Dư Tắc Thành thu Huyết Ma Kinh vào thế giới Bàn cổ, nơi này không thể ở lâu, vừa rồi Phá Bại Chân Quân đánh chết hai tên Kim Đan Chân Nhân của Tĩnh Ngộ tông, không ngờ đối phương lại luôn luôn âm thầm giám sát mình, không biết bọn họ đã dùng pháp thuật gì mà có thể tránh được cảm ứng Kiếm Ngã thuật của mình.
Mình phải lập tức rời khỏi nơi này, tránh cho đối phương thay người sẽ phát hiện ra đồng môn bị giết, chuyện này không dễ dàng giải thích.
Dư Tắc Thành bắt đầu hành động rất nhanh, ngự kiếm bay lên, trước tiên bay tới chỗ thi thể của hai tên Kim Đan Chân Nhân kia. Bọn chúng ở cách xa Dư Tắc Thành mười dặm, trên một ngọn núi hoang. Nhờ vào mùi máu tanh, rất nhanh Dư Tắc Thành đã tìm thấy bọn chúng.
Hai tên Kim Đan Chân Nhân này nấp trong một pháp trận bảo vệ, hiện tại pháp trận đã bị Phá Bại Chân Quân đánh tan, hoàn toàn sụp đổ, bất quá chỉ còn lại chút hiệu quả pháp thuật. Pháp trận này là loại pháp trận che giấu, chẳng trách nào mình không thể cảm ứng được sự tồn tại của chúng.
Dư Tắc Thành bay vào pháp trận, nhìn thấy thi thể hai tên Kim Đan Chân Nhân kia. Bọn chúng bị vỡ tim, khí huyết tương xung mà chết. Dọc đường tới đây, Dư Tắc Thành thấy thi thể mấy chục động vật, có sài lang gấu chó, còn có thỏ, chuột. Tất cả những thi thể này đều nổ tan xác, máu trong thân thể biến mất.
Nói cách khác, một trảo của Phá Bại Chân Quân đánh ra là Huyết Ma Trảo. Trảo này bay về phía trước, dọc đường đi bất kể là sài lang gấu chó, thỏ, chuột, thân thể nổ tung, máu bay lên không, dung hợp vào Huyết Ma Trảo này. Sau đó chộp vỡ pháp trận, đánh trúng hai người.
Huyết Ma Trảo đánh trúng bọn chúng tạo ra thương tổn không phải là tan nát thân thể, mà là máu trong trảo dung nhập vào thân thể, dẫn phát khí huyết bọn chúng bạo động, làm cho chân nguyên bất ổn, nháy mắt hình thành huyết bạo, lợi dụng chân nguyên của chúng giết chết bọn chúng.
Dư Tắc Thành phân tích sơ qua một chút, không khỏi khen ngợi không ngừng. Một trảo cách không này giết địch ngoài mười dặm, tu vi của Phá Bại Chân Quân đã tiến thêm một bước dài so với trước kia.
Nhưng hiện tại hắn không có thời gian rảnh rỗi, bắt đầu lục soát trên thi thể hai người. Rốt cục Dư Tắc Thành tìm được hai túi trữ vật trên người bọn chúng, cùng hai thanh bản mệnh phi kiếm.
Dư Tắc Thành thuận tay phóng một hỏa cầu thuật, lập tức hai thi thể bốc cháy đùng đùng. Hai thanh phi kiếm này cũng chỉ là phi kiếm ngũ giai, tính chất bình thường, nhưng về phương diện luyện kiếm có chỗ độc đáo, thanh tịnh vô cùng. Xem ra tài nguyên Tĩnh Ngộ tông không nhiều lắm nhưng có được bí pháp truyền thừa.
Dư Tắc Thành nhìn thi thể bọn chúng tan thành tro bụi, sau đó ngự kiếm bay lên, rời khỏi nơi này. Hắn phải bay về một phía khác, tránh khỏi phương hướng Tĩnh Ngộ tông.
Bay được trăm dặm. Dư Tắc Thành thả phi xa ra bắt đầu bay nhanh như điên cuồng. Chỉ trong thoáng chốc, hắn đã bay ra xa bốn ngàn dặm, chỉ còn ngàn dặm nữa là tới Trần quốc. Dư Tắc Thành gật gật đầu, xem như đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi thế lực của Tĩnh Ngộ tông.
Hiện tại đã an toàn, Dư Tắc Thành muốn xem qua Huyết Ma Kinh mà Phá Bại Đại ca cho mình. Vì vậy hắn hạ phi xa xuống, tìm một ngọn núi chuẩn bị tối nay nghỉ lại.
Dư Tắc Thành bày ra pháp trận cảnh giới, sau đó tiến vào trong thế giới Bàn cổ, vào không gian ý thức Diễn Võ cấp Hổng Hoang, xem Huyết Ma Kinh.
Chỉ thấy bản bí tịch đệ nhất trên giá sách đã thay đổi rõ ràng là tàn bản của Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh. Hiện tại nó đã thay thế Không Ma Kinh, trở thành bí tịch đệ nhất của mình.
Thứ hai mới là Không Ma Kinh, nó cũng có hình dáng quyển sách như Niết Bàn Kinh, xuất hiện bằng sách thật. Kế tiếp là một tấm bia đá, là Minh Ma Kinh lấy được ở Hà Gian phái. Sau đó chính là Huyết Ma Kinh, có hình dáng như một dòng sông máu.
Minh Ma Kinh và Huyết Ma Kinh vẫn còn tồn tại dưới hình dáng bia đá và dòng sông máu. Dư Tắc Thành vẫn chưa có năng lực làm cho nó biến thành sách thật. Nói cách khác, hiện tại hắn chỉ có thể đọc bìa kinh cho vui, vẫn chưa có năng lực xem được hai quyển kinh này.
Sau chúng là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, sau nữa là Hiên Viên Thần Quyết, Thiên Đạo Thần Quyết. A Ma La Thức Cửu Thức thuật Cực Nguyên Hà Quang, Chuyển Sanh Minh Vương Quyết, Ngũ Hành Thiên Nhân Tâm Đăng pháp.
Đây là tầng thứ nhất của giá sách, thỏi pha lê Thiên Dưỡng Địa Sinh Hoạt Thực thuật nằm ở hàng dưới. Vì tầng thứ nhất của giá sách toàn chứa đựng bí tịch tuyệt thế kinh điển trong truyền thuyết.
Nhìn thấy chúng, trong lòng Dư Tắc Thành vô cùng vui sướng, Thập Đại Tiên Điển là bí tịch tuyệt thế trong mắt người đời, hiện tại mình đã có được hai bản tuy rằng toàn là tàn bản. Mình có được chín đạo của Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn Kinh, có được ba quyển trong mười quyển Thiên Ma Sách. Nhưng như vậy cũng đã đủ để ngạo thị thiên hạ, người người sùng bái.
Đáng tiếc bí tịch tuy nhiều, nhưng hiện tại chỉ có thể đứng xa xa thèm nhỏ dãi. Niết Bàn Kinh, Không Ma Kinh, mình chỉ cần liếc qua một cái sẽ choáng váng nửa ngày. Cảnh giới không đủ, lãnh ngộ không được, chỉ có thể tạm thời để đó.
Bất quá dù sao đi nữa, hai bản kinh này ắt sẽ mang đến rất nhiều lợi ích cho mình. Lần trước quan sát được đạo Vũ Trụ vô cùng bổ ích, số còn lại thì ôi thôi... Minh Ma Kinh, Huyết Ma Kinh, một là bia đá, một là dòng sông máu. Kể cả Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, A Ma La Thức Cửu Thức thuật, Chuyển Sanh Minh Vương Quyết, Ngũ Hành Thiên Nhân Tâm Đăng pháp. Dư Tắc Thành chỉ có thể ngắm bìa giải trí mà thôi.
Thiên Đạo Thần Quyết chỉ có chút văn tự mơ hồ, thật sự là Thiên Đạo Thần Quyết không có chút tác dụng gì với mình cả.
Chỉ có Hiên Viên Thần Quyết, đây mới là bản lãnh, giữ nhà của mình, toàn bộ phải trông cậy vào nó giữ thể diện,về phần Cực Nguyên Hà Quang, Dư Tắc Thành chỉ cảm thấy thất vọng với nó, vốn Dư Tắc Thành nghĩ rằng nó hết sức hùng mạnh, vì đó là Cực Nguyên Hà Quang, thanh danh bao trùm thiên hạ. Không ngờ trải qua một thời gian sử dụng, tuy rằng Dư Tắc Thành không nói ra nhưng trong lòng hắn thất vọng vô cùng. Công pháp này hết sức bình thường, vẫn chưa hề lập ra công lao chiến tích gì với mình.
Đối với chuyện này, Dư Tắc Thành từng phân tích, dần dần cũng tìm được nguyên nhân. Cực Nguyên Vân Hà tông kia, nói không chừng là vì khai tông tổ sư luyện không thành Cực Nguyên Hà Quang này, cho nên bị trục xuất khỏi môn phái, mới tự lập một tông.
Cuối cùng người đó không còn cách nào khác, lại biến dị Cực Nguyên Hà Quang này thêm lần nữa, sau đó lang bạt kỳ hồ, tiến hóa mấy ngàn năm. Đến lúc tới tay mình, biến dị không thành hình dạng, mình lại chế biến thêm một phen, rốt cục nó đã hoàn toàn biến dị, chênh lệch với Cực Nguyên Hà Quang chân chính không biết bao xa.
Hiện tại Cực Nguyên Hà Quang này cũng giống như một quả thần lôi mà mình có được trong tay nhưng không tìm hiểu được cách sử dụng, đành dùng nó như hòn đá ném người, hoàn toàn là phí của trời. Chuyện này phải trông vào cơ duyên hiện tại chỉ có thể như vậy.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ miên man, chợt nghe Lão Thất nhắc nhờ:
- Thống lĩnh Đại nhân, có người tu tiên tới gần nơi này, chỉ còn cách năm mươi dặm, phát ra địch ý, xin ngài cảnh giác!
Dư Tắc Thành lập tức trở về bản thể, sử dụng Kiếm Ngã thuật cảm ứng. Chỉ thấy ngoài xa có ba đạo kiếm quang đang phi hành rất nhanh.
Bọn họ bay nhanh, trên người kiếm khí bay lượn, toàn là Kim Đan Chân Nhân. Thêm chuyện không bằng bớt chuyện. Dư Tắc Thành nhanh chóng khởi động Hải Thị Thận Lâu, che giấu tung tích của mình cùng cảnh vật xung quanh, lẳng lặng chờ đợi.
Ba người bọn họ ngự kiếm hành không, nháy mắt bay qua đỉnh đầu Dư Tắc Thành, bay đi xa. Dư Tắc Thành cũng không để ý tới, có lẽ chỉ là khách qua đường mà thôi.
Ý niệm này chưa dứt, đã thấy kiếm quang của ba người kia quay trở lại, nhắm chỗ Dư Tắc Thành bay tới, sau đó ngừng lại tìm kiếm.
Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, có chuyện rồi đối phương có thể tìm thấy vị trí mình chính xác như vậy, ắt hẳn là cố ý tới tìm mình, xem ra lần này hết sức phiền phức.
Quả nhiên đối phương đã phát hiện ra Hải Thị Thận Lâu dường như muốn ra tay bức Dư Tắc Thành xuất hiện. Dư Tắc Thành nhanh chóng thu hồi Hải Thị Thận Lâu, chắp tay nói:
- Ba vị tiền bối, các vị mạnh giỏi, chẳng hay có chuyện gì?
Ba người này đều là Kim Đan Chân Nhân một người trong đó hoàn toàn không thấy dị tượng Kim Đan, có thể thấy rằng y đã vượt qua cảnh giới Long Hổ, đạt tới Kim Đan kỳ đỉnh phong.
Người nọ nhìn thoáng Dư Tắc Thành, lên tiếng nói:
- Dư Tắc Thành, chúng ta tìm ngươi thật là vất vả. Ngươi cho rằng mình có thể chạy thoát được sao?
Dư Tắc Thành giật nảy mình:
- Tiền bối, vì sao lại biết tên ta?
Người nọ đáp:
- Ta là Tĩnh Tâm Chân Nhân, chưởng môn Tĩnh Ngộ tông, chúng ta đã theo dõi ngươi bốn tháng qua. Dựa theo diện mạo của ngươi, chúng ta điều tra rất lâu mới biết, không ngờ ngươi lại là người được Tu Tiên Giới xưng là đệ nhất nhân dưới Kim Đan Dư Tắc Thành.
Một người bên cạnh quát lớn:
- Dư Tắc Thành, ngươi tàn sát hai vị sư đệ của ta, mau để mạng lại đây!
Dứt lời, lập tức uy áp Kim Đan ập tới. Thật ra hiện tại uy áp Kim Đan này đã không còn tác dụng với Dư Tắc Thành nhưng hắn vẫn giả vờ làm ra vẻ như bị chế ngự chặt chẽ.
Tĩnh Tâm Chân Nhân kia nói tiếp:
- Giết người thì thường mạng, thiếu nợ phải trả tiền, vị tiền bối của Dư Tắc Thành ngươi đánh chết hai vị Kim Đan Chân Nhân phái ta, chuyện này phải trả giá, phải đền mạng. Ngươi là đồng đảng, ngươi có gì để nói?
Dư Tắc Thành nói:
- Oan, oan uổng cho ta quá, tiền bối! Giết Kim Đan Chân Nhân gì vậy, vì sao ta lại không biết? Các vị có chứng cứ gì, không thể dùng lời nói vu vơ hãm hại người khác như vậy được!
Tĩnh Tâm Chân Nhân lại nói:
- Được, ta cho ngươi chứng cứ. Đệ tử Tĩnh Ngộ tông chúng ta từ Trúc Cơ trở lên, tất cả thần thức tương thông, một người thấy được chuyện gì, cả môn phái đều thấy được chuyện ấy. Ta đã nhìn thấy tất cả những gì hai vị sư đệ nhìn thấy, ngay cả hai viên Kim Đan nằm trong không gian phụ thuộc của ngươi, chúng ta cũng cảm ứng được.
- Vị tiền bối của ngươi đã bỏ ngươi mà đi, trước khi đi, y cho ngươi bí tịch gì vậy, rốt cục y là cao nhân của môn phái nào? Dư Tắc Thành, chỉ cần ngươi giao bí tịch ra đây, giải thích rõ ràng, chúng ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống. Bằng không, chúng ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ luyện hồn.
Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, tuy người không có lòng hại hổ nhưng hổ lại có ý hại người, vốn mình muốn cứu bọn họ khỏi bàn tay Phá Bại Chân Quân tàn sát, nhưng hiện tại ngược lại, bọn họ muốn lấy mạng mình, quả thật thế sự khôn lường.
Lúc bọn họ tới đây, Phá Bại Chân Quân đã thay đổi dung mạo, cho nên bọn họ không nhận ra y. Sau khi theo dõi mình bốn tháng, cuối cùng phát hiện ra bí tịch mà Phá Bại Chân Quân để lại cho mình trước khi đi. Thậm chí bọn chúng cũng không biết đó là bí tịch gì, chỉ biết đó là Nguyên Anh Chân Quân lưu lại, cho nên lập tức đuổi giết mình bốn ngàn dặm đường.
Công pháp của Tĩnh Ngộ tông này vô cùng độc đáo, không ngờ bọn họ có thể kết nối cảm ứng liên thông với nhau, một người nhìn thấy, tất cả đều thấy. Tuy rằng Phá Bại Chân Quân giết hai tên Kim Đan Chân Nhân theo dõi kia nhưng chuyện này đã bị tất cả người trong Tĩnh Ngộ tông thấy được. Bằng vào cảm ứng của hai viên Kim Đan trong thế giới Bàn Cổ, bọn họ mới đuổi theo mình tới nơi này.
Xem ra mình không thể từ bi như trước nữa, bọn họ khách sáo như vậy, là vì không biết không gian phụ thuộc của mình thuộc loại nào, sợ mình tự sát, làm không gian sụp đổ, hết thảy tiêu tan cho nên mới nói một cách khách sáo như vậy, sẽ tha cho mình một con đường sống. Chuyện này quả thật nực cười... Nguồn truyện: Trà Truyện
Xem ra sự nghiệp mà Phá Bại Chân Quân chưa hoàn tất, mình phải làm thay y. Phải nhổ cỏ tận gốc Tĩnh Ngộ tông này bằng không để tin tức tiết lộ ra ngoài, đối với mình không tốt lành gì.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Ta giao, ta lập tức giao, xin tiền bối tha cho ta...
Dứt lời, bèn lấy Thiên Đạo Tứ Bút đồ do mình vẽ ra, trên đó không ngờ có thêm mười tám tia hào quang mỏng như sợi tơ...
Sắc mặt Dư Tắc Thành trắng bệch, ra vẻ sợ sệt vô cùng, ngoan ngoãn giao bí tịch ra. Lập tức ba vị Kim Đan Chân Nhân của Tĩnh Ngộ tông vô cùng cao hứng, bí tịch do Nguyên Anh Chân Quân trịnh trọng trao tặng như vậy nhất định là vạn phần quý giá. Sau khi mình lấy được nhất định phải luyện hóa đối phương hình thần câu diệt, để tránh tiết lộ ra ngoài. Nguyên Anh Chân Quân kia hay được sẽ trở lại báo thù.
Sắc mặt bọn họ hết sức bình thường, không để lộ chút gì nhưng trong lòng ai nấy mừng như điên dại.
Dư Tắc Thành lấy Thiên Đạo Tứ Bút đồ cung kính dâng lên. Tĩnh Tâm Chân Nhân bèn giơ tay đón lấy. Y dùng thần thức đảo qua, kiểm tra xem có vấn đề gì không, nhưng thần thức vừa đảo qua đã lập tức bị Thiên Đạo Tứ Bút đồ này hấp dẫn.
Tĩnh Tâm Chân Nhân này vốn đã đạt tới cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, chỉ còn thiếu một bước là có thể tiến giai Nguyên Anh kỳ. Nói chính xác hơn là thiếu một tia cảm ngộ, đây cũng là cửa ải khó khăn nhất, khiến cho trong trăm Kim Đan Chân Nhân cũng chỉ có lưa thưa vài người có thể tiến giai Nguyên Anh kỳ.
Tĩnh Tâm Chân Nhân chỉ vừa liếc qua Thiên Đạo Tứ Bút đồ một lượt, đã lập tức bị lực Thiên Đạo ẩn chứa trong Thiên Đạo Tứ Bút đồ hấp dẫn. Đây chính là thứ mà y đang thiếu, bức đồ này rơi vào tay y, chắc chắn có thể giúp y ngộ được Đại Đạo. Có lẽ chỉ cần bế quan vài chục năm nữa sẽ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ.
Lập tức Tĩnh Tâm Chân Nhân tỏ ra hết sức vui mừng, trong mắt y chỉ còn lại mỗi Thiên Đạo Tứ Bút đồ này, hoàn toàn xem nhẹ Dư Tắc Thành. Y thân là chưởng môn, trong mấy trăm năm qua, chưa từng có ai chống đối. Thời gian kéo dài như vậy, dần dần sinh ra tính kiêu ngạo, lại không xem tu sĩ Trúc Cơ như Dư Tắc Thành ra gì, lòng cảnh giác bất giác buông lòng.
Hai tên Kim Đan Chân Nhân còn lại vô cùng tin phục oai chưởng môn, chưởng môn không phát hiện điểm gì khác thường, bọn họ cũng hoàn toàn không lưu ý.
Cứ như vậy, Tĩnh Tâm Chân Nhân vui mừng đón lấy Thiên Đạo Tứ Bút đồ, cẩn thận quan sát. Ba nét rưỡi đường cong trên đó thật sự là ẩn chứa lực Thiên Đạo, chỉ cần liếc mắt qua đã cảm thấy lâng lâng như trên cõi tiên. Có lẽ không bao lâu nữa, mình sẽ đạt thành Nguyên Anh...
Tĩnh Tâm Chân Nhân vô cùng cao hứng, càng nhìn Thiên Đạo Tứ Bút đồ càng thấy thích. Đây quả thật là bí tịch thần kỳ. Tĩnh Tâm Chân Nhân quan sát hình ảnh trong đó, dần dần thấy có tơ vàng hiện lên, càng ngày càng sáng, thật sự là hảo bảo bối làm cho người ta hết sức vui mừng.
Những đạo tơ vàng này nhanh chóng chui vào trong hai tay Tĩnh Tâm Chân Nhân, lập tức y có cảm giác phiêu hốt lâng lâng. Có lẽ thăng tiên chính là như vậy, mình cảm thấy vô cùng giải thoát, từ nay về sau không còn phiền não u sầu gì nữa.
Lúc này hai tên Kim Đan Chân Nhân kia chỉ thấy trên người Tĩnh Tâm Chân Nhân toát ra vô số kim quang, cả hai kinh ngạc ngẩn người. Nhưng nhìn kỹ lại, cả hai lập tức phát giác chuyện khác thường, đây đâu phải là kim quang gì, rõ ràng là kiếm quang.
Chỉ trong nháy mắt, cả thể xác và tinh thần của Tĩnh Tâm Chân Nhân đắm chìm trong kiếm quang đã trúng kiếm của Dư Tắc Thành, hình thần câu diệt, hóa thành tro bụi. Từ nay về sau y đã hoàn toàn giải thoát, không còn lo sầu gì nữa... Đây là ý niệm cuối cùng trước khi Tĩnh Tâm Chân Nhân hóa thành tro bụi bay theo gió.
Hai tên Kim Đan Chân Nhân còn lại lập tức vừa kinh ngạc, vừa giận dữ, vừa sợ hãi, vừa căm thù. Chưởng môn Đại sư huynh sống chung với chúng mấy trăm năm qua, không ngờ âm thầm lặng lẽ hóa thành tro bụi bay đi ngay trước mắt chúng, quả thật khó lòng chấp nhận.
Hai tên Kim Đan Chân Nhân giận dữ nhìn Dư Tắc Thành, rút kiếm ra muốn đánh chết hắn, hoặc dùng phương pháp tàn khốc nhất, ác độc nhất khiến cho hắn phải chết dần chết mòn. Lúc này bọn chúng mới nhìn thấy trong tay Dư Tắc Thành đang cầm một chiếc kim luân, đối mặt với chúng.
Kim luân phát ra hào quang tam sắc. Dư Tắc Thành khẽ run tay một cái, nhắm vào bọn chúng. Hào quang tam sắc cuộn lên, hóa thành một luồng sáng chói, chém tới hai tên Kim Đan Chân Nhân kia.
Trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy hào quang tam sắc, một trong hai tên gầm to một tiếng, xuất ra bản mệnh phi kiếm của mình, nghênh đón hào quang tam sắc của Dư Tắc Thành chém tới.
Tên còn lại mặt lộ vẻ do dự, lui về phía sau, nháy mắt đã lui ra trăm trượng, tránh khỏi đòn chí mạng này.
Bản mệnh phi kiếm của Kim Đan Chân Nhân đầu tiên lập tức va chạm cùng hào quang tam sắc của Dư Tắc Thành, kiếm quang vô tận của y bị hào quang tam sắc đánh cho tan nát. Sau đó chỉ nghe rắc một tiếng, bản mệnh phi kiếm của y cũng bị nghiền nát, sau đó tới cánh tay, xương đùi, xương sườn, xương đầu, tất cả bị hào quang tam sắc kia nghiền thành bụi phấn.
Kim Đan thoát khỏi thân thể y, nhưng còn chưa kịp chạy trốn, trong hào quang tam sắc ẩn chứa lực hút hùng mạnh lập tức Kim Đan cũng bị hút lại, cả người lẫn đan tan tác, hình thần câu diệt.
Dư Tắc Thành phóng xuất Tam Quang Diệt Tuyệt Kim Luân xong, lập tức chân nguyên toàn thân cạn kiệt, không còn chút sức lực nào.
Hắn cố nén cảm giác suy yếu này, lặng lẽ khởi động Bắc đẩu Thất Tinh quán, kích hoạt pháp thuật Hoàn Dương Thất Tinh Quang. Một đạo hào quang ngút trời giáng xuống. Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài giữa hào quang. Lập tức khí huyết chân nguyên toàn thân hắn được bổ sung, khôi phục bình thường trở lại.
Chỉ trong thoáng chốc, ba tên Kim Đan Chân Nhân Tĩnh Ngộ tông đã chết hai, chỉ còn một tên ở ngoài trăm trượng nhìn lại, đang cân nhắc không biết nên đánh hay lui.
Dư Tắc Thành lập tức phân tích ra tính cách của y, ngoài mạnh trong yếu, nhát gan sợ chiến, nhìn thấy đồng bọn bị giết khiếp đảm trong lòng, sinh ra ý muốn rút lui.
Dư Tắc Thành lập tức làm ra vẻ chân nguyên hao hết, hơn nữa sắc mặt kích động, giả vờ làm ra vẻ cứng rắn kêu lớn:
- Ta đại khai sát giới, giết chết hai Kim Đan Chân Nhân, ngươi còn không trốn cho mau. Chẳng lẽ còn muốn ép ta ra tay giết chết ngươi ư? Coi chừng hình thần câu diệt, muốn làm quỷ cũng không xong!
Dư Tắc Thành kêu lên một lúc, tên Kim Đan Chân Nhân cảm thấy rõ ràng là Dư Tắc Thành đang cố gắng chống chọi. Suy nghĩ cẩn thận lại, đối phương đã điều khiển hai món pháp bảo giết chết hai vị sư huynh của mình, tuy rằng pháp bảo kia uy lực cực lớn nhưng nhất định cũng vô cùng tiêu hao chân nguyên. Hiện tại hắn tuyệt đối không còn lực tái chiến, chỉ đang gắng gượng chống đỡ.
Kim Đan Chân Nhân trong môn trừ mình ra, tất cả đã chết hết, nếu mình giết chết được người này, lấy được hai món pháp bảo kia, sau khi trở về, mình sẽ là Chưởng tông Tĩnh Ngộ tông này. Thật ra kết quả này đối với mình cũng không phải là chuyện xấu.
Tên Kim Đan Chân Nhân này suy đi nghĩ lại, lập tức lòng tin tăng vọt, gầm to một tiếng:
- Tiểu tử, trả mạng sư huynh ta đây, giao pháp bảo bí tịch cho ta, ta sẽ ban cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng.
Dứt lời y bèn ngự kiếm bay tới, bản mệnh phi kiếm hóa thành một đạo kiếm quang chém tới Dư Tắc Thành.
Bất chợt Dư Tắc Thành gầm to một tiếng:
- Ngươi bị lừa rồi, để mạng lại đây.
Dứt lời Dư Tắc Thành run tay lên, lập tức kiếm quang ngút trời bùng nổ, giống như trụ cột chống trời, đứng sừng sững trong thiên địa, va chạm cùng kiếm quang của Kim Đan Chân Nhân kia, phát ra tiếng nổ vô cùng mạnh mẽ.
Dư Tắc Thành cười khanh khách, khí thế mạnh như rồng cọp, phát động tấn công như điên cuồng về phía đối phương. Tên Kim Đan Chân Nhân kia là loại người ngoài mạnh trong yếu, mình càng điên cuồng, càng hùng hổ, đối phương lại càng sợ sệt, không dám ứng chiến.
Tên Kim Đan Chân Nhân này khổ tu đã hai trăm năm, sau khi đạt thành Kim Đan ở môn phái có Chưởng tông chiếu cố, cho tới bây giờ chưa từng động thủ qua cùng người khác. Mỗi lần gặp chiến đấu lập tức né tránh, chỉ lo dốc lòng tu luyện, đây là lần đầu tiên y gặp phải một trận khổ chiến như vậy.
Sau khi phát hiện ra mình đã trúng kế dụ địch, thực lực Dư Tắc Thành không hề thiếu hụt, vẫn đang điên cuồng công kích, từng đạo kiếm quang nặng bằng non Thái đang trút xuống đầu, lập tức trong lòng y nảy ra ý nghĩ chạy trốn. Phải chạy trốn thôi, mau mau chạy trốn... Cũng vì như vậy y chỉ có thể xuất ra được một nửa bản lãnh, của mình, tâm tư còn đang phân vân bất định, không biết nên chiến hay không.
Dù là cao thủ cái thế nhưng trong lòng này sinh ý muốn rút lui, vậy cũng không có lực chiến đấu. Kiếm thức Dư Tắc Thành vừa ra, kiếm quang toát ra màu bạch kim sáng chói, trùng trùng điệp điệp. Toàn thân Dư Tắc Thành cũng biến mất không thấy tăm hơi giữa kiếm quang sáng chói chiếu rọi cả đất trời, hắn đã dung hợp cùng kiếm quang này thành một thể.
Cuối cùng vài trăm đạo kiếm quang ánh sáng ngưng kết lại thành một đạo kiếm quang khổng lồ duy nhất, chém về phía Kim Đan Chân Nhân kia.
Y giận dữ quát to một tiếng, thân ảnh lóe lên quái dị vô cùng, bản mệnh phi kiếm nhanh như điện chớp đâm ra, kiếm quang khổng lồ của Dư Tắc Thành lập tức dừng lại trong tích tắc. Kim Đan Chân Nhân kia đã đột phá được nơi yếu nhất của đạo kiếm quang này, tránh khỏi một kiếm chí mạng của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành không hề tỏ ra tức tối kiếm pháp lại chuyển Quang Dực kiếm vẽ ra trước người Kim Đan Chân Nhân từng vòng tròn vành vạnh. Kiếm quang hình vòng tròn màu bạch kim trông như những đóa hoa sen đang dần dần nở rộ, giống như một cơn lốc xoáy cuồng bạo, nháy mắt đã vây kín quanh người Kim Đan Chân Nhân kia. Đây là chiêu Kiếm chuyển Liên Hoa.
Vạn vật trong phạm vi kiếm liên vỡ nát, trong phạm vi trăm trượng lập tức hình thành một đạo cuồng phong hủy diệt. Đối mặt với chiêu kiếm thần dị của Dư Tắc Thành, tên Kim Đan Chân Nhân kia đột ngột hô to:
- Tĩnh ngã như nhất, thiên địa ngũ hành, cảm ngộ thương thiên, vạn vật điêu linh.
Sau đó y đánh ra từng kiếm một, hoặc chém, hoặc chặt, hoặc đâm, hoặc điểm, kiếm quang chỉ khẽ chớp lóe đã xâm nhập vào tầng tầng kiếm liên nở rộ, lặng lẽ không tiếng động cắt đứt kiếm quang màu bạch kim nhanh như điện của Dư Tắc Thành. Y đánh tới nơi nào, kiếm quang của Dư Tắc Thành biến mất tới đó, nháy mắt đã phá giải chiêu Kiếm Chuyển Liên Hoa chí mạng này.
Dư Tắc Thành thấy vậy lòng thầm kinh hãi, không biết đây là kiếm pháp gì, chỉ ngắn có một tấc mà có thể dùng kiếm thế nhỏ bé liên tục phá được hai môn kiếm thuật tuyệt thế của mình, quả thật là hào kiệt trong thiên hạ nhiều vô số. May là mình đã hạ độc thủ đánh chết Chưởng tông Tĩnh Tâm Chân Nhân và tên Kim Đan Chân Nhân dũng mãnh kia, bằng không hôm nay ắt mình phải táng mạng nơi này.
Bất quá lòng tin của Dư Tắc Thành lại dâng cao vạn trượng, cất tiếng quát lớn:
- Hảo kiếm pháp, hãy tiếp thêm một chiêu Hiên Viên thần kiếm của ta!
Nghe vậy, tên Kim Đan Chân Nhân kia làm ra một chuyện mà Dư Tắc Thành không thể nào ngờ nổi: y quay đầu bò chạy, định thoát ly khỏi chiến trường, chạy về môn phái.
Còn muốn chạy ư, nằm mơ... Phi kiếm trong tay Dư Tắc Thành phát ra kiếm quang vô thượng, trên trời dường như vừa dâng lên một mặt trời đỏ chói. Dư Tắc Thành Thân Kiếm Hợp Nhất, phát ra một đòn mạnh nhất của mình. Trước tiên hóa thành một luồng ảo ảnh, Bất Dục Nhi Phi kiếm vượt qua khoảng cách ngàn trượng chỉ trong thoáng chốc. Nháy mắt na di vọt tới trước mặt tên Kim Đan Chân Nhân kia, sau đó xoay người lại giáng một đòn.
Một kiếm này vừa ra tất cả hào quang hoàn toàn biến mất, dường như giữa không trung không còn thứ gì tồn tại. Nhưng nếu quan sát cẩn thận có thể thấy giữa không trung như có những tia kim quang li ti rất nhỏ đánh về phía đối phương, vốn tên Kim Đan Chân Nhân kia định chạy trốn, nhưng thấy lúc này Dư Tắc Thành đã đứng chắn trước mặt mình, không thể nào chạy được. Tượng đất cũng phải nổi giận, lúc này đường lui đã không còn, lập tức giận dữ sục sôi, hạ quyết tâm quyết một trận tử chiến với Dư Tắc Thành, không chết không ngừng. Y gầm lớn một tiếng, xuất ra một đạo kiếm quang ngút trời chém về phía Dư Tắc Thành.
Nếu y có được lòng tin ngay từ đầu, trận chiến này cũng chưa biết được ai thắng ai thua. Nhưng hiện tại y mới nghĩ tới chuyện liều mạng, cơ hội tốt nhất đã qua đi, không còn đủ lực xoay chuyển tình thế.
Kiếm quang ngút trời do Kim Đan Chân Nhân này phát ra lập tức xé nát bầu trời, chém trúng Dư Tắc Thành. Tên Kim Đan Chân Nhân vui mừng hớn hở nhưng chợt thấy toàn thân Dư Tắc Thành dường như đã hóa thành hư vô, kiếm quang của y chỉ có thể xuyên qua, đây là diệu dụng của Bất Dực Nhi Phi kiếm.
Mà kiếm quang nhỏ li ti của Dư Tắc Thành xuất ra cũng đã đồng thời chém trúng người y. Hai người đồng thời trúng kiếm, gương mặt tên Kim Đan Chân Nhân không khỏi xuất hiện đủ các loại cảm xúc, có hối hận, có ảo não, có ngạc nhiên thán phục, có nghi hoặc, có thoải mái...
Thân thể y dừng lại một chút, sau đó trên người y bắt đầu vang lên những tiếng nổ lốp bốp. Đây là các loại pháp khí ngọc phù phòng ngự đeo trên người y, dưới kiếm quang như tơ vàng ngưng kết của Dư Tắc Thành, không ngờ các loại pháp khí này nổ tung thành mười hai đóa hoa lửa kiều diễm vô cùng, đã bị mười hai đạo kiếm quang tơ vàng hoàn toàn đánh nát.
Tiếp theo là những tia kiếm quang li ti còn sót lại đột ngột lóe lên hào quang chói lợi. rực rỡ huy hoàng. Ngực, trán, Đan Điền... Kim Đan Chân Nhân này liên tục nổ tung. Từng vết thương rất lớn vỡ toang, huyết quang phun xối xả, xa tới mười trượng.
Những vòi máu dần dần cạn kiệt, bất chợt y phát ra một tiếng thét thảm khốc, từ trên không rơi xuống, bị Dư Tắc Thành giết chết ngay tại chỗ. Lúc này thân thể y tan tác, nhưng một đạo kim quang lóe lên. Kim Đan của y xuất hiện, định nhanh chân chạy trốn.
Dư Tắc Thành giơ tay điểm ra, lập tức một mảnh lưới kiếm xuất hiện, lập tức bao trùm lấy Kim Đan của tên kia đang định bỏ trốn.
Sau khi Kim Đan rời thân thể, lập tức định bỏ chạy, nhưng trước sau đều có kiếm quang bao vây, hoàn toàn không còn đường trốn chạy. Nếu là người có tính tình cương nghị, nhất định đã tự bạo đả thương địch nhân, hoặc đâm đầu vào lưới kiếm tan tác, tuyệt đối không để cho địch nhân bắt được mình. Nhưng tên này trời sinh tính tình nhút nhát, lập tức bị kiếm quang kéo mạnh, lôi vào trong thế giới Bàn Cổ không còn khả năng tự bạo.
Dư Tắc Thành há miệng thở hồng hộc, sau đó bật cười khanh khách. Lấy một đánh ba, không ngờ mình đã đạt được toàn thắng, giết chết tất cả ba tên Kim Đan Chân Nhân của Tĩnh Ngộ tông.
Tuy rằng thủ đoạn của mình có hơi vô sỉ, từ lúc đầu đã ngầm hạ độc thủ, thắng một cách không có tinh thần thượng võ. Nhưng thắng lợi vẫn là thắng lợi, chỉ có mình có thể thấy được mặt trời mọc ngày mai, còn ba người bọn chúng hoàn toàn chết sạch.
Dư Tắc Thành bắt đầu dọn dẹp chiến trường, thanh lý thi thể đám Kim Đan Chân Nhân này, tìm được thêm một thanh bản mệnh phi kiếm, cho một mồi lửa thiêu rụi thành tro, sau đó ngự kiếm bay về phía Trần quốc.