Dư Tắc Thành nhìn lại thân mình, không khỏi buông tiếng than dài. Toàn thân trần trụi, pháp thuật không dùng được, có thể nói nghèo xơ xác, không có một xu.
Dư Tắc Thành thở dài: Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện
- Không thể ngờ rằng ta cũng có hôm nay, ông trời oi, thiên lý ở đâu?
Bất quá sau tiếng thở dài tràn đầy vẻ mỉa mai chế nhạo này, Dư Tắc Thành đã có cảm giác hưng phấn. Tuy rằng hiện tại mình nghèo xơ xác, nhưng đây cũng là một khởi đầu mới. Năm xưa ở nhân gian mình là Ngũ Hành Linh Căn. tới bây giờ là thiên hạ đệ nhất nhân. Vì sao hiện tại mình đã có được tiên thể tốt nhất, sống ở Tiên Giới lại không được? Đời người ta. trải qua quá trình tranh đấu như vậy mới là có nghĩa.
Mình sẽ làm được, ở nhân gian mình có thể đệ nhất thiên hạ. trên Tiên Giới mình cũng có thể tiên ngạo quần tiên, vô địch Tiên Giới.
Lập tức Dư Tắc Thành bùng nồ khí thế vô cùng, mất tràn đầy ý chí.
Thật ra kiểm tra kỹ lại, minh không phải là nghèo xơ nghèo xác, ngược lại của cải không ít.
Đầu tiên, mình có được tiên thể mạnh nhất Tiên Phong Đạo cốt.
Kế đó có được năm tiên nhãn trên trán. Vạn Lôi tiên nhãn. Chưởng Sinh tiên nhãn. Khống Tử tiên nhãn. Sinh Ly tiên nhãn. Tạo Hóa tiên nhãn.
Đây là tiên nhãn có thể sánh ngang với tiên thể mạnh nhất Tiên Phong Đạo cốt, tuyệt đối không thể coi thường. Hơn nữa tiên nhãn này hoàn toàn có thể sử dụng tại đây, uy lực của nó biến đổi tùy theo Tiên Khí rót vào nhiều hay ít. hùng mạnh hơn ở nhân gian rất nhiều lần.
Còn có sáu thanh Tiên kiếm, Dư Tắc Thành có thể sử dụng tự do. Bất quá chúng đều biến thành Tiên kiếm ba thước, có điều tính chất bất đồng, có Kiếm thể là lôi điện, có Kiếm thể là hào quang.
Tuy rằng hiện tại mình không thể ngự kiếm phi hành, ngự kiếm giết địch, nhưng mình vẫn còn có kiếm thuật căn bản. Giống như trở lại năm xưa ở huyện thành Sơn Trúc, mình còn chưa học tập pháp thuật, phải dùng võ phá địch.
Cuối cùng mình còn có thể sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật. Có được tiên thuật này, tương lai nhất định mình sẽ trở về được nhân gian, trở về nhà mình.
Dư Tắc Thành kiểm tra lại gia sàn của mình, chợt mỉm cười, lại tìm được một món bảo bối, chính là trứng của Vô Gian Thái Điệp. Lúc trước mình tế luyện Vô Gian Thái Điệp thành tiên bảo, rốt cục thất bại, hóa thành trứng, cùng tới Tiên Giới với mình.
Tiên Nhân kia nói rằng Vô Gian Thái Điệp là cực phẩm trong một trăm lẻ tám Tiên cổ, xem ra Vô Gian Thái Điệp này cũng là vật phẩm quý hiếm trên Tiên Giới.
Đáng tiếc trứng này nhìn vẫn như trước, nhưng không thể ấp ra Vô Gian Thái Điệp, là trứng chết. Nếu lúc đầu tìm được nó, phân giải nó thu lấy Tiên Khí. có lẽ sẽ không cần phân giải Chấn Đạo Chung.
Bất quá Diệt Pháp Kim Đăng bắt buộc phải luyện hóa, nhờ luyện hóa Tiên Thiên Linh Bảo dung hợp trong đó, mình mới có đủ Tiên Khí để hóa hình.
Nhìn lại thân mình, ngoại trừ sáu kiếm, một trứng (nguy...), ngoài ra không còn một xu nào, trần trụi từ trên xuống dưới.
Như vậy không thể được, mình phải hóa sinh một chiếc pháp bảo mặc mới được.
Pháp bảo, pháp bảo... Dư Tắc Thành bắt đầu không ngừng suy nghĩ. chợt nghe thân thể nhẹ bỗng, Tiên Khí bay ra, hình thành một chiếc pháp bảo giữa không trung, chính là Minh Vương Tái Sinh Bảo mà mình mặc khi trước.
Bất quá đây chỉ là một pháp bảo hết sức phổ thông, không có tác dụng gì khác, chỉ có thể mặc để che thân chống lạnh.
Dư Tắc Thành mặc pháp bảo này vào, lại thầm suy nghĩ; hóa sinh một đôi giày võ sĩ mang vào chân.
Như vậy cũng thật là thuận tiện, trên Tiên Giới này chỉ cần suy nghĩ trong lòng là có thể hóa sinh ra các thứ, hóa sinh ra là tồn tại thật sự. không phải là vật phẩm hư ảo giống như ở Tự Tại Thiên, cũng không phải như lực Thần Uy của mình chỉ được một lúc rồi biến mất, mà là vật phẩm tồn tại thật sự.
Nếu mình có được Tiên Khí đầy đủ. bắt đầu ảo hóa, có lẽ có thể hóa sinh một cung điện thật lớn. rộng chừng mười dặm. không, rộng chừng trăm dặm. Không biết có thể hóa sinh ra động vật hay người sống hay không, nếu như có thể, không phải là dựa vào ký ức là có thể tái sinh thân nhân đã mất của mình sao?
Không, đó không phải tái sinh, chỉ là ký ức mà thôi, tái sinh như vậy thà rằng chết còn hơn.
Dư Tắc Thành không khỏi cảm thấy mơ màng, xem ra ở Tiên Giới này, hết thảy nguyện vọng đều có thể trở thành sự thật.
Đột nhiên Dư Tắc Thành có một cảm giác kỳ dị, đói bụng, không ngờ mình cảm thấy đói bụng.
Thật ra cũng không hẳn là đói, vừa rồi hắn hóa sinh vật phẩm, tiêu hao Tiên Khí trong cơ thể, Tiên Khí hao hụt. phát ra cảnh cáo. Cảm giác đói này là để nhắc nhớ Dư Tắc Thành, cần phải bổ sung Tiên Khí.
Tuy rằng hiện tại Dư Tắc Thành cũng không cần động đậy cũng có thể bổ sung Tiên Khí như trước, nhưng bổ sung như vậy hiện tại đối với hắn cũng như muối bỏ bể. cần phải mất vài năm mới có thể bổ sung trở lại lượng Tiên Khí mà mình vừa tiêu hao.
Dư Tắc Thành lắc đầu, xem ra Tiên Giới ắt có biện pháp khác bổ sung Tiên Khí. Bất quá chuyện quan trọng trước mắt của mình chính là rời khỏi nơi này, tìm nơi Tiên Nhân tụ tập.
Dư Tắc Thành nhìn bốn phía xung quanh, nơi đây dường như là một bình nguyên. Quan sát một chút có thể thấy có đồi núi, có khe suối, cây cối...
Tuy rằng vùng bình nguyên khe suối, cây cối này nhìn qua xinh đẹp tuyệt luân, phát ra vẻ rực rỡ chỉ có trên Tiên Giới. Nhưng hiện tại trong mất Dư Tắc Thành, có một vẻ khác biệt khó tả bằng lời.
Trạng thái này giống như vô số vật phẩm chồng chất lên nhau... đống rác, đúng, nơi này là đống rác, vô số rác thải ở nơi này, phải rời khỏi mới được.
Nghĩ vậy, Dư Tắc Thành lấy Tiên kiếm ra, nhảy lên một cái, ngự kiếm phi hành.
Nhưng nơi này không phải là nhân gian, hết thảy pháp tắc đã thay đổi, lập tức hắn ngã chổng kềnh trên đất.
Dư Tắc Thành đứng dậy, lắc lắc đầu, bắt đầu vận chuyển Tiên Khí. Nếu Tiên Khí có thể hóa thành bất cứ vật phẩm gì, vậy nhất định cũng có thể giúp mình ngự kiếm phi hành.
Tiên Khí vừa động, quả nhiên thành công, Dư Tắc Thành lập tức bay lên cao, ngự kiếm phi hành.
Nhưng chỉ phi hành không tới trăm dặm. Dư Tắc Thành đã đáp xuống đất, há miệng thở hồng hộc. Phi hành như vậy hết sức tiêu hao Tiên Khí. Tiên Khí tiêu hao như vậy, Dư Tắc Thành có cảm giác thể lực cạn kiệt, đói khát vô cùng.
Không được, không thể ngự kiếm phi hành, trên Tiên Giới này nhất định có phương pháp ngự kiếm độc đáo, phương pháp của mình tuyệt đối không được, hoàn toàn chỉ là lãng phí Tiên Khí. Mình không thể để cho Tiên Khí tiêu hao không còn. phải nằm dài dưới đất chậm rãi bổ sung. Lúc ấy nói không chừng phải nằm sấp chừng tám hay mười năm mới có thể tiếp tục di chuyển.
Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành thu hồi phi kiếm, cất bước đi về phía trước, chỉ dựa vào sức đôi chân mình.
Bình nguyên này mênh mông vô bờ bến, không biết đâu là cuối.
Trên đường này chỉ có một mình Dư Tắc Thành, không nhìn thấy một sinh linh nào khác. Hắn đi một hơi mươi ngày đêm, vượt qua khoảng hàng ngàn dặm. nhưng vẫn chưa thấy tới cuối đường.
Dư Tắc Thành không khỏi cau mày.
Thử Thấu Không Đại Thần Niệm thuật xem sao, có lẽ sẽ phát hiện được thông đạo phía trước.
Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành thầm vận chuyển pháp thuật này, lập tức một dao động nhỏ rời khỏi thân mình, giống như là mình đang bay lượn trên không, bay qua bình nguyên, quan sát Tiên Giới.
Thình lình Dư Tắc Thành phát hiện ở phía Đông chừng năm trăm dặm. Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của mình thấy được vùng đất cạnh đó, dường như có một thành trấn, có vô số kiến trúc ở đó.
Cái gọi là phía Đông, chỉ là Dư Tắc Thành căn cứ theo phương hướng mặt trời mọc mà nhận định.
Được rồi, vậy hãy đi tới đó.
Dư Tắc Thành đi về phía Đông. Vừa rồi hắn sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, càng thêm đói bụng, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Kiên trì. chịu đựng, lại kiên trì.
Dư Tắc Thành lặng lẽ tiến tới, lộ trình năm trăm dặm sau hai ngày đêm, rốt cục Dư Tắc Thành đã tới. Dần dần hắn phát hiện ra, dường như mình đang ra khỏi bình nguyên hoang vắng này.
Phía trước là một ngọn núi cao, trên núi dần dần xuất hiện cây cỏ xanh tươi, hoa tươi nở rộ, tràn trề sức sống, không còn hoang vắng thê lương như trên bình nguyên.
Nếu như biểu hiện của việc thiếu thốn Tiên Khí là đói bụng, vậy phải chăng ăn chút hoa tươi sẽ bổ sung Tiên Khí?
Dư Tắc Thành ngất lấy đóa hoa, cho vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt. Quả nhiên sau khi nuốt đóa hoa kia, trong đó phát ra một tia Tiên Khí. lập tức bị hắn hấp thu. Bất quá cũng là quá ít. hoa này chỉ có thể ăn tạm, không thể ăn no.
Xem ra nhờ ăn uống để bổ sung Tiên Khí. cũng là một biện pháp khả thi.
Dư Tắc Thành vừa ăn một dóa hoa, lập tức hoa khắp núi này co rút lại, trở nên khô héo hết sức đáng thương, như đang cầu xin tha mạng. Đồng thời trên những đóa hoa này dâng lên nhiều tầng gai nhọn.
Xem ra hoa này cũng hết sức thông linh, có thủ đoạn tự bảo vệ mình. Dư Tắc Thành rót một tia Tiên Khí vào vị trí đóa hoa mình vừa ăn, lập tức nơi đó lại nở ra một đóa hoa tươi khác.
Nụ hoa này rực rỡ vô cùng, xinh đẹp kiều diễm, và lại hoa tươi khắp núi đều thu lại gai nhọn trên mình, bắt đầu nở rộ trở lại. Nhìn hoa nở đẹp tươi trước mắt, Dư Tắc Thành mỉm cười, cảm thấy hay hay.
Chỉ cần qua khỏi núi này sẽ tới được thành trấn kia. Hẳn là nơi đó sẽ có Tiên Nhân, có người tụ tập, có thể bổ sung Tiên Khí. cảm giác đói này quả thật là khó chịu.
Dư Tắc Thành sải bước nhanh hơn. lên tới đinh núi nhìn xuống phía dưới, không khỏi sững sờ kinh ngac.