Từng thí sinh khảo nghiệm tư chất xong đều đi vào căn lều lớn sau lưng lão nhân gầy gò chủ trì khảo nghiệm, bên trong có rất nhiều miếng nệm lông được đặt dưới đất.
Phần lớn những người khảo nghiệm tư chất xong đều ngồi xếp bằng trên nệm lông thượng đẳng, túp lều này có nối thông với một túp lều khác, ở ngay ranh giới giữa hai túp lều có một giảng viên trung niên sắc mặt nghiêm nghị mặc áo choàng màu đen đứng. Hắn ta hô to tên người nào, người nấy liền đứng dậy tiến vào túp lều kế tiếp.
Túp lều kế tiếp có tất cả bảy trưởng giả học viện ngồi ngay ngắn, trong đó có sáu người ngồi sau một cái bàn dài, trên mặt bàn được làm từ gỗ hoa lê có để rất nhiều đồ. Sáu trưởng giả học viện này đều mặc áo bào đen, ở trên ngực và tay áo có thêu thêm những ngôi sao bằng bạc. Còn có một vị lão nhân ngồi trên ghế làm từ nệm lông ở bên góc, trông lão ta giống như một người dự thính, nhưng ngực áo và ống tay áo của lão ngoại trừ có những hoa văn ngôi sao màu vàng ra còn thêu thêm một con kỳ lân và chim uyên ương. Mái tóc lão nhân này đã rụng gần hết, khuôn mặt đầy những nếp nhăn giống như vết sẹo, nhưng ống tay áo bên trái lại phất phơ theo gió, là một lão nhân cụt tay.
Ngay lúc Lâm Tịch bắt đầu khảo nghiệm, vòng thi tiếp theo đang diễn ra trong túp lều này dừng lại trong chốc lát, sau khi người thiếu niên vừa rồi thi xong thì vị giảng sư mặc áo bào đen ở ngoài không lập tức gọi người tiếp theo vào.
- Tư chất chỉ có cấp hai?
Túp lều này cách âm rất tốt, dù những thiếu niên đang tụ tập bên lều kia cách đó gần nhất cũng không thể nghe được những gì người trong túp lều này nói, nhưng khi lão nhân gầy chủ trì khảo nghiệm vòng đầu nói phẩm cấp tư chất Lâm Tịch ra thì bảy trưởng giả gần như nghe được toàn bộ. Một trưởng giả học viện mắt màu nâu, râu mép màu xám trắng nhíu mày lại, thấp giọng nói.
Một phụ nhân mặt mũi hòa ái cũng nhíu mày, nhưng khi nhìn thoáng qua trưởng giả mắt màu nâu vừa lên tiếng lại thấp giọng nói:
- Nếu như là người cô ta tiến cử, cho dù tư chất không tốt nhất định sẽ có chỗ đặc biệt khác.
- Cứ tiếp tục.
Lão nhân cụt tay nãy giờ vẫn tỏ ra bình thản, nói:
- Chúng ta căn bản không cần quan tâm là ai tiến cử, chỉ cần đối phương có đủ yếu tố làm chúng ta phải tôn trọng là được rồi.
Sáu trưởng giả học viện khí độ bất phàm còn lại ngồi thẳng, cung kính nói:
- Vâng! Người tiếp theo.
...
- Ta rất có duyên với số hai đấy.
Lâm Tịch thầm cười khổ đi vào túp lều, khẽ đánh giá chung quanh. Lúc ở trấn Lộc Lâm hắn thường được mọi người gọi là Lâm nhị công tử, bây giờ vào học viện khảo nghiệm thì tư chất cũng là hai.
Không có ai nói hắn biết kế tiếp nên làm thế nào, nhưng thấy các thí sinh khác đang ngồi xếp bằng trên nệm lông và sắc mặt nghiêm nghị của giảng viên mặc áo bào đen đang đứng kia, hắn liền nhanh chóng hiểu được mình nên làm thế nào. Hơn nữa, mới nhìn lướt qua hắn đã thấy Trương Bình cũng đang ngồi xếp bằng trên nệm lông, nhìn hắn gật đầu. Lâm Tịch hiểu ý, im lặng đi tới gần Trương Bình, ngồi xếp bằng.
- Ồ?
Vốn Lâm Tịch cảm thấy khí trời đang nóng, nếu như còn ngồi trên lớp nệm lông như thế thì lúc nói chuyện sẽ rất khó chịu, nhưng vừa ngồi xuống hắn lại ngẩn ra, miếng nệm lông này không những lành lành mà còn rất mềm mại mát mẻ.
- Cấp mấy?
Lâm Tịch vừa ngồi xuống, Trương Bình lập tức nhẹ giọng hỏi.
Lâm Tịch đưa hai ngón tay ra.
- Cấp hai?
Trương Bình ngẩn người, nhẹ giọng ai ủi:
- Không sao, từ trước tới nay học viện cũng không coi tư chất là yếu tố duy nhất.
- Không sao, ta không sầu não như ngươi nghĩ đâu. À, ta thấy ngươi rất có hi vọng vào khoa Thiên Công đó, từ nãy tới giờ những người đạt được cấp bốn cũng không nhiều lắm.
Lâm Tịch gật đầu, nhẹ giọng trò chuyện với Trương Bình. Một lúc sau hắn mới thấy người đẹp băng giá Lãnh Thu Ngữ mà Lý Khai Vân vừa thấy đã yêu cũng ngồi ở bên cạnh, ngay lúc này khu vực khảo nghiệm ở bên ngoài bỗng có tiếng động ồn ào, âm thanh lớn đến nỗi những người ngồi trong lều cũng nghe được.
Không lâu sau, màn lều được vén lên, Lâm Tịch và Trương Bình đều sửng sốt khi thấy người tiến vào là Mông Bạch.
- Có chuyện gì vậy?
Đợi đến khi Mông Bạch ngồi xuống, Lâm Tịch và Trương Bình cùng nhau hỏi.
Mông Bạch lúc này hưng phấn đến nỗi khuôn mặt tàn nhang đỏ ửng cả lên:
- Ta vừa mới kiểm tra xong, tư chất của ta là cấp năm.
- Năm?
Lâm Tịch và Trương Bình nhất thời nhìn nhau.
Trước khi vào lều Lâm Tịch quan sát thấy những người có tư chất đạt đến cấp bốn cũng không có mấy người, tư chất cấp năm tất nhiên là tư chất cực cao rồi, nhưng khi quan sát tên mập mặt đầy tàn nhang này một hồi Lâm Tịch vẫn không thấy tên mập này giống thiên tài chỗ nào.
Lâm Tịch lại tò mò, không nhịn được hỏi:
- Tư chất cấp năm có màu gì.
Mông Bạch chép miệng nói:
- Màu tím!
Vừa lúc đó, khu vực khảo nghiệm bên ngoài lại ồn ào hẳn lên.
- Chẳng lẽ lại có người tư chất đạt đến cấp năm?
Ánh mắt mọi người trong túp lều nhất thời tụ tập tới cửa lều, ngay sau đó màn lều dầy đã được vén lên, một thiếu nữ cao gầy mặc áo xanh bước vào trong.
Thiếu nữ áo xanh này bết tóc đuôi ngựa, dung mạo tuy không xuất chúng nhưng lại có khí chất làm người ta cảm thấy nàng rất đặc biệt, hơn nữa trang phục của nàng rất đơn giản, cả người tràn đầy sức sống mùa xuân.
Lâm Tịch bỗng có cảm giác mình đã ngừng thở, con tim trong ngực đập nhanh hẳn lên, trong nháy mắt hắn đã hiểu được cảm giác vừa thấy liền yêu Lý Khai Vân nói ban nãy. Đây là một cảm giác xuất phát từ tận trong đáy lòng, ngay cả khi ở thế giới trước kia hắn cũng không có một cảm giác chân thật đến vậy.
Trong mắt Lâm Tịch, khuôn mặt tự nhiên của người thiếu nữ áo xanh này chính là bức tranh hoàn mỹ nhất, trong nháy mắt đã làm rung động tấm lòng hắn, hoặc như một mũi tên ái tình bắn thẳng vào con tim đang đập mạnh.
- Lâm Tịch, ngươi không phải cũng giống như Lý Khai Vân ấy chứ, vừa gặp đã yêu à?
Mông Bạch không nhịn được lấy tay nhéo ngay eo Lâm Tịch một cái, quả thật trông Lâm Tịch bây giờ rất đần độn.
Lâm Tịch không phủ nhận, cười cười:
- Có thể nói như vậy.
Mông Bạch bĩu môi:
- Ta thấy nàng ta không xinh đẹp bằng Lãnh Thu Ngữ đâu, nếu cho ta chọn nhất định ta sẽ chọn Lãnh Thu Ngữ.
Lâm Tịch cười cười, cũng không giải thích. Mỹ quan mỗi người mỗi khác, không thể nào bắt mọi người theo ý mình được, cũng như ở thế giới hắn sống trước kia có người nói Phạm Băng Băng xinh đẹp, nhưng lại có người nói Lý Băng Băng đẹp hơn. Hắn cảm thấy thiếu nữ áo xanh này đẹp hơn Lãnh Thu Ngữ, tuy bây giờ không còn nhìn nàng nữa nhưng từng đường viền nét vẽ trên mặt nàng đã in sâu vào trong tâm trí của hắn.
- Tên Kim Chước đáng ghét kia vào rồi.
Ngay lúc hắn muốn hỏi Mông Bạch và Trương Bình có biết lai lịch người thiếu nữ áo xanh mới vào hay không, Mông Bạch đột nhiên nói nhỏ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
Màn lều một lần nữa được vén lên, tên thiếu niên trông rất "Kim Chước" tóc được ghim chặt bởi một cây châm ngọc sáng bóng ở sau ót, người mặc áo choàng thêu hoa bước vào trong.
Đối với người thiếu niên đầu cài châm ngọc trông rất giống một minh tinh màn ảnh này Lâm Tịch không hứng thú lắm, hắn lại xoay đầu nhìn người thiếu nữ làm cho hắn phải xao động.
Người thiếu nữ áo xanh kia ngồi yên một chỗ quan sát mọi người, vẻ mặt bình thản.
- Con cóc muốn ăn thịt thiên nga sao?
Một giọng nói tràn đầy sự khinh thường truyền vào tai Lâm Tịch.
Mông Bạch trợn mắt nhìn:
- Ngươi nói gì?
Chủ nhân của giọng nói vừa rồi chính là tên "Kim Chước" mới bước vào.
Thiếu niên "Kim Chước" đó cố gắng nói nhỏ lại, nhưng lời nói rất chanh chua:
- Một tên Thổ Bao tư chất cấp hai thôi, ngươi đoán thử xem ta sẽ nói thế nào? Tư chất của nàng ta là cấp năm, chắc chắn sẽ vào học viện, một tên phế vật còn chưa chắn vào được học viện như ngươi dám si tâm vọng tưởng?
Lâm Tịch ngẩn người, nhất thời hiểu được nguyên nhân vì sao hắn ta nói câu này. Lúc còn ở ban ngoài Lý Khai Vân đã có tranh chấp với thiếu niên Kim Chước này, khi ấy hắn có khuyên ngăn Lý Khai Vân và nói: 'Đừng có so đo với hắn, đến lúc hắn lên trắc thí cũng không biết kết quả như thế nào.', sợ rằng câu nói trên đã bị tên Kim Chước này nghe được, nên bây giờ mới nói vậy trêu chọc Lâm Tịch.
Mông Bạch hừ lạnh nói:
- Tư chất ngươi rất tốt sao?
Thiếu niên Kim Chước nhìn hắn một cái, cười lạnh:
- Mặc dù chỉ có bốn, thua ngươi một chút, nhưng tốt hơn cái loại cấp hai như hắn rất nhiều.
- Là hai chưa chắc đã không vào học viện được.
Lâm Tịch kéo Mông Bạch đang đỏ cả mặt lên lại, nhìn thiếu niên Kim Chước nói:
- Nếu như ta tiến vào học viện được thì sao đây?
Thiếu niên Kim Chước vẫn cười lạnh:
- Vậy chỉ có thể trách vận chó của ngươi quá tốt, tuy nói tỷ lệ này rất nhỏ nhưng không phải là không có. Cho dù là học viện Thanh Loan thì cũng không khỏi có vài đệ tử phế vật.
Lâm Tịch khẽ cười:
- Nếu như ta vào được học viện, thành tích nhập thí lại tốt hơn ngươi thì thế nào?
Thiếu niên Kim Chước nhíu mày, khuôn mặt xuất hiện nét lạnh lùng vốn không có ở độ tuổi còn quá nhỏ này của hắn:
- Ngươi muốn so với ta?
Lâm Tịch cười cười:
- Đúng vậy.
Dường như cảm thấy câu nói của Lâm Tịch rất buồn cười, thiếu niên Kim Chước cười lạnh liên tục:
- Tốt, lấy gì ra đánh cược?
Lâm Tịch lúc này cười đến nỗi hai mắt híp lại:
- Đơn giản thôi, nếu như người nào thua thì chỉ cần hô to: "Thật ra ta có một câu đã muốn sớm nói với mọi người, ta chính là heo", hét to đến mức để mọi người nghe là được rồi.
- Đồ điên.
Thiếu niên Kim Chước sửng sốt, chợt gật đầu cười lạnh:
- Được, vậy cứ quyết định thế đi.
- Lâm Tịch, ngươi tin chắc mình có thể thi đậu vào học viện sao? Thành tích nhập thí còn tốt hơn hắn?
Mông Bạch và Trương Bình cảm thấy nghi ngờ, nhìn Lâm Tịch thấp giọng hỏi.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói một cách hời hợt:
- Khi ở trấn Lộc Lâm, còn chưa có ai thắng cược ta đâu, trừ khi ta cố ý thua đấy.
- Nhưng bây giờ là khảo nghiệm vào học viện, sao ngươi có thể lấy mấy trò đánh cược ở trấn nhỏ so sánh?
Trương Bình lo cho người bạn của mình, đang muốn khuyên Lâm Tịch suy nghĩ lại thì vị giảng viên sắc mặt nghiêm nghị thân mặc áo bào đen kia lại gọi hắn:
- Trương Bình!
Trương Bình lập tức đứng dậy, nhìn Lâm Tịch và Mông Bạch một chút rồi vội chạy tới sau lưng vị giảng sư mặc áo bào đen vừa gọi tên, sau đó vén màn lều màu đen dầy cộm lên, tiến vào trong lều vải tiếp theo. Hắn không thể ngờ là bộ dáng bối rối vừa rồi của mình đã làm cho thiếu niên Kim Chước kia có dịp cười lạnh một trận.
Đồng bạn bên cạnh đi vào trong làm cho không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Mông Bạch cũng không biết nên nói gì.
Thời gian một thí sinh tiến vào bên trong tựa hồ không quá dài, ngay cả thứ tự vào cũng không giống như ở bên ngoài. Chỉ cách một người từ lúc Trương Bình tiến vào, vị giảng viên trung niên mặc áo bào đen kia đã gọi tên lâm Tịch: