Đại chiến kết thúc, Dư Tắc Thành lục trên người Tuệ Nhiên, thu lấy túi trữ vật của y, sau đó hành lễ với kẻ thù, lúc này mới cho một Hỏa Cầu thuật đốt đối phương thành tro bụi.
Thi thể ba người vừa rồi không bị Tử Mặc Giao đốt cháy lại đang nằm trong phạm vi biển dung nham. Ngoại trừ phi kiếm tam giai bị Dư Tắc Thành đoạt lấy, tất cả bảo vật pháp khí đêu bị dung nham hòa tan. Người tu tiên có tấm màn màu vàng hộ thể kia, nhất định trên nguời có pháp khí hộ thân rất tốt, đáng tiếc cũng bị dung nham hòa tan.
Dư Tắc Thành xoay người đi về phía bọn Mã Lập Sơn. Thấy Dư Tắc Thành đi tới, lập tức bọn Mă Lập Sơn bất giác lui về phía sau một bước. Sự dũng mãnh vừa rồi của Dư Tắc Thành đã dọa cho bọn họ vô cùng kinh sợ, động tác này là làm theo bản năng.
Dư Tắc Thành ngừng bước, làm như không thấy bọn họ thối lui:
- Chúng ta đi nhanh thôi, đường còn dài, thời gian khẩn cấp.
- Hay thật, Tắc Thành lão đệ một chống mười ba quả thật hết sức thần kỳ. Thần uy lúc nãy của ngươi quả thật chính là đệ nhất nhân dưới Trúc Cơ.
Tưởng Lão Hắc cũng nói:
- Đúng vậy, thật sự là đệ nhất nhân dưới Trúc Cơ. Chưa từng nghe qua có người tu tiên nào có thể đánh chết mười ba người cùng cảnh giới với mình. Trong số này có Táng Mệnh Khách, Long Tu Thù, Thiên Nam Nhất Kiếm... Đây toàn là người tu tiên nổi danh một cõi Thương châu, không ngờ chỉ sau vài lần hô hấp đã bị đánh chết. Tắc Thành lão đệ, ngươi thật là thần kỳ.
- Tên hòa thượng Tuệ Nhiên kia là đệ tử nội môn của thượng môn La Sát Kim Cương tông, chẳng lẽ lão đệ cũng là đệ tử thượng môn ư?
Dư Tắc Thành chỉ cười không đáp coi như mặc nhận. Hắn thu hồi phi kiếm tam giai, mọi người tiếp tục lên đường. Lúc này Ôn Mạn đột nhiên lấy ra một khối huyền thiết, nói với Dư Tắc Thành:
- Cho ngươi vật này bằng không chúng ta chắc chắn không thể giữ được nó.
Đây chính là Thất Độ Kim. Dư Tắc Thành quan sát kỹ, dưới thần thức của mình quét qua phát hiện nó chỉ là một khối huyền thiết bình thường, không nặng lắm, chỉ đủ để chế một món pháp bảo trữ vật, không biết vì sao huynh muội bọn họ có thể phát hiện ra đó là Thất Độ Kim.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Cảm tạ, đây là các vị phát hiện ra, nếu như ta lấy cũng chẳng khác gì tên hòa thượng
kia.
Tưởng Lão Hắc bên cạnh nói:
-Tắc Thành lão đệ, đây là quy củ vẫn lưu truyền ở Tu Tiên Giới chúng ta. Huynh muội Ôn gia được chí bảo như vậy, kẻ nào gặp được cũng có phần, chẳng những lão đệ có, hai chúng ta cũng có, không phải là vấn đề muốn hay không. Có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, quy củ này không thể phá.
Thì ra là như vậy... Dư Tắc Thành lại nói:
- Nhưng Thất Độ Kim này chỉ đủ luyện chế một món pháp bảo, nếu chúng ta chia ra sẽ không dùng được.
Tưởng Lão Hắc lại nói:
- Cho nên huynh đệ chúng ta cũng không cần, bất quá huynh muội Ôn gia nợ chúng ta một lần. Sau này bọn họ giàu sang phú quý, lúc ấy trả lại chúng ta là được.
Dư Tắc Thành nói:
- Được, vậy cũng coi như các vị nợ ta một lần.
Lúc này Ôn Thanh mới lên tiếng:
- Vậy xin cảm tạ các vị ca ca. Thất Độ Kim này vừa đủ giúp muội muội bái nhập sư môn, còn đệ cũng muốn tiếp tục phiêu bạt cùng các vị.
Thất Độ Kim này chỉ đủ giúp một người tiến vào sư môn, xem ra sư môn Ôn Thanh không hề đơn giản.
Dư Tắc Thành chợt hỏi Mã Lập Sơn:
Mã Đại ca, độn pháp của huynh là gì vậy, chỉ nháy mắt đã mang năm người chúng ta ra xa ngoài bốn mươi dặm, thật là hùng mạnh.
Mã Lập Sơn đáp:
- Đó là sư phụ của ta truyền thụ, dường như là bí pháp của Vạn Lý Vân Du tông gì đó. Năm xưa sư phụ ta gặp một hành cước thương nhân, mua được bí pháp này, đáng tiếc người còn chưa kịp học đã gặp phải cừu gia, tuy rằng được ta cứu nhưng cũng chỉ sống được không quá một tháng đã lìa trần.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Đó là Vạn Lý Vân Du tông, mua tử bán sinh.
Mã Lặp Sơn lại hỏi:
- Rốt cục Vạn Lý Vân Du tông này là môn phái nào, ta đi khắp Thiên Nam Cửu châu cũng chưa từng nghe thấy ai nhắc tới môn phái này.
Dư Tắc Thành đáp:
- Đây là một trong những thượng môn, đệ tử phái này hết sức thần bí, đa phần xuất hiện dưới dạng hành cước thương nhân. Khi huynh gặp được bọn họ có nghĩa là không lâu sau huynh sẽ gặp phải một đại kiếp nạn. Bọn họ sẽ bán cho huynh một cơ hội sinh tồn, cho nên ta hy vọng sau này mọi người sẽ không gặp phải bọn họ.
Mã Lập Sơn cười đầy hào sảng:
- Đến lúc mạng chung không tránh khỏi, mạng còn chưa dứt khó cưỡng cầu. Nếu gặp được bọn họ vậy chúng ta còn có được một đường sinh cơ, nếu như không gặp được chẳng phải là hoàn toàn không có cơ hội gì sao?
Bọn họ vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã tới truyền tống trận của Tiên Tần cổ đạo. Mọi người xếp hàng theo thứ tự tiến vào. Nháy mắt thiên địa biến hóa truyền tống tới đại lục Lương châu, ở Thương châu vẫn là ban ngày nhưng tới Lương châu đã là ban đêm.
Mỗi một lần truyền tống, Dư Tắc Thành đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, uy của Tiên Tần thật sự đáng để ngưỡng mộ.
Mọi người trở lại đại lục Lương châu, bọn họ bắt đầu bàn với nhau xem tiếp theo đi đâu. Dư Tắc Thành nói:
- Các vị ca ca, Tắc Thành phải trở về sơn môn. Hôm nay từ biệt, ngày khác hữu duyên tái ngộ.
Đối với chuyện Dư Tắc Thành phải rời đi mọi người đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Mã Lập Sơn ném cho Dư Tắc Thành một quyển trục, cười nói:
- Đây là độn pháp Vạn Lý Chi Hành Thủy Vu Túc Hạ. Dư lão đệ cầm lấy mà luyện, coi như là lễ vật chia tay của ca ca.
Dư Tắc Thành cười thu lấy, lại lấy ra một túi càn khôn đưa cho Mã Lập Sơn:
- Mã Đại ca, đây là lễ vật chia tay của tiểu đệ.
Trong túi càn khôn có hai mươi viên linh thạch trung phẩm, cùng hai bình hảo tửu Cực Lạc Thiên. Mã Lập Sơn nhận lấy cười ha hả. Dư Tắc Thành lại tặng cho Tưởng Lão Hắc, Ôn Thanh mỗi người một bình Cực Lạc Thiên, tặng cho ôn Mạn phi kiếm tam giai mà hắn thu được trong đại chiến.
Một bình rượu như vậy có hai trăm cân, mang ra phường thị bán tối thiểu có thể thu được hai mươi viên linh thạch trung phẩm, đối với bọn họ chính là một số của cải không nhỏ chút nào, nhưng đối với Dư Tắc Thành chỉ là lãng phí một bình rượu mà thôi.
Tưởng Lão Hắc nhận lấy bình rượu, nghiến răng một cái, sau đó dứt khoát lấy trong túi càn khôn ra một món dược liệu:
- Lão đệ, ca ca vốn nghèo, cũng không có gì quý giá, đây là bảo bối tốt nhất của ca ca.
Đó là một gốc Thiên Niên Nhân Sâm, thứ này đối với Tưởng Lão Hắc thật sự là quý nhất. Nhưng đối với Dư Tắc Thành, trong dược viên ở thẻ giới mặt âm của Thiên Đạo phong có chừng hơn ngàn gốc Thiên Niên Nhân Sâm như vậy. Nhưng hắn vẫn cung kính nhận lấy, tâm lãnh thịnh tình của Tưởng Lão Hắc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ôn Thanh liếc nhìn Ôn Mạn một cái, dường như đã hạ quyết tâm, lấy trong ngực áo ra một viên thuốc màu đỏ rực:
- Tắc Thành huynh đệ, đây là thuốc tổ truyền của gia tộc bọn ta, mỗi người trong suốt cả đời mình chỉ có thể có được một viên, cả đời cũng chỉ có thể dùng được một lần. Nó có thể giải được vạn độc vạn trùng, thật ra nó cũng không phải là thuốc giải, mà chính là thuốc độc. Nhưng là một loại độc vô cùng quỷ dị, có thể kích thích thân thể sinh ra một lực miễn dịch thần kỳ, nhờ đó giải được vạn độc vạn trùng mà ngươi trúng phải.
Dư Tắc Thành trịnh trọng nhận lấy, trong lòng thầm nghĩ không biết có thật sự thần kỳ như Ôn Thanh khoác lác hay không. Sau đó hắn xoay người cáo biệt mọi người, ngự kiếm bay đi.
Mọi người trông theo bóng Dư Tắc Thành rời khỏi, Mã Lập Sơn than dài:
- Đi thôi, ta cũng muốn bái nhập thượng môn, học tập tiên thuật.
Tưởng Lão Hắc nói:
- Đệ nằm mơ đi, phải có tiên duyên mới được. Đệ cứ theo ta đi thôi, chúng ta là tán tu, tán tu tiêu diêu tự tại.
Ôn Thanh truyền âm nói với muội muội:
- Cho hắn viên thuốc đó thật là đáng tiếc. Thật ra lúc ấy chúng ta có thể tự mình xông ra, muội muội thật sự bỏ được sao?
Ôn Mạn nghiến răng gật gật đầu vô cùng kiên quyết, ánh mắt vẫn nhìn theo hướng Dư Tắc Thành vừa biến mất.
Dư Tắc Thành bay ra mười mấy dặm, sau khi không còn thấy bóng dáng bọn Tưởng Lão Hắc nữa mới lấy Long cốt Phàm Đĩnh ra, niệm chú kích hoạt. Sau đó hắn lên thuyền, cho vào lò bốn viên linh thạch trung phẩm, khởi động Long cốt Phàm Đĩnh, truyền đạt mệnh lệnh, mục tiêu là Gò Hiên Viên bên bờ Cơ Thủy hà.
Thuyền bay lên không, tự động phi hành dựa theo lộ tuyến đã định bay về.
Trên đường về không xảy ra chuyện gì, sau một ngày, rốt cục Dư Tắc Thành thuận lợi trở về Gò Hiên Viên. Còn cách chừng trăm dặm, Dư Tắc Thành đã thu Long cốt Phàm Đĩnh lại, ngự kiếm bay trở về động phủ của mình ở Thiên Đạo phong.
Trong vòng ba năm, sư phụ mình chưa thể trở về, Dư Tắc Thành muốn tranh thủ thời gian ba năm này tấn công Trúc Cơ kỳ. Đến khi sư phụ trở về thấy mình Trúc Cơ thành công nhất định sẽ vô cùng cao hứng. Trong vô tình, Dư Tắc Thành đã xem su phụ như phụ thân mình, phụ thân hắn đã chết từ khi hắn còn rất nhỏ, chưa đến mười tuổi, tuy rằng bề ngoài hắn tỏ ra rất kiên cường nhưng nhìn thấy những đứa trẻ khác được phụ thân yêu thương, trong lòng vẫn có nỗi đau không nói nên lời. Cho nên dần dần, sư phụ đã trở thành phụ thân trong lòng hắn.