Sau đó Dư Tắc Thành lại ngự kiếm bay lên, phóng ra hào quang thật lớn, lần
này thấp hơn chậm hơn, thu hút những kẻ dũng cảm kia tới công kích mình.
Cứ như vậy Dư Tắc Thành chuyển tới chuyển lui khắp ba khu vực, sau lại đánh chết hơn ba mươi người dũng cảm. Cuối cùng màn đêm buông xuống, không còn ai dám đuổi theo Dư Tắc Thành, thấy kiếm quang của hắn tới cùng không phải tránh né, mà chính là tụ tập một chỗ, chuẩn bị phòng ngự.
Dư Tắc Thành ở trên không trung cười ha hả, lúc này hắn đã hiểu được cảm giác của Dạ Hàn và Nhất Trúc lúc trước ngự kiếm chiến đấu Kim Đan Chân Nhân. Cảm giác này quá sung sướng, ngự kiếm tới đâu không ai có thể địch lại, mọi người tránh lui này, đại trượng phu phải là như vậy.
Lúc này sắc trời đã tối, Dư Tắc Thành hạ kiếm quang, biến mất trong bóng đêm. Hắn lặng lẽ ẩn nấp trong rừng rậm tìm kiếm một chỗ âm u, mở ra pháp khí động thiên trướng bồng lấy được của tên đệ tử Thiên Vu Giáo, hình thành một chỗ nghỉ ngơi, ngủ một giấc trong đó.
Dư Tắc Thành phóng ra Hồn Si Tinh Linh Tiên Tử của mình tiến hành cảnh giới, có nàng ở đây không ai có thể đánh lén mình.
Ở trong trướng bồng, Dư Tắc Thành bất đầu sấp xếp chiến lợi phẩm của đại chiến ngày hôm nay, bắt đầu kiểm tra những túi trữ vật Càn Khôn kia, thu thập linh thạch, sắp xếp vật phẩm, thanh lý phế vật. Trong bảy mươi túi càn khôn, Dư Tắc Thành tìm được mười một viên Trúc Cơ Đan, những đệ tử này đều là người hiếu chiến, sức chiến đấu cũng không yếu cho nên tỷ lệ bọn chúng cướp đoạt được Trúc Cơ Đan cũng là lớn nhất.
Dư Tắc Thành ghét nhất chính là túi trữ vật của Bất Tử Tông và Bạch Cốt Môn, bên trong túi trữ vật của bọn chúng ngoại trừ một đống thi thể cương thi hay bạch cốt, không có nhiều thứ hữu dụng lắm.
Túi trữ vật đoạt được trên người đệ tử Quân Nhục môn là ít nhất, có thể nói gần như không có. Bởi vì túi trữ vật của bọn chúng đều đặt trong huyết nhục, bị ô uế theo thân thể chúng, không lưu lại được chút gì.
Tốt nhất phải kể tới túi trữ vật của đệ tử Thiên Vu Giáo, trong túi trữ vật của bọn chúng toàn là thứ tốt, tất cả đều là vật hưởng thụ.
Ngoại trừ những thứ này còn có mười lăm tấm họa bì mỹ nữ. Dư Tắc Thành đem các nàng từng nhóm phóng ra. Nhân bì họa quyển này chỉ cần quán nhập chân nguyên, đón gió run lên liền biến trở về nguyên hình, những nữ từ này lần lượt hiện thân.
Dư Tắc Thành tùy ý thả từng nhóm ra, ở trong thần thức của các nàng gia thêm ma niệm, phòng ngừa các nàng tâm sinh địch ý, ở phía sau ám toán mình. Nào ngờ những nữ tử này ai nấy thành thật không gì sánh được, chỉ cần Dư Tắc Thành bắt tới cuộn lại một lần, lần thứ hai thả ra đã hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của Dư Tắc Thành, trong tâm niệm căn bản không có phản kháng, không có khái niệm hạ thủ sau lưng. Đối với các nàng mà nói hơn mười năm giáo dục của môn phái đã khiến các nàng nhận mệnh, dựa vào cường giả, vì cường giả phục vụ, đây là số phận của các nàng. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện
Bích Linh kia là nhu thuận nhất, khi khôi phục thành hình người, cảm kích không gì sánh kịp, vừa đấm chân vừa xoa bóp, vẻ mặt mềm mại không gì sánh được, không ngừng liếc mắt đưa tình.
Tâm tình khẩn trương của Dư Tấc Thành khi đại chiến bắt đầu thả lòng, hắn vốn không phải là chính nhân quân tử gì, ở huyện thành Sơn Trúc đã bị Nhạc Lăng, Ngữ Điệp dẫn vào đường rẻ. Mới vừa rồi đại chiến, nhìn như đi chơi nhàn nhã không gì sánh được, dễ dàng thích ý, kỳ thực đã hao hết tâm cơ, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Mỹ nữ này lại bên người, có thể thu cũng có thể ngự, còn chưa bị nam nhân khác chạm qua, lập tức khiến Dư Tắc Thành trong lòng dâng lên lửa dục, một mảnh xuân sắc lan tràn trong trướng bồng giữa tiết trời Đông.
Thủ pháp hầu hạ nam nhân của nhân bì mỹ nữ này khác biệt với những nữ tử khác, thoải mái không gì sánh được, hơn nữa vô cùng đa dạng, khiến người vô cùng sung sướng. Trong lúc đó từ trên người Bích Linh bất đầu không ngừng truyền sang một cỗ âm khí, đối với chân nguyên chí cương chí dương của bản thân người tu tiên có ích vô cùng, xem ra đây là ý nghía tồn tại của các nàng, tiên thiên âm khí lô đỉnh.
Một đêm này Dư Tấc Thành ngự liên tiếp bảy nàng, lúc này mới coi như dịu bớt tâm hỏa. Sau khi xong việc đem các nàng toàn bộ cuộn lại. Lúc này các nàng không giống như trước đây. Dư Tắc Thành nói gì nghe theo cái đó, thậm chí tự mình cuộn lại, thu vào trong túi trữ vật, Dư Tắc Thành bắt đầu đả tọa luyện công.
Lần luyện công này mới phát hiện chân nguyên không ngờ đã gia tăng nửa thành. Nếu như chân nguyên lực của Dư Tắc Thành còn đang trong thời kỳ chí dương chí cương như trước đây, hấp thu chân âm lực này, tuyệt đối có thể khiến chân nguyên lực của Dư Tắc Thành tăng lên ba thành.
Một đêm không có chuyện gì, ngày thứ sáu đã tới, trận chiến mới bắt đầu rồi.
Ngày thứ sáu, Dư Tắc Thành lần thứ hai ngự kiếm mà không phóng ra nửa điểm hào quang, vừa phi hành, ẩn đấu thân ảnh len lén đi tới. Ngày hôm qua là dụ sát (dụ ra để giết), hôm nay là bộ sát (bắt giết).
Đệ tử sáu phái trước đây bị Dư Tắc Thành thả ma niệm ra ẩn núp trong thần thức, còn có bảy người còn sống. Thông qua cảm quan của bọn chúng, Dư Tắc Thành đối với đường đi của địch nhân rõ ràng như lòng bàn tay. Chiến đấu ngày hôm qua đã khiến bọn chúng sinh ra cảnh giác và sợ hãi, mấy thế lực sát nhập lại, hơn hai trăm đệ tử tụ tập cùng một chỗ, bỏ qua nội đấu, bàn bạc làm sao đối phó Dư Tắc Thành đánh giết.
Thông qua những nội ứng này Dư Tắc Thành đã biết rõ ràng kế hoạch của bọn chúng. Ngày hôm nay chính là phản kích đối với kế hoạch vây bắt của bọn chúng đêm qua, tránh những chỗ mũi nhọn của đối phương, tìm kiếm những điểm yếu kém của đối phương, mỗi lần đều len lén xuất hiện phía sau địch nhân, âm thầm hạ thủ đánh chết.
Mỗi lần tập kích đối phương đều lựa chọn địa phương chỉ có ba bốn người ở, len lén tới gần, công kích mãnh liệt, đánh chết mấy người, thu thập chiến lợi phẩm, sau đó thiêu hủy thi thể, lập tức trốn xa, tránh né đại đội nhân mà của đối phương ùn ùn kéo tới, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Cứ như vậy Dư Tắc Thành đã bắt đầu ám chiến liệp sát của ngày hôm nay.
Hiện tại đệ từ của Quân Nhục môn, Bạch cốt Môn đối mặt Dư Tắc Thành không có chút lực phản kháng nào. Bọn chúng bị khắc chế gắt gao, càng là đệ tử tinh anh, chết trận càng nhanh. Nước ao ẩn chứa khí tức hồng hoang này kết hợp Huyết Ô Thuật quả thực chính là khắc tinh thiên địch của bọn chúng, chỉ cần bị bắn trúng, thân thể lập tức bị tổn hại.
Đệ tử của Quỷ Hào Phái cũng không có chút năng lực chống cự nào, dưới Kinh Thần Thứ, bị đâm trúng mấy lần sẽ lập tức đầu hàng. Một ngày này Dư Tắc Thành lại lấy được bảy tấm nhân bì mỹ nữ.
Chỉ có phối hợp của Bất Tử Tông và Thiên Vu Giáo có công có thủ còn có thể đối kháng tập kích của Dư Tắc Thành. Nhưng tốc độ di động của bọn chúng chậm chạp, không thể truy kích, chỉ có thể ngửa mặt lên trời than thở.
Lúc này bọn chúng vô cùng hoài niệm đệ tử Huyết Thú Tông. Sở trường đặc biệt của đệ tử Huyết Thú Tông chính là truy sát cuốn lấy loại địch nhân như vậy. Thế nhưng đệ tử Huyết Thú Tông của lần thí luyện này đều là đệ tử bên rìa, ba ngày trước đã bị tàn sát hết, hiện tại chỉ có thể hoài niệm mà thôi.
Một ngày này Dư Tắc Thành hành động quỷ dị, săn giết khắp nơi, hàng chục đống lửa đốt lèn sau mấy lần tập kích đã không còn đệ tử sáu phái nào dám đi lại ở bên ngoài nữa, bọn chúng đều bị giết cho sợ hãi. Trước khi trời tối, cho dù mười mấy người cũng không dám khinh suất đi ra ngoài, cuối cùng toàn bộ tụ tập cùng một chỗ, hy vọng ban đêm không xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
Trong lần liệp sát này, Dư Tắc Thành lấy Bích Linh ra, bảo nàng phối hợp với mình kêu gọi đầu hàng những đệ tử Quỷ Hào Phái, hứa hẹn rằng người nào đầu hàng không giết. Mặc dù đệ tử Quỷ Hào Phái phản kích tức giận mắng, thế nhưng khi đêm đến đệ tử bốn phái khác thấy nhãn thần biến hóa của toàn bộ đệ tử Quỷ Hào Phái, thậm chí có người hoài nghi các nàng chính là nội gian.
Những đệ tử Quỷ Hào Phái này không thể không tụ tập toàn bộ cùng một chỗ, nhân số của các nàng đạt tới hơn năm mươi người, người đông thế mạnh, lại thêm nhân sĩ quyền uy của bốn phía khác ngăn lại, bằng không các nàng sẽ phải đối mặt tập kích nội chiến rồi.
Một ngày này Dư Tắc Thành tổng cộng đánh chết hơn bảy mươi người, hiện tại nơi thí luyện đệ tử sáu phái còn lại không quá một trăm sáu mươi người, bọn chúng thủ cùng một chỗ, mỗi người sắc mặt âm trầm, chỉ có thể phòng ngự tiêu cực, chịu khổ một đêm.
Ngày thứ bảy, Dư Tắc Thành lại lần nữa ngự kiếm bay lên, lần này không che giấu kiếm quang chút nào đi thẳng tới chỗ tụ tập của đối phương. Đây là chiến thuật của hắn, tam chiến phá địch, trận chiến đầu tiên dụ sát (cường địch, người dũng cảm chết, Trận chiến thứ hai liệp sát thâu tập, người đơn độc nhát gan chết. Trận chiến thứ ba, đánh một trận đại phá toàn địch, mặt đối mặt đem bọn chúng đánh tan, hoàn toàn đại thắng.
Đệ tử sáu phái co rút lại phòng ngự ở trên một gốc cây cổ thụ. Trên gốc cổ thụ này, Trúc Cơ Đan hiển hiện, phát ra vô số hào quang, thế nhưng đã không còn ai chú ý tới Trúc Cơ Đan này nữa, bọn chúng đều nhìn chằm chằm phía trước, chờ Dư Tắc Thành xuất hiện.
Bọn chúng đều cho rằng Dư Tấc Thành chí ít cũng là tiền bối Trúc Cơ, thậm chí hắn là Kim Đan Chân Nhân, không ai tin tưởng Dư Tắc Thành cũng là đệ tử Luyện Khí Kỳ.
Tất cả dựng lên bốn trăm trụ người di động bốn phía xung quanh, những trụ người này vì đệ tử Thiên Vu Giáo cung cấp đại lượng chân nguyên lực, bọn chúng ở đây suốt đêm xây dựng vô số pháp trận phòng ngự.
Năm trăm cương thi đủ loại đứng ở phía trước bày ra trận hình chiến đấu, bọn chúng là lực lượng chủ yếu đối kháng công kích của Dư Tắc Thành. Đệ tử tàn dư của Quân Nhục môn và Bạch cốt Môn chỉ có thể co đầu rút cổ ở một góc trong trận, dường như khiếp đảm tránh né.
Nếu như nghĩ như vậy thì sai lầm rồi, đại chiến của hai ngày qua bọn chúng dựa theo kinh nghiệm tác chiến của mình, xông lên trước tiên, cho nên tử thương lớn nhất. Đệ tử hai tông môn còn sót lại chẳng qua mới hơn bốn mươi người thế nhưng loại tử thương này đã câu dẫn ra tính tình thô bạo của bọn chúng, những đệ tử này toàn bộ lặng lẽ vận dụng một loại công pháp, chỉ cần thấy Dư Tắc Thành tới liền lao lên nhanh nhất, tiến hành tự bạo, dù sao cũng là chết, không bằng lôi kéo Dư Tắc Thành theo.
Mặt trời lên cao ba sào, vạn dặm không mây, mặt trời đỏ như lửa, gió núi thổii tới cây theo gió đong đưa, Trúc Cơ Đan trên cổ thụ còn đang tản ra hào quang. Trong hào quang này một người ở xa ngự kiếm bay tới, ở trên đầu cuồn cuộn hỏa vân, hơn mười con giao long ẩn giấu bên trong, không ngừng lộ ra móng vuốt.
Dư Tắc Thành ngự kiếm hiện thân, ba mươi sáu con Tử Mặc Giao gọi ra toàn bộ, dừng lại ở rất xa quát:
- Hiên Viên đệ tử Dư Tắc Thành, đến đây viếng thăm.
Người trong sáu phái bên này có một đệ tử quyền uy hồi đáp:
- Dư Tắc Thành, vì sao ngươi tập kích chúng ta, tàn sát đồng môn đệ tử của chúng ta?
Dư Tắc Thành hồi đáp:
- Các ngươi trên tay ai nấyđều dính đầy máu tanh. Những oan hồn chết trong tay các ngươi kia xin ta bắt các ngươi, tống các ngươi xuống địa ngục, bọn họ chờ các ngươi ở dưới đã lâu, cho nên ta tới tiễn đưa các ngươi.
Người kia quát lớn:
- Bọn chúng chẳng qua đều là phàm nhân, giống như con kiến.
Dư Tắc Thành cắt ngang tiếng quát của hắn, nói:
- Ở trong mắt ta các ngươi cũng giống như trùng kiến, các ngươi rất thích đồ sát phàm nhân nơi đây, chính là cảm giác của ta hiện tại, ta muốn dùng các ngươi thử kiếm của ta. Lần thí luyện này các ngươi không một ai có thể còn sống ly khai.
Nói xong Dư Tắc Thành bắt đầu lao về phía mọi người, khoảng cách với đối phương còn năm mươi trượng, lập tức vô số pháp chú hóa diễm, thần lôi điện quang bắn ra. Dư Tắc Thành không thể làm gì khác hơn là liều mạng chạy trốn, chạy ra ngoài trăm trượng, lúc này mới tránh thoát những công kích mãnh liệt này. Hơn nữa những công kích này đã đốt cháy y phục trên người hắn, một chút khí tức ung dung tiêu sái vừa rồi hoàn toàn biến mất, bộ dáng của hắn hoàn toàn biến thành tơi tả vô cùng.
Dư Tắc Thành giận dữ phát ra tiếng thét dài, ngự kiếm bay quanh vòng vây của mọi người, dường như đang lựa chọn điểm đột phá, lại công kích liên tục ba lần đều bị phản kích mạnh mẽ của mọi người bức trở về, mỗi một lần đều thê thảm không gì sánh được, y phục trên người đã tổn hại hoàn toàn.
Dư Tắc Thành cũng bắt đầu phản kích, phóng ra mấy đạo Công Thành Chuỳ. Nhưng những công kích này cự ly không đủ, chỉ có thể đánh vào phía trước trận phòng ngự của đối phương, ngay cả kết giới phòng ngự cũng không tiếp xúc, chỉ tạo nên mấy trận bụi đất che khuất tầm nhìn phía trước.
Dư Tắc Thành lớn tiếng gào thét, người có quyền trong trận đã âm thầm bố trí đem năm mươi tên cương thi tốc độ nhanh phòng ngự bên ngoài trận, đợi Dư Tấc Thành xung phong công kích lần tiếp theo, trong nháy mắt hắn lui lại, lập tức thả cương thi ra truy kích. Đồng thời đệ tử Quân Nhục môn và Bạch cốt Môn cùng sử dụng bí pháp, kích thích thân thể di chuyển nhanh nhất vọt tới trước người hắn tự bạo, vì những người khác chế tạo cơ hội, tìm cơ hội đánh một đòn giết chết tên cường địch này.
Quả nhiên Dư Tắc Thành lần nữa chuẩn bị xung phong, hắn quả thật là muốn đi vào phạm vi hỏa lực trong vòng năm mươi trượng. Đột nhiên hắn đình chỉ bước chân, nở nụ cười, phẫn nộ gào thét mới vừa rồi toàn bộ biến mất, dáng tươi cười nhẹ nhàng thoải mái mỉm cười nhìn mọi người.
Những đệ tử sáu phái nhìn thấy dáng tươi cười này trong lòng toàn bộ mọi người cả kinh, đây là dáng tươi cười nắm chắc thắng lợi. Bất chợt trên mặt đất từ bốn phương tám hướng xung quanh bọn chúng trồi lên ba mươi sáu con giao long. Mới vừa rồi trong khi Dư Tắc Thành diễn trò công kích, trong đám bụi của Công Thành Chuỳ tạo nên, ba mươi sáu con Tử Mặc Giao này chậm rãi lẻn chui xuống đất bò đến trước người bọn chúng.
Ba mươi sáu con Tử Mặc Giao đồng thời xuất ra thần thông Mậu Hỏa Thiên Trạch Ngục, chu vi trăm dặm vô số hỏa vũ rơi xuống, khu vực đó hóa thành biển lửa.
Vô số pháp trận phòng ngự phía trước phát ra các loại hào quang ngăn cản mưa nham thạch kinh khủng này thế nhưng chỉ ngăn cản được một lần hít thở, các pháp trận này đều nổ tung. Nổ tung theo bọn chúng còn có mấy trăm trụ người kia, do pháp lực cắn trả những người sử dụng chúng đều bị phá hủy, người trong những trụ người đó cuối cùng cũng được chết đi.
Sau đó nham thạch đột phá pháp trận tràn tới dưới chân mọi người. Những cương thi chủ chiến kia đối mặt dung nham tràn lan khắp nơi hoàn toàn không có biện pháp chống đỡ nhất thời cả đám phát ra tiếng hòa tan tách tách, lần lượt bị dòng dung nham này hòa tan.
Người chủ sự trong trận phát ra một tiếng thét chói tai, hướng về hướng ngược với chỗ Dư Tắc Thành đang đứng, bỏ qua tất cả đồng môn quay đầu bỏ chạy, còn có một ít người thông minh lập tức bỏ chạy tứ tán.
Một ít người phản ứng chậm chạp trốn không thoát, bởi vì Dư Tắc Thành đã giết vào đoàn người. Phá Giáp Trùy, Công Thành Chuỳ, Tu La Trảm, Khai Sơn Phủ liên tiếp sử ra, những ai cản đường phải chết.
Đệ tử tàn dư của Quân Nhục môn và Bạch cốt Môn không một ai chạy trốn, bọn chúng điên cuồng lao về phía Dư Tắc Thành, muốn tự bạo thế nhưng Dư Tắc Thành đã chú ý bọn chúng từ lâu. Phá Diệt Cửu Thuật bao hàm Huyết Ô Thuật từng chiêu từng chiêu phóng lên người bọn chúng, những đệ tử này căn bản không có cơ hội nhảy vào vùng phụ cận của Dư Tắc Thành.
Trong đó đệ tử Quân Nhục môn khí thế hung ác, không giết được Dư Tắc Thành chúng bèn nhảy vào trong đám đệ tử Quỷ Hào Phái, sau đó điên cuồng tự bạo, dù chết cũng phái kéo theo mấy tên tiểu nhân bồi táng.
Có một người dẫn đầu, đệ tử còn lại toàn bộ đều làm như vậy, bắt đầu điên cuồng tự bạo, nổ chết một người tính một người, trong lúc nhất thời nơi đây liên tục vang lên tiếng nổ mạnh.
Rất lâu sau tất cả ngừng lại, đại chiến ở đây đã kết thúc, đệ tử Quân Nhục môn và Bạch cốt Môn tử thương gần như không còn, đệ tử tàn dư của các môn phái khác chạy trốn tứ tán cũng không hình thành được thế phản kích nữa.
Lúc này Trúc Cơ Đan trên đầu thời gian vừa đến bắt đầu bắn ra bốn phía. Dư Tắc Thành sử dụng Tiên Thiên Nhất Khí cầm Nã Thủ, thu lại toàn bộ bốn viên Trúc Cơ Đan, từ giờ trờ đi cũng không còn ai cướp đoạt Trúc Cơ Đan với hắn.
Cách nơi này trăm trượng, có hơn ba mươi nữ tử Quỷ Hào Phái quỳ trên mặt đất, các nàng đều là người sống sót trong chiến loạn vừa rồi, cũng không bỏ chạy tứ tá mà tụ tập cùng một chỗ, hướng Dư Tắc Thành đầu hàng.
Dư Tắc Thành chậm rãi đi qua. Nữ tử đứng đầu trong đó nói:
- Bích Linh tỷ nói qua, chúng ta đầu hàng không chết.
Dư Tắc Thành gật đầu nói:
- Ta nói sẽ giữ lời, các người tự cuộn lại đi.
Đến lúc này đánh một trận, đệ tử sáu phái chỉ có một bộ phận tàn dư của Bất Tử Tông, Thiên Vu Giáo chạy trốn. Dư Tắc Thành tam chiến định Càn Khôn, một mình một kiếm chiến đệ từ sáu phái, giành được toàn thắng.
Trong phạm vi vài dặm lửa bừng bừng cháy, mùi thịt cháy khét lan tỏa khắp nơi. Thi thể nằm ngổn ngang đầy đất, cổ thụ cháy như đuốc, thỉnh thoảng lại có tiếng nổ lốp bốp vang lên.
Dư Tắc Thành trong lúc dạo bước bắt đầu thu dọn chiến trường, thu thập túi trữ vật, luyện hóa thi thể, hủy diệt cương thi, tiêu diệt trụ người, sau một canh giờ tất cả hoàn tất, hắn quay đầu rời khỏi nơi đây.
Thắng lợi rồi, mình cuối cùng thắng lợi, sau lần đại chiến này chuyện tình còn lại trở nên đơn giản, truy sát dư nghiệt, bọn chúng đã không thể làm nên trò trốg gì, dùng chiêu nấu ếch trong nước lạnh khiến cho nó chết từ từ, nếu tiêu diệt từng tên một chúng sẽ bỏ chạy tứ tán.
Một ngày này Dư Tắc Thành cũng không tìm kiếm nơi đệ tử sáu phái trốn chết, mà đi tới địa phương tiếp theo có khả năng xuất hiện Trúc Cơ Đan tiến hành chờ đợi.
Nơi này là một vách núi thuộc khu vực Hậu Thổ, cao hơn trăm trượng, vách núi gập ghềnh, núi đá dựng đứng, bên trên có một lối đi nho nhỏ có thể cho phàm nhân bò lên. Trên vách núi này có khắc vô số đồ án, đây đều là vết tích của phàm nhân sinh sống nơi đây lưu lại.
Dư Tắc Thành ngồi yên trên vách núi, nhìn khắp nơi, gió khe khẽ thổi qua, cây cối đong đưa hưởng ứng, trên trời từng đám mây trắng, thế giới này dường như chỉ có một mình Dư Tắc Thành.
Trúc Cơ Đan không ngừng phóng ra ánh sáng thế nhưng vĩnh viễn cũng không có người khác chờ đợi ở đây, chỉ có một người đó chính là Dư Tắc Thành. Rất lâu sau Trúc Cơ Đan này bắt đầu bắn ra tứ tán. Dư Tắc Thành bất lấy toàn bộ bốn viên Trúc Cơ Đan vào tay