Hữu Hùng sư tổ thấy vẻ mặt sững sờ của ba người bọn Dư Tắc Thành, bèn mỉm cười giải thích:
- Sông này do nguyên khí ngầm dưới đất hội tụ mà thành, ẩn chứa tác dụng thần diệu vô cùng, đối với phái ta sẽ có rất nhiều lợi ích. Lần này các con phát hiện ra sông Bích Huyết, sau khi trở về sẽ ghi cho mỗi người các con một đại công.
Hữu Hùng sư tổ vừa dứt lời, lập tức ba người Dư Tắc Thành kinh ngạc ngây người. Thật là kỳ lạ, hữu dụng nhất lại là sông máu này, còn tấm bia đá kia cùng Quỷ Thể Hóa Anh đan không có chút tác dụng nào cả, Hữu Hùng sư tổ không hề đếm xỉa tới chúng.
Sau khi Hữu Hùng sư tổ nói hết những lời này, bắt đầu đi tới sông máu. Lực cản không cho ba người Dư Tắc Thành tiến tới một bước nào dường như không hề tồn tại đối với Hữu Hùng sư tổ. Ông đi từng bước về phía trước, nháy mắt đã tới bờ sông, tiếp tục đi từng bước ra hòn đảo cô độc giừa sông.
Ông nói với thi thể kia:
- Một đời chưởng môn khổ công gây dựng, rốt cục vẫn không tránh khỏi thân tử môn diệt... Không phải là ngươi sai, là do số mệnh. Lên đường đi thôi, kiếp sau hãy sống cho thật tốt! Dứt lời điểm ra, lập tức thi thể toát ra hào quang, nháy mắt biến mất.
Sau đó Hữu Hùng sư tổ đưa tay kéo một cái, lập tức bia đá bị ông nhổ lên, sau đó vung tay, một vị Kim Đan Chân Nhân bèn tiến tới. Hiện tại tất cả lực cản của sông máu đã bị Hữu Hùng sư tổ trấn áp, có thể tự do đi lại.
Hữu Hùng sư tổ đưa bia đá và bốn bản kinh cho vị Kim Đan Chân Nhân kia:
- Con mang bia đá và bốn bản bí tịch Hà Gian phái này về tông môn, bảo tồn cho kỹ, cung cấp cho đệ tử hậu bối tu luyện. Tấm bia đá này chỉ có Kim Đan Chân Nhân mới có thể nghiền ngẫm, bản bí pháp này chỉ đệ tử Trúc Cơ kỳ mới có thể xem. ba bản còn lại tự do tùy ý. Lần này con trở về, hãy dẫn theo ba người bọn chúng.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, Hữu Hùng sư tổ đã lấy bí tịch từ trên thi thể chưởng môn Hà Gian phái ra, sau đó luyện hóa, động tác của ông cực nhanh, không ai có thể thấy rõ.
Hữu Hùng sư tổ nhìn ba người Dư Tắc Thành:
- Các con hãy về với sư thúc, sau khi trở về hãy chăm chỉ tu luyện. Các con ra ngoài đã lâu, không nên áp chế nâng cao cảnh giới trong thời gian quá lâu. nhanh trở về nâng cao cảnh giới đi thôi.
Ba người Dư Tắc Thành đồng thanh đáp:
- Cẩn tuân pháp chỉ.
Vị Kim Đan Chân Nhân kia mang theo tấm bia đá cùng bí tịch ra khỏi sông máu. đi tới bên cạnh bọn Dư Tắc Thành, lấy tới trữ vật ra cho những thứ đó vào.
Lúc tấm bia rời khỏi phạm vi sông máu dường như nó chợt lóe lên một cái. Chớp lóe này chỉ mình Dư Tắc Thành cảm nhận được, Bởi vì bên trong thế giới Bàn Cổ của hắn, Không Ma Kinh cùng chợt lóe một cái.
Hai thứ cùng lóe lên đối ứng, dường như hảo hữu lâu ngày gặp lại. Bất chợt tim Dư Tắc Thành đập thình thịch như trống trận, đây đâu phải là bia đá gì, rõ ràng là một trong những quyển Thiên Ma Sách thuộc Thập Đại Tiên Điển.
Đúng, chắc chắn không sai được, nhất định đó là Thiên Ma Sách, một trong Thập Đại Tiên Điển, bằng không, Không Ma Kinh sẽ không có phản ứng kịch liệt như vậy.
Thật ra mục đích đặt bia đá này giữa sông máu, có lẽ là vì trấn áp cảm ứng của người tu tiên đối với nó, làm cho nó khó lòng bị người khác phát hiện. Sau này tổ sư khởi thủy Hà Gian phái phát hiện, giữa sông cầu đạo, mới cho ra đời Hà Gian phái.
Tám phần là như vậy, nhất định là như vậy... Dư Tắc Thành bề ngoài bình thản, nhưng thật ra hắn đang tập trung toàn bộ tinh lực vào tấm bia, lặng lẽ ghi nhớ hình thái bộ dáng của nó, cùng nét bút và ý cảnh của chữ Quỷ trên đó.
Lúc này tấm bia đã bị vị Kim Đan Chân Nhân kia cho vào tới trữ vật, sau đó ông nói với bọn Dư Tắc Thành:
- Chúng ta đi thôi, ta đưa các con trở về Hiên Viên kiếm phái.
Dư Tắc Thành đáp:
- Cảm tạ sư thúc, rốt cục cùng có thể về nhà rồi...
Bọn họ cùng đi ra ngoài, trong khoảnh khắc này, thân thể Dư Tắc Thành vẫn đi như bình thường cùng mọi người, nhưng sinh hồn của hắn lại trở vào trong thế giới Bàn Cổ. Khoảnh khắc này sinh hồn của hắn đã chia làm hai, chuyện này trước kia hắn chưa từng làm thử bao giờ, nhưng hiện tại vì tình thế cấp bách, đành phải liều mạng tiến hành thử nghiệm, không ngờ chỉ một lần đã thành công, tâm thần hoàn toàn chia lìa, không cần chìm vào trạng thái yên bình, tâm thần sinh hồn mới có thể tiến vào thế giới Bàn Cổ, thể xác không còn ý thức và tri giác.
Sau khi Dư Tắc Thành tiến vào thế giới Bàn Cổ, lập tức nhìn về phía đài đá kêu lớn:
- Thế giới Bàn Cổ, mau mau chế tạo một tấm bia đá giống hệt như vậy cho ta!
Tiếng kêu này là Dư Tắc Thành truyền mệnh lệnh bắt buộc phải hoàn thành, vô cùng kiên quyết. Lập tức thế giới Bàn Cổ biến đổi, trên đài đá chậm rãi nổi lên một tấm bia giả giống tấm bia thật không sai một mảy may.
Bia này được chế tạo căn cứ vào ký ức của Dư Tắc Thành, bất cứ chỗ nào cùng giống nhau như tạc. Hơn nữa còn do đài đá tạo nên, chất đá của nó vốn ẩn chứa năng lượng đặc thù kỳ dị, cho nên lại càng không để lộ ra chút sơ hở nào.
Dư Tắc Thành mang theo bia đá nháy mắt thuấn di tới cạnh ao nước thời gian, ném nó vào trong đó. Sau đó hắn trở về bản thể của mình, bắt đầu vắt óc suy nghĩ biện pháp làm thế nào để thu hút vị sư thúc Kim Đan này để đánh trảo bia đá.
Đột nhiên Dư Tắc Thành nói:
- Thành sư đệ, đệ có thể bán cho ta một viên Xích Diệu Tử Hà đan chăng?
Dư Tắc Thành vừa thốt lên như vậy, lập tức trong mắt vị sư thúc Kim Đan chợt lóe tinh quang. Thành Lam nghe vậy sững sờ, nhưng cùng hơi hiểu ý Dư Tắc Thành, bèn đáp:
- Bán gì mà bán, chúng ta là huynh đệ kia mà, đệ cho huynh một viên là được.
Dứt lời lấy ra một viên Xích Diệu Tử Hà đan đưa cho Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành khẽ nhướng nhướng mày, Thành Lam lập tức lấy ra một viên nữa đưa cho vị sư thúc Kim Đan:
- Sư thúc, viên này tặng cho người, kẻ nào gặp cũng có phần.
Hai mắt vị sư thúc Kim Đan sáng rực, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Thật là ngại quá, ngại quá...
Dư Tắc Thành bên cạnh nói:
- Sư thúc người nhận đi. Thành sư đệ vẫn còn...
Vị sư thúc Kim Đan đưa tay nhận lấy Xích Diệu Tử Hà đan, miệng nói:
- Có lẽ các con không biết chỗ quý giá của đan này, nếu ta dùng đan này, trong vòng ba năm nhất định có thể thăng tiến một cảnh giới. Ta đây hiện đang ở cảnh giới Tâm Động trung cấp, đã khổ tu ba mươi năm. vốn ta tưởng rằng còn phải khổ tu thêm sáu mươi năm nữa mới có thể thăng tiến cảnh giới, nay có được đan này, giúp ta tiết kiệm sáu mươi năm vất vả. Vô cùng cảm tạ ba vị sư điệt.
Nghe xong lời này, lập tức ba người bọn Dư Tắc Thành cảm thấy mắt hoa đầu váng, vốn bọn hắn xem thuốc này như thuốc bổ, một năm qua ăn khoảng sáu viên. Không ngờ đan dược này lại quý giá tới mức như vậy, xem ra sau này không thể hồ đồ ăn bậy, làm như vậy chỉ tổ lãng phí mà thôi.
Dư Tắc Thành lại đi tới vài bước nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
- Sư thúc, nơi này là do chúng con phát hiện, sau khi trở về, chúng con chỉ mới cảnh giới Trúc Cơ, tuyệt đối không có cách nào tiếp xúc được với bia đá và bí tịch này. Người có thể cho chúng con xem trước một chút được không, để chúng con biết mình vất vả một phen, rốt cục là vì thứ gì?
Thành Lam vẫn còn tiếc nuối Quỷ Thế Hóa Anh đan kia, cùng hùa theo:
- Van xin sư thúc, cho chúng con xem một chút đi...
Đã lỡ nhận ích lợi của người ta vị sư thúc Kim Đan này đành nói:
- Được rồi. thật ra cũng không có gì là quý giá. Một Hà Gian phái nho nhỏ bất quá chỉ có năm Kim Đan Chân Nhân, người có tu vi cao nhất trong đó là chưởng môn chỉ tương đương với ta, chỉ mình ta đã đủ diệt môn bọn chúng, để ta cho các con xem vậy.
Dứt lời, ông lấy túi trữ vật khi nãy ra, lấy bốn bản bí tịch và tấm bia đá trong đó ra đưa cho bọn Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành đưa bí tịch sang cho Thành Lam, sau khi Thành Lam nhận lấy, lập tức cấp tốc tìm kiếm phương pháp luyện chế Quỷ Thể Hóa Anh đan kia.
Dư Tắc Thành đỡ lấy bia đá, cầm trên tay quan sát, cạnh đó Cốt Luân Tề Văn cùng đón lấy một bản bí tịch. Trong khoảnh khắc mà Cốt Luân Tề Văn tiếp xúc với vị sư thúc Kim Đan kia, Dư Tắc Thành khởi động thế giới Bàn Cổ, nhanh chóng đưa bia đá vào trong thế giới Bàn Cổ, lấy tấm bia giả kia ra. Chuyện tráo đổi này nhanh như điện chớp, không hề xảy ra chút đao động pháp thuật nào, hết thảy vô cùng thuận lợi.
Dư Tắc Thành giả vờ lật tới lật lui, quan sát tấm bia giả kia một lúc, sau đó mới tặc lưỡi nói:
- Không thể nhìn ra được gì, xem ra chỉ có cảnh giới Kim Đan mới có thể nhìn ra...
Dứt lời đưa bia đá lại cho vị sư thúc Kim Đan. Thành Lam cùng uể oải trả bí tịch lại:
- Tài khoác lác của tên kia quả thật vô cùng lợi hại, thật ra hoàn toàn là lừa gạt mà thôi, cần phải giết hơn vạn người, còn có vô số điều kiện hạn chế, không được có một điều nào không phù hợp yêu cầu, hơn nữa xác suất thành công rất thấp, hoàn toàn chỉ là gạt người.
Vị sư thúc Kim Đan thu hồi bí tịch và bia đá, đột nhiên nửa cười nửa không nói:
- Dường như bia đá này nặng tới ba lạng...
Lập tức tim Dư Tắc Thành đập thình thịch, hắn chưa hề sờ vào bia đá, làm sao biết được trọng lượng của nó. Khi nãy chế tạo bia giả, hoàn toàn chỉ nhờ vào cảm giác mà thôi, tuyệt đối không nghĩ tới vấn đề trọng lượng.