Dư Tắc Thành lại phát ra phi kiếm truyền tin, nháy mắt rời khỏi nơi này, trở về động phủ lối vào. Sau đó Dư Tắc Thành chậm rãi ra khỏi động phủ, tới trên bình đài.
Mới đây mà đã hai mươi năm trôi qua, không biết thân nhân của mình thế nào rồi, không biết sư huynh đệ, bằng hữu của mình ra sao...
Sau khi Dư Tắc Thành bước ra, buông tiếng thở dài, bất chợt phía sau có một lão nhân lên tiếng nói:
- Dư Tắc Thành đó ư, thì ra là con... Đáng tiếc, đáng tiếc, hạt giống tốt như vậy... Nguồn: http://Trà Truyện
Lão nhân Nguyên Anh Chân Quân này Dư Tắc Thành đã từng gặp qua một lần, lúc hắn báo cáo tình huống Vô Lượng tông cho chưởng môn Thạch Cơ và các vị Nguyên Anh Chân Quân. Dư Tắc Thành vội vàng thi lễ, lão nhân nghiến răng một cái, vẻ mặt hết sức đau lòng, giọng kiên quyết:
- Hài tử, đừng nản chí, không có gì quan trọng, chỉ cần có lòng, chuyện gì cùng sẽ làm được. Tuy rằng con đã hai lần suýt chút nữa kết thành Kim Đan nhưng tương lai nhất định con sẽ thành công. Ta tặng cho con thứ này, chính là pháp bảo Thất Bảo Tử Tinh Bình mà năm xưa ta đánh chết cường địch ở u Minh tông đoạt được, nó có thể giúp cho con kết thành Kim Đan.
Dư Tắc Thành nghe vậy sững sờ, bất quá vẫn nhận lấy Thất Bảo Tử Tinh Bình này, có chút ngập ngừng do dự nhìn lão nhân Nguyên Anh Chân Quân kia.
Vị Nguyên Anh Chân Quân lại nói:
- Hài tử, đừng thất vọng, ta sẽ tìm bút ký của tiền nhân cho con, không hiểu vì sao con Kết Đan tới lần thứ hai lại thất bại vào phút chót như vậy, lần sau nhất định con sẽ thành công.
Nhìn thấy lão nhân nhiệt tình như vậy, Dư Tắc Thành cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn thầm cân nhắc một chút, sau đó mới nói:
- Sư tổ, thật ra hai lần trước con đã kết thành Kim Đan nhưng Kim Đan không phải là nhất phẩm, cho nên con từ bỏ...
Dư Tắc Thành vừa dứt lời, lập tức lão nhân đứng chết lặng, sau vài lần hô hấp mới hỏi lại:
- Cái gì, chỉ vì không phải nhất phẩm Kim Đan mà con từ bỏ Kết Đan trước khi đan thành ư?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Sư tổ, không biết vì sao con có thể Kết Đan dễ dàng như vậy nhưng nếu con đã có được ưu thế này, tội gì không phát huy nó tới cực điểm? Cho nên nếu không nhất phẩm, con sẽ tuyệt không thành đan.
Lão nhân gật gật đầu:
- Ta đã hiểu, con bắt chước theo sự tích của Trung Hưng Tổ Sư và Huyền Tướng tổ sư không thành nhất phẩm tuyệt không Kết Đan. Hảo hài tử, có chí khí, ta ủng hộ con.
Nghe vậy, Dư Tắc Thành sửng sốt, không ngờ bản môn đã có người làm như vậy từ sớm.
Lão nhân kia lại nói tiếp:
- Nhìn thấy con, ta lại nhớ tới Hán Nghiễm sư đệ, con cũng giống như y vậy. Khi đó chúng ta cùng nhau Kết Đan, y cũng phế đan sáu lần liên tiếp mới kết thành nhất phẩm Tử Hoàng Động Hư Đan, mà ta chỉ có thể kết thành lục phẩm Hàn Tinh Vụ Nguyệt Đan. Kết quả hiện tại y có thể xung kích Phản Hư kỳ, còn ta chỉ có thể lặng lẽ chờ ngày tiêu vong.
- Bất quá y không giống con, tới thời khắc cuối cùng mới chịu từ bỏ. Xem ra là con không biết, thật ra trong phái chúng ta có bí pháp có thể biết được mình sẽ kết thành đan gì lúc Kim Đan chỉ mới hình thành một phần ba, không cần lãng phí thời gian và chân nguyên như con vậy.
- Hài tử, ta ủng hộ con nhưng con phải nhớ kỹ, chuyện này ngoại trừ sư phụ con ra, không được khinh suất tiết lộ cho người khác biết. Chuyện này chỉ nên giới hạn trong hai người chúng ta được biết mà thôi, vốn cây cao gió lớn. Sau này con có gì nguy nan, hãy đốt túi hương này, ắt ta sẽ chạy tới giúp.
Dứt lời, lão nhân đưa cho Dư Tắc Thành một nén tín hương, cười to một tiếng, tan biến giữa không trung, Thất Bảo Tử Tinh Bình đã tặng cho Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nhìn theo hướng lão nhân vừa biến mất, rất lâu không nói, đột nhiên hắn nhớ ra, mình không biết tính danh của lão.
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu, cất Thất Bảo Tử Tinh Bình đi. Vật ấy sử dụng thế nào, có công dụng ra sao mình cũng không biết, chỉ có thể cất đi, từ từ tìm hiểu.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, trở về Thiên Đạo phong, lúc này tốc độ ngự kiếm của hắn nhanh hơn lúc trước gấp ba lần, chẳng khác một đạo cầu vồng vắt ngang trời. Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã về tới Thiên Đạo phong.
Sau khi trở về, Dư Tắc Thành mới biết sư phụ không có ở Thiên Đạo phong, chỉ có mình Tứ sư huynh ở đình viện.
Tứ sư huynh nhìn thấy Dư Tắc Thành cười nói:
- Tắc Thành, đệ đã đạt thành Giả Đan, chúc mừng, chúc mừng.
Dư Tắc Thành thi lễ:
- Cảm tạ sư huynh.
Tứ sư huynh vẫn chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, mấy năm nay cũng không có gì thay đổi nhưng Dư Tắc Thành biết y không thay đổi thì thôi, một khi thay đổi tất một bước lên trời.
Lực Bồ Đề mà y khổ công tích góp cả trăm năm bị mình sử dụng sạch sẽ, cho nên mỗi lần nhìn thấy Tứ sư huynh. Dư Tắc Thành cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Nếu không phải mình hấp thu lực Bồ Đề của sư huynh, có lẽ hiện tại y đã kết thành Kim Đan từ lâu.
Đột nhiên Dư Tắc Thành suy nghĩ một lúc, sau đó phân thần thức ra tiến vào thế giới Bàn Cổ, lấy hai trăm cân nước ao Tiên Lam Thần Tủy và hai trăm cân linh dịch trong núi lửa.
Sau khi rót những linh dịch này vào hai bầu rượu không gian đặc biệt. Dư Tắc Thành lấy ra đưa cho Tứ sư huynh:
- Sư huynh, thật là có lỗi, đệ tiêu xài hết sạch lực Bồ Đề của huynh khổ tâm tích góp từng chút trong cả trăm năm. Đây là hai loại tiên dịch mà đệ vô tình tìm được trong lúc vân du thiên hạ, nghe nói ẩn chứa linh năng vô thượng, xin sư huynh, vui lòng nhận cho.
Dứt lời Dư Tắc Thành đưa hai loại tiên dịch ra. Tứ sư huynh nhận lấy, mở nắp ra ngửi qua, sau đó gật gật đầu:
- Tốt, quả thật là bảo bối. Có hai loại tiên dịch này, có thể giúp ta tiết kiệm trăm năm công phu. Xem ra trong vòng ba năm nữa, ta cũng có thể kết thành Kim Đan.
Lúc Tứ sư huynh nói những lời này vẫn ung dung bình thản, không hề tỏ ra vui mừng, không thèm quan tâm tới chuyện mình có thể kết thành Kim Đan sớm, quả thật là phong thái của bậc cao nhân.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Sư huynh, sư phụ đâu rồi?
Tứ sư huynh đáp:
- Sau mười mấy năm vất vả tìm kiếm, rốt cục chúng ta cũng đã tra ra thân phận ngụy trang của dư nghiệt Hiên Viên Thông Thiên phái. Sư phụ đã cùng những người khác xuất phát từ ba tháng trước, mười ngày trước đã có tin tức truyền về, Hiên Viên kiếm phái ta đạt được toàn thắng, giết chết tất cả dư nghiệt Hiên Viên Thông Thiên phái, sau vài ngày nữa là sư phụ có thể trở về.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Thật là tốt quá, rốt cục cũng có thể tiêu diệt tận gốc bọn chúng. Nhớ năm xưa ở thành Kiến An, dư nghiệt Hiên Viên Thông Thiên phái này làm hại dân lành, sinh linh đồ thán, quả thật là đáng chết.
Tứ sư huynh cười bình thản:
- Đệ không nên cao hứng quá sớm, Hiên Viên Thông Thiên phái này trải qua bảy ngàn năm, cứ cách ba trăm năm lại chấn hưng một lần, lần nào cũng bị chúng ta dập tắt nhưng chưa bao giờ diệt được tận gốc bọn chúng. Lần này cũng chỉ là làm cho chúng biến mất vài trăm năm mà thôi.
- Cho dù lần này giết sạch toàn bộ, Huyết mạch truyền thừa của chúng cũng đã lưu lại, mấy trăm năm sau bọn chúng sẽ lại có hậu nhân xuất hiện, tự động thức tỉnh huyết mạch, nắm giữ phương pháp thông thiên, kết nối với tổ sư trên Tiên Giới. Sau đó chúng sẽ dần dần khôi phục, chúng ta lại phải tiếp tục dập tắt.
- Muốn tiêu diệt bọn chúng hoàn toàn, còn phải dựa vào liệt tổ liệt tông chúng ta trên Tiên Giới. Chừng nào còn chưa diệt được ba vị tổ sư của Hiên Viên Thông Thiên phái trên Tiên Giới, truyền thừa của bọn chúng sẽ không bao giờ gián đoạn.
Dư Tắc Thành lắp bắp:
- Tiên Giới... Tiên Giới... Chuyện này quá mức...
Tứ sư huynh cười nói:
- Chuyện gì cũng có khả năng, vốn Hiên Viên Thông Thiên phái có tất cả chín vị phi thăng tổ sư, trong đó có hai người từng hạ giới viện trợ cho đồ tử đồ tôn của họ. Một người bị Trung Hưng Tổ Sư giết chết, một người vào năm ngàn năm trước bị một vị tiền bối không biết tên của phái ta giết chết.
- Vốn Tiên Giới hẳn phải còn bảy người, nhưng vào năm trăm năm trước, lúc tiêu diệt bọn chúng, chúng ta phát hiện chúng chỉ còn thờ cúng ba người. Chuyện này có nghĩa là có bốn người đã chết trên Tiên Giới.
- Thật ra trong số hai mươi mốt vị tổ sư của Hiên Viên kiếm phái ta, tổ sư thứ tư Dương Ly Tử, tổ sư thứ mười sáu Cầm Tiêu Khách đã rất lâu không thấy hồi đáp. Từ đó có thể thấy được, Tiên Giới cũng không phải tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng.
Dư Tắc Thành lập tức nghẹn lời, sức tưởng tượng của vị Tứ sư huynh này quả thật vô cùng phong phú, ngồi dưới gốc Bồ Đề hoang tưởng việc trên Tiên Giới... Dư Tắc Thành lắc lắc đầu, xua hết những lời này ra khỏi đầu mình, sau đó lại hỏi:
- Sư huynh, vị sư tổ Nguyên Anh Chân Quân trấn thủ Nhất Tuyến Thiên là vị tiền bối nào của Hiên Viên kiếm phái ta vậy?
Tứ sư huynh đáp:
- Tung Hóa Chân Quân. Vị này thanh danh không nổi bật nhưng là một tay hảo thủ, hết sức nhiệt tình, không có tâm cơ là một trong những rường cột của Hiên Viên kiếm phái ta.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, nhớ kỹ tên này. Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, chỉ thấy Lục sư đệ và Thất sư đệ đang đi vào đình viện. Bọn họ tỏ ra cao hứng phấn chấn, ngoại trừ hai người bọn họ còn có ba người khác cùng đi.
Bọn họ vừa đi vừa cao giọng đàm luận. Thì ra bọn họ cùng nhau tham gia hành động ba tháng trước, hôm nay vừa trở về. Lần này Lục sư đệ giết chết được một tên tu sĩ Hiên Viên Thông Thiên phái, mọi người ca ngợi lẫn nhau, hận không thể làm cho mọi người trong thiên hạ biết sự lợi hại của mình.
Dư Tắc Thành và Tứ sư huynh liếc nhìn nhau, cả hai cùng cười mỉm, quả thật là tính nết trẻ con.
Lúc này bọn họ đã tiến vào đình viện, nhìn thấy Dư Tắc Thành, hai người lập tức thi lễ. Dư Tắc Thành định thân nhìn lại, cả hai đều đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ Tố Thể. Mấy năm qua nhờ có sư phụ tận tình dạy bảo, cũng đã có chút tác dụng.
Dư Tắc Thành bái biệt Tứ sư huynh, cùng hai vị sư đệ tiến sâu vào trong đình viện nói chuyện. Lúc này Dư Tắc Thành mới biết sư phụ cũng đã về, bất quá ông còn đang bận rộn giao nộp chiến lợi phẩm, xong việc mới có thể trở lại Thiên Đạo phong.
Hai vị sư đệ này của Dư Tắc Thành Trúc Cơ đã được năm năm, hiện tại bắt đầu học tập Lục Kiếm, sắp sửa tu luyện hoàn thành lộ kiếm thuật Kiếm Phi Dực.
Lục sư đệ Thanh Hà tu luyện Lôi Dực kiếm. Thất sư đệ Yến Quy Lai tu luyện Băng Dực kiếm. Ba sư huynh đệ cùng đi với họ cũng là đệ tử Hiên Viên Trúc Cơ chưa lâu. Dư Tắc Thành hỏi thăm tình huống tu luyện kiếm thuật của bọn họ, sau đó tiến hành chỉ điểm.
Tuy rằng có vài môn kiếm thuật của những đệ tử này Dư Tắc Thành chưa từng tu luyện qua nhưng một pháp thông thì vạn pháp đều thông, với tu vi và nhãn lực hiện tại của hắn đã thừa sức chỉ điểm cho bọn họ. Chỉ trong thoáng chốc, đã khiến cho tất cả các sư đệ nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt vô cùng khâm phục.
Dư Tắc Thành dạy bảo được một lúc, lập tức phát hiện ra một vấn đề, hai vị sư đệ của mình cùng ba vị sư đệ kia đều có chung một khuyết điểm, chính là kinh nghiệm chiến đấu của bọn chúng vô cùng ít ỏi. Ngoại trừ Lục sư đệ vừa rồi giết chết được một tên tu sĩ, thậm chí những người khác còn chưa từng thấy đổ máu, toàn là hoa trong nhà kính.
Ngoài ra năm người bọn họ còn có một đặc điểm, chính là hơn hai mươi năm trước chưa ai từng trải qua tu luyện ở ngoại môn Hiên Viên kiếm phái. Bọn họ toàn là đi thẳng vào nội môn, được Kim Đan Chân Nhân trực tiếp thu làm đệ tử. Vào thời kỳ này, đệ tử Hiên Viên kiếm phái đột ngột tăng nhiều, Dư Tắc Thành mơ hồ cảm thấy chuyện này như một nước cờ nằm trong một bàn cờ rất lớn.
Dư Tắc Thành dạy bảo một lúc, Thất sư đệ nói:
- Sư huynh, sư huynh, huynh kể chuyện của huynh cho bọn đệ nghe đi.
Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, hỏi lại:
- Ta có chuyện gì mà kể?
Thất sư đệ lấy ra một quyển sách:
- Ai nói huynh không có, mọi người đều nói huynh là đệ nhất nhân dưới Kim Đan, đây là quyển Tắc Thành Khán Kiếm mà Sở Quốc Lương cùng Thích Thư Ngữ đã viết về huynh. Trong này ghi chép tỉ mỉ chuyện tình ái giữa huynh và đệ nhất mỹ nhân Lư châu Mộc Tư Y, sách này đã truyền khắp Lục Vực thế giới Thương Khung...
Dư Tắc Thành nghe vậy kinh ngạc sững sờ, đón lấy sách mở ra xem thử, quả nhiên là sách do bọn Thích Thư Ngữ viết ra. Bọn họ du ngoạn thiên hạ khoảng mười năm, cuối cùng chỉ còn lại bốn người trở về quê nhà, những người khác có kẻ mắc bệnh mà chết, hoặc bị đạo tặc giết chết, hoặc gặp sự cố bỏ mạng giữa đường. Nhưng dọc đường du ngoạn, bọn họ cũng viết được hai mươi bản truyện ký, dương danh thiên hạ. Sau khi Thích Thư Ngữ về quê đã được Sở quốc ở địa vực cổ Tần mời làm Quốc Tướng, cũng coi như không tới nỗi phí công vô ích một phen.
Quyển Tắc Thành Khán Kiếm này lấy hình ảnh Dư Tắc Thành làm nhân vật chính, trong đó gồm có một số chuyện về hắn bao gồm đấu Hải tộc ở Nam Hải, chém giết đệ tử Diệu Âm môn, truyền thuyết ở Vô Lượng tông, trận chiến ở Lương Đô... Sách này là trên hành trình bọn họ nghe những chuyện về Dư Tắc Thành đã được thay đổi hình ảnh về Dư Tắc Thành được phóng đại đến mức méo mó.
Trong sách mô tả Dư Tắc Thành là một tên công tử ăn chơi, lưu tình khắp nơi thì ra bọn họ đã sớm biết chuyện giữa mình và Mộc Tư Y ở Hoa Đô, chỉ có điều giả vờ như không biết. Thậm chí vẻ khác thường lúc mình và Hứa Tiểu Nhã đi lướt qua cạnh nhau, sau đó mình đột ngột thay đổi hành trình, trở về Hiên Viên kiếm phái cũng bị bọn họ phát hiện. Sau này bọn họ lại biết Hứa Tiểu Nhã là ai, không chỉ là tình cảm, ân oán môn phái, bọn họ còn tiến hành thêm thắt đủ chuyện vào trong đó. Dư Tắc Thành đọc thấy không nhịn được, cất tiếng thóa mạ:
- Nói nhăng nói càn!
Sau đó lập tức xé nát sách này.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang nổi giận đùng đùng, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên giọng của sư phụ:
- Tắc Thành, con làm sao vậy?
Dư Tắc Thành đứng lên quay nhìn lại, chỉ thấy sư phụ đang chậm rãi tiến vào đình viện, ông đang nhìn hắn gật gật đầu, hẳn là khen ngợi thành công của hắn.
Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Tắc Thành, quả nhiên con đã đạt thành Giả Đan, giỏi lắm. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ truyền cho con toàn bộ kiếm pháp Lục Kiếm. Hiện tại kiếm thuật của con đã kém xa tu vi, vì con nâng cao cảnh giới với tốc độ quá nhanh, nên đã xuất hiện dấu hiệu hụt hơi. Cho nên ngày mai ta sẽ truyền thụ cho con kiếm thuật Lục Kiếm.
Dư Tắc Thành nói:
- Đệ tử đã hiểu.
Nam Thiên Chân Nhân lại nói:
- Tắc Thành này, đây có thể là lần cuối cùng sư phụ dạy dỗ con. Có lẽ trong tương lai hai, ba năm nữa, sư phụ sẽ bế quan hóa Anh, không biết sư phụ có thể qua được cửa ải này không... Nếu qua được, vậy vạn sự đều tốt, nếu không qua được, có lẽ duyên phận thầy trò chúng ta chấm dứt.
Dư Tắc Thành nghe vậy giật mình kinh hãi, vội hỏi:
- Sư phụ, người...
Nam Thiên Chân Nhân cắt lời hắn:
- Vạn sự tùy duyên thôi, sáng mai chúng ta sẽ gặp ở Vạn Kiếm các.
Dứt lời, Nam Thiên Chân Nhân ung dung rời khỏi, chỉ để lại mình Dư Tắc Thành đứng ngây người ra đó.
Sau một lúc, hắn hồi phục tinh thần lại, chạy tới chỗ Kim di thăm bà. Kim di vẫn không thay đổi tính tình, tâm sự cùng Dư Tắc Thành một lúc lâu. Dư Tắc Thành rất thích trò chuyện cùng bà, đã nhiều năm không gặp. Kim di cũng đã già, thật sự già rồi. Nét già nua này tuy rằng không nhận ra qua dung mạo bề ngoài, nhưng vẫn có thể âm thầm cảm nhận được.
Dư Tắc Thành tiện tay cầm lấy một túi thức ăn mang cơm cho lão điên. Nhiều năm không gặp, không biết hiện tại lão điên thế nào rồi...
Lão phong tử, lão bất tử, lão đông tây, có ba người bọn họ tồn tại. Hiên Viên kiếm phái này mới có thể vững như bàn thạch. Có thể nói ba người bọn họ chính là cây cột chống trời của Hiên Viên kiếm phái.
Lần trước ở Hoa Đô, nếu không nhờ Tá Vật Hóa Hình, truyền thần giải cứu của lão điên, có lẽ mình đã chết ở Hoa Đô ngay lúc ấy.
Dư Tắc Thành tiến vào thạch thất, lão điên vẫn như xưa, đang nhàn nhã xem sách.
Lão điên nhìn thấy Dư Tắc Thành, thản nhiên hỏi:
- Đã về rồi ư?
Giống như Dư Tắc Thành chỉ mới rời khỏi hôm qua vậy, Dư Tắc Thành buột miệng đáp:
- Đã về...
Lão điên lại nhìn đóa hoa lan trước ngực Dư Tắc Thành:
- Hoa Bỉ Ngạn?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Chỉ còn lại ba cánh.
Lão điên cũng gật gật đầu:
- Quả là bảo bối, Hoa Tiên Tử đời đời đều ở Hoa Đô, cả Hoa Đô chính là đạo tràng của họ, về sau ngươi phải cẩn thận một chút, nhất mạch các nàng được người khác gọi là Hoa Phong tử.
- Chúng ta được gọi là Kiếm Phong tử, là vì chúng ta xem kiếm như mạng, liều mình chiến đấu, chúng ta không phải điên thật, nhưng các nàng lại là điên thật, chuyện gì cũng dám làm. Hoa Tiên Tử hiện tại hẳn là kế thừa địa vị Hoa Tiên Tử chưa được bao lâu, cho nên còn giữ được một chút lý trí. Thời gian trôi qua cũng không biết sẽ thế nào, sau này ngươi nên tránh xa nàng ta một chút.
Dư Tắc Thành gật đầu, sau đó mới nói:
- Sư tổ.
Lão điên quát:
- Gọi ta là lão điên, còn gọi sư tổ nữa ta sẽ đá ngươi ra ngoài! Ngươi đi rồi, hai tên tiểu tử kia thay phiên đưa cơm, không tên nào tốt lành gì, tên nào tên nấy tỏ ra khúm núm, miệng hô sư tổ không ngớt.
- Nhìn qua đã biết là loại công tử bột, chưa từng thấy máu bao giờ. Ta mắng có hai câu, đá cho một cước, không ngờ có một tên khóc lên ầm ĩ. Trời ơi, đệ tử Hiên Viên kiếm phái ta lại khóc, ta...
Lão điên nói tới đây, mặt đỏ bừng bừng vì tức tối, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, nói tiếp:
- Nếu không phải y là con của Nam Thiên và Tuyền Tâm, ta đã giết y tại chỗ. Quả thật là làm loạn, không còn thể thống gì, từ khi kế hoạch này của lão bất tử bắt đầu, ta đã phản đối. Nếu còn tiếp tục huấn luyện như vậy, về sau ắt sẽ phát sinh, biến hóa cực đoan. Tuy rằng có thể luyện được vài tên đệ tử ưu tú nhưng đại đa số đệ tử còn lại sẽ rất khó thích ứng, cuối cùng nếu không phải biến thành cuồng ma khát máu, vậy cũng sụp đổ tinh thần, ta thấy có ít nhất nửa số đệ tử sẽ vì vậy mà lâm vào họa mê muội, hãy chờ xem, con bà nó!
Dư Tắc Thành vừa nghe đã biết trong mấy năm qua, tật xấu hay khóc của Yến Quy Lai vẫn chưa bỏ được. Thật ra những lời này là lão điên cố ý nói cho Dư Tắc Thành nghe, cảnh cáo hắn nhanh chóng báo cho Nam Thiên Chân Nhân chuẩn bị sẵn sàng, nếu không nhất định Yến Quy Lai sẽ không chịu đựng được bước huấn luyện tiếp theo.