Nhạc Giang Bình không hề nhìn bại tướng dưới tay mình, hắn chậm rãi bước qua mặt Liễu Tử Vũ, đi tới chỗ con sói hoang đang được gác trên đống lửa.
Sắc mặt Bạch Tử Hậu và hai đệ tử khoa Ngự Dược còn lại hết sức khó coi. Nếu như đây là chiến trường, sau khi Liễu Tử Vũ ngã xuống thì sợ rằng ba người bọn họ còn có thể xông lên trợ trận, nhưng đây là đối chiến giữa hai học viện. Bọn họ đã hiểu rõ sự lợi hại của đối phương và cũng biết mình căn bản không phải là đối thủ tên đệ tử học viện Lôi Đình này, nếu cố xông lêm thì chỉ càng làm học viện Thanh Loan phải hổ thẹn hơn.
...
Nhạc Giang Bình nhìn đám người Bạch Tử Hậu đang run người lên bởi vì khuất nhục và không cam lòng trước mặt, thần sắc châm chọc và giễu cợt hiện rõ trong ánh mắt.
Đối với hắn hay là những đệ tử học viện Lôi Đình khác, tuy những đệ tử học viện Thanh Loan này có nhiệt huyết nhưng hiện tại còn quá non...Hơn nữa, bởi vì đối thủ là đệ tử học viện Thanh Loan, nên sau khi chiến thắng hắn càng cảm giác được hương vị chiến thắng tuyệt diệu đến thế nào. Thậm chí, Nhạc Giang Bình còn cảm thấy máu mình đang chảy nhanh hơn lúc bình thường rất nhiều, đạt đến trạng thái tốt nhất.
- Để ta đánh!
Thấy Nhạc Giang Bình càng lúc càng tới gần đống lửa, Hoa Tịch Nguyệt và Tần Tích Nguyệt gần như đồng thời lên tiếng.
Tu vi và chiến lực hai nàng chưa chắc sánh được với Liễu Tử Vũ, hơn nữa, ngay từ lúc bắt đầu Hoa Tịch Nguyệt đã biết đây là cái bẫy do đối phương cố ý sắp đặt. Nhưng với tình hình bây giờ, hai nàng quyết định không muốn để đối thủ dễ dàng lấy đi con sói hoang kia ngay trước mặt mình như vậy.
Nhạc Giang Bình dừng bước, xoay người lại nhìn Hoa Tịch Nguyệt và Tần Tích Nguyệt.
Trong tên hai nữ đệ tử học viện Thanh Loan này đều có một chữ "Nguyệt", nhưng dù là hình dáng bên ngoài hay là tính cách bên trong thì hai người họ cũng rất khác nhau. Hai người không ngờ rằng người kia lại đồng thời lên tiếng với mình, trong lúc liếc mắt nhìn nhau, hai người bất giác cắn răng một cái, lặp lại lời vừa nói:
- Để ta đánh!
- Không! Để ta đánh đi!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một âm thanh ở đằng sau truyền đến, làm cho hai nữ đệ tử này ngẩn ngơ, không nhịn được xoay đầu lại nhìn.
Người lên tiếng chính là Lâm Tịch.
- Ngươi?
Phản ứng đầu tiên của Hoa Tịch Nguyệt là nhíu mày, nhưng nàng còn chưa kịp nói tiếp, Tần Tích Nguyệt đã kiên quyết lắc đầu, lạnh giọng nói:
- Không được.
Tất nhiên Lâm Tịch hiểu ý của Tần Tích Nguyệt. Bạch Tử Hậu đã thua một trận, Liễu Tử Vũ bây giờ còn chưa đứng lên được, chuyện này lại liên quan đến danh dự học viện nên đây không phải là lúc cậy mạnh. Nhưng hắn vẫn nhìn Tần Tích Nguyệt, đột nhiên vươn tay vỗ vỗ bả vai Tần Tích Nguyệt, đồng thời nhẹ giọng nói:
- Không phải ngươi đã nói muốn ta chứng minh sao? Bây giờ ta chứng minh cho ngươi thấy!
Ở đế quốc Vân Tần, việc tùy tiện lấy tay vỗ lên vai nữ tử là một chuyện rất đường đột và vô lễ, nhưng Tần Tích Nguyệt lại không tức giận, ngược lại, bỗng nhiên có một nỗi khiếp sợ bao phủ thâm tâm nàng, hai con mắt xinh đẹp mở to ra như không thể tin những gì trước mắt.
Tuy lúc Lâm Tịch vỗ vỗ bả vai nàng trông rất nhẹ nhàng, nhưng nàng lại cảm thấy như có một tảng đá rất lớn đặt lên người mình. Mặc dù không thể nào ước lượng được chính xác, nhưng nàng có thể khẳng định khí lực của Lâm Tịch tuyệt đối hơn xa chín mươi cân! Hơn nữa, ngoại trừ sự bình tĩnh và vô cùng tự tin trong những lời Lâm Tịch vừa nói, người khiến nàng phải khiếp sợ hơn chính là Khương Tiếu Y. Từ đầu đến giờ, tên đệ tử khoa Thiên Công này mặc dù đã thấy đệ tử bên mình bị chiến bại, nhưng tựa như không cảm thấy nhục nhã gì, giờ phút này nghe Lâm Tịch nói muốn xuất chiến, hắn còn mừng rỡ đồng ý:
- Để hắn đánh đi.
Hoa Tịch Nguyệt càng lúc càng cau mày hơn, nhưng khi nhìn lại thần sắc trên gương mặt Khương Tiếu Y và Lâm Tịch, nàng không phản đối nữa.
Lâm Tịch gật đầu với nàng, không nói thêm gì nữa, bắt đầu bước tới chỗ Nhạc Giang Bình. Chính thần sắc bình tĩnh và tự tin hiện giờ của hắn lại khiến Nhạc Giang Bình cùng với tên đệ tử thủ lĩnh đám người học viện Lôi Đình hơi nhíu mày lại.
- Không được! Tại sao các ngươi có thể để một tên phế vật như hắn xuất chiến?
Nhưng mọi người không thể nào ngờ rằng vào giây phút này, Liễu Tử Vũ vừa chật vật đứng lên khỏi mặt đất lại lớn tiếng gào thét:
- Cho dù người học viện Thanh Loan chúng ta chết sạch, tuyệt đối không thể để một phế vật xuất chiến làm mất mặt mọi người.
Cục diện nhất thời yên tĩnh, ngay cả đệ tử học viện Lôi Đình cũng rất ngạc nhiên.
Bởi vì khuất nhục, bởi vì tức giận, Liễu Tử Vũ hiện giờ đã không còn giữ được hình thái nho nhã điềm đạm như thường ngày nữa, thay vào đó là hai con mắt hắn bỗng nhiên nhuốm hồng, tóc tai bù xù, trông như một dã thú bị thương.
Thấy Lâm Tịch hơi cau mày, hắn lại quái dị và khàn khàn hét lớn lên:
- Chẳng lẽ các ngươi muốn học viện...lại mất mặt vì tên phế vật này sao?
Khương Tiếu Y trầm mặt hẳn đi. Nói đến mất mặt, chính Liễu Tử Vũ bị đối phương đánh bại rồi quỳ gối trước mặt mọi người mới là người làm mất mặt học viện Thanh loan, nhưng hiện giờ Liễu Tử Vũ lại đẩy toàn bộ sự khuất nhục và tức giận đấy lên người Lâm Tịch. Khương Tiếu Y không thể nào nhịn được, tiến lên một bước, đang muốn chửi ầm lên thì hắn lại há miệng, không thể nói được lời nào. Bởi vì ngay lúc này, Lâm Tịch đã hành động, một hành động vô cùng đơn giản.
Lâm Tịch thuần thục lấy trường cung và cây tên vô cùng đơn sơ trên người mình ra, sau đó đơn giản bắn một mũi tên về phía Liễu Tử Vũ. Cây tên này xuyên qua khe hở giữa hai chân Liễu Tử Vũ, chuẩn xác bắn vào đám cỏ sau tên Kim Chước này.
Bầu không khí ở tấm sườn núi thảo nguyên hoang dã này nhất thời càng yên tĩnh hơn, Liễu Tử Vũ đang lớn tiếng gào thét cũng im bặt. Hắn cúi đầu xuống, tựa như không thể tin được Lâm Tịch lại dám lấy tên bắn hắn, hơn nữa, hắn càng không thể tin một tên này của Lâm Tịch lại chính xác bắn xuyên qua khe hỡ giữa hai chân hắn.
Tuy mũi tên bằng gỗ này rất đơn sơ, nhưng đầu tên lại rất chắc chắn và sắc bén. Nếu như bắn trúng người, tuyệt đối sẽ làm đối thủ bị thương không nhẹ.
Nhạc Giang Bình và nam đệ tử thủ lĩnh đám người học viện Lôi Đình bất giác run lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Tịch. Một tên này của Lâm Tịch, ngoại trừ tiễn kỹ rất cao và thuần thục ra, điều làm người ta phải khiếp sợ nữa chính là sự bình tĩnh và ổn định của hắn. Mặc dù không hiểu rõ Lâm Tịch, nhưng các đệ tử học viện Lôi Đình đang ở đây cũng cảm giác được Lâm Tịch rất khác với đám người Liễu Tử Vũ.
Sau khi im lặng bắn một tên này xong, Lâm Tịch không hề nhìn Liễu Tử Vũ. Hắn đặt cung tên xuống đất, sau đó nhặt cây mâu gỗ ở bên cạnh lên rồi đi tới Nhạc Giang Bình. Trong lúc bước đi, hắn khẽ dùng sức bẽ gãy cây mâu gỗ, vứt đi phần ngắn và giữ lại khúc mâu gỗ có chiều dài tựa như một trường kiếm. Hắn ta khẽ vung lên một chút sau đó cười cười, dường như rất hài lòng với sức nặng của khúc gỗ rất giống thanh kiếm này.
- Ngươi...
Liễu Tử Vũ muốn nói gì đó, nhưng không ngờ lại bị âm thanh của Nhạc Giang Bình cắt đứt. Nhạc Giang Bình nhìn Lâm Tịch bình tĩnh đi tới, híp mắt lại, nói:
- Tiễn kỹ của ngươi rất tốt.
- Không có gì đặc biệt! Nhưng nếu dùng để bắn lén, chắc chắn ngươi sẽ rất khó né tránh. Tuy nhiên, ta nghĩ làm như vậy ngươi sẽ không phục, cho nên, dùng trường kiếm để đấu đi.
Lâm Tịch nhìn người đệ tử học viện Lôi Đình có diện mạo lạnh lùng, xương gò má rất cao này, gật đầu nói.
- Mời!
Nhạc Giang Bình không nói thêm gì nữa, nắm chặt trường đao bằng gỗ trong tay, sau đó ra hiệu mời Lâm Tịch.
Lâm Tịch gật đầu đáp lễ. Ngay sau đó, cả người hắn hơi nghiêng người về trước, đột ngột chạy nhanh rồi càng lúc càng tăng tốc.
Từng mảnh bùn đất cùng với cọng cỏ bị bước chân hắn xới tung lên, bỏ lại ở ngoài sau.
Chân trái Nhạc Giang Bình lui về sau nửa bước, thân thể hơi nghiêng tới phía trước, sắc mặt hắn bỗng nhiên lạnh lùng hơn rất nhiều, gây cho người ta cảm giác hắn đã chuẩn bị xong để đối chiến với Lâm Tịch.
Trong nháy mắt, Lâm Tịch đã áp sát tới gần hắn.
"Ầm!"
Chân phải Lâm Tịch đạp mạnh xuống đất, kình khí mạnh mẽ tản ra bốn phía, trên mặt đất sườn núi chắc chắn đột nhiên xuất hiện một cái hố nhỏ. Trong nháy mắt, cả người Nhạc Giang Bình hơi cứng lại, tựa như một cây cung đã được giương hết sức, nhưng điều khiến hắn phải ngừng lại chính là sau khi làm động tác như thế, Lâm Tịch lại không phát động tấn công.
Việc này cũng giống như một cơn sóng lớn đã nâng lên cao hết mức có thể, nhưng cuối cùng lại không đánh xuống.
Mà ngay lúc động tác hắn ngừng lại, Lâm Tịch đã bắt đầu phát lực thật sự. Một luồng lực lượng như hình xoắn ốc từ dưới chân hắn chấn động ra ngoài, thông qua thân thể, cánh tay, bàn tay rồi truyền đến thanh kiếm bằng gỗ.
Rút kiếm ám sát!
Đây là động tác Lâm Tịch đã không biết tập luyện bao nhiêu lần. Vào giờ phút này, toàn bộ hồn lực cũng như tinh thần Lâm Tịch đều đạt đến trạng thái tốt nhất, chiêu thức này càng hoàn mỹ và thô bạo hơn.
- Sát! Nguồn truyện: Trà Truyện
Nhạc Giang Bình khẽ nheo mắt lại, toàn lực vung đao. Nhưng trường đao bằng gỗ vừa chém được nửa đường đã đột nhiên ngừng lại vì mất đi nguồn sức mạnh...thanh kiếm trong tay Lâm Tịch đã đâm thẳng vào vai phải hắn.
Trong lúc thống khổ kêu lên, Nhạc Giang Bình lập tức lăn vòng trên mặt đất rồi lui ra sau hơn mười thước. Lâm Tịch không truy kích mà chỉ đứng yên tại chỗ. Khi nhìn thấy Nhạc Giang Bình lăn vòng trên đất, tâm tình hắn ta rất hưng phấn, nhưng bề ngoài vẫn rất bình tĩnh nói:
- Ngươi thua!
Sắc mặt Nhạc Giang Bình trở nên rất khó coi, trầm mặc một lát rồi gật đầu:
- Ta thua!
Khi dùng trường kiếm đâm vào người hắn, Lâm Tịch đã dùng đầu cùn, nói cách khác, Lâm Tịch đã hạ thủ lưu tình. Tuy nhiên, sức mạnh ẩn chứa trong trường kiếm vẫn khiến cả vai phải hắn gần như bị nứt vỡ hoàn toàn. Vừa rồi hắn đã phải cố gắng lắm mới lăn vòng lui ra sau và nắm chặt trường đao trong tay, nếu như muốn chiến đấu tiếp thì không thể làm được.
Thắng chính là thắng, bại chính là bại!
Sợ rằng chỉ có Lâm Tịch biết đây chính là thành quả của đặc huấn "Chính Tương Tinh" cùng với việc hắn sử dụng chiêu thức của "Linh thứu" trong sơn cốc thí luyện, thật ra đây là cầu thắng trong hung hiểm. Nhưng trong mắt những người khác, vừa rồi Lâm Tịch chỉ cần dùng một kiếm đã đâm trúng Nhạc Giang Bình, khiến Nhạc Giang Bình phải nhận thua.
Một kiếm vừa rồi của Lâm Tịch vô cùng thô bạo, bén nhọn, cũng như trực tiếp đâm vào người Tần Tích Nguyệt và đám người Liễu Tử Vũ.
Tần Tích Nguyệt dùng tay che miệng. Ngay lúc Lâm Tịch xuất kiếm đâm tới, đôi mắt nàng đã hơi sáng lên, đợi đến lúc một kiếm đó đâm trúng thân thể Nhạc Giang Bình, nàng không thể không dùng tay che kín miệng mình, cả nội tâm nàng bây giờ đang bị cảm giác xấu hổ và áy náy bao phủ.
Nàng biết rằng mình đã sai lầm rồi.
Tất cả mọi người nói rằng thái độ bình thản của hắn khi đối mặt với việc người ta gọi mình là "Thiên Tuyển chín mươi cân" là do hắn không biết xấu hổ, nhưng từ đầu đến cuối, tất cả chỉ do hắn khinh thường giải thích.
- Tiểu tử này lợi hại như thế à?
Hoa Tịch Nguyệt hơi tức giận nên nói thầm một câu.
Mà sắc mặt Liễu Tử Vũ hiện giờ càng trắng bệch hơn hồi nãy, cả người run rẩy không thôi, không thể nói được bất cứ lời nào.
- Sao hắn...
Bạch Tử Hậu và hai tên đệ tử khoa Ngự Dược còn lại như thất hồn lạc phách. Thường ngày bọn họ đã cười nhạo Lâm Tịch không biết bao nhiêu lần, nhưng vào lúc này, bọn họ phát hiện chính họ và Liễu Tử Vũ mới là người đáng bị cười nhạo.
- Sao có thể như vậy?
Mộ Sơn Tử vốn định lớn tiếng cười nhạo Lâm Tịch cũng hoàn toàn ngây người. Từ cánh tay không ngừng lay động cùng với mồ hôi hột tuôn ra như suối trên người Nhạc Giang Bình, hắn có thể nhận ra một chiêu vừa rồi của Lâm Tịch mạnh như thế nào.
- Ngươi...ngươi đã có tu vi như thế, sao lúc bình thường không thể hiện?
Đột nhiên Liễu Tử Vũ nhìn Lâm Tịch, khàn giọng kêu lên.
Lâm Tịch xoay đầu lại, hơi ngạc nhiên nhìn Liễu Tử Vũ, nói:
- Ta nghĩ ngươi chắc nhớ ước định của chúng ta như thế nào....Nói thẳng ra thì ta rất ghét mấy người như ngươi, mà ngươi là gì của ta? Tại sao ta phải phí sức giải thích với ngươi?
Thân thể Liễu Tử Vũ đột nhiên run lên không thôi. Những lời Lâm Tịch vừa nói cũng tựa như đã đánh lên mặt hắn một cái tát thật đau, nhưng cái tát này là do chính hắn tìm lấy. Hắn và Lâm Tịch từng có ước định một tháng, nhưng vào lúc này ước định đó đã không còn ý nghĩa gì....Bởi vì hắn không phải là đối thủ Nhạc Giang Bình, mà Nhạc Giang Bình lai bị Lâm Tịch dùng một kiếm đánh bại....Hơn nữa, khi đối mặt với sự chế nhạo và chê cười của bọn hắn, những gì Lâm Tịch thể hiện đã là rất tốt rồi.
Lại có hai đệ tử khoa Ngự Dược xuất hiện trên một gò đất cách đấy không xa, là Cao Á Nam và Khương Ngọc Nhi.
- Ngươi tên gì?
Nhưng ngay lúc này, thủ lĩnh đám đệ tử học viện Lôi Đình đã chậm rãi đi ra, chăm chú nhìn Lâm Tịch hỏi.
Lâm Tịch không trả lời, hắn nhìn tên đệ tử này, hỏi ngược lại:
- Ngươi tên gì?
Tên thủ lĩnh đám đệ tử học viện Lôi Đình hơi không vui nhíu mày lại, nhưng vẫn đáp:
- Tân đệ tử năm thứ nhất học viện Lôi Đình, Hoàn Nhan Mộ Diệp.