Thi thể Trương Bình chậm rãi biến mất, hóa thành một vũng nước đen, thấm xuống dưới đất. Mà những bó hoa tươi kia vẫn không ngừng nở rộ, hóa giải khí tức dơ bẩn, cuối cùng bao trùm cả chiến trường.
Tần Tích Nguyệt ngồi xuống một bụi hoa cách nơi Trương Bình chết không xa.
Máu tanh trên chiến trường biến mất, hoang nguyên này trở nên an tường và xinh đẹp.
Cả hoang nguyên bắt đầu vang lên tiếng hoan hô.
Lâm Tịch ngẩng đầu, nhìn đám người đang hoan hô.
Hắn thấy ở chỗ những người đang hoan hô, có một người trẻ tuổi đứng hàng đầu tiên.
Hắn cảm thấy người này hơi quen thuộc, sau đó hắn nhớ lại đám lửa cháy ở học viện, biết được người trẻ tuổi này là ai. Hắn thấy người trẻ tuổi này không còn ngây ngô nữa, đồng thời nhớ lời hứa của người này.
Hắn liền biết tại sao vị đồng học này lại đứng ở hàng đầu.
Đối với trận chiến giữa hắn và Trương Bình, tu vi của đồng học này quá nhỏ yếu, nhưng vị đồng học này lại luôn nhớ lời hứa của mình, chuẩn bị trả tính mạng cho hắn. Cho dù điều này không thể thay đổi được gì, nhưng đây chính là một sự tín niệm và thái độ.
Ngoài ra, Lâm Tịch còn nhìn thấy nhiều đồng học có quan hệ với mình ngày xưa cũng đang đứng ở đây, hắn bỗng nhiên nghĩ tới nhiều chuyện ngày xưa.
Hắn cười cười với vị đồng học đã lâu không thấy, rồi khom lưng hái một đóa hoa bồ công anh.
...
...
Nhiều ngày sau, có một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại ven đường.
Người nằm trên giường êm trong xe ngựa chính là Hứa Châm Ngôn.
Trên người hắn quấn rất nhiều băng vải, nhưng vẫn có một thứ nước vàng vàng hôi thối từ trong lớp vải thấm ra ngoài.
Sau khi tiên hoa đua nở trên hoang nguyên núi Ngao Giác, thông báo thời đại ma vương kết thúc, những người đi theo ma vương, hoặc những người đã thề thần phục với ma vương, hiển nhiên không thể tránh thoát bị người Vân Tần trả thù và đuổi giết.
Hứa Châm Ngôn rời khỏi hoang nguyên sơn mạch Long Xà rất sớm. Ngay lúc trận chiến giữa Trương Bình và Lâm Tịch vừa bắt đầu, nguyên khí trời đất tràn vào cơ thể Lâm Tịch, hắn đã rời đi.
Nhưng mặc dù không bị giết chết tại hành tỉnh Đông Lâm như nhiều thần quan núi Luyện Ngục khác, hắn vẫn bị thương rất nặng.
Khi xe ngựa dừng lại bên rìa đường, Hứa Châm Ngôn đang ngủ mê man cũng tỉnh lại. Hắn hô lên hai tiếng, nhưng không có ai đáp lại, nên hắn lập tức biết ngay cả tên bộ hạ cuối cùng của mình cũng đã từ bỏ mình, lén lút thoát đi.
Hắn vén màn xe lên, bước ra khỏi xe ngựa.
Đây là một thị trấn nhỏ có tường trắng ngói đen, có suối nhỏ chảy qua.
Hứa Châm Ngôn liếm liếm bờ môi khô khốc, hắn cảm thấy rất khát nước.
Hắn rất muốn uống một chén chè mật ong.
Cho nên, hắn rời khỏi xe ngựa, đi tới thị trấn nhỏ này.
Ngay lúc này, hắn bỗng nhiên ngừng lại.
Ánh mắt của hắn dừng lại một nơi.
Có một nam tử tóc ngắn và thê tử của hắn đang thu hoạch hạt thóc, con gái của họ còn đang ngủ trên một đống cỏ khô gần đấy.
Nam tử tóc ngắn chảy mồ hôi rất nhiều, thê tử của hắn đưa cho hắn một túi nước.
Nam tử tóc ngắn uống rất nhiều nước, uống vô cùng vui sướng.
Nhìn nam tử tóc ngắn đó uống nước, yết hầu Hứa Châm Ngôn cũng run lên không thôi.
Từng hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong đầu hắn.
Hắn nhận ra tên nam tử tóc ngắn này, đó là Đường Khả.
Đường Khả không biết Hứa Châm Ngôn đang ở đây.
Sau khi uống nước xong, hắn lại khom người xuống, tiếp tục làm việc.
Thê tử của hắn đi theo cạnh hắn, phụ hắn làm việc.
Đây là một cuộc sống rất bình thường, nhưng lại rất an tĩnh bình thản.
Đây chính là cuộc sống mà Biên Man Đường Khả mong muốn.
Hứa Châm Ngôn đứng nhìn, không đi nữa mà ngồi xuống. Hắn đột nhiên cảm thấy rất ghen tỵ, hắn đột nhiên ước ao rằng mình cũng nên có một cuộc đời như vậy.
Hắn nghĩ rằng thứ mình muốn bây giờ, cũng chỉ là một chén nước chè.
Sau đó, hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.
Cơn đau này khiến hắn không thể nào chống đỡ được nữa, sau đó hắn ngã xuống. Thứ cuối cùng mà hắn nhìn thấy trên thế gian này chính là một bầu trời xanh lam, vô cùng an tường.
...
Ngay lúc Hứa Châm Ngôn rời khỏi thế gian này, có một thiếu nữ gầy gò tiến vào thành Trung Châu.
Tựa như Trạm Thai Thiển Đường năm xưa tiến vào thành Trung Châu, nàng hơi mê mang nhìn khắp nơi, không biết mình nên đi đâu.
Nàng là học viện Thủ Dạ giả, là truyền nhân Ám Tế ti, là Ngải Khí Lan.
Sau trận nội chiến học viện này, Lâm Tịch đã nói rằng không muốn nàng đi trong bóng đêm nữa, hắn mong nàng có thể làm những gì mình thích, hưởng thụ cuộc sống.
Nhưng ngoại trừ thủ hộ và chiến đấu ra, Ngải Khí Lan cũng không biết mình nên làm gì.
Trước khi vào thành Trung Châu, nàng biết Lâm Tịch nói đúng, con người cuối cùng phải theo đuổi sinh mệnh và ý nghĩa cuộc đời mình, nhưng nàng cũng không biết thứ mình mong muốn là gì.
Nàng đi lại khắp thành Trung Châu mà không có mục đích cụ thể, sau đó nàng mua một cây ghim mứt, từ từ ăn.
Rồi nàng gặp lại một người, một tên mập hình như không bao giờ ốm đi.
- Mông Bạch.
Nàng vui mừng la lên một tiếng, rồi chạy lại chỗ Mông Bạch, vội vàng hỏi:
- Sao ngươi cũng tới đây?
Mông Bạch hơi xấu hổ nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
- Ta tới thành Trung Châu học vài thứ, còn ngươi, sao lại tới đây?
- Ta chỉ tùy tiện tới thôi.
Ngải Khí Lan đột nhiên không biết nói gì hơn, nhưng sau đó nàng lại hỏi:
- Sau này ngươi định làm gì?
Mông Bạch lại xấu hổ, khuôn mặt hơi đỏ lên, nói:
- Ta chuẩn bị làm lão sư.
Ngải Khí Lan hiểu ra, nói;
- Ngươi định trở về học viện, làm một giảng viên áo đen?
Nhưng Mông Bạch lại lắc đầu, hơi ngượng ngập nói:
- Học viện nhất định sẽ gầy dựng lại, nhưng ta không phải trở về học viện làm giảng viên, ta chỉ muốn làm một lão sư bình thường...Ta muốn đi tới những nơi chưa có học đường, dạy hài tử biết chữ, dạy bọn họ lý lẽ. Bởi vì chỉ cần biết chữ, chỉ cần biết lý lẽ, bọn họ sẽ học hỏi nhiều hơn. Cho nên, ta đến thành Trung Châu này, bởi vì thành Trung Châu có rất nhiều lão sư, bọn họ có nhiều kinh nghiệm.
Ngải Khí Lan ngây người hồi lâu.
- Ít nhất ngươi có thể dạy cho những đứa bé đó dũng khí là gì.
Sau đó, nàng chăm chú nhìn Mông Bạch, chân thành nói câu này.
Mông Bạch nhếch miệng cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Ngải Khí Lan đột nhiên cảm thấy mình đã tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình, nên nàng cười cười, nói với Mông Bạch:
- Ta cũng đi theo ngươi, không thể làm lão sư như ngươi, nhưng ta có thể giúp đỡ.
Mông Bạch ngẩn ra, nhưng hắn cũng rất vui vẻ đáp lại: