Tiên Ngạo

Chương 1078: Đạo ta ở đâu

Dư Tắc Thành ngồi trên thiên thạch, suy xét một chuyện, đó chính là phương hướng phát triển tương lai của mình.

Hiện tại trước mặt hắn có hai con đường, thứ nhất là theo con đường Tiên, lấy hai tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên làm cơ sở, hấp thu lực lượng của chúng, không ngừng luyện hóa nâng cao tiên thể Tiên Phong Đạo cốt của mình, cuối cùng đưa tiên thể của mình đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, sau đó nuốt luôn hai cỗ tiên thể tiền kiếp của mình.

Từ Tiên Nhân phổ thông lên tới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, dù là Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương tu luyện nhanh nhất trên Tiên Giới cũng phải mất ba ngàn năm. Thế nhưng mình có hai cỗ tiên thể, hoàn toàn có thể vượt qua tốc độ của tổ sư. Chỉ cần mình phi thăng Tiên giới, có lẽ không tới ngàn năm là có thể thành tựu tiên nghiệp bất hủ.

Con đường thứ hai là lấy thế giới Bàn cổ làm cơ sở, phát triển lực Tự Nhiên của mình, đi theo con đường tiến hóa của Tiên Tần.

Lực Tự Nhiên chậm rãi dung hợp Thiên Đạo, một ngày kia đạt tới trình độ ba ngàn Đại Đạo Hiên Viên Kiếm hợp thành một thể, hóa sinh Hiên Viên Thần Kiếm của riêng mình, tự nhiên thiên địa sẽ đạt thành đạo pháp.

Hai con đường này đều là vô thượng Đại Đạo. Nếu là trước kia, nhất định Dư Tắc Thành sẽ chọn đường tiên, bởi vì được trở thành tiên, phi thăng Tiên giới là giấc mộng của tất cả người tu tiên. Nhưng sau khi Dư Tắc Thành du ngoạn Tiên Giới một phen, ý nghĩ này đã dần dần thay đổi.

Các bậc tiên hiền như Hiên Viên Hoàng đế, Kiếm Lão Nhân. Cưu Thần Tử, Tô Tần... sau khi bọn họ phi thăng Tiên giới, lại phi thăng lên thế giới vĩ độ cao hơn. rời khỏi Tiên Giới. Còn những Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên ở lại Tiên Giới lại phải sánh vác trách nhiệm trong người, cho nên không thể nào không ở lại.

Tuy rằng Tiên Giới lớn thật, tốt thật, nhưng đối với Dư Tắc Thành đã không còn hoàn hảo, cho dù lớn tới mức nào cũng có giới hạn. có cảm giác như bảo thủ. Chăng bằng phi thăng tập thể lên thế giới vĩ độ cao hơn như Tiên Tần, chưa chắc thế giới nơi đó tốt đẹp hơn Tiên Giới, nhưng lại có được khả năng vô hạn. có vô số không gian thứ nguyên.

Cho nên con đường tương lai bày ra trước mặt Dư Tắc Thành. Con đường Tiên Đạo là đạo năng lượng tinh thần thuần khiết, đạo Tự Nhiên lại là năng lượng vật chất thuần khiết. Hai bên trái ngược với nhau, nhưng chỉ có thể chọn một. Rốt cục nên chọn con đường nào, đó là vấn đề mà Dư Tắc Thành cần phải cân nhắc.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành ngồi ở nơi này ba ngày ba đêm, hắn đang lựa chọn con đường của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Thình lình Dư Tắc Thành thoáng động, chậm rãi đứng dậy, cao giọng cười vang:

- Đạo của ta là đạo tự do. thế nào là tự do? Chính là ung dung tự tại trong thiên địa, vạn vật tùy tâm, không gì trói buộc, thiên địa duy ngã.

- Trời không thể trái ý ta, đất không thể nghịch lòng ta, sinh tử do chính ta thao túng, tất cả tùy theo ý nguyện của ta.

- Vũ trụ không giới hạn. mặc tình ta ngao du.

- cần gì phải lựa chọn, ta muốn Tiên Đạo, ta cũng muốn đạo Tự Nhiên, có gì là không thể, có gì là không được? Tiền nhân không ai theo con đường này, vậy ta sẽ mở ra con đường này.

Lúc này Dư Tắc Thành đã hiểu rõ con đường của mình, bật cười sảng khoái.

Thân hình hắn thoáng động, rời khỏi pháo đài Thiên Lại, trở về thế giới Thương Khung.

Tế luyện xong hai tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, thủ đoạn công kích của Dư Tắc Thành lại có thêm một nữa. Trước kia đòn Hiên Viên Kiếm bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn Cổ của Dư Tắc Thành là công kích hùng mạnh nhất của hắn. nhưng thủ đoạn công kích hiện tại còn hùng mạnh hơn.

Chính là một đòn phát ra do tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên hóa thành phi kiếm. Uy lực của đòn này càng kinh khùng hơn cả. Hiên Viên Kiếm của thế giới Bàn cổ. Phải biết rằng một đòn này là do song kiếm phát ra. tương đương với hai Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cùng nhau công kích. Nếu ở Tiên Giới, lực lượng vô cực hạn. giống như một đòn của Vương Âm Dương khi đại chiến, khiến cho cả giới sụp đổ. Tiên Uy hùng mạnh như vậy, khiến cho Dư Tắc Thành không dám tường tượng.

Nhưng đây vẫn chưa phải là chuyện đáng sợ nhất, vẫn còn chiêu song kiếm do tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên hóa thành hợp nhất cùng Hiên Viên Kiếm của thế giới Bàn Cổ, ba kiếm cùng xuất. Đòn này mới là đòn công kích mạnh nhất của Dư Tắc Thành.

Hai năm sau, Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên tới đây, Dư Tắc Thành xuất ra một kiếm này, rốt cục đã có vũ khí có thể đối kháng cùng bọn chúng, có khả năng chém chết bọn chúng dưới kiếm.

Còn thời gian hai năm. Dư Tắc Thành phải hoàn thành nhiệm vụ tế luyện ba thanh kiếm này, không cầu gia tăng uy lực, mà cầu giảm bớt uy lực.

Giảm bớt uy lực có nghĩa là khống chế. Hiện tại đấu với đám Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên không phải là đấu về cường độ lực lượng, mà là đấu về năng lực khống chế lực lượng. Trên phương diện này, nhờ có năm Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên truyền đạo, Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được rõ ràng, mình còn kém bọn họ vô số.

Phải khống chế lực lượng thật là hoàn mỹ, không thể để giống như trước kia xuất ra bản mệnh pháp bảo Hiên Viên Kiếm, đánh ra một kiếm, bản thân mình cũng bị trúng thương, phải trùng sinh vài lần. Nếu đối kháng Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên mà còn như vậy, không có chút phần thắng nào cả.

Tuy rằng thông qua mình truyền pháp cho biết, các vị tổ sư trên Tiên Giới đã bố trí kế hoạch vào hai năm sau, chư tiên sẽ hạ áới phục kích Tiên tộc, nhưng Dư Tắc Thành vẫn không muốn như vậy.

Nhân gian là của mình, mình là thiên hạ đệ nhất, vì sao mình không thể dựa vào lực lượng của mình đánh bại Tiên tộc? Năm xưa Trung Hưng Tổ Sư đã làm được, mình cũng có thể làm được, Tiên Nhân cũng có thể giết chết, Tu La. Kim Tiên cũng có thể.

Cho nên trong vòng hai năm này, Dư Tắc Thành phải tế luyện ba thanh Hiên Viên Kiếm thật hoàn mỹ, làm sao khống chế chúng đạt tới cảnh giới hoàn mỹ, lúc ấy hắn mới chân chính là thiên hạ đệ nhất.

Thế giới Thương Khung ngay trước mắt, hiện tại sau khi Dư Tắc Thành cải tạo lại thân thể, không cần thông qua truyền tống trận, có thể trực tiếp ngự không phi hành, bay trở về thế giới Thương Khung.

Trước kia cần thời gian tối thiểu một tháng, hiện tại bất quá chỉ mẩy canh giờ. Bởi vì hiện tại thân thể Dư Tắc Thành là vô thượng tiên thể, ngự không như điện, đồng thời có được hai tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên làm nguồn năng lượng, vĩnh viễn không có tình trạng thiếu thốn chân nguyên. Cho nên chỉ mấy canh giờ đã bay về tới thế giới Thương Khung.

Nhìn đại lục dưới chân mình. Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, đổi hướng phi hành. Hắn không trở về Hiên Viên kiếm phái, mà bay tới Tả Nguyên Tiên sơn ở địa vực Tuy Viễn, tới sơn môn Cực Lạc Tiêu Hồn tông.

Sau khi gặp lại Nhã Hương, Dư Tắc Thành biết mình có một đứa con là Hương Ngư Nhi, hiện tại là Nguyên Anh Chân Quân ở Cực Lạc Tiêu Hồn tông, được Thủy Ngọc Tiên Tử nuôi lớn. Từ trước tới giờ mình chưa gặp được nó lần nào, không làm tròn trách nhiệm phụ thân, cho nên Dư Tắc Thành quyết định tới đó tìm con.

Thật ra nơi mà Dư Tắc Thành muốn tới nhất chính là Thái Huyền sơn, tìm phụ thân của mình. Nhưng không hiểu vì sao, Dư Tắc Thành cố ý chống lại quyết định này.

Tu vi của hắn càng ngày càng cao, hình ánh phụ thân cầm sách trong tay, khẽ mỉm cười càng ngày càng trở nên mờ đi trong lòng hắn. Ngược lại hình ánh phụ thân đầu đội trời chân đạp đất, kiếm chỉ trời cao xuất hiện không ngừng.

Tuy rằng dung mạo cũng như nhau, bất quá đó toàn là ký ức của tiền kiếp, là ấn tượng về Hiên Viên Hoàng đế anh hùng vô thượng của Nhân tộc trong ký ức của Đại Hồng. Huynh

muội Đại Hồng Lực Mục yêu nhau, sống trên Tiên Giới hết sức nhàm chán, ở một mức độ nào đó là do Hiên Viên Hoàng đế tạo ra.

Hiên Viên Hoàng đế rất thích hợp làm một anh hùng chí công vô tư, lòng dạ bao la trong mất Dư Tắc Thành.

Nhưng nếu xét trên phương diện phụ thân. Dư Tắc Thành lại không thích như vậy. Hắn thích hình ánh của Dư Thiên Cao chỉ là một phàm nhân, không có tu vi lực lượng gì hơn.

Trong cảm nhận của Dư Tắc Thành. Dư Thiên Cao nâng lực yếu kém, vì gia đình mà tha hương nơi đất khách quê người, màn trời chiếu đất mới là phụ thân của mình.

Chính vì nguyên nhân này, Dư Tắc Thành mới quyết định không đi Thái Huyền sơn, mà là tới Tà Nguyên Tiên sơn, hy vọng chưa quá muộn, còn có thể bù đắp lại lỗi lầm, làm một vị phụ thân đủ tư cách trước mặt con mình.

Hương Ngư Nhi... Hương Ngư Nhi...

Là cá cho mèo ăn sao, vì sao đặt cái tên kém cỏi như vậy... Dư Tắc Thành thầm lắc lắc đầu.

Nhớ lại quá khứ của Thủy Ngọc Tiên Tử, tình cảm say đắm mà nàng dành cho Hương Mãn Y, Dư Tắc Thành lại cảm thấy đau đầu. Hắn có cảm giác như con mình đang nằm trong ma chưởng của yêu ma. cho nên quyết định đi tới Tà Nguyên Tiên sơn.

Tà Nguyên Tiên sơn nằm trong sơn mạch Thái Hành sơn, có ba mươi sáu đại phong và ba mươi sáu tiểu phong. Đứng trên cao phong nhìn xuống u cốc, đầm nước tựa vào vách đá cheo leo, những ngọn núi nhấp nhô đủ các màu sắc đỏ, tím, xanh... trông vô cùng bắt mắt.

Ba ngọn núi cao nhất đứng sừng sững ngạo nghễ thành thế chân vạc, cao tận mây xanh. Trong đó Tả Nguyên Tiên sơn là ngọn bên trái, một trong ba ngọn chủ phong, thế núi quanh co uốn khúc, nhìn từ xa giống như ngọc trụ chống trời, lặng nhìn thiên địa. Đứng trên chín tầng mây nhìn xuống, lại giống như một thiếu nữ thẹn thùng e ấp, dùng mây trắng làm chiếc khăn che đi dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của mình.