Ngày hôm đó, trên giá sách trong không gian ý thức Diễn Võ, bất chợt Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết biến hóa. Nó từ giá sách chậm rãi bay lên, bay về phía Huyết Ma Kinh.
Mà Huyết Ma Kinh cũng phát sinh biến hóa, không còn hình dáng dòng sông máu như trước, mà dần dần biến thành kinh thư văn bản thực thể.
Năm xưa Vô Thượng Thiên Đạo tông sáng chế ra Nhất Khí Hóa Thất sắc này, trong Huyết Cương quyết có tham khảo Huyết Ma Kinh rất nhiều. Thật ra Huyết Cương quyết có thể coi như là một phân nhánh của Huyết Ma Kinh. Hôm nay rốt cục Huyết Ma Kinh đã biến hóa thành văn bản thực thể, tuyên bố chấp nhận Dư Tắc Thành cho nên bước đầu tiên nó sẽ nuốt chửng Huyết Cương quyết.
Dư Tắc Thành có chút cảm ngộ, chỉ cần Huyết Cương quyết dung hợp cùng Huyết Ma Kinh, vậy mình có thể tự do học tập Huyết Ma Kinh. Trong khoảnh khắc Huyết Cương quyết sắp sửa dung hợp với Huyết Ma Kinh, Thiên Đạo Thần Quyết bên kia cũng thoáng động, phát ra một đạo hào quang bao trùm lấy Huyết Cương quyết, muốn kéo nó trở lại. Huyết Cương quyết này vốn là bí pháp của Vô Thượng Thiên Đạo tông, cho nên Thiên Đạo Thần Quyết không dễ dàng để cho nó bị Huyết Ma Kinh dung hợp nuốt chửng.
Huyết Ma Kinh cũng phát ra một đạo huyết quang, lập tức hai đạo hào quang và huyết quang này giằng co đối kháng lẫn nhau, bắt đầu tranh đoạt Huyết Cương quyết.
Chỉ thấy vô số kinh văn xuất hiện trên Huyết Cương quyết, những kinh văn này cũng giằng co đối kháng lẫn nhau, nhưng dần dần chuyển sang thế hỗ tương dung hợp. Trong thế giới Bàn Cổ, thế giới linh hồn của Dư Tắc Thành, hai kinh này hợp nhất, tái tạo Huyết Cương quyết.
Sau chừng mười ngày, hai đạo hào quang huyết quang biến mất. Huyết Ma Kinh khôi phục lại bộ dáng trước kia, không còn chút linh khí nào, chỉ là vật chết. Nó cần có một thời gian dài khôi phục, Dư Tắc Thành mới có thể lại mở ra xem.
Thiên Đạo Thần Quyết cũng trở nên yên tĩnh lại, những chữ không ngừng xoay tròn trên đó hoàn toàn biến mất. Ngay cả mười sáu chữ đầu tiên Dư Tắc Thành ngộ ra cũng không thấy nữa, cũng trở thành vật chết.
Huyết Cương quyết mà hai quyển kinh văn này tranh đoạt, ngược lại đã hấp thu tinh hoa của chúng, biến hóa rất lớn. Từ nguyên bản Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết trước kia, sau khi hấp thu ảo diệu trong Thiên Đạo Thần Quyết và Huyết Ma Kinh đã tự thành một pháp. Lần này nó không còn xuất hiện dưới hình thức kinh văn nữa, mà hóa thành một trái tim là Thất Khiếu Linh Lung tâm, Huyết Yểm Chi Tâm.
Dư Tắc Thành nhìn Huyết Cương quyết trước mặt, nhìn trái tim này, bất chợt cầm lấy nó rời khỏi thế giới Bàn cổ, trở lại trên bình đài. Sau đó bất thình lình Dư Tắc Thành cầm Huyết Cương quyết có hình trái tim này đâm thật mạnh vào ngực mình.
Sau một đòn này, Huyết Cương quyết cùng tiên cốt Huyết Yểm Chi Tâm của Dư Tắc Thành dung hợp vào nhau. Lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy huyết khí toàn thân chấn động, dường như máu huyết toàn thân sôi trào, vô số kinh văn như đang chảy trong huyết mạch. Huyết Cương quyết vừa mới sinh, ra kia không cần tu luyện. Thiên Đạo tự thành, Dư Tắc Thành bật cười ha hả, xoay người tiến tới vị trí trung tâm bình đài, tiến vào trạng thái tu luyện, bắt đầu xung kích cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong.
Từ trước tới nay toàn là tu luyện nâng cao Tử Phủ Kim Đan khí, kéo theo năm đạo nguyên lực còn lại. Hôm nay đã hoàn toàn thay đổi, chuyển hóa nguyên lực, lấy Huyết Cương quyết làm chủ. Luyện Khí Hóa Thần.
Trong cơ thể Dư Tắc Thành huyết khí quay cuồng, tử khí sinh ra, cực quang vạn đạo. Không Ma chân nguyên lực nghịch chuyển Luyện Khí thuật của Xuất Khiếu tông được Địa Hỏa kích thích, cũng là lửa cháy ngút trời. Chỉ có Đại Tần Luyện Khí thuật là không thấy có phản ứng.
Sáu đạo nguyên lực này điên cuồng vận chuyển trong cơ thể Dư Tắc Thành, giống như đạo Thiên Địa, tuần hoàn vạn lần. Có diệt có sinh, sinh sôi không ngừng, không ngừng sinh, diệt trong đó, tuần hoàn không dứt.
Chân nguyên toàn thân Dư Tắc Thành bất chợt bành trướng mênh mông, dung hợp trong cơ thể. Sáu đạo nguyên lực triệt tiêu lẫn nhau, sau đó dung hòa hội hợp cùng một chỗ, chân nguyên lực vô tận dần dần tan rã.
Theo quá trình tan rã này, trong Đan Điền của Dư Tắc Thành dần dần xuất hiện những tiết điểm năng lượng, từ hư hóa thật, từ khí hóa lỏng, từ lỏng cô đọng lại, dần dần hóa thành thực thể. Theo sáu đạo nguyên lực hóa sinh, dần dần thực thể kia kết thành một khối. Hết thảy biến hóa rốt cục hoàn thành, khối thực thể kia chính là Giả Đan.
Lần này Dư Tắc Thành tu luyện thời gian thấm thoát thoi đưa, mười năm qua đi lúc nào không hay không biết, hắn cứ chậm rãi tiến lên trên tiên lộ.
Đến một ngày kia, đã qua hơn mười năm, cảnh tượng yên tĩnh trên bình đài đột ngột bị phá vỡ. Chỉ thấy dưới đài dung nham cuồn cuộn, giống như núi lửa bùng nổ, thật ra không phải là dị tượng của thiên địa, mà do khí cơ tương xung. Do thân thể của Dư Tắc Thành ngồi trên bình đài ra sức hấp thu linh lực trong thiên địa cho nên hình thành hiện tượng này.
Thân thể Dư Tắc Thành không ngừng hấp thu linh lực, bình đài dưới chỗ ngồi của hắn bắt đầu gia tăng tốc độ hút lấy lực lượng của Địa Hỏa trong biển dung nham. Vì như vậy, bình đài dần dần bị đốt thành màu đỏ lửa, giống như một khối thép được nung nóng chảy trong lò rèn.
Trên bình đài, những viên pha lê màu đỏ tím khảm trên vách đá bắt đầu rung động, lúc này tác dụng của chúng mới hiện ra. Chúng bắt đầu vỡ tan tành, toát ra rất nhiều chân nguyên, tụ tập vô số linh khí, tập trung về phía bình đài.
Linh lực này vừa truyền tới bình đài, lập tức bị Dư Tắc Thành ngồi ở trung tâm hấp thu toàn bộ. Dường như trong cơ thể hắn có một lỗ đen rất lớn, không ngừng nuốt lấy thiên địa nguyên khí.
Nguyên khí bị Dư Tắc Thành hấp thu không ngừng biến hóa ra đủ các hình dáng trên đầu hắn, có hình rồng uốn lượn trên mây, có hình mãnh hổ vua của núi rừng, có hình sư tử là bá chủ thảo nguyên, có hình gấu kinh khủng trong thâm sơn cùng cốc, tất cả là do chân nguyên biến hóa mà ra.
Nhưng hình dáng lớn nhất là một biển máu màu đỏ sẫm, cuốn phăng hết thảy, tất cả những ảo ảnh khác đều bị nó nuốt chửng. Chỉ còn lại một đạo thần thức như một con rắn dài, quay cuồng bên trong biển máu, tỏ ra không hề sợ sệt biển máu khôn cùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Bất quá đây chỉ là ảo giác, phiêu bạt mơ hồ, hình thái vô chừng, lúc tụ lúc tan, lúc ly lúc hợp, không hề nhất định. Nhưng dưới những ảo ảnh này, còn có sáu thanh phi kiếm hình dáng khác nhau, bất kể những ảo ảnh kia biến hóa thế nào, bất kể nguyên lực thay đổi thế nào, chúng cũng giữ nguyên hình dạng, vĩnh viễn không thay đổi. Sáu thanh phi kiếm này nhìn qua dường như là thực thể, lơ lửng trên đầu phía sau Dư Tắc Thành, lặng lẽ bảo vệ cho hắn.
Thời gian trôi qua, dị tượng kia càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng điên cuồng. Bất chợt Dư Tắc Thành chấn động toàn thân, tất cả dị tượng hoàn toàn biến mất, sáu thanh phi kiếm phát ra ánh sáng Vĩnh Hằng, nháy mắt dung hợp lại với nhau, biến thành một con thần cưu đang bay. Nhưng bề ngoài thần cưu này có vẻ béo tròn, giống như một con chim béo ú mà trong sách thường hay vẽ.
Thần cưu gáy lên một tiếng dài, theo tiếng gáy này, thân hình của nó dần dần tiêu tan, hóa thành một quả trứng vàng dung hợp vào thân thể Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành cũng chấn động thân hình, hai mắt bừng mở, há to miệng rít dài. Theo tiếng rít của hắn, biển dung nham dưới bình đài chợt sôi trào, bùng lên mạnh mẽ, cao hơn bình đài rất nhiều, vọt lên chừng mười trượng, quay cuồng giữa tiếng rít của Dư Tắc Thành.
Tiếng rít này duy trì chừng một khắc, thủy triều dung nham cũng sôi trào trong một khắc. Mãi đến khi Dư Tắc Thành ngưng rít, dung nham mới chậm rãi hạ xuống, yên tĩnh trở lại.
Mười năm vất vả, Dư Tắc Thành tiến vào cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, đột phá cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, rốt cục kết thành Giả Đan. Giả Đan đại thành.
Dư Tắc Thành chậm rãi đứng dậy, run tay một cái, bụi bặm tích lũy sau mười mấy năm khổ tu dưới động tác này của hắn bắn ra toàn bộ. Đã ngưng kết Giả Đan, pháp lực tự động sinh ra. Dư Tắc Thành chưa hề sử dụng bất cứ pháp thuật gì, thân thể hẳn đã tự động lơ lửng trên bình đài ba thước.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Dư Tắc Thành đột ngột cất tiếng cười vang, sau đó bắn ra một đạo kiếm khí, đây là truyền tin. Nháy mắt hắn đã rời khỏi bình đài này, trở về động phủ lựa chọn nơi tu luyện lúc đầu.
Dư Tắc Thành bấm đốt tay tính toán, thời gian thấm thoát thoi đưa. Từ khi mình trở lại Hiên Viên kiếm phái bước vào nơi này đột phá Kim Đan cho tới bây giờ đã mười năm năm trôi qua, mình cũng đã bước trên tiên lộ được ba mươi năm năm.
Dư Tắc Thành chậm rãi dạo bước bên trong động phủ, cũng không nóng lòng rời khỏi nơi này. Hắn đang cảm nhận lực lượng của mình, cảm nhận những thay đổi bên trong thân thể mình, cảm nhận uy lực cảnh giới Giả Đan.
Chân nguyên ẩn chứa trong cơ thể hiện tại nhiều gấp ba trăm lần lúc mình Trúc Cơ đại thành. Thần thức của mình hiện tại, cho dù không sử dụng Kiếm Ngã thuật cũng có thể cảm ứng trong phạm vi mười dặm. Đây là chỗ hùng mạnh của cảnh giới Kim Đan.
Mà không, hiện tại mình chỉ mới đạt tới Giả Đan, chưa phải là Kim Đan Chân Nhân. Dư Tắc Thành nhớ tới lời cảnh cáo của sư phụ, chỉ khẽ cười, sau đó chợt nói:
- Cho ta chọn lựa nơi tu luyện một lần nữa, ta phải đột phá Kim Đan!
Lập tức ảo ảnh một trăm lẻ tám nơi tu luyện lại mở ra, trong đó đã không còn khu vực dung nham khi trước. Nơi đó cần phải khôi phục trong thời gian trăm năm, sau đó mới có thể tiếp tục phục vụ cho người khác Kết Đan.