Bất chợt Nam Thiên Chân Nhân trở nên hết sức nghiêm trang trịnh trọng:
- Một tháng sau, vào ngày mười ba tháng sáu chính là sinh nhật của Trung Hưng Tổ Sư, cũng là lúc Hiên Viên kiếm phái ta tổ chức đại hội môn phái. Đại hội môn phái này lấy thời gian nhập môn mà tính, ta không muốn con phân tâm cho nên trước đây không nói cho con biết. Hiện tại ta giao cho con một nhiệm vụ chính là phải đánh bại y trong đại hội, khiến cho y thua một cách tâm phục khâu phục.
Thì ra khi sư phụ dạy kiếm pháp cho mình, không bảo Vương Thư Nguyên tránh đi thật ra là muốn thử thách y. Xem ra y đã khiến cho sư phụ vô cùng thất vọng, cho nên mới giao cho mình nhiệm vụ này.
Dư Tấc Thành gật đầu kiên quyết:
- Sư phụ, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
- Đúng rồi sư phụ, không phải môn quy đã nói không cho phép kiếm chỉ đồng môn hay sao, đại hội thi đấu như vậy có vi phạm môn quy hay không?
Nam Thiên Chân Nhân đáp:
- Con nhớ cho kỹ lại, môn quy nói thế nào?
Dư Tắc Thành nhớ lại, đột nhiên nhớ ra lúc trước chưởng môn Thạch Cơ nói rằng: "Đệ tử Hiên Viên kiếm phái ta ngoại trừ trên Phân Đạo đài ra, không được nội đấu, không được kiếm chỉ đồng môn."
Dư Tắc Thành bèn đáp:
- Phân Đạo đài... đại hội môn phái được tiến hành trên Phân Đạo đài
ư?
Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu:
- Tu luyện cho thật tốt đi, chỉ cần con luyện Kim Dực kiếm này và Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm tới cảnh giới tiếu thành, là có thể đánh cùng bọn họ một trận.
Dư Tắc Thành đáp:
- Được! Sư phụ, đệ tử chắc chắn sẽ đánh bại Vương Thư Nguyên dưới kiếm của mình, còn có Thành Lam và Phong Linh Tĩnh. Không đánh thì thôi, chỉ cần đánh một trận, con không phục ai cả, con sẽ làm cho những ai lúc trước coi thường con phải hối hận về quyết định của bọn họ trước kia.
Dư Tắc Thành chấm dứt tu luyện, trở về động phủ vào trong thế giới Bàn Cổ, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để nghênh chiến địch nhân trong đại hội môn phái sắp tới, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra kế sách đối địch.
Bất quá dù sao đi nữa, bước đầu tiên cũng phải luyện kiếm. Trong tay không có kiếm sẽ không thể nào tham gia đại hội môn phái được, còn tính kế làm gì?
Dư Tắc Thành vội vàng xem xét đôi Thiên Tân kiếm đang được tế luyện trong thế giới lửa. Đã qua hai năm, trải qua trăm ngàn lần rèn luyện, vì sao vẫn chưa hoàn thành?
Lúc này Thiên Tân kiếm trải qua thời gian chừng hai năm không ngừng ma luyện, không còn cạnh sắc, đã mất đi hình dáng vốn có ban đầu. Chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể hóa thành Kim Dực kiếm, phục vụ cho Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lấy chúng ra khỏi thế giới lửa, hiện tại chúng đã được luyện chế hết sức tinh thuần, chỉ dài có một thước ba tấc, phát ra hào quang màu vàng cam. Còn hình dạng của nó, trong lúc vô tình Dư Tắc Thành đã tạo ra theo hình dáng của Hiên Viên kiếm ảnh, giống khoảng ba phần, toát ra khí thế như phi điểu giương cánh chực bay lên.
Dư Tắc Thành lấy chúng ra dùng ý niệm hút lấy, lập tức chúng bay lơ lửng trên không, bay về phía ao nước. Nhưng Dư Tắc Thành không nhúng chúng xuống ngay tức khắc, mà nói với chúng:
- Bốn mươi ba ngày sau là tới đại hội môn phái, nhị vị kiếm huynh đã ở chung cùng tại hạ hai năm qua, cố chủ của các vị đã biệt vô âm tín, ta muốn kết duyên cùng nhị vị, quyết sẽ không phụ thanh danh của các vị, chém giết cường địch dưới kiếm. Mong rằng nhị vị thành toàn, giúp ta rèn thành ba thước kiếm, giết hết kẻ địch trong thiên hạ!
Dứt lời, Dư Tắc Thành cúi đầu vái đôi kiếm một vái hết sức chân thành, kiên định. Sau đó hắn cho đôi kiếm vào trong ao nước thời gian, lập tức trong ao nổi sóng, vạn đạo hào quang bùng lên, xem ra lần này có hy vọng.
Trong ao nước thời gian biến ảo khôn lường lúc này đang quay cuồng, dường như có giao long trong đó đang khuấy tung tất cả. Khoảng ba canh giờ sau bất chợt hai tiếng kiếm ngâm vang lên trong ao, một đôi Kim Dực kiếm bay ra khỏi ao, hóa thành một đôi kiếm dực, định phá không mà đi.
Dư Tắc Thành há miệng phun ra một ngum tâm huyết, lập tức phun trúng đôi kiếm. Kim quang chợt lóe, đôi kiếm chui vào dưới xương sườn Dư Tắc Thành, hóa thành dấu hiệu hai kiếm dực, rốt cục mẫu kiếm của Kiếm Phi Dực cũng đại thành.
Dư Tắc Thành vui mừng khôn xiết, nhảy cẫng lên cao hứng vô cùng. Kim Dực kiếm hiện ra sau lưng Dư Tắc Thành lúc này xuất hiện một đôi cánh kim loại giúp cho hắn lơ lửng trên không, đây chính là Kiếm Phi Dực.
Dư Tắc Thành chậm rãi hạ xuống, lúc này Bích Linh chạy tới, nói với Dư Tắc Thành:
- Thật tốt quá, tốt quá, chúc mừng công tử.
Vốn trước kia Bích Linh gọi hắn là chủ nhân, nhưng Dư Tắc Thành không thích cách xưng hô ấy hắn bèn bảo Bích Linh đổi thành công tử. Lúc Dư Tắc Thành còn nhỏ, hắn hâm mộ nhất là những vị công tử đi thi khoa cử, trên người có tiền, trong nhà có sách, thư đồng tôi tớ theo hầu hạ trước sau dáng vẻ phong lưu khoái hoạt. Hiện tại hắn đã đi lên tiên lộ, hắn đã không còn để ý tới giấc mộng khi xưa, nhưng trong tiềm thức vẫn thích cách xưng hô này.
Dư Tắc Thành bật cười ha hả:
- Gần đây khiến ngươi vất vả, ta muốn lấy song kiếm ra, ngươi cố gắng chịu đựng một chút.
Bích Linh gật gật đầu, Dư Tấc Thành cho tay vào hông nàng kéo một cái, lập tức lôi hai thanh Kim Dực kiếm trong thân thể nàng ra. Bích Linh hét lên một tiếng thê lương; thân thể run rẩy từng hồi. Nhưng sau khi đôi kiếm rời thân thể, lập tức nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sau khi rút đôi kiếm ra đã không còn hình dáng của Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long Kiếm và Kim Thủy Phong Mang kiếm như trước nữa, mà hoàn toàn hóa thành hình dáng của Kim Dực kiếm. Cả hai đều tiến giai lên phi kiếm ngũ giai, hợp thành một đôi bay lượn trên không.
Dư Tắc Thành lại phun ra một ngụm tâm huyết, lập tức đôi phi kiếm này cũng bay vào hông hắn, nằm dưới đôi mẫu kiếm, hóa thành một đôi kiếm dực nữa.
Đôi phi kiếm này chỉ kém có một bậc nhưng lại chênh lệch như trời với vực. Đôi phi kiếm lục giai kia vừa luyện thành đã muốn phá không mà đi, đôi phi kiếm ngũ giai này chỉ xoay tròn trên không. Nếu so sánh hai bên với nhau, lục giai linh khí tràn trề, còn ngũ giai thì hết sức đờ đẫn, có lẻ chênh lệch giữa ngũ giai và lục giai chính là như vậy.
Dư Tắc Thành vui mừng quá đỗi, lập tức rời khỏi thế giới Bàn cổ, lao ra động phủ, hai chân điểm nhẹ xuống đất, hai đôi kiếm dực mọc ra, giống như sau lưng có hai cặp cánh. Lúc này Dư Tắc Thành ngự không bay lên, lượn vòng trên trời.
Nháy mắt hắn đã rời khỏi khu vực động phủ, bay về phía Gò Hiên Viên, để mặc cho hai cặp cánh vỗ, tự do bay lượn trên Gò Hiên Viên rộng mười mấy vạn dặm.
Thật ra bay như vậy chỉ là ngự kiếm phi hành, tuy rằng nhìn bề ngoài giống hệt như hai cặp cánh đang vỗ, thật ra chỉ là làm dáng. Bản chất chân chính của nó vẫn không thay đổi, là ngự kiếm phi hành.
Nhưng phi hành hiện tại so với trước kia cách xa như trời với vực, tốc độ hiện tại nhanh hơn trước kia khoảng mười lần. Dư Tắc Thành mơ hồ nghe tiếng xé gió bên tai, dường như đã đột phá bức tường âm thanh, chuyện này làm cho hắn vô cùng vui sướng. Dư Tắc Thành hận không thể bay nhanh thêm chút nữa nhưng một chút này có muốn cũng không thể được.
Dư Tắc Thành thí luyện bốn chữ chân ngôn ngự kiếm phi hành, nháy mắt cảm thấy thân hình nhẹ bỗng, lúc này ngự kiếm đã vô cùng phóng khoáng. Chân ngôn chữ Bạt có thể nháy mắt gia tăng, chân ngôn chữ Di có thể khiến phi kiếm bay lượn ngang trời, chân ngôn chữ Tá có thể mượn lực hư không, thay đổi phương hướng phi kiếm, chân ngôn chữ Dật khiến Dư Tắc Thành ngự kiếm nhìn qua vô cùng phóng khoáng tự nhiên, toát ra ba phần tiên khí. Thì ra bốn chữ chân ngôn phi hành này đến Trúc Cơ kỳ mới có thể phát huy ra tác dụng chân chính của nó.
Dư Tắc Thành chuyển hướng bay vào trong một sa mạc, sa mạc này rộng hàng trăm dặm, rất tốt cho mình thử nghiệm Kiếm Phi Dực xem sao.
Nói dừng là dừng ngay, nháy mắt Dư Tắc Thành đứng yên giữa không trung; lập tức bốn thanh phi kiếm hóa thành kiếm trảm vô biên, từng kiếm chém ra cát bụi trên sa mạc tung bay bốn phía, làm nổi lên bão cát trong phạm vi trăm trượng.
Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ quả thật là hai thời kỳ khác hẳn nhau. Luyện Khí kỳ mỗi lần đấu kiếm phải đứng dưới đất điều khiển phi kiếm, phạm vi chiến trường bất quá trăm trượng. Trúc Cơ kỳ mặc tình bay lượn trên không, chiến trường có thể lan rộng tới hàng trăm dặm. Nếu giao thủ dưới trạng thái bình thường, cho dù có bao nhiêu tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng không phải là đối thủ của một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ tới Thủy Tiệm Sinh, tên khốn này cũng thật đáng thương, thật ra y có thể dùng một kiếm đánh chết mình. Y mạnh hơn mình hàng trăm hàng ngàn lần, nhưng lại muốn dùng vấn Tâm Thủ gì đó để tra khảo mình, kết quả bị phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa đánh chết, thật sự là xui xẻo đến cùng cực.
Tam Tâm Nhị Ý quyết của Dư Tắc Thành trải qua hai năm khổ tu hiện tại đã tiến thêm một bước, đạt tới trình độ Ngũ Tâm Thập Dụng. Nhưng Dư Tắc Thành mãi không thể đột phá tới cảnh giới đại thành Lục Tâm Thập Nhị Dụng.
Hiện tại Dư Tắc Thành có thể chú ý mười sự kiện cùng một lúc, cho nên hắn hoàn toàn có thể vận dụng bốn thanh phi kiếm này một cách tự nhiên. Hơn nữa Dư Tắc Thành có cảm giác rằng phi kiếm này dường như tương liên với nhau, hai thanh mà một thể, không cần phải dụng tâm khống chế từng thanh phi kiếm, chỉ cần một niệm khống chế một đôi phi kiếm là đủ.
Dư Tắc Thành xuất ra từng chiêu trong cửu thức nhị thập thất trảm, có khi phối hợp thêm Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm, càng thêm linh hoạt vô cùng. Một kiếm chém ra dường như có thể chém nát hết thảy, có cảm giác như cả đất trời hoàn toàn nằm trong tay mình.
Kiếm quang toát ra vô cùng vô tận, chói sáng như ánh dương quang, tới như lôi đình giáng xuống, đi như sóng thần ập xuống, thật sự là thích thú.
Dư Tắc Thành cảm thấy mình chỉ mới là tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, xuất ra một thức Kim Dực kiếm mà đã có cảm giác này, nếu là cường giả Nguyên Anh Chân Quân, điều khiển kiếm thuật hùng mạnh hơn Kiếm Phi Dực này gấp trăm ngàn lần, đánh chết cường địch, nhất định là cảm giác của họ cũng sẽ mạnh mẽ hơn mình gấp trăm ngàn lần. Cảm giác này thật sự vô cùng thư thái, cho nên nếu bị chìm đắm trong đó cũng không có gì là lạ.
Ý niệm này vừa nảy sinh, Dư Tắc Thành lập tức khống chế tâm thần mình, không để trầm mê trong đó, tâm như hàn băng, không vui không buồn, chỉ lặng lẽ thử Kim Dực kiếm của mình, làm quen với cảm giác kiếm trảm.
Hết kiếm này tới kiếm khác, chỉ có thí luyện mới biết được uy lực của kiếm trận này. Mỗi lần phi kiếm chém ra hóa thành một đạo hào quang, không gì là không phá nổi.
Kim Dực kiếm chính là như vậy không cầu bất cứ thủ pháp hay kỹ xảo gì, chỉ cầu một chữ Nhuệ (nhanh nhẹn linh hoạt), không gì không phá được. Kiếm dùng đâm chém, phá vỡ phòng ngự của đối phương, đâm vào thân thể đối phương, đây là Kiếm Đạo, chỉ một chữ Nhuệ.
Dần dần Dư Tắc Thành phát hiện ra một chuyện khác thường. Đó là mặc dù uy lực của đôi Kim Dực kiếm do đôi Thiên Tân kiếm biến thành hùng mạnh hơn đôi Kim Dực kiếm kia không ít, nhưng về phương Diện ngự kiếm, tốc độ, tính linh hoạt của phi kiếm, tốc độ công kích, vận chuyển chân nguyên... lại kém hơn rất nhiều lần.
Tuy rằng đôi phi kiếm kia của Dư Tắc Thành chỉ là phi kiếm ngũ giai, nhưng nếu Dư Tắc Thành phân thân ra, một phân thân khống chế phi kiếm ngũ giai hoàn toàn có thể đánh chết phân thân kia điều khiển phi kiếm lục giai. Vậy rốt cục nguyên nhân là vì sao?
Bất chợt Dư Tắc Thành nhớ tới chuyện gì, đột ngột quát lớn:
- Hồn Si hiện thân!
Lập tức hai Hồn Si thăng lên trên đôi Kim Dực kiếm, một là Tinh Linh Tiên Tử, một là Tử Mặc Giao. Đây là hai Hồn Si trên song kiếm của Dư Tắc Thành trước kia, bọn chúng vẫn tồn tại, hơn nữa dường như có dấu hiệu mơ hồ tiến hóa.
Tinh Linh Tiên Tử vẫn giữ hình dáng như trước, nhưng ánh mắt linh động hơn, vẻ mặt đã có nụ cười, có thêm một đôi cánh. Phạm vi trinh sát của nó cũng mở rộng lên rất nhiều, có thể bao trùm trong vòng ba mươi dặm. Thể tích Tử Mặc Giao tăng lên một trượng, vảy đen hơn trước, có ánh như kim loại, hỏa khí trên người nó càng thêm mãnh liệt. Ba mươi bảy Tử Mặc Giao mà lúc trước Dư Tắc Thành luyện chế, hiện tại chỉ còn lại một con này.
Tuy rằng nền tảng của Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết trong Bích Thúy Chi Sâm của Dư Tắc Thành đã bị thế giới Bàn cổ đồng hóa từ đó về sau không còn nhận được ích lợi của Đô Thiên Thập Nhị Thần Ma, thế nhưng đặc tính mỗi lần Dư Tắc Thành tiến hóa lên một tầng cảnh giới mới, Hồn Si cũng tiến hóa theo vẫn không có gì thay đổi. Trong vô tình Tinh Linh Tiên Tử và Tử Mặc Giao này đã được tiến hóa không ít.
Đối với Dư Tắc Thành, chiến lực của đám Hồn Si này không có gì đáng nói. Hiện tại cho dù có hàng trăm Tử Mặc Giao. Dư Tắc Thành cùng tin tưởng mình có thế đánh chết hết bọn chúng.
Nhưng lúc này Dư Tắc Thành quan sát hai Hồn Si, bất chợt ý niệm rộng mở, hắn đã tìm được con đường Kiếm Đạo của mình.
Dư Tắc Thành thử nghiệm vài lần, chậm rãi đánh giá sự khác biệt giữa những thanh phi kiếm này, chậm rãi đối chiếu với cách nghĩ của mình, từng bước từng bước hoàn chỉnh cách nghĩ của mình. Sau chừng hai canh giờ vừa thử nghiệm mày mò vừa hoàn thiện ý tưởng, rốt cục Dư Tấc Thành nghiến răng, quyết định cứ làm như vậy...
Dư Tắc Thành kết thúc việc thử kiếm, bay trở về Thiên Đạo phong. Dọc đường hắn không quên mua thi thể một con yêu thú, sau đó vào động phủ của mình, tiến vào thế giới Bàn cổ.
Sau khi tiến vào Dư Tắc Thành ném thi thể yêu thú kia cho Bích Linh. Đây là phần thưởng cho nàng, nuôi kiếm hai năm qua nàng không được ăn chút huyết thực nào, hôm nay cho nàng đổi bữa.
Sau đó Dư Tắc Thành ngồi trên đài đá, bất đầu nghiền ngẫm Kiếm Đạo của mình. Cái gọi là kiếm thuật chính là phát huy sở trường của mình, đánh gục tất cả đối thủ. Vậy sở trường của mình là gì... Chính là trảm hồn luyện si.
Mình có thể phân tâm thập dụng, mỗi dụng có thể điều khiển một đôi phi kiếm, vậy có nghĩa là mình có thể điều khiển hai mươi thanh phi kiếm. Bất quá đây chỉ là tính toán lý tưởng, trên thực tế không đạt tới mức như vậy, tuy nhiên vẫn còn hơn tên Vương Thư Nguyên kia chỉ điều khiển có ba thanh phi kiếm. Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
Mình có thể luyện chế thật nhiều phi kiếm, đưa số lượng phi kiếm mà mình điều khiển cùng một lúc lên tới cực hạn. Tuy nhiên chuyện này cũng có một khuyết điểm, chính là không thể vận dụng tất cả một cách linh hoạt. Cũng vì nguyên nhân này cho nên Hiên Viên kiếm phái cũng không coi trọng chuyện một người có càng nhiều kiếm càng tốt.
Thế nhưng mình có thể gởi Hồn Si vào mỗi thanh phi kiếm, như vậy mình có thể sử dụng hoàn hảo mỗi thanh phi kiếm. Sau đó lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh đánh yếu phát huy đặc tính không gì kiên cố mà không phá nổi của Kim Dực kiếm ra một cách triệt để hình thành một trận cuồng phong kiếm dực. Bất kể đối thủ thiên biến vạn hóa đến mức nào, thần thông đến mức nào, ta cũng lấy lực mà phá. Dùng tinh nhuệ đánh địch, lấy nhiều đánh ít, lấy sống đánh chết, cường công vô địch. Nếu như vậy mà còn không thắng, vậy đi chết cho rồi.
Đây là Kiếm Đạo của mình, thuật ngự kiếm của mình sẽ như cuồng phong bạo vũ chém ra liên tục, không gì kiên cố mà không phá nổi, lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh đánh yếu. Công kích, công kích, lại công kích, phát huy uy lực Kim Dực kiếm tới cực hạn khiến cho đối thủ muốn trốn tránh cũng không được, muốn kháng cự cũng không xong, dùng lực phá tan hết thảy.
Nghĩ xong bèn làm, Dư Tắc Thành bắt đầu trảm hồn luyện si. Lần này hắn không luyện chế Tử Mặc Giao, bởi vì vừa rồi thử nghiệm, hắn phát hiện ra Tinh Linh Tiên Tử khống chế Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long Kiếm nguyên thể linh hoạt hơn Tử Mặc Giao khống chế Kim Thủy Phong Mang kiếm gấp mấy lần.
Chuyện này có khả năng liên quan tới đặc tính của Hồn Si. Tinh Linh Tiên Tử khéo léo tinh linh, linh hoạt hơn Tử Mặc Giao rất nhiều. Hơn nữa Tinh Linh Tiên Tử lại là hình người, có được cảm ứng trí tuệ độc lập, Tử Mặc Giao bất quá chỉ là giao long còn nhỏ, trí lực vẫn còn yếu kém, cho nên Tinh Linh Tiên Tử làm chủ thể ngự kiếm linh hoạt hơn nhiều. Chẳng trách trước kia thế giới Bàn cổ cố ý chừa lại Hồn Si Tinh Linh Tiên Tử này.
Đương nhiên đây chỉ xét về phương Diện tế luyện phi kiếm, nếu về phương Diện tấn công huyệt đạo. Tinh Linh Tiên Tử lại kém hơn Tử Mặc Giao gấp trăm lần.
Thật ra còn có một yếu tố vô cùng quan trọng, đó chính là trảm hồn luyện si. Cái giá để luyện chế năm Tinh Linh Tiên Tử chỉ mới tương đương với luyện chế một Tử Mặc Giao. Nếu so ra, Tinh Linh Tiên Tử vẫn thích hợp hơn.
Dư Tắc Thành bắt đầu trảm hồn luyện si, cắt hồn phách bản thân, kết quả lần này xảy ra bất ngờ rất lớn, hắn luyện chế ra được tới hai Tinh Linh Tiên Tử một lượt, đây cũng là ích lợi khi thăng giai từ Luyện Khí kỳ lên Trúc Cơ kỳ.
Luyện si thành công, Dư Tắc Thành gởi hai Tinh Linh Tiên Tử vào đôi Kim Dực kiếm do đôi Thiên Tân kiếm biến thành, sau đó ngâm vào ao nước thời gian, nháy mắt đã hoàn thành công phu trăm ngày. Lúc này diệu dụng của việc thay đổi Hồn Si hiện ra, đôi Kim Dực kiếm này chẳng khác nào đang sống. Dư Tắc Thành chỉ cần thầm nghĩ trong lòng phi kiếm đã lập tức làm theo ý hắn, muốn sao được vậy. Dư Tắc Thành hết sức vui mừng, xem ra ý tưởng của mình hoàn toàn có thể thực hiện, đại hội môn phái kia mình đã nắm được ba phần thắng.
Đây có thể coi là một khởi đầu hết sức tốt đẹp, hiện tại vật cần thiết không thể nào thiếu được trong kế hoạch này chính là phi kiếm.
Không có phi kiếm, hết thảy chỉ là bóng trăng đáy nước. Theo kế hoạch của Dư Tắc Thành, tối thiểu phải trang bị cho mình tám đôi Kim Dực kiếm, tức là mười sáu thanh phi kiếm. Thật ra đây cũng chỉ là lý thuyết, theo như Dư Tắc Thành tính toán sát sao, về lượng chân nguyên có thể cung cấp, sức chịu đựng của thân thể, năng lực khống chế phi kiếm, chỉ có thể trang bị cho mình sáu bộ Kim Dực kiếm. Đó cũng đã là cực hạn mà hiện tại hắn có thể chịu đựng được, phải biết rằng lần đầu tiên hắn gặp Nhất Trúc sư huynh, y mới chỉ có sáu cánh mà thôi.
Hiện tại Dư Tắc Thành đã có hai đôi Kim Dực kiếm, còn thiếu bốn đôi nữa. Từ đây tới đại hội môn phái chỉ còn hơn bốn mươi ngày, có thể nói là vô cùng gấp gáp.
Thay vì ngồi suy nghĩ vẩn vơ, không bằng bắt tay vào làm cho kịp, Dư Tắc Thành bất đầu luyện kiếm.
May là trước kia hắn đã góp nhặt rất nhiều nguyên liệu luyện kiếm, chuẩn bị từ trước, số nguyên liệu này trải qua hơn hai năm tinh luyện trong thế giới lửa của hắn, lại được hồ nước làm dịu, dần dần đã biến thành nguyên liệu cực phẩm. Hơn nữa số lượng không ít, hoàn toàn đủ để luyện chế mười đôi Kim Dực kiếm.