyên khí của ông ta chuyện gì cũng có thể giải thích rõ ràng.
Nhã Hương đột nhiên đổi sang chuyện khác, nói:
- Đúng rồi... ừm... về sau không cần ngươi bao ta nữa, trong thời gian qua ta đã phát hiện ra, trà trộn trong thanh lâu, du hí nhân gian, nhìn xem thế thái phàm nhân, thế gian vạn vật, đối với Diệu Hóa Chân Pháp của ta có ích lợi rất lớn. Cho nên sau này sẽ không cần ngươi bao ta, che giấu tai mắt người khác nữa.
Khi nói những lời này, Nhã Hương hơi ngập ngừng đo dự, rõ ràng tỏ ra vẻ không đành lòng. Dư Tắc Thành vội vàng gật đầu đáp ứng, đây đối vói hắn thật ra là chuvện tốt, nhưng không biết vì sao không ngờ hắn lại có một cảm giác mất mát.
Dư Tắc Thành ngẩng đầu lên vừa lúc thấy ánh mắt Nhã Hương đang nhìn mình, ánh mắt hai người gặp nhau, một cảm giác khó nói nên lời lan truyền giữa hai người.
Nhã Hương cau mày nói:
- Được rồi, được rồi, ngươi khẩn trương đi đi thôi, nếu không có việc gì đừng tới tìm ta.
Nói xong Nhã Hương giải trừ kết giới, bước nhanh rời khỏi, giống như đang chạy trốn. Dư Tắc Thành không tự chủ được, bất giác khẽ mỉm cười, dường như đang nắm chắc chuyện gì.
Dư Tắc Thành rời khỏi Yên Chi lâu trở về trụ sở tắm rửa, ăn cơm sau đó đóng cửa nhốt mình trong phòng, lấy Phù Đồ lục ra bắt đầu xem kỹ.
Dư Tắc Thành mở Phù Đồ lục ra lật từng trang xem cẩn thận, cảm thụ mùi thơm của cây cỏ linh dược trong quá trình từ nảy mầm đến trưởng thành, nhớ kỹ hết thảy tư liệu về chúng, nhớ nơi có thể tìm được chúng, tác dụng dược tính của chúng, tên các loại đan dược mà chúng có thể luyện chế ra.
Cứ như vậy Dư Tắc Thành xem từng trang một. hắn chậm rãi nhận thức vô số tiên thảo. kỳ trân, linh dược, pháp khí, khoáng thạch, bảo vật... Thông qua Phù Đồ lục, dường như Dư Tắc Thành tiếp xúc với một thế giới khác, trong hình ảnh ngôn ngữ của Phù Đồ lục, mơ hồ có thể thấy được vô ốổ tiên sơn hiểm địa. Xuyên qua chúng, Dư Tắc Thành tiếp xúc được một phần nhỏ của thế giới tu tiên. Thế giới này quả thật vô cùng mênh mông rộng lớn, lại hết sức thần kỳ, làm cho người ta phải ngạc nhiên thán phục.
Trong Phù Đồ lục này Dư Tắc Thành thả sức dang rộng đôi cánh tưởng tượng, hiểu biết thêm về hàng vạn linh thảo tiên dược, khoáng thạch quý hiếm, yêu ma linh thú, pháp khí phù lục. Chỉ xem sách trong một đêm, chân nguyên Dư Tắc Thành hết sạch, hắn liền ngồi xuống khôi phục chân nguyên, sau đó lại tiếp tục xem sách.
Cảm giác đọc sách như vậy khiến cho hắn trở về lại với quá khứ, hắn hận không thể học thuộc lòng tất cả tư liệu trong sách này. Càng xem Dư Tắc Thành càng thấy thích, có thể thông qua những tư liệu này giới thiệu, cảm thụ được bí mật của Tu Tiên Giới thông qua văn tự hình ảnh trong Phù Đồ lục con đường tu tiên của hắn từ nay về sau không còn tăm tối, dần dần giống như có ánh sáng chỉ lối cho mình.
Những tri thức này là do bao nhiêu tiên hiền cường giả tích lũy mà thành? Bọn họ đều đã đi qua những địa phương này sao? Bọn họ thu thập được bao nhiêu loại tiên thảo trong này? Bọn họ đã trải qua bao nhiêu đau khổ? Bọn họ hưởng thụ bao nhiêu huy hoàng? Cuộc sống của bọn họ ra sao? Nguồn truyện: Trà Truyện
Trong đầu Dư Tắc Thành, hình ảnh một tiên nhân ngự không phi kiếm, phiêu hốt tiêu sái bên người mỹ nữ như mây, cúi đầu chỉ khắp thiên hạ dần dần hiện ra trong đầu hắn. Nếu để người tu tiên đại thành thấy được hình ảnh trong tưởng tượng của Dư Tắc Thành, ắt sẽ khiến cho người ta cười đến rụng răng, cũng ấu trĩ như thôn phụ phàm nhân ảo tưởng được làm vua để có thể ăn được nhiều hơn vài cái bánh ngô. Nhưng đây là lý tưởng và ước vọng trong lòng Dư Tắc Thành, thiếu niên nho nhỏ này lại trở nên kiên định hơn trên con đường tu tiên.
Con người ta ai cũng chỉ sống được một cuộc đời,ở huyện thành Sơn Trúc, không, cho dù là ở Thang quốc xưng vương xưng bá thật ra cũng chỉ là ếch ngôi đáy giếng, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời bên trên lớn bằng bàn tay. Nhất định mình phải đi ra ngoài, phải du ngoạn thiên hạ, phải tìm kiếm niềm vui của riêng mình trong thế giới rộng lớn này. Không thể phụ cả đời này, không thể sống uổng phí một đời như vậy! Thế giới tốt đẹp như vậy, vì sao không thể thuộc về ta? Tu tiên, phải tu tiên, chỉ có đạt tới thực lực hùng mạnh mới có thể có được hết thảy, mới có thể thực hiện được giấc mộng của mình. Có lẽ trường sinh bất tử không phải là tưởng tượng, vì sao bọn họ làm được, ta lại không được? Thà rằng tan xương nát thịt, chết tha hương đất khách quê người, cũng phải kiên trì tới cùng, không phụ kiếp này! Phù Đồ lục đã chắp cánh cho trí tưởng tượng của Dư Tắc Thành, cũng đã châm ngòi cho mơ ước và lý tưởng trong lòng hắn. Dư Tắc Thành ôm Phù Đồ lục xem hết một đêm, sáng sớm hôm sau Dư Tắc Thành mới ngừng không xem nữa. Lúc vầng dương dần lên hắn đứng trên nóc nhà, hấp thu ánh mặt trời, tu luyện Huyết Cương quyết của mình.
Chuyện trong địa bàn đã hoàn toàn ổn định, do Sư gia Cao Phong khống chế, hết thảy bình thường, thu chi dần dần trở nên hợp lý. Một tháng sau khi khấu trừ các loại chi tiêu, cả chi tiêu ở Yên Chi lâu ít nhất có ba trăm lượng bạc có thể rơi vào túi hắn. Thật ra Dư Tắc Thành biết nếu đích thân minh hành sự, điều chỉnh thuế suất, số bạc thu được còn có thể gia tăng nhiều hơn.
Nhưng như vậy mình sẽ phá hỏng con đường kiếm bạc của đệ tử thủ hạ mình, hơn nữa mình cũng sẽ không có thời gian tu luyện. Như bây giờ là hay nhất, chỉ cần thực lực của mình gia tăng, còn hữu dụng hơn là một tháng thu thêm tám trăm lượng bạc.
Chuyện duy nhất khác thường trong mấy ngày nay chính là đệ tử của Thiên Xích Tiên Sinh do Thôi Nhân Hùng thay mặt mình mời tới rốt cục đã tới. Y đang xây dựng cơ quan trận pháp cho trụ sở của Dư Tắc Thành.
Nhưng số thủ hạ do y mang đến có vẻ khác thường. Dư Tắc Thành thông qua Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật phát hiện, đám công nhân được thuê xây dựng trận pháp, người nào người nấy huyết khí tràn trề không kém gì huyết khí của Lâm Diệp Hồng. Thậm chí có người đạt tới trình độ như Mã Lão Hắc, người như vậy có khoảng chừng hơn hai mươi người, trong đó có hai người Dư Tắc Thành trước kia đã từng gặp qua, đều là cao thủ được cung phụng trong nội môn của Hắc Hồ đường. Mã Lão Hắc nhìn thấv bọn họ cũng phải tỏ ra cung kính. Hiện tại bọn họ lại vì mình xây dựng cơ quan trận pháp, làm công nhân ỡ lại trong trụ sở, không biết rốt cục bọn họ muốn làm gì.
Muốn làm gì thì cứ việc làm, dù sao đối phó với mình không cần sử dụng thủ đoạn như vậy. Hiện tại địa bàn của mình hết thảy đều đi vào quỹ đạo, hàng tháng mình đều có bạc bỏ vào túi, tuy rằng đệ tử thủ hạ rất có khả năng không phải thanh liêm như vậy, có thể sử dụng chút thủ đoạn nhỏ đê rút rỉa tiền tài của mình, nhưng chỉ cần không xãy ra đại sự, Dư Tắc Thành cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nước quá trong ắt sẽ không có cá, không có lợi ai chịu liều mạng?