Lộ Thừa tướng gần đây thập phần tài giỏi, những tấu chương không quan trọng đều đã được xử lý qua, vừa vặn đã nhiều ngày nhóm hoàng huynh và thúc thúc đều ở đây, Hoàng đế bệ hạ liền thường xuyên đem nhi tử ném cho bọn họ chơi, bản thân thì lấy cớ "khó được lúc nhi tử không ở bên cạnh" kéo Tô Dự đảo điên trời đất, thế cho nên nguyên bản tấu chương ngày thường có thể phê hết, cũng bị đọng lại vài ngày.
Hôm nay là tiết mãn hưởng, kỳ thật cũng không có tấu chương trọng yếu gì, đa số đều là sổ con do quan viên các nơi thỉnh an, chúc mừng Đại An năm nay mưa thuận gió hoà, ân cần thăm hỏi Quốc sư, thuận đường báo cáo một chút năm nay các tỉnh đại khái có thể giao nộp bao nhiêu lương thực. Không có đại sự gì, nhưng tất yếu phải xem.
An Hoằng Triệt chán muốn chết bỏ nhi tử lên bàn, cầm tấu chương bắt đầu xem, xem xong cái nào liền thả qua bên cạnh trưởng hoàng tử điện hạ, xem nó như cái chặn giấy. Mèo con vừa đầy tháng, nào sẽ nghe lời y, nhảy lên trên tấu chương so với mình còn muốn lớn hơn kêu tới kêu lui, lại quyệt mông mài móng vuốt soạt soạt với tấu chương bên cạnh.
Hoàng đế bệ hạ dùng cán bút gõ gõ cái mông nhỏ lông xù kia, mèo con lập tức quay đầu, không rõ ràng cho lắm nhìn y.
"Thật ngốc!" An Hoằng Triệt bĩu môi, cảm giác trưởng tử thoạt nhìn có chút ngốc, y như đệ đệ hồi trước vậy, bị đánh cũng không biết phản kháng, ngốc quá xá.
Nhanh chóng phê xong một đống tấu chương thỉnh an, tại thời điểm Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy sổ của Cảnh vương thì dừng lại một chút.
Cảnh vương trấn thủ bờ Đông Hải, nếu ngồi thuyền đến kinh thành cũng chỉ mất bất quá mấy ngày hành trình mà thôi, tiết mãn hưởng những năm trước, Ly vương ở xa không nhất định sẽ về, người này ngược lại là tuyệt không vắng mặt, năm nay lại tới không được. Đông Hải hải quái ùn ùn, trên tấu chương nói, gần đây lại phát hiện 鳋 鳋 ngư và bạc ngư, bất quá chỉ có hai con, bị hắn giết ngay tại chỗ.
Bạc ngư còn dễ nói, cùng chinh ngư không sai biệt lắm, có thể gây ra thiên hạ đại hạn; 鳋鳋 ngư thì sẽ gây ra loạn binh, nếu vận chuyển đi rất có khả năng ở trên đường sẽ ảnh hưởng đến số mệnh địa phương, nên nhất định phải giết ngay tại chỗ.
"鳋鳋 ngư thực tanh nồng, ngay tại chỗ đốt chi......" Cảnh vương trong tấu chương oán giận 鳋 鳋 ngư ăn không ngon, lấy đó tỏ rõ mình vất vả bao nhiêu, công lao lớn bao nhiêu.
An Hoằng Triệt cười nhạo một tiếng, nâng tay cho ý kiến phúc đáp: "Dong dài!
""Meo eo~!" Đang viết, một cái móng vuốt đầy lông thò sang, đối với cán bút nhếch nhếch.
Hoàng đế bệ hạ quay đầu nhìn lại, liền thấy quả cầu lông nhỏ ngồi xổm bên tay, chuyên chú nhìn chằm chằm cán bút đung đưa, chầm chậm giơ trảo, y ngừng tay, cán bút bất động, mèo con nghiêng đầu, nhảy lên bổ nhào vào mu bàn tay y, bám cán bút cắn cắn.
Lẳng lặng nhìn trong chốc lát, Hoàng đế bệ hạ ma xui quỷ khiến không có lôi mèo con xuống, mà là cho nó treo trên tay, liền như vậy mang nhi tử viết lời bình luận trên tấu chương.
Tấu chương rất nhanh liền phê xong, Hoàng đế bệ hạ nhàm chán nâng tay, dùng nhi tử cọ cọ mũi, nghĩ nghĩ, trải ra một tờ giấy, chuẩn bị vẽ một bức tranh cho Tô Dự. Trong tiểu thuyết thường nói, vẽ một bức tranh cho người trong lòng, thời điểm tưởng niệm lấy ra xem, nếu ngày nào đó bị người trong lòng nhìn thấy, nói không chừng có thể nhận được phần thưởng của người trong lòng.
Đem nhi tử vướng bận lấy xuống, đặt tại một đầu, xem như cái chặn giấy, Hoàng đế bệ hạ dùng cán bút điểm điểm cái đầu nhỏ kia, "Không cho lộn xộn."
"Mẻo......" Trưởng hoàng tử điện hạ vẫy vẫy đầu, đem lông mao bị phụ hoàng làm loạn chỉnh lại, hiếu kì nhìn trang giấy trắng trước mặt.
Hoàng đế bệ hạ đề bút, chấm mực, chuẩn bị một lát, múa bút.
Mực đen dính tại chóp bút mềm mại, trên giấy Tuyên Thành chậm rãi mở ra, mỗi một bút đều mang theo kiên nhẫn trước nay chưa từng có, dùng tay vẽ tranh, bất quá là họa hình; Lấy tâm vẽ tranh, thì có thể họa thần.
Hoàng đế bệ hạ không thường hội họa, nhưng thủ pháp vẽ tranh lại không giống bình thường, chỉ vài nét bút ít ỏi, một con cá mập mạp liền sôi nổi hiện ra trên giấy! Hơi hơi nhíu mày, nghĩ nghĩ, lại vẽ thêm ớt và tiêu bên trên. Ngô, như vậy còn kém không nhiều đi, nô tài ngốc nhìn thấy bức họa này, hẳn là biết trẫm muốn ăn cá chưng rồi.
Thu bút, vừa lòng thổi khô nét mực, Hoàng đế bệ hạ hưng trí bừng bừng cầm ra cái ấn của bản thân, tại bên góc ấn xuống lạc khoản.
Vừa thu hồi ấn, một cái móng vuốt đầy lông mang theo mực nước liền ấn xuống, ngay tại bên cạnh màu đỏ con dấu xinh đẹp của Hoàng đế bệ hạ, một cái trảo ấn đen tuyền. Mới vừa rồi chuyên chú vẽ vẽ, không chú ý, "cái chặn giấy" lông xù kia sớm đã tự mình chạy đi chơi mực nước mất tiêu.
Hoàng đế bệ hạ lập tức mất hứng, đây là tranh y vẽ cho nô tài ngốc, như thế nào có thể có trảo ấn của con mèo khác được chứ?
"Meo!" Trưởng hoàng tử điện hạ nâng móng vuốt lên, phát hiện trên giấy có dấu chân màu đen, rất là cao hứng, lạch cạch một tiếng lại ấn thêm một phát.
Hoàng đế bệ hạ không thể nhịn được nữa, bắn nhi tử một đầu ngón tay, một đạo bạch quang chợt lóe, mèo nhỏ lông vàng lủi lên bàn, chen cục lông nhỏ đang giúp vui ra, tự mình dùng móng vuốt dính mực, ấn trảo ấn lên chỗ trống.
"Meo meo!" Trưởng hoàng tử điện hạ cho rằng phụ hoàng là tới bồi nó chơi, nhanh chóng ở bên cạnh ấn một cái nữa, hưng phấn không thôi chui vào đám lông vàng kim cọ cọ đầu.
Đáng chết! Hoàng đế bệ hạ bất mãn với việc bên cạnh trảo ấn của mình lại có trảo ấn khác, liền ấn thêm một cái, mèo con cũng cùng ấn...... Không bao lâu, chỗ trống trên cả tờ giấy đều bị hai phụ tử ấn đầy.
Đợi Tô Dự bận rộn xong, thời điểm trở về gọi hai phụ tử ăn cơm trưa, liền thấy hai chú mèo một lớn một nhỏ nằm ngửa trên cái bàn rộng rãi ở Ngự Thư Phòng, ôm một cuộn giấy chơi đến bất diệc nhạc hồ. Hoàng đế bệ hạ ôm cuộn giấy, dùng chân sau nhanh chóng cào cào, mà cục lông nhỏ bên cạnh thì ra sức chụp phía trên, vươn móng vuốt nhỏ trảo nghe soạt soạt.
Bức tranh muốn tự tay vẽ cho Tô Dự, liền cứ như vậy vô tội mà chết.
"Trẫm đã ấn lạc khoản xong rồi, đều là bị tiểu tử này làm hỏng." Hoàng đế bệ hạ ngẫm lại hình cá chưng bản thân vất vả vẽ, không khỏi có chút căm giận, chỉ vào quả cầu lông nhỏ đang được Tô Dự đút cơm mà cáo trạng.
Tô Dự nhịn cười, lau miệng èo con đã ăn no, "Lần sau khi vẽ thì đem nhi tử cất trong lòng, không để nó phá là được mà." Mang theo một con mèo con vẽ tranh, ngẫm lại liền không có khả năng vẽ thành.
Hoàng đế bệ hạ nghĩ nghĩ, cảm giác có đạo lý, nâng tay gắp một khối cá chưng cho Tô Dự, tuy rằng nô tài ngốc không thấy được bức họa của y, nhưng trong lòng vẫn có tâm linh tương thông mà làm cá chưng cho y, như vậy bức họa kia liền không quan trọng nữa, hư thì hư đi.
Tô Dự không biết huyền cơ trong này, buổi chiều không có việc gì, thực phẩm thì cần đến thời điểm hoàng hôn mới bắt đầu làm tiếp. Nghĩ đến buổi tối tế trời phải đến tận nửa đêm, Tô Dự không định ngủ trưa cũng bị Hoàng thượng kéo ngủ một giấc.
Mới đầu còn ngủ không được, kết quả Hoàng thượng nói một câu, "Ngủ không được trẫm giúp ngươi", làm Tô Dự sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại. Để cho Hoàng đế hỗ trợ, phỏng chừng một lần ngủ này liền ngủ đến tối luôn.
Tế trời tiết mãn hưởng, đối với hoàng thất mà nói, là một ngày hội thập phần long trọng.
Tất cả quý tử hoàng tộc, đều phải mặc lễ phục màu đen phiền phức hoa lệ, khoác ngoài một kiện áo tơ tằm đen, trên tơ tằm đen thêu hoa văn bất đồng.
Thân vương dùng chỉ bạc thêu ngân long ngũ trảo, Hoàng đế dùng chỉ vàng thêu hình cửu trảo kim long. Tô Dự cũng phải mặc quần áo như vậy, bất quá trên quần áo của hắn không thêu rồng, mà là dùng chỉ bạc thêu hình mây hoa lệ phức tạp.
"Ta còn phải đi nấu ăn, mặc cái này không tốt đi." Tô Dự nâng nâng tay, tay áo phất phơ mềm nhẹ trơn mịn, rất là dễ nhìn, vấn đề là tay áo quá rộng, hắn lát nữa còn phải đi làm cá xào rau nữa a.
"Không được, chuẩn bị tế phẩm cũng phải mặc đồ lễ." Quốc sư từ trên lầu chậm rãi đi xuống, trong đại điện tầng một An Quốc Tháp, người hầu nâng đồ lễ đợi đã lâu, hôm nay trước khi đăng tháp, phải nhận tôn thất và bách quan triều bái, nên phục sức của Quốc sư so với Hoàng đế còn muốn phức tạp hơn.
Tô Dự nhìn nhìn kiện lễ phục màu trắng của thị nhân phía sau có đuôi dài một trượng, nhất thời cảm giác mình vẫn là quá đơn giản rồi.
Trời chiều ngã về tây, ánh dư huy màu vàng kim phân tán trên Thái Cực Đồ to lớn phía trước Thái Cực Cung, chất liệu đá đặc thù phản xạ ra quang mang trong suốt, khiến cho hình Thái Cực ở giữa quảng trường lòe lòe phát quang, chợt sinh ra vài phần cảm giác thần bí.
Quốc sư rất ít ra khỏi An Quốc Tháp, nhưng hàng năm vào ngày này sẽ đến Thái Cực Cung, nhận tôn thất và bách quan, dân chúng trên dưới cả nước quỳ lạy, cũng sẽ trong nháy mắt thái dương khuất núi, hành lễ về phương hướng này.
Tô Dự có thể đăng tháp tế trời, nên đứng thẳng ở một phía Thái Cực đồ, bách quan thì sắp hàng chỉnh tề tại dưới bậc ngọc.
Ba tiếng mõ cổ chậm rãi gõ vang, nhạc lễ trang nghiêm thanh thanh khởi xướng, Quốc sư một thân y phục trắng như tuyết chậm rãi mà đến.
Hai hình tròn âm dương mắt ngư của Thái Cực Đồ ầm ầm dâng lên, dưới ánh tịch dương, từ trên Thái Cực Đồ kéo ra cái bóng thật dài. Quốc sư dừng chân ở giữa Thái Cực, mũi chân điểm nhẹ, nhẹ nhàng tự nhiên như một cánh bướm màu trắng, nhanh nhẹn mà lên, không chút nào cố sức bay lên đài đá cao chừng ba trượng.
Trường bào hoa lệ trắng như tuyết, dùng chỉ kim tuyến thêu hoa văn hình mây phiền phức, khi bị lớp bóng che đi thì nhìn không ra, nhưng lúc đứng dưới ánh mặt trời, liền có vẻ cả người rạng rỡ sinh huy. Giao tiêu trắng tuyết mềm nhẹ, tựa như áng mây trên bầu trời, vạt áo dài vài trượng trong gió nhẹ đong đưa, mái tóc dài cũng trắng như tuyết có một phần được ngọc quan buộc lên, còn lại thả tung ở sau người, theo vạt áo phiêu động trong gió.
Quốc sư giờ khắc này, vô cùng trang nghiêm thần thánh, cho dù là Tô Dự, cũng nhìn mà cảm xúc sục sôi, sinh ra xúc động muốn quỳ xuống lễ bái.
Không có ca từ ngâm xướng dài dòng, không có nghi thức phiền phức, Quốc sư hơi hơi ngẩng đầu lên, quang mang kim sắc ánh lên gương mặt tuấn mĩ không giống phàm vật kia, đôi môi mỏng nhạt màu khẽ mở: "Thiên Hữu Đại An!"
Thanh âm thanh linh cũng không lớn, nhưng lại kỳ dị vang vọng bên tai mỗi người, phiêu miểu giống như từ tuyên cổ truyền đến, chầm chậm đánh vào lòng nhân tâm.
"Thiên Hữu Đại An! Thiên Hữu Đại An!" Bách quan cùng hô lớn, thanh động cửu tiêu.
Đợi khi mọi người từ trong cảm xúc kích động hồi phục tinh thần, trên đài cao sớm đã không còn thân ảnh Quốc sư, thay vào đó, chính là Hoàng đế bệ hạ khoanh tay mà đứng.
Bách quan lại quỳ, tung hô vạn tuế.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: trên đời chỉ có ma ma tốt 2 ]
Vì tranh đoạt quyền lợi chơi đùa với trưởng hoàng tử
Thập Thất thúc: Ta có bụng lông vẽ hình cửu bính
Thập Tam thúc: Ta có đuôi to hai màu đen trắng
Đệ đệ: Ta có chuột bông lớn màu đỏ!
Tiểu Ngư: Ta có thịt cá sền sệt, thịt tôm sền sệt, thịt cua sền sệt......
Đại Mao: Mẻo? [ vừa tròn trăng, nghe không hiểu tiếng người ] W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m