Tô Dự nhịn cười đi qua, tiếp nhận lấy Trưởng hoàng tử trong lòng Thái Hậu, Chiêu vương điện hạ đã tự giác nhảy xuống đất, lết thân thể tròn vo chạy đến dưới chân huynh trưởng.
Hoàng đế bệ hạ khom lưng đem đệ đệ nhấc lên.
Thái Hậu nhìn nhìn Tô Dự, bỗng nhiên trước mắt sáng lên, phát hiện ra chiếc đầu lộ ra ngoài tà áo của quả cầu lông nhỏ vàng kim, liền thò tay bắt lại, "Đây là Thái tử đi?"
"Méo!" Thái tử điện hạ uốn éo thân mình nhỏ xíu, đối với việc người không quen biết ôm nó đi thực mất hứng.
"Vâng." Tô Dự bất đắc dĩ lên tiếng, nhìn nhìn sắc mặt Thái Thượng Hoàng, không dấu vết lại cầm Thái tử trở về, "Thời gian không còn sớm, thần xin trước cáo lui, ngày mai lại đến thỉnh an Thái Hậu."
Nói xong, Tô Dự cất hai cục lông nhỏ, kéo Hoàng đế xoay người rời đi.
Duy độc lưu lại Thái Hậu cùng Thái Thượng Hoàng mắt to trừng mắt nhỏ.
Mà mặc kệ một đôi lão phu thê nhiều năm không gặp có lời riêng tư gì muốn nói, Tô Dự ngồi trên xe ngựa, lại bị hai cục lông trong lòng làm ầm ĩ đến không có biện pháp.
Hắn nhét cả hai chú mèo con vào trong lòng, cả hai liền bắt đầu ở trong quần áo hắn nhích tới nhích lui, không biết là đang ầm ĩ cái gì, đành phải trảo một con ra đưa cho Hoàng thượng.
Thái tử điện hạ ngồi xổm trên đùi phụ hoàng rất là bất mãn, khua đôi chân ngắn ngủn muốn chạy qua bên Tô Dự.
"Meo......" Trưởng hoàng tử điện hạ đã lâu không thấy Tô Dự, thế nhưng vẫn nhận ra hắn, mấy tháng không gặp đã trở nên rất khoẻ mạnh, cọ cọ vài cái liền bấu quần áo Tô Dự bò đến đầu vai, hít ngửi trán hắn, lại nghiêng đầu muốn đi liếm mũi Tô Dự.
Trưởng hoàng tử rất là cao hứng, tại lỗ tai Tô Dự cọ cọ đầu.
"Mieo!" Thái tử điện hạ thực mất hứng, tại chỗ giẫm giẫm, đột nhiên cảm giác dưới chân mềm mềm, cúi đầu nhìn nhìn, liền thấy dưới chân đang đạp lên một cục lông béo trắng vàng xen lẫn.
Chiêu vương điện hạ rất bất đắc dĩ, ngẩng đầu kéo Thái tử điện hạ từ trên người xuống, ngồi dậy cùng đứa cháu nhỏ mới nhận mặt đối diện. Thái tử điện hạ ngửa đầu nhìn mèo mập nhỏ so với nó không cao hơn bao nhiêu, hơi hơi nheo mắt.
"Nhị Mao, ta là Tiểu hoàng thúc." Chiêu vương điện hạ quyết định chính mình đã là thúc thúc của hai hài tử rồi, hẳn là nên có chút uy nghiêm, liền nâng móng vuốt sờ sờ đầu Thái tử, đứa nhỏ này nhất định phải từ từ giáo dưỡng cho tốt, không thể lại giống như phụ hoàng và hoàng huynh vậy nữa a.
Thái tử nâng trảo, gãi gãi lông trên đỉnh đầu bị vò loạn, liền nhào qua, cắn lỗ tai mèo mập nhỏ.
Chiêu vương điện hạ: "......"
Chiêu vương điện hạ chịu đả kích sâu nặng quyết định tìm góc nào đó ngủ một giấc, đến Bắc Cực Cung liền nhảy lên đi Thiên Điện.
Bắc Cực Cung lúc này vẫn như trước đèn đuốc sáng choang, Đế vương không ở trong triều, thay quyền triều chính Ly vương liền cư ngụ tại Thiên Điện Bắc Cực Cung.
Uông công công đã hồi cung, đổi xiêm y của đại tổng quản thái giám, cười tủm tỉm đứng trước cửa đại điện, "Ly vương điện hạ còn đang ở thư phòng phê tấu chương, Hoàng thượng có muốn đi xem không?"
Hoàng đế hơi hơi nhíu mày, từ sau khi Lộ gia an phận, trong triều liền không có nhiều chuyện như vậy nữa, tấu chương y thường thường qua giờ ngọ là phê xong rồi, nào có đạo lý nửa đêm còn đang phê duyệt tấu chương, chẳng lẽ gần đây trong triều xảy ra biến cố gì sao?
Bảo Tô Dự về đại điện trước, Hoàng đế bệ hạ xoay người đi thư phòng.
"Ngươi nói là quản sự nhà Trương Thượng Thư làm? Vậy hắn làm cái gì?"
"Cái đó không biết, bất quá, ta biết tiểu nhi tử nhà Trương Thượng Thư ngày hôm trước lại nạp tiểu thiếp thứ bảy a." Trên bàn ngồi một chú mèo hoa li, trên người xám xịt, vừa nhìn liền biết là mèo hoang.
Ly vương đen vàng giao nhau cũng ngồi xổm trên bàn, một cái móng vuốt ấn tấu chương, nhìn nhìn tấu chương của Trương Thượng Thư, hóa thành hình người, nhấc bút son viết vài chữ trên tấu chương, dùng thanh âm ngày thường ổn trọng trầm thấp nói: "Bổn vương biết thế này là sao rồi."
Hoàng đế bệ hạ đi qua, nhìn nhìn cuốn tấu chương kia, là thượng tấu của Trương Thượng Thư, đệ trình xin tu sửa biệt viện Hoàng gia, việc này cùng chuyện nhi tử người ta nạp thiếp có cái quan hệ gì nha?
"Đương nhiên là có quan hệ," Ly vương vô cùng nghiêm túc nói, "Ngày hôm trước Trương gia chọn mua rất nhiều châu báu, nguyên lai là dùng cho nhi tử hắn nạp thiếp, hắn lúc này lại đệ trình tu sửa biệt viện, tất nhiên là trong nhà thiếu tiền muốn nhân cơ hội vớt một món rồi."
Hoàng đế bệ hạ mặt không chút thay đổi đem tấu chương trả lại cho huynh trưởng, "Ngươi chậm rãi phê đi." Xoay người ly khai thư phòng, phía sau liên tiếp truyền đến tiếng mèo kêu, thanh âm Ly vương vẫn như trước hứng trí bừng bừng.
Trương Thượng Thư là Lễ bộ Thượng Thư, nay đã đến cuối xuân, xin tu sửa biệt viện Hoàng gia chính là chuyện mà Lễ bộ Thượng Thư vào thời gian này hàng năm đều sẽ đệ trình, để tránh thời điểm Hoàng gia nghỉ hè biệt viện lại chưa được tu chỉnh, ý kiến phúc đáp cho phong tấu chương này, tự nhiên là sẽ giao cho Công bộ đi làm, họ Trương một Lễ bộ Thượng Thư đi nơi nào mà tham ô chứ?
Mà ý kiến phúc đáp của Ly vương, Hoàng đế bệ hạ cũng mới vừa nhìn, chính là hai chữ đơn giản "Chuẩn tấu".
Tô Dự đặt hai nhi tử lên đệm mềm, Thái tử điện hạ khua chân ngắn bò đến cào góc áo hắn, "Meo......" Một bên kêu một bên liếm miệng.
"Đói bụng?" Tô Dự sờ sờ bụng nhỏ của Thái tử, quả thật đã xẹp lép, nhìn nhìn sắc trời, đã trễ thế này lẽ ra không nên ăn cái gì, chỉ là tiểu hài tử lại không thể bị đói, quay đầu nhìn nhìn Trưởng hoàng tử, "Đại Mao có đói bụng không?"
"Meo!" Trưởng hoàng tử gật gật đầu.
"Hả?" Tô Dự đem quả cầu lông nhỏ đen vàng giao nhau nâng lên, "Bảo bối, ngươi có thể nghe hiểu lời ba ba nói à?"
"Mieo!" Cục lông nhỏ lại gật gật đầu.
"Quá tốt rồi!" Tô Dự hưng phấn hôn nhi tử một cái, tính ra Trưởng hoàng tử cũng đã đầy sáu tháng, quả thật có thể nghe hiểu vài lời mà, "Ngoan ngoãn chơi với đệ đệ một lát nhé, ba ba đi làm đồ ăn ngon cho các con." Nhào lên đem hai quả cầu lông ôm vào trong ngực lần lượt hôn một lần, sau đó cao hứng phấn chấn đi phòng bếp nấu ăn.
Thái tử điện hạ vẫy vẫy cái đuôi, trên đệm mềm tuần tra một vòng, sau đó nằm sấp xuống.
Trưởng hoàng tử nghiêng đầu, hiếu kì nhìn quả cầu lông so với mình còn nhỏ hơn này, chậm rãi lại gần hít ngửi, thử liếm một ngụm.
Thái tử ở trên biển đã được hai ba tháng, đã không còn giống lúc mới xuất sinh nhu nhu nhược nhược như vậy nữa, mà trở nên hoạt bát hiếu động, Tô Dự có chút lo lắng, sợ đứa nhỏ này sẽ giống như Cảnh vương không chịu ngồi yên, may mà không có phát sinh loại chuyện này, chẳng qua......
"Méo!" Thái tử điện hạ nâng trảo, vỗ ca ca một bàn tay.
Đợi Tô Dự nấu thịt cá sền sệt xong, hai quả cầu lông nhỏ đã lăn thành một đoàn, ngươi cắn cái đuôi ta ta cào lỗ tai ngươi, đánh túi bụi.
Hai chú mèo con lập tức ngừng đánh, nhảy đến bên cạnh Tô Dự ngoan ngoãn ngồi đó. Tô Dự múc một thìa lên thổi thổi, đút cho Trưởng hoàng tử.
"Meo --" Thái tử điện hạ ủy khuất kêu một tiếng, còn chưa kịp meo thêm tiếng nào, một thìa sền sệt ngon lành liền đút vào miệng, nhất thời đem chuyện Tô Dự đút ca ca trước quên đến sau đầu.
Tô Dự cười cười, nâng tay lại múc thêm một thìa, thổi thổi chìa qua, một cái miệng lông lớn hơn một chút đột nhiên xáp đến, một ngụm nuốt hết thịt cá trong thìa.
"Hoàng thượng......" Tô Dự ngẩn người, nhìn mèo lớn lông vàng ngồi giữa hai chú mèo con, nhanh chóng nuốt thịt cá sền sệt trong miệng xuống, bắt chước các nhi tử há to miệng, nhịn không được giật giật khóe môi.
Một chén thịt cá sền sệt không nhiều, ba chú mèo rất nhanh liền ăn sạch thấy đáy, Trưởng hoàng tử điện hạ bám cái bát, đem đầu thò vào thử liếm đáy bát.
"Được rồi, buổi tối không thể ăn nhiều nha." Tô Dự tiếp nhận khăn bố Uông công công chuyền đến, đem thịt cá dính trên đầu quả cầu lông nhỏ lau lau.
Một đôi tay thon dài từ sau lưng thò đến, ôm lấy Tô Dự khiêng lên.
"Hoàng thượng, làm cái gì vậy?" Tô Dự nhảy dựng, nhi tử trong tay cũng rớt xuống luôn.
"Tắm rửa." Hoàng đế bệ hạ khiêng hắn, sải bước đi tới bể, ở trên biển ngốc nhiều ngày như vậy, mùi biển đầy người rồi.
Ngâm mình trong bể nước rộng lớn ấm áp, Tô Dự thoải mái thở dài một tiếng, ở trên thuyền xóc nảy lâu như vậy, đều không có ngâm mình tắm đàng hoàng.
"Nô tài ngốc, lại đây tắm rửa cho trẫm." Còn chưa đợi Tô Dự hưởng thụ một lát, câu triệu hoán của miêu đại gia liền truyền đến bên tai, đành phải nhận mệnh cầm lấy khăn bố, đi đến bên giường ngọc giữa bể.
Nắng cháy gió táp nơi biển cả, cũng không thể khiến da thịt Hoàng thượng thô ráp mảy may, vẫn là màu mật ong mê người như trước, nhiệt độ cơ thể ấm áp cách khăn bố truyền đến lòng bàn tay......
"Nô tài ngốc, chảy nước miếng rồi kìa." Thanh âm buốt giá như nước suối đột nhiên vang lên bên tai, làm bừng tỉnh Tô Dự đang sờ đến cao hứng, lúc này mới phát hiện khăn trong tay không biết khi nào đã rơi vào trong nước, hai tay mình thì đang đặt trên lồng ngực rắn chắc kia của Hoàng thượng.
Phảng phất như bị phỏng vậy, nhanh chóng rút tay về, Tô Dự đỏ mặt cúi đầu sờ soạng tìm khăn bố trong nước, lại bị Hoàng đế bệ hạ chộp lấy cổ tay, "Thật sự là không có biện pháp với ngươi a." Hoàng đế bệ hạ giống như bất đắc dĩ thở dài, nâng tay đem Tô Dự cuốn vào trong lòng, dán lên cổ hắn liếm một ngụm.
Trong bồn tắm vang lên những âm thanh kỳ quái, Trưởng hoàng tử điện hạ hiếu kì ngẩng đầu. Nguồn :
"Meo!" Thái tử thừa dịp ca ca ngây người nhào qua, một ngụm cắn cái lỗ tai màu đen vàng kia.
"Méo!" Quả cầu lông nhỏ đen vàng giao nhau nhất thời bị đệ đệ hấp dẫn sự chú ý, xoay người ôm lấy cục lông vàng kim cắn lại cằm đệ đệ.
Đợi khi Tô Dự mềm nhũn bị Hoàng thượng ôm đi ra, hai quả cầu lông nhỏ đã đánh đến mệt mỏi, ôm nhau khò khò thiếp đi.
"Nhi tử là nên dạy như vậy." Hoàng đế bệ hạ đối với hành vi các nhi tử tự giác ngủ ở trên đệm mềm rất là vừa lòng, ôm Tô Dự trèo lên long sàng đã lâu không ngủ.
"Ngủ bên ngoài liệu sẽ bị lạnh hay không?" Tô Dự có chút không yên lòng, chung quy đây cũng không phải mèo con bình thường, mà là hai đứa bé a.
"Trẫm khi còn bé mùa đông cũng ngủ như vậy," Hoàng đế bệ hạ không thèm để ý, đem Tô Dự ý đồ xuống giường xem nhi tử kéo qua đặt ở dưới thân, "Các Hoàng tử thì nên cùng nhau ngủ, trẫm ngủ với Hoàng hậu."
"Uy!" Tô Dự nhanh chóng đẩy Hoàng thượng ý đồ tiếp tục ăn cá ra, ngày mai còn có một đống chuyện phải làm, còn tiếp tục quậy phá như vậy thì đừng nghĩ tới ngày mai a.
Hoàng đế bệ hạ nhíu nhíu mày, đem Tô Dự lật lại, một ngụm cắn sau gáy hắn, "Về sau ngươi không cần làm bữa sáng."
"Ân? Ngô......" Tô Dự còn chưa phản ứng kịp Hoàng thượng nói đây là ý tứ gì, liền bị vật gì đó chợt xâm nhập cướp lấy tâm thần, rốt cuộc vô lực suy tư.
Trăng treo giữa trời, long sàng trở thành cái chảo lớn, chú cá vô lực phản kháng bị lăn qua lộn lại chiên vài lần. Hoàng đế bệ hạ ôm nô tài ngốc đã ngủ say, vừa lòng tại hõm vai hắn cọ cọ, nhân khẩu trong nhà càng ngày càng nhiều, cũng không thể cứ để Tô Dự nấu cơm được.
Ngày kế, Tô Dự quả nhiên không thể đứng dậy.
Hoàng đế bệ hạ đem hai nhi tử nhét vào trong ổ chăn, chính mình thì mĩ mãn xuống đất thượng triều.
Hoàng đế bệ hạ quay về triều đình, chúng thần nhất tề thở dài nhẹ nhõm một hơi, đoạn thời gian này Ly vương nhiếp chính, bọn họ thật sự là khổ không nói nổi, mặc cho ai gặp loại sự tình thượng tấu xin khoản chi từ quốc khố đều phải liên lụy ra đến tận tòa nghỉ dưỡng của bên nhà ngoại tại ngoại ô này cũng sẽ không cao hứng.
"Trẫm hôm nay về triều, có vài sự kiện muốn chiêu cáo thiên hạ." Hoàng đế bệ hạ đội lưu miện khảm mười hai hạt Đông châu, sắc mặt nghiêm túc cất cao giọng nói.
Hoàng thượng vừa về triều, liền tuyên bố vài đại sự làm oanh động triều đình.
Tiên đế thế nhưng chưa chết, nay trở về, phong làm Thái Thượng Hoàng, cư Vạn Thọ Cung; Cảnh vương phủ quý tử giáng sinh, Quốc sư định đấy làm Thái tử, Đế vương hạ chiếu thư, chiêu cáo thiên hạ; Thái tử đã định, tự nhiên phong Hậu, phân phát hậu cung.
Về phần nhân tuyển Hoàng hậu, không hề nghi ngờ, tự nhiên là người dưỡng dục Trưởng hoàng tử và Thái tử, hơn nữa còn có địa vị tối cao - Hiền phi.
Các cung phi khóc sướt mướt bị phân phát ra cung, ngay cả mặt Hoàng đế cũng không gặp được. Những nữ tử này chưa từng qua Hoàng thượng sủng hạnh, sau khi xuất cung thì căn cứ đẳng cấp trong cung, gả cho người sau còn có thể được phong thưởng cho phẩm cấp mệnh phụ tương ứng, cũng không tính là thiệt thòi.
Phân phát hậu cung, ít ngày nữa sẽ cử hành phong Hậu đại điển, về phần lễ sắc phong Thái tử, thì phải chờ tới khi Thái tử đầy tuổi.
Tô Dự ngược lại không có chú ý những thứ này, hắn đang vội vàng nướng cá cho Hoàng tổ thúc.
Đại đại miêu nếu ngủ thì còn hoàn hảo, nhưng gần đây vừa đổi hoàn cảnh lại vừa có người chơi cùng, nên tóm lại là không ngủ, cứ qua vài ngày phải ăn một lần.
Cá bình thường không đủ cho Hoàng tổ thúc ăn, chỉ có thể làm chút hải quái lớn cho hắn.
Hoàng đế bệ hạ nhìn Tô Dự lao lực nướng con cá lớn như vậy thực mất hứng, chỉ mấy đầu bếp Ngự Thiện Phòng bảo bọn họ đi nướng, kéo Tô Dự đến một bên, "Ngươi về sau chính là Hoàng hậu, mọi chuyện đều tự thân làm việc sao được chứ!"
"A?" Tô Dự trừng mắt nhìn, việc nấu ăn này, không tự thân vận động làm sao được a?
"Hừ, về sau trừ đồ ăn của trẫm, không cho ngươi làm cho người khác." Hoàng đế bệ hạ bất mãn cắn Tô Dự một ngụm.
Thái Hậu nghe nói bọn họ tìm được Thượng Cổ Thần Thú Hoàng tổ thúc về, rất là hiếu kì, cũng muốn xem xem, còn may một con chuột bông lớn cỡ gối đầu chuẩn bị đưa cho đại đại miêu nữa.
Mọi người mang theo cá nướng đến An Quốc Tháp, phát hiện trong tháp im ắng, thị nhân mặc áo trắng dẫn bọn họ lên tầng hai, không thấy một bóng người.
Hoàng đế bệ hạ ôm Tô Dự một tầng lại một tầng hướng lên trên, lên thẳng đến tầng sáu.
Trên tấm thảm mềm mại trắng như tuyết, một đống lông mao vằn hổ chất chồng cùng một chỗ, Hoàng tổ thúc ngửa cái bụng, ở trên thảm trải sàn ngủ đến bốn chân chổng lên trời. Mà Quốc sư thì mặc một thân trù y trắng tinh, chân trần nằm trên cái bụng lông mềm mại, nhàn nhã lật xem một quyển sách.
Thái Thượng Hoàng cũng đi lên, thấy một màn như vậy không khỏi nhíu nhíu mày, "Như vậy không được, phải xây dựng cung riêng cho Hoàng tổ thúc."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Miêu cha: Này không được, Nhị Thập Nhất và Hoàng tổ thúc là đại gia
Thất thúc: Nhị Thập Nhất là đại gia!
Ngũ bá: Cái đệm lông cũng là đại gia!
Miêu cha: Tất yếu phải đem bọn họ tách ra, hừ hừ hừ!