- Nàng đánh giá ta quá cao rồi, Đoạn Tụ tông này là một trung môn.
Mộc Tư Y nói:
- Ta tin tưởng chủ nhân, không có chuyện gì mà chủ nhân không làm được.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. Đây là hậu quả của việc sùng bái mù quáng, mình cũng đã khoác lác tới tận mây xanh, hiện tại là lúc nên trở lại mặt đất. Dư Tắc Thành bèn kéo Mộc Tư Y đứng dậy:
- Được, ta sẽ làm hết sức mình, bất quá tối nay, nàng cũng phải hết sức...
Sắc mặt Mộc Tư Y lập tức đỏ bừng:
- Ta có thể chịu được, tối nay ta sẽ hầu hạ chủ nhân chu đáo.
Sau khi trở về nơi ở. Dư Tắc Thành bắt đầu suy nghĩ đối sách. Hắn chạy vào đại điện Ám Ma, bắt đầu xem tư liệu tình báo về Đoạn Tụ tông.
Dựa theo tài liệu mà Vô Hình Ám Ma tông khổ công trinh sát lấy được từ đệ tử Long Dương giáo. Đoạn Tụ tông thực lực mạnh mẽ nhưng hơn phân nửa ẩn giấu, không ngờ có được hai tên Nguyên Anh Chân Quân bốn mươi tám tên Kim Đan Chân Nhân,chừng năm trăm đệ tử Trúc Cơ có thể nói là nhân mã cường tráng, so ra còn hùng mạnh hơn cả thực lực của Phân Phương Giải Ngữ môn, chẳng trách nào bọn chúng ôm dã tâm xưng bá.
Sở dĩ Đoạn Tụ tông tách riêng ra, chạy tới Hoa Đô lập tông, chính là vì vào một ngàn hai trăm năm trước đệ tử Long Dương giáo chạy tới Hoa Đô tìm kiếm vật gì đó, cho nên đóng tại đây để có thể tìm kiếm lâu dài.
Dần dần số đệ tử phái ra nảy sinh dị tâm, thoát ly Long Dương giáo tự lập thành một phái, sinh sôi nảy nở tại Hoa Đô, dần dần đạt tới khí thế như hiện tại. Long Dương giáo coi đây là mối nhục lớn nhất, hai bên từng có vài trường đại chiến, nhưng vì nơi đây Nguyên Anh Chân Quân không thể tham chiến, những thế lực khác lại ủng hộ Đoạn Tụ tông vô cùng mạnh mẽ, cho nên Long Dương giáo chuốc bại mấy lần, ôm hận khôn nguôi.
Dư Tắc Thành xem tới đây, dần dần cảm thấy thoáng động trong lòng, bắt đầu giở sang xem về tình huống của khai tông tổ sư Đoạn Tụ tông vào một ngàn hai trăm năm trước.
Bản thân khai tông tổ sư Đoạn Tụ tông Đoạn Bối Chân Nhân cũng là một truyền kỳ. Là Kim Đan Chân Nhân, ở Long Dương giáo chịu người ức hiếp, rốt cục bị đưa tới Hoa Đô hẻo lánh. Vì vậy bắt đầu chạy tới chạy lui giữa các thế lực lớn, kết giao đầu lãnh các lộ, dần dần quật khởi, thành lập được thế lực của tông phái mình. Sau đó mới cắt đứt quan hệ với Long Dương giáo, đánh bại quân Long Dương giáo cử đi thảo phạt.
Đáng tiếc vào ba trăm năm trước, thọ mệnh của Đoạn Bối Chân Nhân đã hết, không thể không binh giải chuyển thế. Phía dưới còn có một tin tức không xác định, rằng Văn Diễm Kim Cúc Bảo Di Ninh rất có thể là thân chuyển thế của lão ta.
Dư Tắc Thành đọc qua về cuộc đời của lão, bất chợt có một cái tên quen thuộc xuất hiện trong đời lão. Chỉ có một câu: "Ba lần đánh với Huyết Bại Thiên của Huyết Hà phái, bị thương mà không chết."
Huyết Bại Thiên của Huyết Hà phái... cái tên này quen quá, nhất định mình đã thấy qua ở nơi nào... Dư Tắc Thành bèn lật xem ghi chép về Huyết Bại Thiên của Huyết Hà phái. Gần đây bản ghi chép về người này được vô số người xem, giá cả nhất định rất cao. Chuyện đầu tiên khi đọc tư liệu về người này đập vào mắt Dư Tắc Thành chính là, lão là Phá Bại lão tổ của Huyết Hà phái, lúc trước đoạt được bảo vật ở Vô Lượng tông, phản bội Huyết Hà phái, biến mất không tông tích, nghi là đang xung kích cảnh giới Phản Hư.
Thì ra Huyết Bại Thiên đã trở thành lão tổ của Huyết Hà phái, chính là người khi đó đoạtđi túi trữ vật chứa Hoàn Chân Đạo giả của Dư Tắc Thành, sau đó trốn khỏi hàng chục Nguyên Anh Chân Quân truy sát, hiện tại không biết đang lẩn trốn ở phương nào.
Tất cả mọi người đều cho rằng lão đang ẩn nấp ở một nơi nào đó tu luyện, chuẩn bị xung kích cảnh giới Phản Hư. Chỉ có mình Dư Tắc Thành biết rõ, nhất định lão đang trốn ở nơi nào đó để chữa thương, bởi vì tiên điển Hoàn Chân Đạo kia vốn là giả, cuối cùng sẽ bị Cực Nguyên Hà Quang hoàn toàn ăn mòn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nháy mắt một kế hoạch đã hình thành trong đầu Dư Tắc Thành. Thật ra giết người diệt phái cần gì phải động đao thương, có khi lời đồn bóng gió đáng sợ hơn bất cứ thứ gì.
Dư Tắc Thành bắt đầu bố trí, bắt đầu liên hệ với những đệ tử Vô Hình Ám Ma tông. Có những đệ tử Vô Hình Ám Ma tông trực tiếp giao nhiệm vụ bên trong đại điện Ám Ma không sợ lộ ra bí mật mình là người của môn phái nào chỉ cần không biết mình là ai là đủ.
Đệ tử Đạo tông có thể nhận nhiệm vụ trộm bảo vật, đệ tử Đan môn có thể nhận nhiệm vụ giúp người luyện đan.
Người đầu tiên mà Dư Tắc Thành tìm tới là đệ tử Trá Ngôn Khẩu Mật tông. Tôn chỉ của Trá Ngôn Khẩu Mật tông này là lời gian lẽ dối, khẩu Phật tâm xà. Bọn họ tu luyện đạo về miệng lưỡi, thuật chia rẽ người khác, châm ngòi ly gián, dùng hoa ngôn xảo ngữ gạt người.
Trá Ngôn Khẩu Mật tông được hai đại Thần Quân Tô Tần, Trương Nghi thành lập vào cuối thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc. Bọn họ giở hết tuyệt chiêu Hợp Tung Liên Hoành của mình gây xích mích giữa Xuân Thu Thất Bá khiến cho họ tàn sát lẫn nhau, sinh linh thế giới Thương Khung lầm than, từ đó về sau không còn thời kỳ hưng thịnh như thời Tiên Tần nữa.
Năm đó sau khi hai vị Thần Quân phi thăng, hậu nhân bọn họ bèn lập ra môn phái tên gọi Tung Hoành các. Chuyện bọn họ làm ra quá mức âm hiểm dùng lời lẽ lừa gạt hoang đường, khẩu Phật tâm xà làm tôn chỉ. Lớn là cả thiên hạ, nhỏ là trong gia tộc chỉ cần nơi nào có bọn họ, nơi ấy ắt không thể sống yên. Tung Hoành các này bị vô số cừu nhân tiêu diệt biết bao lần, cuối cùng truyền tới bây giờ đổi tên là Trá Ngôn Khâu Mật tông.
Người đầu tiên mà Dư Tắc Thành liên hệ chính là đệ tử của tông này. Hình ảnh của đối phương là một cái lưỡi rất lớn, có thể thấy y là một Kim Đan Chân Nhân. Dư Tắc Thành đổi giọng nói:
- Ta có một tin tức, muốn ngươi lan truyền.
Người nọ đáp:
- Được, lan truyền tin tức trong một vùng giá ba mươi vạn linh thạch, lan truyền tin tức trong một châu giá một trăm vạn linh thạch, lan truyền tin tức khắp Lục Vực giá một ngàn vạn linh thạch.
Dư Tắc Thành đáp:
- Ta sẽ không cho ngươi một viên linh thạch nào cả, ta biết nơi ẩn náu của Phá Bại Chân Quân.
Người nọ tỏ ra sửng sốt:
- Ngươi biết tin tức của lão ư, đây tuyệt đối là bí văn kinh thiên động địa. Nếu nguồn gốc tin tức chuẩn xác, ta có thể lan truyền tin này miễn phí cho ngươi.
Dư Tắc Thành nói
- Lão dưỡng thương trong Đoạn Tụ tông ở Hoa Đô.
Người nọ ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới nói:
- Không có khả năng, lão và Đoạn Bối Chân Nhân kia là cừu gia, bọn họ từng ba lượt huyết chiến, lão đánh cho Đoạn Bối Chân Nhân tới nỗi...
- A... a... a... thì ra là như vậy, Đoạn Bối Chân Nhân dựa vào cái gì mà thất bại ba lần vẫn còn sống, tu vi thế nào mà có thể trốn khỏi ma thủ của Phá Bại Chân Quân? Thương tích của lão hẳn là giả, hai người bọn họ nhất định là nhân tình với nhau. Phá Bại Chân Quân sợ người ngoài đàm tiếu, cho nên mới tuyên bố ra bên ngoài như vậy.
- Chẳng trách xới tung khắp cả thiên hạ cũng không tìm được lão thì ra lão trốn ở nơi này. Nơi đó quả thật hầu như không có khả năng bị người khác ngờ tới, cũng là nơi mà Nguyên Anh Chân Quân không thể tới, chính là dưới chân đèn không có ánh sáng. Ha ha hạ nhất định là như vậy, ta có thể lan truyền tin này miễn phí cho ngươi, ha ha ha...
Lập tức đối thoại chấm dứt. Dư Tắc Thành lắc lắc đầu. Thật là có lỗi với Phá Bại Chân Quân, chỉ còn cách phá hoại thanh danh của lão. Người đời vô cùng hiểm ác, lại lắm chuyện tin tức vừa đưa ra đã liên tưởng, suy diễn lung tung, cho dù là giả cũng có thể trở thành thật.
Dư Tắc Thành bắt đầu liên hệ người khác. Đạo tông, Long Dương giáo...
Dư Tắc Thành liên hệ nhất nhất, khéo léo bày binh bố trận. Sau khoảng nửa canh giờ, chuyện này mới kết thúc.
Trước kia Dư Tắc Thành vô cùng hâm mộ sư phụ Nam Thiên Chân Nhân của mình, trước khi đánh đã bày binh bố trận chưa đánh đã đạt được tất thắng. Lần này hẳn cũng khổ tâm bố trí một kế hoạch, khéo léo lôi kéo thế lực khắp nơi tham gia vào, khiến cho lần này Đoạn Tụ tông không chết cũng phải lột da.
Sự tình xong xuôi, Dư Tắc Thành mở bừng mắt ra, nói với Mộc Tư Y:
- Tới đây, thực hành lời hứa của nàng đi thôi. Đoạn Tụ tông kia nhất định phải bại vong.
Mộc Tư Y trợn tròn mắt nhìn Dư Tắc Thành ra vẻ không tin. Dư Tắc Thành lại nói:
- Ta có vô thượng bí pháp, nàng hãy nghe ta nói việc này cần nàng phải phối hợp, đầu tiên việc này sẽ do Trá Ngôn Khâu Mật tông khơi mào, sau đó đến giai đoạn... sẽ do các người phụ trách...
Dư Tắc Thành kể ra tỉ mỉ kế hoạch của mình. Ban đầu Mộc Tư Y còn chưa tin, dần dần xác định, cuối cùng trở nên kích động vô cùng, mặt đỏ bừng, thở hổn hển nói:
- Ta lập tức trở về bẩm báo Môn chủ chấp hành kế hoạch này, lần này Đoạn Tụ tông nhất định phải diệt vong.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Khoan đã, nàng còn chuyện quan trọng hơn chớ quên lời hứa ban ngày...
Mộc Tư Y nói:
- Khoan, khoan đã, để ta làm xong chuyện này đã...
Dư Tắc Thành nói:
- Ta mặc kệ, nàng đã hứa, nhất định phải giữ lời. Nào, lại đây...
Lập tức trong phòng tràn đầy xuân sắc.
Vài ngày sau đó, một tin đồn lan tràn khắp nơi:
- Huynh đệ, có biết Phá Bại Chân Quân ở đâu không?
- Không biết, huynh biết sao?
- Ta biết, ở Đoạn Tụ tông, Hoa Đô.
- Không có khả năng, làm sao ở nơi đó được, trước kia Phá Bại Chân Quân là kẻ thù của Đoạn Bối Chân Nhân kia mà... A. ta hiểu rồi. Đoạn Bối Chân Nhân có bản lãnh gì, làm sao có thể không chết sau ba lần đại chiến? Nhất định là giữa hai người bọn họ có quan hệ mờ ám, nhất định là bạn tốt gì đó, nhất định là Phá Bại Chân Quân sợ môn quy trừng phạt, người đời đàm tiếu, cho nên mới nói như vậy.
- Chẳng trách người trong thiên hạ đi khắp nơi tìm lão nhưng không tìm thấy, không ai ngờ rằng lão trốn ở nơi này. Đó là nơi mà Nguyên Anh Chân Quân không muốn tới chút nào, chính là địa phương an toàn nhất.
- Huynh thấy ta nói có đúng không?
- Bất quá Hoàn Chân Đạo là bảo vật mà Nguyên Anh Chân Quân tranh đoạt, không liên quan gì tới chúng ta, lo chuyện này làm gì?
- Đó là trước kia, hiện tại đã có liên quan. Nơi đó là thế giới của Kim Đan Chân Nhân. Nguyên Anh Chân Quân có đi cũng vô dụng, Huyết Hà phái, Vô Lượng tông, Hạo Nhiên Chính Khí tông... khoảng chừng mười ba thượng môn sau khi được tin này đã treo giải thưởng, nếu ai có thể giao ra Hoàn Chân Đạo, sẽ trở Thành trưởng lão ngoại môn, được phép xem hết tất cả bí tịch của môn phái, đảm bảo tương lai trở thành Nguyên Anh Chân Quân, sau này còn có thể tham ngộ Hoàn Chân Đạo.
- Hiện tại Kim Đan Chân Nhân các phái trong thiên hạ cùng vô số Kim Đan Chân Nhân tán tu đã tụ tập về nơi đó, huynh có đi không? Vương Tam Phong và Hà Mã Chân Nhân đã hứa với ta qua đó xem thử...
- Đi, sao lại không đi, dù là xem náo nhiệt cũng được. Khoan đã, để ta liên hệ Địa Thục Chân Nhân đã, thêm một người là thêm một phần tiếp sức.
Cứ như vậy trong thiên hạ, vô số Kim Đan Chân Nhân bắt đầu tụ tập về nơi này, tuồng hay sắp sửa bắt đầu. Vào lúc này, Dư Tắc Thành âm thầm lặng lẽ biến mất. Mộc Tư Y trở về môn phái bẩm báo việc này với Môn chủ. Dư Tắc Thành thì đi tìm nơi thăng cấp.
Chuyện của Đoạn Tụ tông mình đã khơi mào, sự việc phát triển về sau, mình cũng không can thiệp được. Mình đã châm mồi lửa, về phần tương lai thế nào, đó không phải là chuyện của mình, nghe theo thiên mệnh đi thôi.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, bay ra khoảng ba ngàn dặm, chợt thấy phía trước có một sơn mạch cằn cỗi, linh khí thưa thớt, cho nên không có người tu tiên nào tu luyện ở đây, thích hợp cho mình dùng làm nơi thăng tiến tu vi.
Dư Tắc Thành bắt đầu bay xung quanh sơn mạch tìm một chỗ an toàn. Hắn bay được chừng trăm dặm, tìm được một ngọn núi có thể ở lại tu luyện.
Dư Tắc Thành hóa làm Ngũ Hành Thiên quỷ, độn vào trong lòng núi, đi xuống sâu trăm trượng, vào tận tầng đá ngầm. Sau đó hắn cắt một khối đá to kéo vào trong thế giới Bàn cổ vứt vào màn sương đen.
Khoảng trống do khối đá kia để lại hình thành một hầm ngầm to chừng ba trượng. Sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu bố trí, dùng pháp trận được chế tạo trong thế giới Bàn cổ bố trí một kết giới, có thể che giấu tất cả chân nguyên linh khí có thể phát tán ra xung quanh. Sau đó bắt đầu bố trí các loại pháp trận bảo vệ, đồng thời thả ra hai hộ môn Chiến Linh, để bọn họ canh gác tuần tra xung quanh, bảo vệ cho mình.
Cuối cùng bắt đầu lấy linh thạch ra bố trí một pháp trận linh thạch. Pháp trận này sẽ phóng xuất linh khí, biến nơi này thành một động phủ có linh khí sung túc.
Sau khi bố trí hết thảy xong xuôi. Dư Tắc Thành bắt đầu ngồi xuống tu luyện. Thời gian gần đây, Dư Tắc Thành liên tục thăng tiến cảnh giới, từ Dung Hợp sơ cấp tăng liên tiếp mấy lượt, hiện tại sắp đạt tới Linh Tịch trung cấp nhưng Dư Tắc Thành lại không hề lo lắng. Đây là ích lợi của tiên quang, mình phải dốc hết toàn lực liều mạng mới cướp được tiên quang, nếu không có chút ích lợi nào cả, vậy không phải là tiên quang nữa mà là tiên quăng.
Dư Tắc Thành thăng cấp tổng cộng đã tế luyện ba mươi tám viên Kim Đan, một Nguyên Anh. Những Kim Đan Nguyên Anh này ẩn chứa rất nhiều năng lượng, tuy rằng quá nửa năng lượng đã bị thế giới Bàn Cổ của hắn hấp thu nhưng vẫn còn không ít chân nguyên năng lượng không biết biến đi đâu mất. Lần này đột nhiên có chút sở ngộ, theo lực bản nguyên mà Dư Tắc Thành hấp thu được của Mã Khuê, chúng cũng xuất hiện một ít trong cơ thể đủ giúp cho hắn thăng cấp lần này.
Cứ như vậy Dư Tắc Thành tiến vào tu luyện tấn công cảnh giới Linh Tịch. Dần dần Dư Tắc Thành chìm đắm trong tu luyện, trong núi không có ngày giờ, thời gian như nước chảy.
Không biết lần này là vì có việc tại thân, hay là nhờ gần đây thường xuyên thăng cấp, lần này Dư Tắc Thành chỉ bế quan bốn tháng, hơn trăm ngày đã hoàn thành thăng cấp mở mắt tỉnh lại.
Dư Tắc Thành cảm nhận một chút, lần này mình bế qua mất thời gian ngắn nhất, nhưng lại có hiệu quả tốt nhất. Mình khổ đấu với Mã Khuê hết một đêm nửa ngày, chính là một lần kiểm nghiệm hoàn mỹ đối với thân tâm ý thức của mình, với đạo tu tiên của mình. Mình đã kiên trì tới cùng, đạt được thắng lợi, toàn thân tâm đều được thăng hoa.
Trong quá trình xem Tô Uyển Ngôn cắm hoa ở Hoa Đô. Dư Tắc Thành cảm ngộ thiên địa, nếu lúc ấy hắn đang là cảnh giới Nguyên Anh, có lẽ nhờ vậy sẽ ngộ ra Thiên Đạo pháp tắc, đạt tới Phản Hư Chân Nhất. Đáng tiếc rằng hắn chỉ mới Trúc Cơ kỳ cơ hội qua đi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa nhưng đối với chuyện nâng cao cảnh giới hiện tại của hắn cũng có lợi ích không nhỏ.
Dư Tắc Thành đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch trung cấp, hít sâu một hơi dài, chậm rãi cảm nhận biến hóa trong cơ thể.Trúc Cơ kỳ bắt đầu là cảnh giới Tố Thể, là làm cho thân thể của mình đạt tới cảnh giới hoàn mỹ, khiến mình có được một nền tảng có thể chịu đựng được hết thảy. Chuyển từ giai đoạn Dẫn Khí Nhập Thể sang giai đoạn Luyện Khí Hóa Thần.
Sang cảnh giới Dung Hợp bắt đầu cường hóa nguyên, thần, khiến thần thức nguyên thần và thân thể của mình dung hợp với nhau hoàn mỹ, đạt tới mức độ hài hòa tuyệt đỉnh. Bắt đầu Luyện Khí Hóa Thần, tăng cường nguyên thần dần dần.
Cảnh giới Linh Tịch là bắt đầu tiến vào thời khắc quan trọng nhất của Luyện Khí Hóa Thần. Vượt qua được giai đoạn này sẽ lập tức hoàn thành Luyện Khí Hóa Thần, tạo cơ sở tốt đẹp cho bước tiếp theo: kết Thành Kim Đan.
Dư Tắc Thành chấm dứt tu luyện, rời khỏi nơi này. Trước hết hắn dùng hóa thân Thiên Quỷ rời khỏi động phủ sau đó nhìn thoáng qua lần cuối, giơ tay điểm ra. Lập tức khởi động pháp trận nổ tung, động phủ trong lòng núi hoàn toàn sụp đổ, cả ngọn núi lập tức thấp hơn một chút, hết thảy dấu vết đều bị xóa sạch.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay trở về Hoa Đô không biết sau trăm ngày, tình hình ở Hoa Đô thế nào rồi. Dư Tắc Thành vừa phi hành vừa khởi động Mộc La Khô Tâm Chú trên người Mộc Tư Y, báo cho nàng biết mình đã trở lại.
Bay qua ba ngàn dặm trở về, sắp sửa tiến vào Hoa Đô. Dư Tắc Thành không hề cảm thấy thiên địa có biến hóa gì. Pháp trận từ thời Tiên Tần này thật sự là kỳ diệu, ngoại trừ Nguyên Anh Chân Quân, những người khác không thể cảm thấy có gì khác, cả một vùng trời đất hoàn toàn giống nhau, không nhìn ra được chỗ khác thường.
Dọc trên đường đi, Dư Tắc Thành phát hiện ra một chuyện khác thường, chính là người tu tiên bay trên không dần dần gia tăng. Trước mặt hắn có rất nhiều người tu tiên như vậy, lộ ra kiếm quang phi hành bay đầy cả không trung.
Hơn nữa trên đường cũng không lộ vẻ tấp nập người đến người đi như trước, mà có cảm giác trống vắng lạnh lùng. Hiện tại bất quá chỉ là giữa trưa, nhưng khách điếm tửu lầu hai bên đường đều vắng ngắt, không thấy có khách nhân trong đó.
Dư Tắc Thành tiếp tục ngự kiếm bay về phía trước, xa xa xuất hiện năm đạo kiếm quang, trong đó có một đạo tương thông, chính là Mộc Tư Y. Dư Tắc Thành gật gật đầu, tăng tốc tới gần.
Dư Tắc Thành nhìn kỳ lại, chỉ thấy ngoài Mộc Tư Y ra, bốn người còn lại cũng là đệ tử Phân Phương Giải Ngữ môn, cùng có tu vi Trúc Cơ. Dung mạo bốn nàng này ai nấy đều nguyệt thẹn hoa nhường, thật sự là không có nữ tu tiên xấu.
Dư Tắc Thành vừa nhìn thấy các nàng lập tức khẽ gật đầu, dùng thần thức truyền âm hỏi:
- Tình huống thế nào rồi?
Sắc mặt Mộc Tư Y vô cùng quái dị, dường như muốn nói lại thôi. Dư Tắc Thành khẽ cau mày, lập tức nàng trở nên căng thăng, vội vàng bí mật truyền âm đáp:
- Lúc đầu sự tình phát triển như chúng ta mong muốn. Đoạn Tụ tông kia lập tức bị đả kích, bảy phần đã bị hủy, Tổng môn chỉ trong một đêm bị vô số người chen chúc xông vào giày xéo. Chỉ trong vòng một tháng, bọn chúng mất tích tử vong hai mươi ba tên Kim Đan Chân Nhân, thực lực Đoạn Tụ tông hao tổn quá nửa, không còn đáng sợ nữa rồi...
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Hay lắm, Đạo tông kia quả nhiên hành sự rất khá, đưa được Hoàn Chân Đạo giả vào trong đó.
Mộc Tư Y ngập ngừng một chút, sau đó mới nói:
- Tên đệ tử Đạo tông kia không đưa thứ đó vào...
Dư Tắc Thành hỏi:
- Vì sao vậy, tiểu tử này chán sống hay sao?
Mộc Tư Y đáp:
- Không cần nữa. Không ngờ Phá Bại Chân Quân thật sự trốn ở Đoạn Tụ tông. Sau khi chủ nhân đi được bảy ngày, lão bị người phát hiện, phải đột phá trùng vây, hiện tại không biết đã trốn tới nơi nào.
- Hiện tại đã không phải là vấn đề của Đoạn Tụ tông nữa, mà là vấn đề của cả liên minh mười hai thế lực Hoa Đô chúng ta. Người tu tiên tới đây quá nhiều, trong số đó có những kẻ vô cùng quá đáng, giết người giữa đường. Cả Hoa Đô đã bị bọn chúng làm cho gần như sụp đổ, dân chúng phải chạy trốn. Ban ngày không ai dám ra đường, ban đêm đâu đâu cũng có sát nhân cướp bóc. Nếu chúng ta không có bốn, năm người, cũng không dám ra ngoài nghênh đón chủ nhân.