Tiên Ngạo

Chương 158: Tiên Nhân lưu pháp

Dư Tắc Thành trở lại bên hồ nước, nước hồ này chắc chắn là hữu dụng, Chỉ có điều mình không biết mà thôi... Bất chợt Dư Tắc Thành nhúng đầu xuống nước, uống vào một ngụm thật lớn.

Quả nhiên nước này vừa ngọt vừa mát. ẩn chứa rất nhiều linh khí. Hắn vừa uống một ngụm vào bụng, cảm giác chãng khác gì vừa được uống mỹ tửu khiển cho từ đâu tới chân cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Được... Dư Tắc Thành đứng dậy. quyết định lấy một ít nước ra ngoài uống xem có mùi vị thế nào. Nhưng hắn nhìn quanh quất không thấy dụng cụ đựng nước nào cả.

Dư Tắc Thành quyết định ra ngoài đi đạo một phen, trước tiên hắn tới kho tạp vật lãnh một ít chăn đệm. tránh cho hàng ngày nằm ngủ trên giường cứng.

Đúng rồi phải mua thêm một bình Hỏa tửu. rượu này có thể bổ sung chân nguyên lực. có mùi vị thơm nồng, rất có ích cho tu luyện. Hơn nữa tuy rằng bình rượu kia không lớn. nhưng trong bình sử dụng kỹ thuật không gian, có được sức chứa gấp trăm lân. Đáng tiếc giá của bình rượu này là ba trăm linh thạch, linh thạch của mình đã hết sạch, vậy phải làm sao? Được rồi lũ tới thì đắp để. giặc tới thì có tướng ngăn từ từ hãy tính.

Mặt khác mình tu luyện Vô Hình Ảm Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, đã tu luyện viên mãn pháp môn của Luyện Khí kỳ. phần còn lại cẩn phải đạt tới Trúc Cơ kỳ mới có thể tu luyện. Đô Thiên Trám Hồn Đoán Si Thuyết đã bị thế giới Bàn Cổ thay đổi. ngoại trừ luyện chế Tinh Linh Tiên Tử ra. đã không còn tác dụng nào khác, pháp quyết này cầm như phế bỏ. Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết đã tu luyện tới bình cảnh, cân phải tích lũy thêm một thời gian mới có thể tiếp tục tu luyện.

Xem ra mình cần phải tìm thèm một quyển pháp quyết tu tiên để tiến hành tu luyện. Tuy răng Nhất Trúc sư huynh đã dặn đò mình, nhưng trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối. có một số việc mình phải quyết định mói được.

Nghĩ đến đây. Dư Tắc Thành rời khỏi phòng tu luyện, chậm rãi đi ra ngoài, thoáng nhìn qua mặt trời đỏ ối trên cao. thầm nghĩ nên dạo quanh một chuyến.

Dư T ắc Thành rời khỏi tiểu lâu của mình, chợt thấy vết kiếm trám tình của mình vẫn còn trên mặt đất. bất chợt thoáng nhìn qua bên kia. Chỉ thấy tiêu lâu Phong Linh Tĩnh đang trong trạng thái bế quan, nàng đang tu luyện. Không biết quyết định của mình là đúng hay sai. nhưng đã không thể quay đầu lại. Chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Nên tới kho tạp vật trước, hay là tới Thiên Pháp các trước? Dư Tắc Thành còn đang do dự, đột nhiên nghe sau lưng có người gọi:

- Tắc Thành Đại ca, Tắc Thành Đại ca...

Dư Tắc Thành quay nhìn lại. Chỉ thấy Thành Lam. Vương Thư Nguyên và một người khác đang từ xa chạy tới. Tên Thành Lam này trước kia rất là chán ghét Vương Thư Nguyên không hiểu vì sao hôm nay lại đi cùng...

Người kia là ai... Dư Tắc Thành nhìn kỳ lại. vừa thấy cách ăn mặc của người kia, trong lòng cười thầm, đã có cách kiếm Hỏa tửu rồi.

Thấy Dư Tắc Thành, Thành Lam và Vương Thư Nguyên nhanh chóng chạy tới thăm hỏi hết sức nhiệt tình. Dáng vẻ Vương Thư Nguyên hiện tại hoi kỳ quái, trước kia âm khí trên người y hết sức nặng nề, ai nấy đểu vô tình lảng tránh. Thế nhưng hiện tại y đã trở nên giống như một thiếu niên bình thường, tràn đầy sức sống.

Thấy Dư Tắc Thành nhìn Vương Thư Nguyên tỏ ra kinh ngạc. Thành Lam cười nói:

- Hiện tại tiểu vương đã thay đổi. không hiểu vì sao đệ không còn cảm thấy chán ghét ỵ như trước. Hiện tại y không còn giả bộ âm trầm, không khác gì con khi Phạm Đông Lưu kia. cho nên ta quyết định thu y làm tiểu đệ. Đúng rồi Tắc Thành Đại ca. đây cũng là tiểu đệ mà đệ vừa mói thu.

Người kia cũng xấp xỉ tuổi với Dư Tắc Thành, thân khoác y phục gấm lụa xa hoa, tay cầm quạt xếp. bề ngoài như một công tử nhà quyền quy. Y thấy Thành Lam và Vương Thư Nguyên tỏ ra cung kính với Dư Tắc Thành như vậy. lập tức cũng tỏ ra cung kính với Dư Tắc Thành:

- Tiểu đệ Vô Tam Thu. ra mắt Dư Đại ca.

Dư Tắc Thành gật đầu đáp lễ:

- Ngươi là Hoàng tử San Tây quốc đó sao? Cảm tạ phi xa của ngươi, không có nó. chúng ta sẽ không đến đây nhanh như vậy được.

Dư Tắc Thành thờ ơ buông một câu. lập tức khiến cho Vô Tam Thu có cảm giác như mình bị Dư Tắc Thành nhìn thấu. Sau đó Dư Tắc Thành quay sang trò chuyện cùng hai người bọn Thành Lam, không thèm đếm xỉa tới Vô Tam Thu. khiến y bất giác quan sát Dư Tắc Thành chăm chú.

Vương Thư Nguyên thật sự đã thay đổi. hiện tại cười cười nói nói. sức sông tràn trê. Nhưng tính cách này không hợp lắm với số tuổi hiện tại của y. như trở về trạng thái trẻ con. cho nên phải nhận Thành Lam vốn tính tình trầm ổn làm Đại ca.

Xem ra đây nhất định là kết quả của việc lấy mảnh vỡ Hồn Độn ra khỏi người y. Nhưng Vương Thư Nguyên không nhớ được trạng thái khi mình còn mảnh vỡ Hỗn Độn. cho nên tính cách y trở lại là một thiếu niên hoạt bát. Dư Tắc Thành chậm rãi phân tích.

Ba người tán gẫu với nhau. Thành Lam nói:

- Tắc Thành Đại ca. huynh muốn đi đâu vậy?

Dư Tắc Thành lại nói:

- Ta định tới kho tạp vật lãnh một ít đồ đạc. mua một bình Hỏa tửu về uổng, sau đó tới Thiên Pháp các lựa một bản bí tịch. Các đệ thì sao?

Thành Lam đáp:

- Chúng ta cùng định tới Thiên Pháp các chọn vài bản bí tịch, hay là huynh đi cùng chúng ta tới Thiên Pháp các đi thôi. Huynh bế quan tu luyện mấy ngày qua Tam Thu đưa tới cho chúng ta rất nhiều vật dụng sinh hoạt, cũng có mang tới cho huynh. đáng tiếc là huynh bế quan không mở cửa.

Thành Lam bĩu môi nhìn Dư Tắc Thành đầy ẩn ý.

Vô Tam Thu vội vàng nói:

- Chỉ là chút lòng thành, lúc trở về đệ sẽ lập tức cho người mang vật dụng sinh hoạt tới cho Dư Đại ca.

Dư Tắc Thành quay đầu lại nói với Vô Tam Thu:

- Cảm tạ huynh đệ.

Mọi người vừa đi vừa tán gẫu. không lâu sau đã tới Thiên Pháp các. Hàng vạn pháp môn của ngoại môn đều ở nơi này, đây là một tòa thạch lâu năm tầng, nằm ngay bên dưới Hiên Viên kiếm phong.

Thạch lâu này cao chừng bảy trượng, nóc lâu có hình đỉnh núi, có thế cao chót vót chọc trời pha lẫn vẻ lả lướt thanh tú, mặt bên dốc nhẹ. bốn góc là những đường sóng cong tuyệt đẹp từ trên buông xuống. Cả tòa tiểu lâu khiến cho người ta có cảm giác vừa ổn trọng lại vừa linh động nhẹ nhàng.

Thạch lâu này có cấm pháp bảo vệ, muốn vào phải lấy yêu bài trình ra. Trước cửa thạch lâu có mười tám pho tượng đều tượng nào cũng có vẻ mặt hung ác. lưng đeo đao kiếm. Đây là pháp quy. Chỉ cần phát hiện ra người nào vi phạm quy định, lập tức sẽ phát động công kích.

Đi lên đại sảnh ở lầu một. đập vào mắt trước tiên là một bức bình phong cẩm thạch chạm trổ tinh xảo, miêu tả hình ảnh một dòng sông đậy sóng trùng trùng, giữa những cơn sóng này có một chiếc thuyền con. đầu thuyền là một nam tử thân khoác cổ trang, khí độ uy vũ bất phàm. Người này chính là Trang Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương của Hiên Viên kiếm phái.

Bức bình phong điêu khắc này đã lột tả đầy đủ khí độ phi phàm của tồ sư. toát ra vẻ rộng rãi bao la khó tả bằng lời. Dư Tắc Thành vừa nhìn thấy bình phong tức thì sửng sốt. đứng ngây người chừng một khắc. Dường như hắn vừa nhìn thấy gi đó không thể nói nên lời. như có cảm giác ngộ đạo.

Dư Tắc Thành ngơ ngác quan sát. toàn thân Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương tràn trê linh khí, lúc còn trẻ nhất định là một mỹ nam từ vô cùng anh tuấn, tiêu dao thoát tục không nhiễm bụi trần, có lẽ từng có không biết bao nhiêu nữ nhân điên đảo vì ông.

Bất chợt chân nguyên trong người Dư Tắc Thành thoáng động, tự động vận chuyển theo một lộ tuyến hành công kỳ lạ. Một phù văn chữ Tị ngưng kết, tiến vào Đan Điên Dư Tắc Thành. Lần này hắn không cẩn học mà biết được, nhờ xem bình phong này mà ngộ ra một loại pháp thuật tên là TỊ Trân thuật. Thuật này có thể làm cho trên người Dư Tắc Thành không dính bụi bặm. bất cứ lúc nào cùng sạch sẽ.

Dư Tắc Thành lắc đầu chán ngán, tiên duyên như vậy Chỉ có thể gặp không thể cẩu. kết quả không ngờ mình học được loại pháp thuật rác rưỡi như vậy, thật sự là đáng chán...

Lúc này hắn phát hiện ra bọn Thành Lam cũng đang đứng ngây người, hiển nhiên cùng đã nhìn ra chỗ bất phàm của bức bình phong. Vô Tam Thu đứng cạnh thấy vậy. nhìn sang thấy Dư Tắc Thành vừa tinh lại. vội hỏi:

- Dư Đại ca. phải chăng huynh vừa ngộ đạo?

Dư Tắc Thành lắc đầu:

- vẫn còn kém một chút.

Vẻ mặt Vô Tam Thu tỏ ra vô cùng tiếc nuối, nhưng cũng ngập tràn nỗi vui mừng trước tai họa của kẻ khác:

- Nghe nói bức điêu khắc của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương có lưu lại bốn mươi chín bộ tiên thuật, mỗi đệ tử đến đây. Nếu hữu duyên sẽ được tiên truyền.

- Nghe nói Huyền Tướng tổ sư của bản môn vừa đến đây ngày đầu tiên đã ngộ ra bốn mươi chín bộ tiên thuật, sau đó tu luyện một ngàn năm trăm năm phi thăng Thành tiên, trở thành vị tô sư thứ hai mươi mốt của phái ta. Bất quá từ khi ngài chết đi đến giờ đã bổn ngàn năm trôi qua, phái ta vẫn chưa có vị tồ sư nào nữa.

Từ tổ sư là Chỉ những vị phi thăng Tiên Giới, hoặc Thành Thiên Tiên hoặc Thành Phản Hư Tiên Nhân Tu La. Hiên Viên kiếm phái từ khi lập phái đến nay đã một vạn ba ngàn năm. tổng cộng xuất hiện hai mươi mốt vị tồ sư. cũng coi như xếp ở hàng đầu trong các đại môn phái trên Thương Khung Lục Vực này.

Dư Tắc Thành hết sức không cam lòng đổi với chuyện mình Chỉ ngộ được Tị Trần thuật. Đột nhiên hắn có cảm giác rằng thật ra không phải là mình không có khá nâng ngộ hết bốn mươi chín tiên thuật ở đây. mình có biện pháp, Chỉ có điều nhất thời mình chưa tìm ra được mà thôi.

Chỉ trong thoáng chốc Thành Lam mờ mắt. miệng khen:

- Hay. hay quá...

Dư Tắc Thành hỏi:

- A Lam ngươi ngộ ra được tiên thuật gì sao?

Thành Lam giơ tay ra. từ lòng bàn tay y bay lên một cụm mây đen to chừng ba tấc. trong đó có tia chớp ân hiện, giải thích:

- Đệ ngộ ra ba bộ pháp thuật ô Vân Tế Nhật quyết. Bạo Vũ Tản Hoa thuật, Kinh Lôi Phích Lịch, lại thêm pháp thuật Như Có Như Không.

Y đang khoác lác. làm gì có pháp thuật Như Có Như Không. Dư Tắc Thành bước với vỗ vai y. thần thức sinh ra. nháy mắt một ma niệm xâm nhập vào cơ thể Thành Lam. Dư Tắc Thành lại nói:

- Hay quá...

Ma niệm xâm nhập cơ thể Thành Lam lập tức cảm ứng được suy nghĩ trong đầu y. Thành Lam không để ý tới động tác của Dư Tắc Thành, trong đầu y đang thầm nghĩ:

"Vì sao lại như vậy? ô Vân Tế Nhật quyết là pháp quyết bố trí pháp thuật, nếu bố trí thích hợp vào ngày mưa. thậm chí Nguyên Anh Chân Quân cũng không thể vượt qua. Không ngờ Bạo Vũ Tàn Hoa thuật lại là bí pháp dùng để cưỡng gian kè thù. Kinh Lôi Phích Lịch là Lôi pháp đánh hôn mê địch nhân bắt làm tù binh, Điện Cực Thủy Phi Vân là độn pháp bắt người mang đi.

Chẳng lẽ tổ sư biết rõ sở thích của ta, cho nên mói dạy ta những bí pháp này. đây rõ ràng là tổ sư ủng hộ hành vi của ta..."

Lập tức Thành Lam cảm thấy xúc động vô cùng, không còn suy nghĩ gì nữa. lập tức quỳ sụp xuống, đập đâu ba cái với bức bình phong trước mặt, tỏ ra thành kính vô cùng.

Dư Tắc Thành âm thầm vận chuyển ma niệm, không ngừng cố gắng Hòa hợp với ý niệm trong đầu Thành Lam, dần dần hấp thu Thần thức Thành Lam. Rốt cục hẳn cũng tạo ra được hạt giống, tương lai hạt giống này sẽ dần dần nảy mầm. biến thành một tia Thần thức của Thành Lam. Sau này hắn muốn phụ thân Thành Lam sẽ rất dễ đàng, thậm chí còn có thể lọi dụng tia thần thức này ảnh hướng tới hành vi của Thành Lam.

Đây là thành quả đo tu luyện nhiều ngày mà có. Dư Tắc Thành đã phân thần trên người Thành Lam. Chỉ đợi tia ma niệm trong người Thành Lam hóa niệm thành thần, lúc ấy mói có thể thi triển Vô Hình Am Diệt Thân Thức Hóa Sinh Thuật với người kế tiếp.

Lúc này Vương Thư Nguyên cũng vừa tinh lại. Vô Tam Thu lập tức hỏi han, Vương Thư Nguyên lúc này không có chút tâm cơ. cứ trà lời thật thà:

- Ta đã ngộ ra một loại pháp thuật tên là Huyền Hồn Độn. đường như là một pháp thuật rất hùng mạnh.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Lần này chúng ta đến đây không uổng, chúng ta cũng cúi đầu bái tạ tổ sư đi thôi.

Dứt lời hai người cùng quỳ xuống dập đầu. Dần dần Dư Tắc Thành hiểu được, chính vì lúc nãy ngắm bức bình phong, trong lòng hắn thẩm khen tô sư là người "tiêu dao thoát tục không nhiễm bụi trần", cho nên được Tị Trần thuật.

Thành Lam cứ đến ngày mưa là không khống chế được bản thân, muốn đi ra ngoài gian sát con cháu các nhà quyển quý. vì thế mói được bốn loại pháp thuật Lôi Điện. Vương Thư Nguyên có linh mạch Hỗn Độn, cho nên được Huyền Hồn Độn.

Nếu biết trước như vậy. mình cầu đạo vô thượng thì hay biết bao nhiêu, không đến nỗi nhận lấy Tị Trần thuật hết sức vô dụng này. Lúc này Dư Tắc Thành còn chưa biết lẳng. pháp thuật hùng mạnh hay không không phải do bản thân pháp thuật, mà đo bản thân người sử dụng. Không có pháp thuật nào là vô dụng, Chỉ có người tu tiên vô dụng.

Bốn người tiếp tục đi tới. riêng Vô Tam Thu thầm cảm thấy kích động trong lòng. Sự đầu tư của mình có vẻ vô cùng chính xác. không ngờ trong ba người lại có hai người có thể ngộ ra tiên thuật, chẳng trách người ta được tiến nhập nội môn. Nhờ có sự Chỉ điểm quý giá của Chấp Sự Huyền Hổ. mình xây đựng được mối quan hệ này. tương lai ắt sẽ vô cùng hữu ích.

Bản thân mình cho đù tu luyện tới mức nào cũng Chỉ đạt cảnh giới Thai Tức. thay vì bỏ ra mười năm khổ luyện tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, không bằng hiện tại kết giao với những nhân sĩ có tiềm lực. xây đựng nền tảng cho mình sau này kế thừa vương quốc. Đối với Vô Tam Thu. dù là tu luyện đạt tới Trúc Cơ kỳ. tiến vào nội môn Hiên Viên kiếm phái, cũng không bằng về nhà làm quốc vương, say kề gối mỹ nhân, tinh nắm quyền thiên hạ.

Thiên Pháp các có tất cả năm tầng, bên trong rường cột chạm trổ hoa mỹ. đủ các màu sắc rực rỡ, mỗi tầng có hành lang và phòng nghi rộng rãi. Bên trong bổ trí vô số giá sách, trên giá sách là các loại bí tịch, trên tường treo đây tranh. thư pháp của các danh nhân, toát ra khí tức êm đêm vô kể.

Năm tầng này gồm có Tàng Kiếm các. cất một trăm chín mươi bảy loại pháp quyết ngự kiếm, kiểm chiêu. Thăng Tiên đường chứa sáu trăm loại bí tịch tu tiên, uẩn Pháp điện chứa tám trăm bốn mươi ba loại tiên thuật pháp quyết. Phù Triện môn chứa một ngàn sáu trăm năm mươi mốt loại phù triện. Tế Luyện lư chứa bảy trăm tám mươi ba loại trận pháp, chín trăm ba mươi ba loại bí pháp luyện khí. năm trăm hai mươi mốt loại bí pháp luyện đan ba trăm chín mươi ba loại pháp môn khác.

Dư Tắc Thành tới tầng thứ nhất là Thăng Tiên đường, nơi đây chứa tiên thuật tu luyện cơ bàn tự nhiên không cần phải vào. Huyết Cương quyết của hắn cũng đã đủ dùng, không cần tu luyện pháp quyết cơ bản khác. vì vậy Dư Tắc Thành lên thẳng tầng trên. Vương Thư Nguyên và Thành Lam cũng không vào tầng này. nếu không phải trước kia bọn họ từng tới lựa chọn có lẽ là Nhất Trúc cũng đã ngầm nhắc nhở bọn họ.

Dư Tắc Thành vào nơi đầu tiên là Tàng Kiếm các nằm trên tầng ba. Vương Thư Nguyên và Thành Lam vào Uẩn Pháp điện ở tầng hai.

Dư Tắc Thành lên đến tằng ba. không ngờ không vào được Tàng Kiếm các. Hắn vừa trinh yêu bài ra. đã được báo rằng số người vào chọn pháp quyết trong Tàng Kiếm các hôm nay đã đủ. mời quay lại sau.

Không ngờ còn có chuyện như vậy. tầng thứ tư là Phù Triện môn, tầng năm là Tế Luyện lư. Dư Tắc Thành không có hứng thú. Hắn bèn xoay người trở xuống, vào uẩn Pháp điện tìm bọn Thành Lam.

Yêu bài của Dư Tắc Thành chợt lóe. hắn đã có thể tiến vào Uẩn Pháp điện, bên trong không phải bày từng kệ sách chất đầy, mà là một gian đại điện rất lớn. Trong này cũng được sử dụng kỹ thuật không gian, trở nên mênh mông rộng lớn. bày ra tám trăm bốn mươi ba pháp trận nhìn không thấy cuối.

Mỗi một pháp trận như vậy biểu hiện cho một loại pháp quyết. Pháp trận rộng chừng một thước vuông có bình tròn, không biết do kim loại nào chế thành.

Mỗi pháp trận bắn một luồng sáng lên không, trong luồng sáng ấy là tên của pháp quyết. Nếu kẻ nào muốn sử dụng loại pháp quyết ấy? Chỉ cần lấy yêu bài đưa vào luồng sáng trên pháp trận rồi lấy ra. lập tức trên pháp trận sẽ xuất hiện hình ảnh người và chữ. lại có thanh âm phối hợp. nói rõ tác dụng, cách sử dụng, ưu khuyết diêm của loại pháp quyết này. Bóng người giảng giải quá trinh tu luyện pháp quyết, trạng thái sử dụng, uy lực. thậm chí còn có hình ảnh thực chiến làm Tỷ dụ.

Đây là ảo thuật, hơn nữa ảo thuật này không Chỉ có người sử dụng thấy. bằng hữu xung quanh cũng có thể thấy được.

Bất quá Chỉ hiển thị miễn phí một lần, nếu muốn tìm hiểu sâu hơn nữa. vậy cần phải ném linh thạch vào. Như vậy chăng những có thể xem thêm lân nữa. còn có thể xem thêm nhiêu hình ánh thực chiến hơn.

Nếu muốn học tập tiên thuật này. có thể lay động yêu bài lần nữa. Bất quá có một số tiên thuật có hạn chế. có thứ cần phải hoàn thành nhiệm vụ. tỷ như tới Cơ Thủy hà đánh cá. tới Nam Sơn khai thác quặng mỏ mới có thể trao đổi được. Đương nhiên nếu có tiền của. cùng có thể dùng linh thạch trao đổi. sẽ học được ngay tức khắc, bất quá giá cả không rẻ chút nào.

Còn có một ít tiên thuật dù có tiền cũng không học được, phải hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt. Tỷ như Thần Quyết Bát Pháp do tổ sư Mân Man lưu lại. phải hoàn thành thí luyện ở Vấn Tâm lộ mói có thể học tập. đù là đệ tử nội môn cũng vậy.

Dư Tắc Thành dạo quanh một vòng ngắm nghía, rốt cục cũng tìm được bọn Thành Lam. hai người đang quan sát chăm chú một pháp trận.

Dư Tắc Thành đi tới cùng quan sát pháp trận kia với bọn họ. đây là Bắc đẩu Phá Quân Chưởng. Chỉ thấy trong ảo trận có hình ảnh một người tu tiên đang thi triển chưởng pháp này. nói đúng hơn là Ngự Khí thuật. Mỗi lần y xuất chưởng, từ bàn tay bay ra một Chưởng ấn chân nguyên rất lớn. khoảng chừng ba thước, công kích về phía địch nhân. Trong quá trình bay tới công kích vẫn không ngừng hấp thu tinh lực của Bắc đẩu Phá Quân tinh, càng bay càng lớn. cuối cùng to chừng một trượng. Đánh vào núi cao, lập tức núi sụp lở ào ào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Bộ chưởng pháp này có bảy chiêu tất cả. mỗi một chiêu xuất ra đều có khí thế long trời lớ đất. Xa nhất có thể đạt tới ngoài mười dặm, gần nhất là ba thước, một chưởng tung hoành.

Chưởng pháp này tù Luyện Khí kỳ cho tới Trúc Cơ kỳ đều có thể tu luyện sẽ hiện ra uy lực khác nhau theo tu vi cao thấp khác nhau.

Dư Tắc Thành cũng đứng xem diễn luyện bộ chưởng pháp này. bất chợt hắn nhớ tới một bộ chưởng pháp giống như vậy mà mình từng tu luyện trong ảo cảnh. Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng. Thật ra ký ức của Dư Tắc Thành trong ảo cánh là ký ức của tên đệ tử Hiên Viên kiếm phái cách đây ba trăm năm. bị Cổ Thần Thú sửa đổi trở thành ký ức của hắn.

Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng này chính là một trong những môn tuyệt học của Càn Khôn giáo. Năm xưa Càn Khôn giáo từng vang danh hiên hách vạn năm. để lại vô số di sản. Ắt Mộc đại trận của Lý Dạ Bạch. Càn Ma Linh Tôn giáo. Càn Khôn Tàn Đao của Liễu Nhất Đao chính là những thứ mà Càn Khôn giáo để lại.