Ngoại trừ chuẩn bị tài liệu luyện Nhật Phế kiếm, Dư Tắc Thành còn chuẩn bị tài liệu luyện thêm hai bộ Kim Dực kiếm nữa. Hiện tại hắn đã có mười bốn thanh Kim Dực kiếm, luyện thêm bốn thanh nữa vừa đúng chín đôi mười tám thanh, tương đương với cảnh giới đại thành của Kim Dực kiếm.
Cứ như vậy Dư Tắc Thành bắt đầu nhờ Luyện Kiếm đường luyện kiếm, có cao nhân Luyện Kiếm đường ra tay nên tốc độ cực nhanh, tổng cộng luyện ra bốn thanh Kim Dực kiếm, tám thanh Nhật Phế kiếm.
Dư Tắc Thành luyện chế nhiều phi kiếm như vậy thật ra có một mục đích. Lúc trước hắn có thể thông qua Hồn Si khống chế được mười hai thanh Kim Dực kiếm. Hiện tại sau khi cảm ngộ lúc Kim Dực kiếm đạt tới tiểu thành đã hoàn toàn có thể khống chế tự nhiên mà không cần Hồn Si. Cho nên hắn muốn tăng thêm số phi kiếm mà mình khống chế để xem rốt cục mình có thể khống chế được tối đa bao nhiêu thanh phi kiếm.
Cho nên lần này luyện chế bốn thanh Kim Dực kiếm, tám thanh Nhật Phế kiếm, thêm vào mẫu kiếm Kiếm Ngưng Lão và mẫu kiếm Kiếm Quang Ngục do Ô Nhật thần kiếm luyện ra vừa chẵn mười bốn thanh phi kiếm.
Đã đến lúc rồi... Lúc này Dư Tắc Thành bắt đầu trảm hồn luyện si để khống chế phi kiếm. Lần này hắn vẫn sử dụng Hồn Si là Tinh Linh Tiên Tử, mỗi một lần trảm hồn như vậy có thể luyện ra được hai con, hơn nữa có ảnh hưởng nhỏ nhất với hồn phách của hắn. Lại thêm Tinh Linh Tiên Tử khống chế Hồn Si linh hoạt hơn Tử Mặc Giao rất nhiều, là Hồn Si tốt nhất mà hắn hiện có.
Dư Tắc Thành bắt đầu trảm hồn, trước hết cho viên Kim Đan đổi được của cấp Thủy sư bá vào hồn lô, cô đọng hồn lực, sau đó bắt đầu trảm hồn.
Tên Kim Đan Chân Nhân này là người của Địa Từ Hỏa Nguyên phái, bị cấp Thủy Chân Nhân đánh chết, sau đó Cấp Thủy Chân Nhân đã dùng bí pháp phong ấn. Cho nên hiện tại nhìn bề ngoài chỉ là một viên Kim Đan hết sức bình thường, thật ra Kim Đan này ẩn chứa tinh hoa cả đời cùng hồn phách của một Kim Đan Chân Nhân.
Trước khi bị Dư Tắc Thành cho vào hồn lô, Kim Đan này liều mạng giãy dụa. Tuy rằng đã bị phong ấn nhưng nó vẫn linh cảm được mình sắp gặp phải kiếp nạn, mới liều mạng giãy dụa nhưng rốt cục vẫn bị Dư Tắc Thành cho vào hồn lô. Tiến vào hồn lô rồi có nghĩa là tên Kim Đan Chân Nhân này hoàn toàn xong hết, không có khả năng tiến nhập Lục Đạo Luân Hồi, từ nay về sau hoàn toàn biến mất trên thế gian này.
Người này tu luyện tới cảnh giới Kim Đan, tối thiểu phải khổ tu hai trăm năm. Đối với y mà nói, muốn giết chết Dư Tắc Thành hiện tại cũng như giết chết một con kiến mà thôi.
Nhưng hiện tại y lại bị Dư Tắc Thành quyết định sinh tử đời mình, cho vào hồn lô, biến thành một phần của Dư Tắc Thành. Bao nhiêu năm tu luyện vất vả, bao nhiêu năm khổ tâm cầu đạo, bao nhiêu đời trước kiếp trước, giờ đây hết thảy tan thành mây khói, không còn lại gì.
Nhìn viên Kim Đan dần tan trong hồn lô, Dư Tắc Thành trầm ngâm thật lâu không nói, dường như có chút sở ngộ, trong lòng thanh tĩnh, không còn trở ngại. Con đường tu tiên là như vậy, chỉ sơ suất nhất thời đã tan thành mây khói, cho nên phải cẩn thận từng phút từng giây, tránh cho tương lai trở thành vật đại bổ cho người khác.
Rốt cục Kim Đan hóa thành hồn hỏa, lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy chấn động toàn thân, lực hồn phách tăng mạnh. Hắn bèn thừa cơ hội này vung kiếm trảm hồn tế luyện Hồn si.
Lần này Tinh Linh Tiên Tử luyện ra được là nhờ lực Kim Đan biến thành, chất lượng hạng nhất, đã phá kỷ lục từ trước tới nay, lập tức luyện ra được hai đôi, bốn Hồn Si Tinh Linh Tiên Tử.
Dư Tắc Thành cho chúng gởi hồn trên thanh mẫu kiếm Kiếm Quang Ngục và ba thanh Nhật Phế kiếm. Sau đó hắn nuốt đan dược bồi bổ hồn phách, tiếp tục trảm hồn, lại được hai đôi Tinh Linh Tiên Tử, lần này cho chúng gởi hồn trên hai đôi Kim Dực kiếm.
Sau khi nghỉ ngơi ba ngày, khôi phục tinh thần, Dư Tắc Thành lại tiếp tục trảm hồn. Lần này chỉ được hai Tinh Linh Tiên Tử, không còn được loại Hồn Si ưu tú như hôm trước, Dư Tắc Thành gởi chúng vào hai thanh Nhật Phế kiếm.
Như vậy Dư Tắc Thành được bốn thanh Kim Dực kiếm và sáu thanh Nhật Phế kiếm. Thông qua ao nước thời gian, lập tức Hồn Si trên phi kiếm trưởng thành, hoàn toàn có thể khống chế tùy tâm.
Bất quá cũng không đạt tới trạng thái có thể hoàn toàn thao túng như Dư Tắc Thành tưởng tượng. Hắn chỉ có thể khống chế hoàn mỹ sáu thanh Kiếm Quang Ngục, hình thành sáu tầng lưu quang kiếm thứ. Chỉ có thể khống chế hoàn mỹ mười tám thanh Kim Dực kiếm, hóa thành chín đôi phi kiếm.
Nhưng nếu phối hợp hai loại kiếm thuật này sử dụng cùng lúc sẽ xuất hiện vấn đề. Tam Tâm Nhị Ý quyết của Dư Tắc Thành vẫn chưa đạt tới trình độ có thể khống chế đồng thời hai loại kiếm thuật. Nếu phối hợp chuyển hóa qua lại giữa Kiếm Phi Dực và Kiếm Quang Ngục sẽ xuất hiện vấn đề. Đây là chuyện về sau mới có thể dần dần giải quyết. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Sau khi luyện kiếm thành công Dư Tắc Thành ra khỏi động phủ, vui mừng rạng rỡ. Bất chợt hắn phát hiện Thành Lam và Cốt Luân Tề Văn đã chờ ngoài cửa từ lâu. Thấy Dư Tắc Thành đi ra. hai người giận dữ kêu lên:
- Huynh, Thúc có đi không, không về nhà ư?
Lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện mình làm chậm trễ hành trình vài ngày. Tên Phi Hồng quả nhiên bị sư phụ bắt đi, không biết chấp hành nhiệm vụ gì, tối thiểu trong vòng hai năm tới sẽ không trở về, cho nên lần này chỉ có ba người về nhà.
Ba người bái biệt sư trưởng, báo môn phái ghi lại sau đó rời khỏi Hiên Viên kiếm phái lên đường về nhà.
Ba người điều khiển phi kiếm chậm rãi bay khỏi thế giới động phủ Hiên Viên kiếm phái, trở về Gò Hiên Viên. Từ xa nhìn lại cảnh sắc Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong xinh đẹp vô cùng, ba người trầm ngâm không nói. Chừng một khắc sau, ba người phát hiện ra mình có cùng chung cảm giác, thật ra đây mới là nhà bọn họ.
Ba người nhìn lại một lúc. Dư Tắc Thành nói:
- Đi thôi, đừng nhìn nữa, chúng ta sẽ lại trớ về.
Lúc này ba người mới ngự kiếm bay lên dọc đường nhìn thấy cảnh sắc Gò Hiên Viên chẳng khác gì ngày bọn họ mới vừa tới, vẫn tuyệt đẹp như trước.
Trên Vấn Tâm lộ vẫn có người tiếp tục quỳ lạy đi tới, nhưng rất ít ai có thể kiên trì đến cùng, rất nhiều người bỏ dở nửa đường. Ngoại môn Hiên Viên kiếm phái vĩnh viễn không thiếu đệ tử, vô số người vẫn cạnh tranh kịch liệt, hy vọng có thể có ngày tiến vào được nội môn.
Nhìn bọn họ Cốt Luân Tề Văn có cảm thông sâu sắc nhất, không khỏi buông tiếng thở dài. Kiếm quang ba người vẫn bay nhanh, đã tới trên Cơ Thủy hà. Chỉ thấy nơi này có rất nhiều đệ tử ngoại môn đang đánh cá, nhớ lại ngày mới tới tưởng như mới hôm qua, thật ra trong nháy mắt đã mười hai, mười ba năm... Ba người Dư Tắc Thành liếc mắt nhìn nhau. Dư Tắc Thành và Thành Lam vẫn giữ nguyên bộ dáng của ngày nào, không có thay đổi gì nhiều. Nhưng Cốt Luân Tề Văn đã có nếp nhăn trên mặt, tóc mai lốm đốm, bề ngoài đã như một trung niên.
Ba người tiếp tục bay tới, Dư Tắc Thành lại nhớ Dạ Hàn, Nhất Trúc sư huynh. Dạ Hàn sư huynh vẫn còn đang bế tử quan, không đạt Kim Đan không xuất quan. Nhất Trúc sư huynh mấy năm trước chấp hành nhiệm vụ thí luyện ở địa vực khác, không biết hiện tại ra sao. Đối với hai người bọn họ Dư Tắc Thành chỉ cảm thấy cảm kích vô tận trong lòng.
Ba người ngự kiếm bay ra ngàn dặm, Dư Tắc Thành chợt nói:
- Được rồi, chờ ta một chút...
Dứt lời hắn lấy Long cốt Phàm Đĩnh ra, ba người tiến vào trong thuyền. Trong này không có sử dụng pháp thuật không gian, cho nên ba người ngồi trong đó hơi chật một chút, nhưng vẫn đỡ mệt nhọc hơn ngự kiếm phi hành rất nhiều.
Long Cốt Phàm Đĩnh này nhanh hơn gấp bội so với phi xa đưa bọn họ tới đây. Dư Tắc
Thành lấy linh thạch ra khởi động, miệng nói:
- Ôi, chúng ta đã quên mất Vân Tử Trang sư huynh.
Cốt Luân Tề Văn nói:
- Chỉ có thúc quên mà thôi, tiểu điệt cùng Thành Lam đã đi tìm huynh ấy. Huynh ấy đang tiềm tu, gởi một phong thư và một túi trữ vật nhờ chúng ta mang về cho sư phụ huynh ấy là Mộ Thủy Chân Nhân ở Thủy Vân tông.
Dư Tắc Thành nói:
- Ha ha, đây là sai sót của ta, khi trở về nhất định phải tới thăm Vân Tử Trang sư huynh một chuyến. Được rồi, chúng ta lên đường thôi, mục tiêu: kinh đô Tịch Khâu quốc, chúng ta tới đó một chuyến trước đã.
- Dạ Hàn sư huynh đối với chúng ta không tệ, chúng ta phải tận hết sức mình, ngoài ra có lẽ hai người cũng biết năm xưa Dạ Hàn sư huynh vì ta mang nhục, cho nên mới bế tử quan. Tình cảm này sâu như trời bể, hai người các ngươi có thấy đi như vậy làm chậm trễ thời gian không?
Thành Lam cười ha hả:
- Chẳng phải hai người chúng ta đang ở trên thuyền của huynh sao, tất cả là do huynh định đoạt. Dù sao cũng chỉ mất một vài ngày. Dạ Hàn sư huynh là người tốt, đối với chúng ta không tệ, nên tới đó một chuyến.
Cốt Luân Tề Văn nói:
- Hết thảy nhờ Dư thúc làm chủ.
Lập tức Long Cốt Phàm Đĩnh khởi động bay nhanh về phía trước. Tốc độ di chuyển nhanh nhất của Long cốt Phàm Đĩnh này là trên mặt biển, bay trên không chậm hơn một chút, bất quá cũng đã đủ. Chỉ sau vài canh giờ, Long cốt Phàm Đĩnh đã bay tới kinh đô Tịch Khâu quốc.
Vẫn như trước đây, tiến vào phạm vi trăm dặm đã có người tu tiên tiến hành dò xét. Nhìn thấy Long Cốt Phàm Đĩnh này vị Quốc chủ Tiểu Lục Tử kia lập tức chạy ra chào đón, đưa ba người vào đại đường. Tiểu Lục Tử hiện nay đã trưởng thành hơn lần Dư Tắc Thành gặp y vào bốn, năm năm trước.