Tiên Ngạo

Chương 162: Đại hội tuyển chọn

Lập tức Nhất Trúc chậm rãi đi ra, bước lên đài giữa những tràng vỗ tay rào rào. Y nhìn Dư Tắc Thành mỉm cười một cái, nửa như cố ý, nửa như vô tình. Đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác rằng hôm nay Nhất Trúc tới đây mục đích là vì hắn.

Nhất Trúc lên tiếng nói:

- Các vị sư huynh đệ, thường nghe đạo có trước có sau, hôm nay Nhất Trúc ta sẽ giảng pháp cho mọi người, đề mục hôm nay chính là ảo thuật.

Bắt đầu diễn thuyết, tay Nhất Trúc thoáng động, lập tức một đóa hoa sen sinh ra trong tay y, sau đó Nhất Trúc run tay một cái, đóa hoa sen kia từ từ bay lên không.

- Ảo thuật chiếm địa vị vô cùng quan trọng trong hệ thống pháp thuật của người tu tiên chúng ta. Những pháp thuật truyền công trong Thiên Pháp các, các loại kỳ hoa dị thảo, trân cầm dị thú, tiên thạch, kỳ quặng, đồ hình... trong điện cũng là sử dụng ảo thuật cho mọi người học tập. Có thể nói rằng ảo thuật hiện diện khắp mọi ngõ ngách trên Tu Tiên Giới chúng ta.

- Nhưng ảo thuật lại không được coi trọng trong chiến đấu vì sau mấy vạn năm truyền thừa, các đại môn phái có vô số phương pháp phá giải ảo thuật. Từ pháp thuật phá Thần Pháp Nhãn, Hồn Thú Nhãn, cho đến vài loại phù triện trị giá vài viên linh thạch như Tâm Chân phù, Thanh Ảo Hương... đều có thể giải trừ ảo thuật, cho nên mọi người không hề coi trọng ảo thuật

Lúc này đại đường lại biến đổi hóa thành một ao sen lá xanh ngó trắng, vài chú ếch kêu Ồm ộp, tất cả trông vô cùng chân thật. Bất chợt toàn cảnh lại biến hóa, biển lửa nổi lên, dường như dưới đất có vô số ác quỷ chui lên. Sau đó lại biến hóa lần nữa, trở nên gió mát trăng thanh chẳng khác gì tiên cảnh.

- Nhưng nếu các người nghĩ vậy là sai, những ảo thuật bị phá giải toàn là ảo thuật cấp thấp, ảo thuật cấp cao trực tiếp tác dụng vào tâm thần các người, há phá dễ dàng như vậy được? Có lời đồn rằng ảo thuật tối cao có thể biến giả thành thật, biến vật phẩm tưởng tượng trong đầu thành vật thể tồn tại thật sự. Trung Hưng Tổ Sư của chúng ta có được thần thông như vậy, nghe nói Hiên Viên kiếm phong sau lưng chúng ta là do ngài biến ảo mà thành.

Nhất Trúc chậm rãi giảng giải ưu khuyết điểm của ảo thuật, đặc điểm của các môn phái ảo thuật hiện thời, mọi người bố trí sử dụng ảo thuật thế nào, làm thế nào để phá giải ảo thuật... Nói như vậy chừng một canh giờ, người nghe phía dưới ai nấy như si như say, hận không thể lập tức chạy lên Thiên Pháp các tìm học ảo thuật. Cuối cùng Nhất Trúc nói:

- Được rồi, cũng đã hết thời gian, hôm nay ta chỉ giảng tới đây, hẹn gặp mọi người vào dịp khác.

Dứt lời Nhất Trúc kết thúc khóa giảng, liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái ra ý bảo Dư Tắc Thành đừng rời khỏi, ở lại chờ y.

Dư Tắc Thành ngồi yên tại chỗ chờ Nhất Trúc. Mọi người nghe giảng xong, rất nhiều người ùn ùn đổ xô lên Thiên Pháp các tìm pháp môn ảo thuật tu luyện. Chỉ trong thoáng chốc Thính Pháp đường trở nên trống trải, tất cả đệ tử đã rời đi, chỉ còn lại mình Dư Tắc Thành. Lúc này Nhất Trúc mới bước xuống đài đi tới ngồi cạnh Dư Tắc Thành.

Du Tắc Thành vừa nói:

- Nhất Trúc sư thúc...

Nhất Trúc đã khoát tay ngăn lại:

- Tắc Thành này, gọi sư thúc làm gì, chuyện hôm đó ta hứa với đệ rốt cục không làm được, thật là xấu hổ với đệ...

- Sau khi trở về ta đề cử đệ với sư phụ, sư phụ của Dạ Hàn ca đã quy tiên, huynh ấy cũng thay mặt sư thúc cầm quyền đề cử đệ. Đáng tiếc là sư phụ ta... ôi... lần này người không có quyền lựa chọn đệ tử. Lần này người đại điện cho Thanh Phong lĩnh lựa chọn đệ tử lại là Đạo Ngân sư thúc, ông ta lại nhìn trúng Phong Linh Tĩnh. Sư phụ ta nói chuyện với sư thúc về đệ nhưng ông ta không đồng ý. Chỉ có thể chờ một năm sau đến lượt sư phụ ta có quyền chọn đệ tử lúc ấy mới có thể chọn đệ nhập môn.

Tuy Nhất Trúc chỉ kể lại sơ lược như vậy nhưng Du Tắc Thành đoán biết Nhất Trúc đã tốn rất nhiều sức lực vì hắn. Y đi cầu xin sư phụ của mình, rốt cục đã thuyết phục được sư phụ đi cầu tình giùm hắn với vị Đạo Ngân sư thúc kia, bất quá xem ra đã không thàh công. Tuy bề ngoài Nhất Trúc tỏ ra điềm đạm ôn hòa, thật ra nội tâm y vô cùng cao ngạo, không ngờ có thể cầu được sư phụ y cầu tình cho mình, coi như lần này Dư Tắc Thành thiếu y một mối nhân tình không nhỏ.

Nhất Trúc còn nói thêm:

- Cho dù một năm sau sư phụ ta không thể tuyển đệ vào nội môn, vậy đệ cứ ở lại đây khổ luyện khoảng mười năm nữa. Dạ Hàn sư huynh đã bế tử quan, không thành Kim Đan tuyệt không xuất quan, lúc ấy huynh ấy xuất quan cũng sẽ thu đệ làm đồ đệ. Nếu huynh ấy cũng không được, chỉ cần ta còn một hơi thở cũng sẽ cố gắng tuyển đệ vào nội môn.

Dư Tắc Thành nghe vậy bàng hoàng sửng sốt:

- Dạ Hàn sư huynh bế tử quan rồi sao? Không thành Kim Đan không xuất quan ư? Nhưng huynh ấy mới tới cảnh giới Linh Tịch trung cấp kia mà, còn kém hai bậc nữa mới có thể...

Bất chợt Dư Tắc Thành bừng hiểu, nhất định là Dạ Hàn sư huynh cầu sư thúc chọn mình, kết quả không thành, ngược lại còn bị vũ nhục, nuốt không trôi khẩu khí này, cho nên quật cường quyết định bế tử quan... Tám, chín phần mười là như vậy...

Đây cũng là chuyện bình thường, lựa chọn giữa Ngũ Hành Linh Căn rác rười và Linh Căn đơn thuộc tính ngàn năm khó gặp, không ai lại chọn Dư Tắc Thành. Phải biết rằng một đệ tử tốt ngàn năm khó tìm, có thể chấn hưng truyền thừa nhất hệ.

Hai mắt Dư Tắc Thành đỏ lên, tưởng tượng ra diện mạo Dạ Hàn chẳng khác nào ca ca ruột của mình, vì đề cử mình mà bị người vũ nhục cho nên tức giận bất bình, không phục lựa chọn của sư thúc Kim Đan. Nhưng vì huynh ấy chỉ là Trúc Cơ kỳ không thể thay đổi được gì, vô lực xoay chuyển đất trời, dưới tình huống tức giận bèn lập lời thệ nguyện, không thành Kim Đan tuyệt không xuất quan, cũng vì mình mới dẫn đến chuyện như vậy.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Cũng tại đệ, cho nên Dạ Hàn sư huynh mói...

Nhất Trúc cắt lời:

- Không phải vì đệ mà vì Dạ Hàn ca nhất định tranh khẩu khí ấy, thật là đáng hận... Đệ cứ yên tâm, chỉ cần ta và Dạ Hàn sư huynh của đệ còn chưa chết, trong nội môn này ắt sẽ có một chỗ của đệ.

- Đúng rồi, ta đã hỏi Nhược Đồng sư tỷ, tỷ ấy cho ta biết muốn tu luyện bí pháp Huyết Cương quyết, phải tìm được một trong mười ba bí tịch của Xuất Khiếu tông, phối hợp tu luyện cùng Huyết Cương quyết, như vậy mới hợp với đạo huyết khí phương cương, mới có thể tiến giai nhanh chóng.

- Đệ cũng biết pháp quyết phái ta không truyền cho sáu tai, ta không thể lấy bí tịch Xuất Khiếu tông của nội môn mang ra cho đệ, nhưng ta đã đổ hết toàn bộ công lao chém giết Trập Quy cho đệ. Chỉ cần đệ chịu khó làm nhiều nhiệm vụ ngoại môn một chút, chịu khổ ba năm, đến lúc đó đệ có thể cầu pháp, có thể được bí tịch Xuất Khiêu tông, lúc ấy coi như một bước lên trời.

- Được rồi, ta không nói nữa, một năm sau không được, vậy trong vòng mười năm, ta và Dạ Hàn sư huynh của đệ nhất định sẽ dẫn dắt đệ nhập nội môn.

Dứt lời Nhất Trúc phất áo ra đi, không hề quay đầu lại. Dư Tắc Thành ngơ ngác ngồi ngây ra đó. Dạ Hàn, Nhất Trúc đều là loại người tâm cao khí ngạo nhưng chỉ vì mình mà một người phải nhịn nhục cầu người, người còn lại ôm hận bế tử quan. Tuy rằng Nhất Trúc chỉ kể lại sơ sài nhưng Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được cơn giận trong lòng bọn họ.

Nỗi nhục vô hình này cũng chẳng khác nào bản thân Dư Tắc Thành hứng chịu. Từ nhỏ tới lớn Dư Tắc Thành chưa bao giờ cảm thấy phẫn hận bất bình như hôm nay. Đây là khinh thường, sỉ nhục mình, lại còn liên lụy tới thân nhân băng hữu của mình phải chịu nhục lây.

Ngọn lửa phẫn hận lúc này đang cháy bừng bừng trong lòng Dư Tắc Thành, vừa mới cất lời thề không để người sỉ nhục, quay đầu lại đã chịu nhục. Ngũ Hành Linh Căn thì đã sao, đây chính là Linh Căn tốt nhất vào thời đại Tiên Tần. Kim Đan Chân Nhân thì đã sao, lão tử còn từng giết Nguyên Anh Chân Quân nữa là! Không phục, ta không phục!

Dư Tắc Thành đứng bật dậy nhanh chóng rời khỏi nơi này, hắn đã trở nên vô cùng kiên định. Ta phải làm cho các người hối hận, Ngũ Hành Linh Căn của ta sẽ tiến vào nội môn chẳng những ta phải Trúc Cơ, ta còn sẽ Kết Đan hóa Anh. Ta có lưng vốn nhiều hơn các người, ta là người tu tiên từng tiến vào Di tích Tiên Tần, ta từng hủy diệt qua cả một giáo phái... Ta có thế giới Bàn cổ, ta có vô số linh tuyền, ta có phi kiếm cửu giai, ta nhất định sẽ làm được, các người hãy chờ xem..

Nhưng Dư Tắc Thành vẫn không nhịn được mà rơi lệ. Cảm giác bị khinh thường, bị gạt bỏ này khiến cho hắn khắc ghi sâu vào xương tủy, vĩnh viễn khó quên. Từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng bị coi thường nhục nhã như vậy bao giờ. Tuy rằng trong bề ngoài Dư Tắc Thành hiền hòa nhưng nội tâm hắn cũng hết sức cuồng ngạo, chưa từng phục hay sợ bất cứ người nào.

Dư Tắc Thành lặng lẽ trở về phòng mình, vào phòng tu luyện, trở về thế giới Bàn cổ, vào thế giới của riêng mình, lặng yên thật lâu không nói.

Sau đó hắn đi tới bờ ao nói với phi kiếm Sát Na Quang Hoa và Chu Câu Tử đang ngâm mình bên dưới:

- Kiếm huynh, Câu huynh, Tắc Thành thật là vô dụng, hại bằng hữu mình chịu khổ chịu nhục... Hôm nay ta ghi nhớ nỗi nhục này, sau này ta nhất định sẽ làm cho bọn họ hối hận về quyết định hôm nay đã làm cho ta rơi lệ, đã làm cho ta phải cúi đầu, hy vọng hai vị trợ uy giúp ta...

Sát Na Quang Hoa bất chợt lóe lên như đáp lại nhưng Chu Câu Tử mới là kẻ có phản ứng mạnh nhất. Nó bạo phát một đạo hồng quang đánh trúng cổ tay trái Dư Tắc Thành, lập tức nơi đó nổi lên một dấu ấn hình cái móc to chừng hai tấc, giống như chiếc đuôi bò cạp. Chuyện này có nghĩa nó đã thừa nhận Dư Tắc Thành. Đây cũng là duyên số, hai ngàn năm trước, lúc Nguyên Anh Chân Quân Chu Câu Tử thiếu thời cũng từng chịu qua nỗi nhục như vậy cho nên y mới có được thành tựu sau này. Hai ngàn năm sau, pháp bảo Chu Câu Tử do Nguyên Anh Chân Quân Chu Câu Tử để lại cũng cảm nhận được nỗi căm phẫn bất bình chẳng khác chủ nhân mình khi trước, khiến cho Khí Linh nhớ lại chuyện xưa, rốt cục chấp nhận Dư Tắc Thành.

Ngày thứ ba, Dư Tắc Thành chạy tới Thiên Pháp các tiến hành kiểm nghiệm, lại đạt được một kết quả bậc Giáp nữa. Sau đó hắn lại lựa chọn tuyệt học khác, lần này hắn chọn tiên thuật Băng Thiên Tuyết Địa. Tiên thuật này cũng là loại tiên thuật chậm tiến, tuy nhiên tác dụng của nó chỉ có thể tới Kim Đan kỳ, lên tới Nguyên Anh kỳ, tiên thuật này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Tiên thuật này là tiên thuật hệ Thủy biến dị mà thành, thật ra là ba loại thuộc tính Băng, Thiên, Địa. Sau khi tu luyện hoàn thành có thể xuất ra một quả băng cầu cực lớn, băng cầu này được thần thức khống chế có thể phi hành ra xa ba dặm trong nháy mắt, tiếp cận mục tiêu bùng nổ hóa thành mười tám băng truỳ đâm vào đối phương.

Lên tời Kim Đan kỳ có thể hóa thành một trăm lẻ tám băng trùy, lên tời Kim Đan kỳ có thể hóa thành một ngàn lẻ một băng trùy. Nếu những băng trùy này không đâm trúng đối phương, một nửa sẽ bay lên trời, một nửa bay xuống đất. Sau đó băng trùy trên trời hóa thành Tuyết Vân, băng trùy dưới đất hóa thành Hàn Băng, băng tuyết cùng giáng xuống lập tức hình thành thế hợp kích, cho nên mới có tên là Băng Thiên Tuyết Địa. Tiên thuật này là pháp thuật công kích số đông, dùng đối phó với địch nhân đông đúc hoặc hang ổ động phủ vô cùng hiệu quả.

Dư Tắc Thành bắt đầu chăm chỉ tu luyện bên trong thế giới Bàn cổ. Tiên thuật này cũng không dễ dàng hiểu được như những tiên thuật trước, qua khoảng hai ngày hai đêm hắn mới đạt tới cảnh giới viên mãn. Quả nhiên đúng như hắn dự liệu, nước trong hồ của thế giới Bàn Cổ có thêm tác dụng với tiên thuật hệ Thủy mà hắn tu luyện. Người bình thường cùng cảnh giới Luyện Khí kỳ tu luyện Băng Thiên Tuyết Địa này xuất ra được mười tám băng trùy. Dư Tắc Thành xuất ra được ba mươi sáu băng trùy. Thành tích này chỉ có đệ tử nào có được Thuần Thủy Linh Căn mới có thể sánh bằng.

Ngày hôm sau chính là đại hội tuyển chọn. Dư Tắc Thành nhờ vào tiên thuật này lại được một kết quả bậc Giáp nữa. Lần này hắn không lựa chọn tiên thuật nào nữa, nỗi uất ức trong lòng đã vơi đi một chút. Không chọn ta là sai lầm của các người, nhưng bản thân mình cũng không thể điên cuồng tu luyện như vậy. Sự bất quá tam, khác thường sẽ trở thành yêu quái.

Dư Tắc Thành dạo một vòng quanh ngoại môn, ở ngoại môn quả nhiên còn có mười mấy loại linh tửu, còn có rất nhiều tiên dược ở thể lỏng. Dư Tắc Thành ghi nhớ tên từng thứ một, đợi ngày mai kết thúc đại hội tuyển chọn, mình sẽ lấy Hỏa tửu biến dị tới các đệ tử khác đổi lấy linh thạch, sau đó dùng linh thạch mua các loại tiên dược linh tửu này để làm phong phú thêm linh tuyền trong hồ mình.

Dư Tắc Thành lại tới Uẩn Pháp điện lần nữa, hắn tìm thấy một quyển Thần Thông Tuệ Căn lục, tìm được trong đó tên của hai loại thần thông mà mình có được nhờ vào Huyết Yểm Chi Tâm.

Lực thần thông thứ nhất mà Huyết Yểm Chi Tâm sinh ra khiến cho Dư Tắc Thành có được sinh mệnh lực hùng mạnh, có thể bị thương mà không chết, dù tim vỡ nát cũng có thể tự lành. Loại thần thông này trong Thần Thông Tuệ Căn lục có tên là Đế Huyết, có nghĩa là chỉ cần trong tim còn một sợi máu nho nhỏ, kẻ có thần thông sẽ không bao giờ chết.

Loại thần thông thứ hai chính là thiêu đốt huyết mạch, nháy mắt khôi phục chân nguyên, hơn nữa còn hùng mạnh hơn trước gấp mấy lần. Loại thần thông này trong Thần Thông Tuệ Căn lục có tên là Nhiên Huyết, có nghĩa là thiêu đốt huyết mạch, đạt được lực khôi phục và lực chiến đấu hùng mạnh. Thần thông này có thể sử dụng mỗi tháng một lần.

Dư Tắc Thành trở về phòng thấy Thành Lam và Vương Thư Nguyên tới tìm hắn đi uống rượu, lại gọi thêm cốt Luân Tề Văn, Long Thiên Hoàng, hai nữ nhân Phong Linh Tĩnh và Lôi Băng Vân không tham gia. Năm người cùng nhau chén tạc chén thù, tuy rằng không ai nói ra nhưng ai nấy đều biết rõ ngày mai chính là ngày phải chia tay.

Rốt cục đại hội tuyển chọn đã tới. Mặt trời vừa lên thần chung của ngoại môn đã vang lên chín tiếng. Thanh âm này vang vọng cả đất trời, chuông này được gọi là Câu Hồn Chung, dù là đệ tử đang nhập định tu luyện, tiếng chuông này vang lên cũng phải thức tỉnh, triệu tập các đệ tử tập họp lại trên quảng trường.

Hôm nay tất cả sáu ngàn sáu trăm sáu mươi tên đệ tử ngoại môn đều có mặt tại đây. Mọi người nhìn ba người Thành Lam, Vương Thư Nguyên và Phong Linh Tĩnh đứng trước hết với đủ các ánh mắt ghen tị, hâm mộ, kỳ vọng, oán hận... vì bọn họ sắp được vào nội môn. Sáng sớm, Băng Linh sư tỷ đã dành hàng đầu cho bọn họ.

Dư Tắc Thành đứng lẫn trong đám đệ tử bình thường, trên đường tới hắn gặp phải Phong Linh Tĩnh. Hai người nhìn nhau, ánh mắt Phong Linh Tĩnh tỏ ra hết sức bình thản, lướt qua bên cạnh Dư Tắc Thành. Tuy rằng nàng cố gắng khắc chế lòng mình, nhưng Dư Tắc Thành vẫn cảm ứng được, bên trong bề ngoài bình thản của nàng là lửa giận đang sôi sùng sục.

Cảm giác của Phong Linh Tĩnh đối với Dư Tắc Thành hiện tại kỳ quái vô cùng. Nhìn thấy Dư Tắc Thành, nàng đau lòng vì nghĩ tới chuyện hắn đã vung kiếm tuyệt tình, nhưng đồng thời lại nghe trong lòng vui sướng. Có nghĩa là trong yêu có hận, cảm giác này ngay cả bản thân nàng cũng không thể phân biệt rõ ràng. Hiện tại Phong Linh Tĩnh không còn nông nỗi như trước, rất hợp với cái tên Linh Tĩnh của nàng, nhưng vẫn giống như một ngọn núi lửa đang say ngủ. Tuy rằng bề ngoài bình lặng nhưng dung nham đỏ rực đang tích tụ bên trong, chực chờ bùng nổ bất cứ lúc nào. Thuần Hỏa Linh Căn của nàng chịu sự kích thích này khiến cho chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi nàng tấn thăng tới hai cảnh giới, đạt tới cảnh giới Thai Tức sơ cấp, thể hiện ra tư chất thiên phú của mình.

Thành Lam từ lúc được tổ sư gia ban thưởng tiên thuật ở Thiên Pháp các, thời gian vừa qua không ngừng biến hóa, lộ ra cạnh sắc của mình. Dường như quanh người hắn có khí phong vân hội tụ, quả thật không phải người tầm thường, mơ hồ dần dần trở thành đầu lĩnh của ba người.

Tất cả mọi người đang chờ đợi đột nhiên nghe một tiêng sấm rền vang giữa không trung. Trên không xuất hiện mười mấy điểm sáng, những người này ung dung hạ xuống bình đài. Băng Linh Đại sư tỷ tiến lên thi lễ:

- Tham kiến Chấp pháp Tề sư thúc,

Mười mấy người này đều là tiền bối Trúc Cơ kỳ, người được gọi là Tề sư thúc lên tiếng

nói:

- Hôm nay là ngày đại hỉ của Hiên Viên kiếm phái ta. Bốn người Lạc Tản Tuyết, Vương Nhiễm, Lưu Minh, Hồng Thiên Miểu trong ba năm đã hoàn thành vấn Tâm lộ cho nên được tuyển vào nội môn tu hành. Ba người Nhàn Vân, Diệp Lạc, Trương Kỳ Vĩ khổ tu mười năm ở Tử Đồng lĩnh, đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên tiến vào Trúc Cơ kỳ đồng thời cũng được tuyển vào nội môn tu hành.

- Hôm nay có bảy người đồng thời nhập môn, cho nên là ngày đại hỉ của Hiên Viên kiếm phái ta. Sau khi đại hội tuyển chọn kết thúc, sẽ cử hành yến mừng công, sẽ có tiên thực linh quả đầy đủ cho mọi người.

Lập tức tiếng hoan hô vang lên long trời lờ đất. Không ngờ lần này có bốn người thông qua tu luyện trên vấn Tâm lộ mà tiến nhập nội môn, chuyện này khiến cho mọi người vô cùng hy vọng. Ngoài ra sau khi đại hội tuyển chọn kết thúc, sẽ cử hành yến mừng công, có tiên thực linh quả đầy đủ, đây chắc chắn là chuyện tốt, có ích rất lớn cho tu vi của mọi người, cho nên ai nấy đều cất tiếng hoan hô.

Lúc này xa xa có bảy vị tiền bối Trúc Cơ kỳ bay tới, mỗi người đều mang theo một người nữa, chính là bảy đệ tử được vào nội môn như đã nói, trong đó có bốn người bất quá chỉ mới đạt cảnh giới Thai Tức. Nhưng bọn họ đều đã trải qua khảo nghiệm ở vấn Tâm lộ, ai nấy tỏ ra ung dung bình thản, vững như bàn thạch, đây là lợi ích do vấn Tâm lộ mang tới.

Ba người khác đều đạt tới Trúc Cơ kỳ, đây là những đệ tử ngoại môn khổ luyện đạt tới Luyện Khí kỳ đỉnh phong, nhận nhiệm vụ của Hiên Viên kiếm phái được thưởng Trúc Cơ đan, nhờ đó tiến vào Trúc Cơ kỳ.

Nhìn thấy bảy người bọn họ lập tức những tràng vỗ tay trong hàng đệ tử vang lên. Những người có thiên phú như bọn Phong Linh Tĩnh, vạn người có một là do trời ban, chỉ có thể hâm mộ hay đố kỵ, không còn cách nào khác. Nhưng bảy người này đạt được thành tích như vậy là do bản thân khổ luyện mà được, là tấm gương sáng cho mọi người, cho nên ai nấy đều vỗ tay khen ngợi.

Những tiền bối Trúc Cơ kỳ bắt đầu bố trí quảng trường. Bọn họ sử dụng ảo thuật, lập tức quảng trường biến hóa, hoa tươi nổi lên bốn phía, biến thành một cảnh sắc hết sức bình hòa.

Vị Tề Chấp pháp kia bố trí xong xuôi, bèn ngửa cổ lên không kêu lớn:

- Xin thỉnh các vị sư thúc..

Lập tức trên không xuất hiện mười ba đạo kiếm quang, những đạo kiếm quang này vừa lóe lên giữa không trung, trên quảng trường đã có thêm mười ba người, toàn là Kim Đan Chân Nhân, trong đó có sáu người xuất hiện dị tượng trên người.

Đám đệ tử phía dưới bắt đầu bàn tán:

- Nhìn kìa, đó là Nam Thiên Chân Nhân, Đạo Ngân Chân Nhân, Tinh Quán Chân Nhân. A, đó là Ly Tiêu Chân Nhân, ngay cả Cấp Thủy Chán Nhân cũng tới... Hôm nay quả thật là thịnh hội.

- Đương nhiên rồi, xuất hiện ba đệ tử Thuần Linh Căn ngàn năm khó gặp ắt thành Kim Đan, những vị Chân Nhân này hẳn phải xuất hiện để tranh nhau thu đồ đệ.

- Ba người bọn họ chắc chắn sẽ được thu làm đệ tử trực hệ, những người còn lại tám phần chỉ là nhập môn tu hành. Nhìn kìa, chủ hệ Ngũ Lĩnh có mặt đầy đủ, không biết người đầu tiên thu đệ tử phải hiến bảo vật gì đây. Hôm nay quả thật là một ngày trọng đại...

Tiếng bàn tán xôn xao bên dưới vang lên không ngừng, mười ba vị Chân Nhân này đại diện cho mười ba hệ phái trong mười bảy phân chi Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong. Mục đích bọn họ tới đây là vì ba người bọn Phong Linh Tĩnh.

Thường thì đệ tử tuy nhiều, nhưng số người được chọn rất ít, chỉ là tùy tiện mà chọn. Hôm nay mười ba vị Chân Nhân tới đây đều vì ba người bọn Phong Linh Tĩnh, tự nhiên chỉ có ba người được hài lòng, những người còn lại ắt phải thất vọng.

Số đệ từ được chọn chỉ có hạn, các Chân Nhân lại đông, cho nên muốn quyết định xem ai được chọn trước, vậy bọn họ phải cống hiến các bảo vật quý hiếm như pháp bảo phi kiếm. Ai cống hiến vật quý nhất, người đó sẽ được chọn đệ tử trước nhất.

Đương nhiên những bảo vật này sẽ không phát lại cho những Chân Nhân không chọn được đệ tử, ai muốn sử dụng phải ra giá, trả băng linh thạch, số linh thạch này sẽ được chia đều cho những người còn lại. Nói thật ra, mười ba Chân Nhân tới đây lần này có quá nửa là vì phần được chia này mà tới. Bọn họ biết rằng những đệ tử ưu tú như vậy Ngũ Lĩnh nhất định sẽ dốc hết toàn lực tranh đoạt.

Những vị Kim Đan Chân Nhân này lựa chọn đệ tử nhập môn cũng có phân biệt, một loại là đệ tử ký danh, nhập môn tu hành. Kẻ nào được gia nhập nội môn với danh nghĩa này cũng sẽ được hưởng đãi ngộ như đệ tử, sư phụ sẽ chỉ điêm cho nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào bản thân mình. Khi nào sư phụ cảm thấy người đó có thể trọng dụng, mới xóa đi hai chữ "ký danh', thu nhận làm đệ tử trực hệ.

Loại thứ hai chính là đệ tử trực hệ. Tuy rằng đãi ngộ giữa hai loại như nhau nhưng sư phụ sẽ giảng dạy tỉ mĩ hơn đệ tử ký danh nhiều, như vậy tiến độ tu luyện của đệ tử trực hệ sẽ tiến triển cực nhanh.

Đúng lúc này trên Hiên Viên kiếm phong có một người chậm rãi bước xuống. Người này cất bước hết sức nhàn nhã ung dung nhưng tốc độ vô cùng mau chóng, chỉ sau ba bước đã đi từ Hiên Viên kiếm phong xuống tới quảng trường.

Thấy người nọ xuất hiện, tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái, bao gồm cả mười ba Chân Nhân đều thi lễ:

- Bái kiến Ứng Long sư tổ!

Rõ ràng người đó là tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, chỉ thấy lão vung tay lên nói:

- Bất tất phải đa lễ, ta tới đây để tuyển hai tên đệ tử. Vương Thư Nguyên, Lạc Tán Tuyết, hai người các ngươi có duyên với ta, hãy đi theo ta. Đúng rồi, quy củ không thể phá, đây là bảy viên Tiên Thiên Sinh Đan Hóa Thân đan, tối thiểu có thể khiến cho ba tên đệ tử đạt tới cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong tiến vào cảnh giới Kim Đan. Các vị sư điệt có dị nghị gì không?

Lập tức mười ba Chân Nhân cúi đầu thi lễ:

- Đệ tử không dám.

Người nọ lại nói:

- Được!

Sau đó nói với tất cả đệ tử có mặt tại trường:

- Tiên lộ xa xôi diệu vợi, chỉ cần nỗ lực ắt gặp cơ duyên, các vị nên nỗ lực!

Dứt lời phất tay một cái, lập tức hai người Vương Thư Nguyên, Lạc Tán Tuyết bay lên. Sau đó lão đi trở về Hiên Viên kiếm phong, chỉ hai bước đã về tới đỉnh núi, không ai còn thấy bóng dáng ba người nữa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

Lập tức tiếng bàn tán xôn xao vang lên:

- Có thấy chưa, Ứng Long sư tổ một trong ngũ tổ cũng hiện thân, ngay cả nhất hệ chưởng môn cũng có người tới tuyển đệ tử.

Tên Lạc Tán Tuyết này thật sự vô cùng may mắn, tiện đường được quá giang xe, Ứng Long tổ sư không muốn mọi người buồn lòng cho nên mang thêm y đi. Thật là hâm mộ, ngày mai ta cũng muốn tham gia vấn Tâm lộ.

- Đừng khoác lác nữa, năm kia huynh đã tham gia rồi, chỉ đi được trăm dặm đã bỏ cuộc.

- Đó là bảy viên Tiên Thiên Sinh Đan Hóa Thần đan, chính là vô thượng thần đan giúp cho đệ tử Trúc Cơ kết thành Kim Đan. Nói cách khác, Hiên Viên kiếm phái chúng ta sẽ có thêm ít nhất ba vị Kim Đan Chân Nhân.

- Tên Vương Thư Nguyên này có thể nào là người nối nghiệp chưởng môn tương lai không?

- Hừ, y cũng xứng sao, chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch. Công Tôn sư huynh là nhân vật anh hùng tới bậc nào, người thừa kế chức chưởng môn khi nào mới tới phiên y?

- Đúng, Công Tôn sư huynh mới là người nối nghiệp chưởng môn kiếm phái chúng ta. Nếu huynh dám nói lời này nữa, làm nhục Công Tôn sư huynh, ta thà chịu bị trục xuất khỏi sư môn cũng phải nện cho huynh một trận.

Tiếng bàn tán phía dưới không ngừng vang lên, toàn trường ồn ào như vỡ chợ. Dư Tắc Thành nghe mọi người bàn tán, bất chợt phát hiện ra không ngờ mình đã quên mất tướng mạo của vị Ứng Long sư tổ vừa rồi. Không chỉ mình lão ngay cả tướng mạo của Hữu Hùng sư tổ mà hắn gặp trên Tây Lĩnh cũng đã quên sạch, trong đầu chỉ còn lại chút dấu vết mơ hố.

Có lẽ đây là năng lực thần kỳ của Nguyên Anh Chân Quân, trong lúc mọi người không hay không biết cải sửa trí nhớ của bọn họ, quả thật mạnh hơn gấp trăm lần so với Kim Đan Chân Nhân xuất dị tượng ra ngoài cơ thể.

Băng Linh Đại sư tỷ đột ngột gõ vào Câu Hồn Chung một cái:

- Đại hội tuyển chọn bước sang hạng mục tiếp theo, xin mời các vị sư thúc đưa bảo vật ra để quyết định ai là người được chọn lựa đệ tử trước.

Mười ba Chân Nhân đa số không lên tiếng, chỉ có năm người trong đó lên tiếng tham gia tuyển chọn. Bọn họ là đại diện của Ngũ Lĩnh, nhất quyết tranh cho bằng được Thành Lam và Phong Linh Tĩnh.

Một người trong đó chính là Đạo Ngân Chân Nhân, chủ sự của Thanh Lương lĩnh nhất hệ, chậm rãi cất lời:

- Ta cống hiến pháp bảo bát giai Thái Ất Như Ý Quyển, để tranh quyền lựa chọn!

- vừa thốt ra lời này lập tức phía dưới lại vang lên những tiếng bàn tán xôn xao:

- Thái Ất Như Ý Quyển, trời ơi, đó là pháp bảo thượng cổ, nghe nói chỉ có Nguyên Anh Chân Quân mới có thể sử dụng. Dường như đó là một trong tam bảo trấn môn của Thái Ất môn khi xưa, có thể xem là vô giá. Xem ra lần này Thanh Lương lĩnh nhất quyết phải tranh cho bằng được...

- Đây nhất định là Vũ Bá sư tổ của Thanh Lương lĩnh hạ lệnh, nếu không Đạo Ngân Chân Nhân tuyệt đối không có quyền làm như vậy.

Phía dưới bàn tán, mười ba Chân Nhân cũng khẽ bàn tán. Rất nhiều người tươi cười rạng rỡ, lần này chia phần tuyệt đối không phải ít, quả thật đến đây không uổng công vô ích.

Lời này vừa nói ra trong số năm vị Chân Nhân đại diện cho Ngũ Lĩnh đã có ba vị im thin thít. Bảo vật này đã ra ngoài dự liệu của bọn họ cho nên đành từ bỏ, còn lại hai người tranh với nhau. Nhưng người cuối cùng chính là cấp Thủy Chân Nhân chợt lên tiếng nói:

- Thái Ất Như Ý Quyển tốt thật, tuy nhiên ta nguyện cống hiến pháp bảo cửu giai Áp Thiên Kỳ, để có thể giành lấy cơ hội lần này!.

Phía dưới lại vang lên tiếng bàn tán:

- Áp Thiên Kỳ? Áp Thiên Kỳ là bảo vật gì vậy?

- Huynh ngốc thật, đúng là kiến văn cô lậu. Đó là pháp bảo trấn phái của ngụy giáo Hiên Viên Thông Thiên phái, lúc trước Linh Lung lĩnh chúng ta từng bị pháp bảo này hủy diệt. Sau Thông Thiên phái bị diệt, pháp bảo này rơi vào tay Thanh Loan lĩnh nhất hệ. Đại kiếp huyết hải năm ngàn năm trước. Huyết Hải phái hoành hành, lúc ấy Tu Tiên Giới trở nên nguy cấp, khi đó Mân Man tổ sư của chúng ta nhờ vào lá cờ này mà phá được Cửu Khúc Huyết Hải đại trận của bọn chúng, nhờ vậy mới cứu vãn được đại cục cả thiên hạ. Cho nên trong lần luận công ban thưởng ở sơn môn động phủ của Huyết Hải phái, phần thưởng đã về tay Hiên Viên kiếm phái chúng ta.

- Trời, bảo vật như vậy mà cũng lấy ra, thật là kích động...

- Huynh không hiểu, tuyển đệ tử xong, trong mười ba Chân Nhân ai muốn lấy bảo vật này phải dùng linh thạch để đổi. Lúc ấy làm sao cũng phải nể mặt chủ nhân bảo vật ba phần. Bốn vị Chân Nhân của bốn lĩnh còn lại ắt sẽ không đổi, các Chân Nhân của Thập Nhị phong đổi không nổi cuối cùng chính Cấp Thủy Chân Nhân sẽ mua trở lại. Bất quá cần phải trả giá hàng vạn linh thạch, lần này Thanh Loan lĩnh tốn tiền của không ít.

Mọi người xôn xao bàn tán, Đạo Ngân Chân Nhân kia cũng lui về phía sau một bước. Bảo vật tốt hơn Áp Thiên Kỳ, y không có, dù sao y vẫn còn lựa chọn thứ hai thế nào cũng được một người.

Trong lúc mọi người nghĩ rằng không còn ai có thể tranh đoạt cùng cấp Thủy Chân Nhân nữa, bất chợt có thanh âm vang lên hết sức rõ ràng:

- Ta cống hiến phi kiếm cửu giai Huyền Âm Lục Dương Mê Thần Kiếm!

Mọi người nghe xong lời này lập tức kinh ngạc sững người, phi kiếm cửu giai thiên hạ khó tìm, càng có sức hấp dẫn lớn lao hơn nữa đối với đệ tử Hiên Viên kiếm phái. Phi kiếm này xuất hiện, pháp bảo cửu giai Áp Thiên Kỳ lập tức bị lu mờ.

Tất cả ánh mắt mọi người đổ dồn về phía một người, chính là Phong chủ Thiên Đạo phong Nam Thiên Chân Nhân.

Người này Dư Tắc Thành đã gặp qua ở ven hồ Tây Lĩnh, ông đi cùng Hữu Hùng lão tổ, không ngờ ông lại lấy phi kiếm cửu giai ra làm vật cống hiến.