Tô Dự lập tức ngầm hiểu, gắp lên một khối lớn thịt cá nướng thổi thổi, đưa tới bên miệng miêu đại gia.
Hoàng đế bệ hạ buông cái đuôi ra, nhìn nhìn thịt cá nướng dính đầy nước sốt, nghiêng đầu, há miệng khoa tay múa chân ước lượng một chút, lại khép miệng, nghiêng qua bên kia, sau khi cam đoan nước sốt sẽ không dính vào râu, lúc này mới cắn một miếng xuống. Nô tài ngốc đáng chết, cũng không biết xắn miếng nhỏ chút.
Tô Dự trộm liếc mắt nhìn Quốc sư, hắn cố ý xắn một khối lớn, là vì sợ Quốc sư không thích ngồi ăn cùng bàn với mèo, nếu giấu mèo dưới bàn, hắn có thể nói khối thịt này đã bị mèo cắn qua, vậy nên cho nó ăn luôn đi.
Bất quá, Quốc sư tựa hồ không so đo vấn đề hai chú mèo ngồi trên bàn, không biết từ nơi nào lấy ra một bình ngọc, trong bình là một loại rượu màu sắc trong suốt, thuận tay rót một ly cho Tô Dự.
Rượu này vào miệng thanh đạm, mang theo một chút vị chua ngọt, thập phần ngon miệng, dùng cùng chinh ngư nướng đầy mỡ có thể nói là tuyệt phối.
"Đây là rượu gì vậy?" Tô Dự hiếu kì nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly bạch ngọc.
"Xem màu sắc, ngươi cho rằng là rượu gì?" Quốc sư ưu nhã gắp lên một khối thịt cá cho vào miệng, nhấp nhẹ một ngụm trong ly bạch ngọc.
"Cái này......" Tô Dự gãi gãi đầu, hắn đối với rượu trái cây, rượu hoa nhưỡng gì gì đó của cổ đại cũng không quá lý giải, chỉ biết vài loại ít ỏi mà thôi.
"Rượu quả dâu", nâng ngón ra búng văng cái đầu lông béo có ý đồ uống trộm, Quốc sư lại rót cho Tô Dự thêm một ly, "Ngày khác sẽ dạy ngươi ủ rượu."
Tô Dự không để ý, thuận miệng nhận lời, lực chú ý của hắn đều bị chú mèo vàng lông xù kia hấp dẫn. Thấy miêu đại gia không chịu cắn miếng thịt cá lớn nữa, liền đem phần còn lại đưa èo mập nhỏ, không ngờ lại vừa vặn nhét đầy miệng nó. Chiêu vương điện hạ tuyệt không so đo ca ca đã cắn qua, hạnh phúc ôm thịt cá cắn ngấu nghiến.
Chinh ngư dài một thước, đủ cho hai người hai mèo ăn thống khoái.
Lúc sắp đi, Tô Dự đòi Quốc sư hai khung xương cá. Vốn định đòi một con chinh ngư trở về làm cho Hoàng thượng ăn, nhưng Quốc sư nói chuyện quái ngư đến nay vẫn là tuyệt mật, không được đem ra khỏi An Quốc Tháp, chỉ có thể lui một bước, lấy đi hai khung xương.
Trên [ Thực đơn Tô ký ] giảng, chinh ngư này không chỉ chất thịt thơm nồng, xương cá hầm thành canh cũng thập phần dễ uống.
Canh cá bình thường đều là dùng thịt cá nấu, thịt chinh ngư bởi vì cần lượng lớn nhiệt lượng, nấu canh ngược lại không dễ uống, nướng trên lửa mới là phương pháp thích hợp nhất. Xương cá có chút thần kỳ, để vào nước sôi, không đầy một khắc thời gian, đã có dấu hiệu muốn chín, nấu nửa canh giờ, tất cả xương đều biến mất vô tung vô ảnh, Tô Dự dùng muôi cẩn thận đảo lên, tìm không thấy một cọng xương cá nào, mà nước canh đã biến thành màu trắng, chỉ cần rắc thêm chút muối và hành thái, hương vị liền thập phần ngon miệng.
Hoàng thượng nguyên bản đối với việc Tô Dự cho y uống "canh xương cá" thập phần bất mãn, nhưng sau khi nếm một ngụm, liền liên tục uống ba bát mới dừng tay.
Hoàng đế bệ hạ ăn uống no đủ lại trở nên không có việc gì làm, nằm trên đệm mềm cuốn lấy Tô Dự, nhàn nhã lung lay cái đuôi, rồi sau đó phát hiện mình hiện tại là hình người, không có cái đuôi, liền lui một bước mà cầu bước tiếp theo lung lay hai chân.
"Hoàng thượng, ngươi biết huyết khế không?" Tô Dự ý đồ đem tấu chương Hoàng thượng ném loạn nhặt về, kẹt nỗi Hoàng thượng ôm chặt quá, căn bản không thể động đậy, đành phải từ bỏ, hỏi sang chuyện huyết khế.
Chiếu theo ý tứ Quốc sư, nếu muốn có liên hệ càng sâu với Hoàng gia, thì phải định ra huyết khế.
Tô Dự đối với công tác chuẩn bị tế phẩm cho tổ tiên An gia một chút cũng không có hứng thú, nếu là vì học làm cá, phải đính hạ cái gọi là "huyết khế" mà nghe vào tai vừa mơ hồ lại vừa dọa người này, thì cũng quá không có lời rồi. Nhưng thời điểm rời đi An Quốc Tháp, Quốc sư có nói một câu, khiến hắn không thể không một lần nữa xem xét kỹ vấn đề huyết khế.
"Nếu ngươi muốn cùng Hoàng thượng lâu dài, huyết khế này là tất yếu."
An Hoằng Triệt nguyên bản đang chuyên tâm chơi đùa sợi dây bên hông Tô Dự, nghe thấy hai chữ "huyết khế", lỗ tai lộ ra ngoài nhẹ nhàng giật giật, "Quốc sư muốn ngươi đính huyết khế ?"
"Ừ." Tô Dự hai năm rõ mười đem chuyện hôm nay phát sinh tại An Quốc Tháp nói hết một phen, chỉ là câu cuối cùng của Quốc sư kia, không thể không biết ngượng mà nói ra khỏi miệng.
"Huyết khế này không giống bình thường, một khi đính hạ, thì không chết không ngừng," An Hoằng Triệt hơi hơi nhíu mày, ngửa đầu nhìn hắn, "Ngươi vì học làm cá mà muốn đính huyết khế?"
"Đương nhiên không phải......" Tô Dự có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, hắn là lo lắng không thể cùng Hoàng thượng "lâu dài cùng một chỗ", nếu không nói có vẻ mình có chút ngốc, nói ra thì lại thẹn thùng.
"Vậy thì vì cái gì?" Hoàng đế bệ hạ ngồi dậy, mắt nhìn chằm chằm Tô Dự, đính huyết khế cùng Hoàng gia không giống bình thường, y nhất định phải biết ý nghĩ chân thật nhất của Tô Dự.
"Ưm, bởi vì Quốc sư nói, à......" Tô Dự có chút co quắp vò vò góc áo, thật sự không biết phải nói như thế nào.
An Hoằng Triệt cẩn thận hồi tưởng lại Quốc sư hôm nay đã nói những gì, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, thời điểm Quốc sư nói ra câu cuối cùng kia, Hoàng đế bệ hạ đang nằm trong lòng Tô Dự tiêu hóa đồ ăn...... Nguyên bản khóe mắt chỉ hơi hơi nhướng lên, nay dần dần cong thành hình trăng khuyết. Hừ, đã biết là nô tài ngốc này không muốn rời xa trẫm mà! Quả nhiên cả Hoàng thúc cũng nhìn ra điểm này, nô tài ngốc thích trẫm đã thích đến mức khó có thể tưởng tượng!
Tô Dự ấp a ấp úng không nói rõ, sau một lúc lâu cũng không thấy Hoàng thượng táo bạo đánh gãy hắn, đang buồn bực, đột nhiên nghe Hoàng đế bệ hạ mở miệng nói: "Nếu muốn đính huyết khế, không bằng cùng trẫm đính."
"A? Hoàng thượng cũng làm được?" Tô Dự vẫn cho rằng, chuyện huyền bí của huyền bí này chỉ làm bạn đồng hành cùng Quốc sư huyền bí của huyền bí kia, không ngờ rằng Hoàng thượng cũng làm được.
"Hừ!" Hoàng đế bệ hạ đối với hành vi Tô Dự nghi ngờ y thập phần bất mãn, một tay kéo Tô Dự vào lòng, không đợi hắn nói cái gì nữa, liền dùng đôi môi bịt kín cái miệng của hắn. Bạn đang �
Tô Dự mở to hai mắt nhìn, không phải đang nghiêm túc thảo luận vấn đề huyết khế sao? Như thế nào đột nhiên biến thành...... Ngô......
Cánh môi ấm áp dưới sự triển chuyển ma sát trở nên mềm mại, giữa đôi môi mang theo một chút mùi hương thanh mát của rượu quả dâu, tươi mới ngon miệng, An Hoằng Triệt đè đầu Tô Dự lại không cho hắn động, bản năng muốn hấp thu càng nhiều, liền thuận theo tâm ý chính mình tham tiến càng sâu.
"Ngô......" Tô Dự nguyên bản đang bị hôn đến thất điên bát đảo, bỗng nhiên đầu lưỡi tê rần, bị Hoàng đế bệ hạ cắn một phát, trong miệng nhất thời có mùi máu tươi, rồi sau đó, lưỡi Hoàng đế bệ hạ dò xét đến, cùng đầu lưỡi hắn tiếp xúc.
Cảm giác máu ở đầu lưỡi bỗng nhiên bị hút đi, đầu lưỡi bởi vì mất máu mà bắt đầu run lên, tại thời khắc quỷ dị này, Tô Dự lại không mảy may sinh ra tâm sợ hãi, mơ mơ màng màng nghĩ, bí mật trên người hoàng thất không phải là bọn họ đều là quỷ hút máu đi?
Lúc Tô Dự cho rằng đầu lưỡi mình sắp bị phế bỏ, một dòng máu ấm áp bỗng nhiên từ địa phương tương liên chảy ngược trở về, cảm giác phi thường thoải mái, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một câu "Nô tài ngốc, lại nghĩ vớ vẩn gì đó?"
Chậm rãi tách ra, Tô Dự trừng mắt nhìn: "Hoàng thượng, mới vừa rồi là ngươi nói chuyện sao?"
"Khế thành." Hoàng thượng không để ý hắn, chỉ thản nhiên phun ra hai chữ như vậy.
"Cái gì khế thành?" Tô Dự có chút phản ứng không kịp, "Cái mới vừa kia chính là huyết khế?"
An Hoằng Triệt cười đắc ý.
"Nhưng mà......" Tô Dự nhấp đôi môi có chút sưng đỏ, có chút hoài nghi nhìn về phía Hoàng thượng, "Cùng Quốc sư đính huyết khế, cũng là đính như vậy sao?"
Nụ cười của Hoàng đế bệ hạ cứng lại một chút, hai tai nổi lên một mạt đỏ ửng khả nghi, "Đương, đương nhiên không phải!"
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Tiểu Ngư: Chẳng lẽ Quốc sư cũng như vậy cùng người đính huyết khế? [ ⊙ o ⊙ ]
Uông công công hữu tình nhắc nhở: Ta cũng là cùng Quốc sư đính qua nam [?] nhân huyết khế
Tiểu Ngư:...... Hoàng thượng, nói thực đi, ngươi đến cùng đính với ta cái gì khế?